Không Có Ngày Mai

Chương 78




NGÕ HẺM CÓ MỘT BÓNG ĐIỆN. Chỉ một bóng lờ mờ, trong cái chóa đèn bẩn thỉu trên vách. Tôi nhận ra gã đàn ông đã chết có mặt trong mấy tấm ảnh trong tập hồ sơ của Bộ An ninh Quốc gia mà Springfield gửi tới. Gã là số bảy trong mười chín tên ban đầu. Tôi không nhớ tên gã. Tôi kéo gã suốt dọc lối vào. Sàn bằng bê tông đã cũ, mòn đến bóng cả lên. Tôi lục soát người gã. Trong túi không có gì. Không giấy tờ tùy thân. Không vũ khí. Tôi bỏ gã lại cạnh một thùng chứa rác có bánh xe phủ một lớp cáu bẩn lâu đến mức không còn bốc mùi nữa.

Rồi tôi tìm thấy cửa phía trong dẫn lên nhà, mở khóa áo khoác, đợi. Tôi tự hỏi phải bao lâu thì bọn chúng mới bắt đầu thấy lo lắng về tên đồng bọn mất tích. Tôi cho là không đến năm phút. Tôi tự hỏi nhóm tìm kiếm có mấy tên. Có lẽ chỉ một, nhưng tôi hy vọng là nhiều hơn.

Chúng đợi bảy phút và cử xuống hai tên. Cánh cửa phía trong mở và tên đầu tiên bước ra. Số mười bốn trong danh sách của Springfield. Hắn tiến một bước về cánh cửa lối vào và tên thứ hai bước ra, theo sau hắn. Số tám trong danh sách của Springfield.

Rồi ba điều xảy ra.

Đầu tiên, tên thứ nhất dừng lại. Hắn thấy rằng cửa lối vào đã đóng lại. Là điều vô lý. Cửa không thể mở từ bên ngoài nếu không có chìa khóa. Vì vậy tay thám sát ban đầu đã để cho cửa mở trong lúc gã lảng vảng ngoài vỉa hè. Nhưng cửa đã đóng lại. Thế tức là tay thám sát ban đầu đã vào lại bên trong.

Tên thứ nhất quay lại.

Điều thứ hai, tên thứ hai cũng quay lại. Để khép cánh cửa phía trong một cách im lặng và chính xác. Tôi để cho hắn làm xong việc đó.

Rồi hắn ngước mắt lên và trông thấy tôi.

Tên thứ nhất trông thấy tôi.

Điều thứ ba, tôi bắn cả hai tên. Hai loại đạn ba viên, những loạt nổ trầm, mỗi loạt diễn ra trong một phần tư giây. Tôi nhắm vào dưới yết hầu chúng và để cho đầu nòng di chuyển lên tới cằm. Chúng là những tay nhỏ con. Cổ chúng hẹp, gần như đầy mạch máu và dây thần kinh. Mục tiêu lý tưởng. Trong lối đi có mái che, tiếng nổ của súng ồn hơn nhiều so với bên ngoài. Đủ ồn khiến tôi lo lắng. Nhưng cánh cửa phía trong đã đóng lại. Và nó là phiến gỗ dày. Một thời nó đã là cửa bên ngoài song một chủ nhà trước đây đã bán quyền sử dụng không gian của mình.

Hai gã đàn ông đổ gục.

Các vỏ đạn của tôi lạch cạch lăn theo sàn bê tông.

Tôi đợi.

Không có phản ứng tức thì nào.

Đã hết tám viên. Còn hai mươi hai. Bảy tên bị bắt, ba tên nữa bị hạ, vẫn còn ba tên có thể đi lại và nói năng.

Cộng thêm mẹ con Hoth.

Tôi lục soát người hai gã mới chết. Không giấy tờ tùy thân. Không vũ khí. Không chìa khóa, nghĩa là cửa bên trong không khóa.

Tôi bỏ hai xác chết mới cạnh cái xác đầu tiên, trong bóng cái thùng rác.

Rồi tôi đợi. Tôi không trông chờ bất kỳ kẻ nào khác ra qua cửa. Chắc người Anh trước kia ở mặt trận Tây Bắc rốt cuộc cũng trở nên khôn ngoan trong chuyện phái các đội đi giải cứu. Chắc Hồng quân cũng vậy. Chắc mẹ con nhà Hoth đã biết về lịch sử của họ. Chắc chắn họ biết. Svetlana đã viết một phần của nó.

Tôi đợi.

Điện thoại trong túi tôi rung lên.

Tôi lôi nó ra nhìn màn hình ở mặt trước. Cuộc gọi hạn chế. Lila. Tôi không thèm để tâm tới cô ta. Đã xong phần nói chuyện rồi. Tôi bỏ điện thoại vào túi. Nó ngừng rung.

Tôi đặt mấy ngón tay đeo găng lên tay nắm cánh cửa phía trong. Tôi nhẹ nhàng kéo nó xuống. Tôi cảm thấy lẫy khóa nhả ra. Tôi tương đối thoải mái. Ba gã đàn ông đã bước ra. Có thể hiểu rằng bất kỳ tay nào trong số chúng cũng có thể trở lại. Hoặc cả ba tên. Nếu có ai đó bên trong đang quan sát và chờ đợi, sẽ có độ trễ nguy hiểm chết người trong một phần tích tắc hầu nhận biết và quyết định bạn hay thù. Như một tay đánh bóng chày thi đấu giải lớn phân biệt một cú ném thẳng tốc độ tối đa với một cú ném vòng. Một phần năm giây, có thể hơn.

Nhưng với tôi thì không có độ trễ. Bất cứ kẻ nào tôi trông thấy đều là kẻ thù của tôi.

Bất cứ kẻ nào.

Tôi mở cửa.

Chẳng có ai.

Tôi đang nhìn vào một căn phòng trống. Bếp của nhà hàng bỏ hoang. Phòng tối om, đồ đạc đã dỡ đi hết. Có những giá để bát đĩa cũ và những khoảng trống trên các mặt quầy nơi người ta đã lôi thiết bị ra đặng đem tới mấy cửa hiệu đồ cũ ở Bowery. Trên tường có các đường ống cũ. Trên trần có các móc ngày xưa dùng treo chảo. Giữa phòng có một bàn đá lớn. Mát, nhẵn, hơi lõm một chút do sử dụng nhiều năm. Có lẽ trên đó từng là nơi nhào bột.

Gần đây hơn, Peter Molina đã bị giết trên đó.

Tư duy của tôi chẳng hề nghi ngờ rằng đó là cái bàn tôi đã thấy trong đĩa DVD. Chẳng nghi ngờ gì hết. Tôi còn có thể thấy chắc chắn máy quay đã đặt ở đâu. Tôi có thể biết các bóng đèn đã được đặt chỗ nào. Tôi có thể thấy những nút dây sờn ở các chân bàn, nơi cổ tay cổ chân Peter đã bị buộc vào.

Điện thoại trong túi tôi rung lên.

Tôi lờ nó đi.

Tôi đi tiếp.

Có hai cửa xoay dẫn vào phòng ăn. Một để vào, một để ra. Kiểu tiêu chuẩn ở các nhà hàng. Không xảy ra va chạm. Trên hai cánh cửa có ô cửa sổ kiểu trên tàu thủy ở ngang tầm mắt một người trung bình cách đây năm mươi năm. Tôi cúi xuống nhìn qua. Một phòng trống rộng hình chữ nhật. Chẳng có gì ngoài một chiếc ghế đơn độc. Trên sàn có bụi và phân chuột. Ánh sáng vàng từ ngoài phố lọt vào qua ô cửa sổ lớn bẩn thỉu.

Tôi dùng bàn chân đẩy cánh cửa dẫn ra. Bản lề rít lên một chút nhưng cũng mở. Tôi bước vào phòng ăn. Sang trái rồi sang trái lần nữa. Thấy một hành lang trong nhà có các buồng vệ sinh. Hai cánh cửa, gắn biển Quý ông và Quý bà. Biển đồng, chữ đúng kiểu. Không có hình vẽ nào. Không có hình cứng queo vẽ người mặc quần hoặc váy.

Cộng thêm hai cánh cửa nữa, mỗi cửa một bên tường ở mé phòng. Các tấm biển đồng: Khu riêng. Một cánh dẫn trở lại bếp. Một cánh dẫn tới cầu thang, lên các tầng trên.

Điện thoại rung lên trong túi tôi.

Tôi lờ nó đi.

Quy tắc chiến thuật tiêu chuẩn đối với bất kỳ cuộc tấn công nào: tấn công từ vị trí cao. Không thể làm được. Không có lựa chọn nào sẵn có. Hồi danh sách của Israel được hình thành, lực lượng SAS ở Anh đang xây dựng chiến thuật thả dây từ mái nhà xuống các tầng trên, hoặc phá trần để xuống, hoặc đột nhập trực tiếp từ một gác mái lân cận sang một gác mái khác. Nhanh, bất ngờ, thường thành công. Là việc tốt nếu ta có thể đến được vị trí ấy. Tôi thì không. Tôi chỉ có mỗi cách tiếp cận bằng đi bộ.

Ít nhất là như vậy ở thời điểm này.

Tôi mở cánh cửa ở cầu thang. Nó mở ra một hành lang nhỏ xíu dưới tầng trệt, kích thước mỗi chiều chỉ có tám mươi phân. Thẳng phía đối diện tôi, đủ gần để có thể chạm vào, là cánh cửa dẫn tới lối vào khu người ở. Tới cánh cửa ngoài mặt phố có nút bấm chuông duy nhất và dải băng bảo vệ hiện trường.

Ngay cuối hành lang nhỏ xíu đó một cầu thang hẹp vươn lên. Lên đến nửa chừng nó vòng trở lại rồi vươn lên dẫn tới tầng hai khuất tầm mắt.

Điện thoại rung lên trong túi tôi.

Tôi lôi nó ra nhìn. Cuộc gọi hạn chế. Tôi lại bỏ vào túi. Nó ngừng rung.

Tôi bắt đầu theo cầu thang đi lên.