Không Có Kiếp Sau

Chương 78: Chú heo




Có thể thi đậu Học viện tổng hợp đế quốc, năng lực bản thân của học sinh dĩ nhiên không kém, sau mấy ngày đầu bối rối, ai nấy đều thích nghi với sinh hoạt quân huấn. Vượt qua giai đoạn sụt ký vì cơm nước không tốt, khá nhiều người bắt đầu phát triển cơ bắp.

Trừ Brad.

Hình phạt dành cho khoa Chỉ huy chiến hạm đã kết thúc, cộng thêm thời gian sau đó biểu hiện rất tốt, nên không đến lượt bọn họ nấu cơm nữa, chỉ có Brad vẫn tiếp tục bị phạt.

Hàng ngày họ ngủ trong gian phòng được phân phối từ ngày đầu tiên, còn huấn luyện và ăn cơm thì phải chạy đường dài đến nơi khác tiến hành — cũng chính là chỗ có chuồng heo. Công việc nuôi heo không được chiếm dụng thời gian huấn luyện, Brad lại không thể ngày nào cũng chạy từ phòng ngủ qua đó sớm, hoặc tối chạy về trễ hơn, vì vậy hắn chỉ đành hy sinh thời gian ăn cơm để đến chuồng heo.

Ngày ngày ngồi xe băng qua con đường vận chuyển thực phẩm dài đằng đẵng tới sân huấn luyện, Brad đều sẽ nhớ tới sự việc xảy ra vào ngày đầu tiên. Hắn nghĩ, nhất định huấn luyện viên cố ý, cố ý bắt bọn họ chạy tới chạy lui trên con đường ấy, không ngừng khắc sâu ngày đó vào ký ức của họ.

Thế nên, hắn nhịn.

Xuất sắc từ nhỏ đến lớn, dùng thành tích cao nhất hành tinh bước vào ngôi trường nổi tiếng — Học viện tổng hợp đế quốc, bên cạnh năng lực vượt trội, hoàn cảnh gia đình Brad cũng cực tốt, thời thơ ấu chỉ cần cố gắng học tập là đủ, những người khác sẽ thay hắn sắp xếp hết thảy.

Dưới tình huống ấy, thoáng cái bị bắt đến chuồng heo làm việc, cảm giác duy nhất của Brad là: Nhục nhã.

Thời điểm người ta ăn cơm, hắn phải đi chuẩn bị thức ăn cho con heo bẩn thỉu kia, mà thứ nó ăn cũng cực kỳ kinh khủng. Hành tinh này nghèo rớt mùng tơi, chính xác mà nói, tất cả nơi có doanh trại đóng quân về cơ bản đều nghèo rớt mùng tơi, không có người mua kẻ bán, phi thuyền bên ngoài cả tháng mới ghé một lần. Trong hoàn cảnh số lượng thực phẩm cung cấp hàng tháng có hạn, thức ăn cho heo toàn là đồ con người ăn thừa, người của bộ phận cấp dưỡng hiển nhiên cho rằng ưu điểm lớn nhất của heo chính là dễ nuôi, phát hiện làm vậy mà nó vẫn có thể sống, thành ra quá trình nuôi nấng càng thêm cẩu thả.

Ngày đầu đi chăm con heo này, Brad vô tình phát hiện nó thế mà đang ăn phân của mình, hại hắn mém nữa ngất xỉu tại chỗ.

May mà gắng gượng được.

Không được xỉu, xỉu cái sẽ ngã xuống đất ngay, mà dưới đất đâu đâu cũng là phân và nước tiểu heo.

Đây là động lực duy nhất thôi thúc hắn tuyệt đối không được té xỉu vào mỗi ngày.

Tanh tưởi, dơ bẩn. Cho heo ăn xong quay về căn tin ăn cơm, Brad nhìn cơm thừa canh cặn trên bàn, liên tưởng đến thứ mình cho heo ăn hằng ngày là mấy thứ này, hắn lại càng muốn ói hơn.

Rõ ràng bụng rất đói, nhưng hắn ăn không vô.

Gắng ăn vài miếng, kết quả nôn ra còn nhiều hơn.

Brad gầy xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.

Chẳng những thế, hắn cảm giác toàn thân mình đều ám mùi heo, gần đây lũ bạn cùng khoa không muốn tiếp cận hắn nữa — Brad mất mát không thôi khi phát hiện chuyện này.

Cô đơn não nề, dinh dưỡng thiếu thốn, sau hai tuần kiên trì, Brad rốt cuộc té xỉu.

Đó là lúc hắn vừa đổ thức ăn vào máng heo, nom đồ thừa trong máng, Brad chỉ cảm thấy cái đuôi co rúm, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, hắn kiềm chế hết nổi, ngã xuống cái oạch.

Rồi hắn bị liếm tỉnh.

Brad mở to mắt, đúng lúc đối diện với cái mặt to bè xấu xí của con heo, khắc ấy hắn hận không thể xỉu tiếp, khổ nỗi tố chất thân thể tố hắn quá tốt, chỉ ngất một lát đã khôi phục bình thường. Brad không muốn bị heo liếm tiếp, nên chống sàn ngồi dậy.

Hai tay vừa cắm vào bùn nhão, cả người Brad thoắt cái cứng đờ.

Cuối cùng, sau bao ngày tới nơi này, tay hắn vẫn đụng phải bùn nhão dưới đất.

Kế đó…

“Éc! Éc!” Phát giác Brad ngồi bất động dưới đất, con heo lại cọ sang, mới đầu nó nhìn nhìn mặt Brad, ngay tiếp theo nó vòng ra sau lưng Brad, nỗ lực dùng thân hình nhỏ gầy của mình ủn ủn Brad, tựa hồ muốn đẩy hắn đứng lên.

Hoàn toàn không ghét bỏ Brad vừa bẩn vừa thối, nó từ từ liếm sạch bùn trên tay hắn.

Lần đầu tiên, Brad dùng mắt đánh giá vật nhỏ mình đích thân nuôi nấng.

Dưới lớp bùn dơ bẩn, da nó có màu trắng, mũi to và tai giống quạt hương bồ, mắt nó không lớn, giờ phút này đang dùng ánh mắt thuần khiết nhìn hắn đầy ngóng trông.

Một ánh mắt vô cùng dè dặt.

Brad đối xử với chú heo cũng không tốt, bắt chước phương thức của đầu bếp mập, mỗi khi nó muốn dựa vào, hắn sẽ hung hăng đá văng nó ra. Dần dà, nó chẳng dám sáp tới nữa.

Giao tiếp mỗi ngày chỉ giới hạn trong việc quăng thức ăn vô máng, Brad không nghĩ con thú này sẽ có tình cảm.

Nó chỉ là cục thịt do mình nuôi dưỡng, chỉ thế thôi.

Song giờ khắc này, Brad nghĩ mình sai lầm rồi.

Bịch bịch, con heo chạy đến chỗ máng ăn, rồi chạy về lần nữa. Đoạn nó cúi xuống nhổ thứ gì đó vào tay Brad.

Brad chết lặng nhìn lòng bàn tay mình: Một miếng cà rốt.

“Éc! Éc!” Con heo lại kêu lên khe khẽ, nó không dám tới quá gần, chỉ nôn nóng kêu to bên cạnh.

“Đây là… chia thức ăn cho tao sao?” Brad giật mình nhìn nó.

“Éc ~” Nó kêu thêm tiếng nữa.

Sau cùng, Brad vẫn không ăn đồ chú heo chia cho. Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi xổm cạnh máng nhìn nó ăn ngấu nghiến, không để ý bùn nhão dưới đất, cũng không chú ý mùi thối bốc ra từ máng, hắn quan sát chú heo dính đầy bùn sình, cảm giác trong lòng có một thứ cứng rắn bỗng dưng bị đập nát.

Tay phải chậm rãi vươn tới, cuối cùng dừng trên cái lưng ấm áp của nó.

Từ ngày ấy, cơn thèm ăn của Brad trở lại bình thường.

Việc mỗi ngày chăm sóc heo cũng không còn khó chịu đựng nữa, thông qua hướng dẫn nuôi heo bộ não tra được, hắn bắt đầu dụng tâm nuôi nấng nó. Brad sửa lại đèn trong chuồng, dọn sạch chuồng từng chút một, trồng một mảng cỏ trong đó.

Khi hoàn thành xong hết thảy, hắn còn dành thời gian ăn tối của mình tắm rửa cho heo.

Tuy rằng không đến mức thơm ngào ngạt, nhưng một chú heo trắng bóc lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn.

Phát hiện nhân viên cấp dưỡng hoàn toàn mặc xác hắn muốn chăm heo kiểu gì cũng được, Brad bắt đầu dẫn nó đến căn tin ăn cơm cùng mọi người vào mỗi tối.

Heo vẫn là heo kia, Brad vẫn là Brad ấy, có điều, cuộc sống đã dần chuyển biến tốt đẹp.

***

“Thật hy vọng lần sau khoa Ẩm thực sẽ xếp bét!” Nếm qua thức ăn do nhóm “đầu bếp” của khoa Chỉ huy chiến hạm nấu, trong đầu toàn bộ tân sinh chỉ đọng lại mỗi ý nghĩ này.

Nhưng khoa Ẩm thực năm nay đặc biệt mạnh mẽ, kinh qua hết vòng huấn luyện cường độ cao này tới vòng huấn luyện khác, ấy mà không đứng nhất từ dưới đếm lên lần nào.

Kết quả bài kiểm tra thể năng chạy đường dài đầu tiên khiến đám tân sinh bị sốc quá nặng, trong quá trình huấn luyện tiếp theo, vô luận là lớp trưởng hay học sinh bình thường đều cực kỳ quan tâm concept “tập thể” nọ.

Tuy rằng rất ngốc, song bọn họ đã bắt đầu hưởng thụ niềm vui tập thể mang đến cho mình.

“Tin tưởng sức mạnh tập thể, tin cậy đồng bạn, những niềm tin ấy không thể hình thành trong đầu mọi người chỉ bằng một lần, mà cần cọ xát từ từ thông qua sinh hoạt cộng đồng.

Chứng kiến sức mạnh của đồng bạn, hiểu rõ sức mạnh của mình hơn nữa, tin rằng sau khi thấu hiểu lẫn nhau, chúng có thể nhanh chóng trưởng thành.

Tôi những tưởng chúng chưa hẳn sẽ học được gì đó trong ba tháng, ai ngờ tới đây mới một tháng mà chúng đã hiểu được đâu ra đấy.”

Huấn luyện viên mặt lạnh trước sau như một đứng từ xa nhìn đám tân sinh huấn luyện dưới ánh mặt trời chói chang. Trải qua một tháng rèn luyện đội ngũ, không ngừng lặp lại những bài huấn luyện cổ xưa căn bản nhất như đi đều bước nghiêm và nghỉ nghiêm, thoạt trông bọn họ hoàn toàn bất đồng với một tháng trước.

Cái tính vô kỷ luật thuộc về tân sinh đã biến mất tăm, hiện họ đang làm theo mẫu của huấn luyện viên, đánh quyền theo từng khẩu lệnh một, huấn luyện viên ra lệnh dừng, quả thực chẳng ai dám động đậy. Cảnh tượng hơn một ngàn người đồng thời tiến hành một động tác trông vô cùng hoành tráng, lúc này nếu động tác của một người không ăn khớp với người khác, thì sự không ăn khớp ấy sẽ phóng đại vô hạn, mà khi huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, mọi người cũng hô lên khẩu hiệu tương tự, tình huống chỉ có thể dùng rúng động để hình dung!

“Hây –” Khẩu hiệu rất đơn giản, nhưng khi hơn ngàn học sinh nhất tề hô vang, huấn luyện viên mặt lạnh cảm thấy mặt đất dưới chân mình cũng rung lên.

Đây là sức mạnh chỉ tập thể mới hội tụ thành.

Một người, dẫu cho có là Cantus, cũng không cách nào rống lên tiếng hô kinh thiên chấn động lòng người nhường ấy.

Mà đám tân sinh vừa hô thành tiếng hiển nhiên cũng ý thức được hiệu quả, ánh mắt mỗi đứa đều sáng lấp lánh, trên mặt có vẻ hưng phấn không hiện rõ. Bọn họ đè nén nỗi kích động, cố gắng thực hiện tốt khẩu lệnh kế tiếp của huấn luyện viên.

Những người trẻ tuổi này đã bắt đầu nắm giữ sức mạnh tập thể — huấn luyện viên mặt lạnh nghĩ.

“Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay tôi đưa chúng đến chỗ anh huấn luyện. Trong số những tướng quân đương nhiệm, chỉ mình anh vẫn kiên trì giữ nguyên phương pháp luyện binh cổ xưa.” Bên tai huấn luyện viên mặt lạnh bỗng vang lên một âm thanh khác, thì ra không phải hắn đang lẩm bẩm, mà đang trò chuyện cùng người ta. Giọng nói từ đầu kia máy truyền tin cũng rất quen thuộc…

“Cảm ơn đã tin tưởng, thưa Hiệu trưởng Odd.” Cuối cùng, huấn luyện viên mặt lạnh gọi ra tên người đầu kia.

“Trung tướng Vladimir, theo tôi, không ai đáng để tôi tin cậy hơn anh.” Hiệu trưởng Odd dùng chất giọng cũng lạnh lùng không kém trả lời hắn.

“Ngay cả Argos sao?” Huấn luyện viên mặt lạnh nghiêm mặt, hắn vậy mà trêu chọc Hiệu trưởng Odd.

“…” Hiệu trưởng Odd không lên tiếng, mãi sau mới mở miệng lần nữa: “Bất kể là thái độ đối với binh lính, hay thái độ đối với học sinh, chúng tôi đều áp dụng cách thức hoàn toàn khác nhau.”

“Nhưng phương thức luyện binh của anh ta quả thực đứng đầu hiện nay. Có khi năm sau lúc anh tống tân sinh tới, tôi lại muốn sử dụng cách huấn luyện của bên Argos ấy chứ.” Trung tướng Vladimir – đồng thời là huấn luyện viên mặt lạnh – nói, giọng hắn không hề có vẻ mất mát, nhưng trong một thoáng nhìn về phía các tân sinh, ánh mắt vô tình tiết lộ cảm xúc thật của hắn.

“Năm nay Quân đội và Bộ Giáo dục sẽ hợp tác tổ chức một cuộc thi đấu quân sự giữa các học viện. Trước lời mời nhiệt tình của Bộ trưởng Bộ Giáo dục, toàn bộ tướng quân dưới trướng Nguyên soái đều có mặt tại nơi thi đấu, hành trình của ngài Nguyên soái còn đang trong quá trình xác nhận, khả năng 60% ngài ấy sẽ nhận lời.” Hiệu trưởng Odd ung dung tuyên bố một tin tức ghê gớm.

“Tôi đã nhận lời mời từ Bộ Giáo dục, Học viện tổng hợp đế quốc sẽ tham gia lần thi đấu này. Cuộc thi sẽ diễn ra vào tuần cuối cùng của tháng thứ ba trong khóa quân sự, mong rằng trước đó anh hãy huấn luyện lũ nhóc thật tốt.”

“Thể hiện cho tốt đấy.”

Nói xong, Hiệu trưởng Odd liền cúp điện thoại.

Bỏ mặc máy truyền tin tự động ngắt kết nối sau mấy giây, huấn luyện viên mặt lạnh lại nhìn về phía đám tân sinh, trong mắt ấp ủ một mồi lửa âm ỉ.

Trong thoáng chốc, hắn đã hạ một quyết định nào đó.