Không Có Kiếp Sau

Chương 69: Sinh hoạt hàng ngày của mục căn (1)




Bởi lẽ cơ chế kiểm tra của Học viện quân sự đế quốc quá nghiêm ngặt, nên thường thì thư Mục Căn gửi phải mất vài tháng mới đến tay Olivia.

Vì vậy, kỳ thực thời gian Mục Căn lên làm lớp trưởng sớm hơn Olivia trở thành thủ lĩnh nhiều lắm ~(≧▽≦)/~

Đương nhiên, chuyện này cũng chả có gì đáng tự hào orz.

“100% phiếu bầu thông qua! Như vậy, từ nay bạn Mục Căn chính là lớp trưởng của khoa Ẩm thực năm nay!”

Thời điểm kết quả bỏ phiếu xuất hiện trên màn hình, cả lớp lặng ngắt như tờ, cuối cùng vẫn là giáo sư Cournot vỗ tay trước, phòng học bấy giờ mới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Trong số đó, vỗ to nhất là Dobby, cậu ta hưng phấn nhìn Mục Căn chăm chú, thật lòng mừng cho Mục Căn.

Mục Căn gãi gãi ót, nở nụ cười có chút ngại ngùng: “Cám ơn mọi người, em sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ của lớp trưởng.”

“Tốt lắm! Lát nữa trò nhớ đến văn phòng giáo viên quét dọn một chút.” Ba cái đầu nhất tề quay sang nhìn Mục Căn, sáu con mắt của giáo sư Cournot sáng lấp lánh.

“Nhiệm cụ chủ yếu của lớp trưởng khoa Ẩm thực là dọn vệ sinh lớp học, phát các loại tài liệu cần dùng, giải quyết các công việc tạp vụ mà giáo sư giao phó, cùng với đủ loại nhiệm vụ không cố định giờ giấc khác.” Cournot lập tức công bố chức năng công tác của lớp trưởng, có thể phán ngắn gọn bằng một đẳng thức: Lớp trưởng = làm việc vặt.

“Mấy lớp khóa trên của các trò không có lớp trưởng đâu! Chẳng ai chịu tranh cử nên cả lớp phải thay phiên nhau làm, ha ha ~”

Nghe giáo sư Cournot nói xong, trên mặt tất cả học sinh không khỏi lộ vẻ mừng thầm, lần đầu tiên lia mắt về phía Mục Căn trên bục giảng: Chính là người kia, người đã cứu vớt mọi người khỏi dầu sôi lửa bỏng!

Bởi thế, sau khi giáo sư Cournot tuyên bố tan họp, Mục Căn cực kỳ nhiệt tình dẫn Sigma tới văn phòng giáo viên. Tiểu Lôi long Dobby không về, trong lúc cả lớp ra ngoài, cậu ta vui vẻ chạy qua giúp Mục Căn.

“Tôi khỏe lắm! Để tôi giúp cậu!” Dobby cười cười, khoe ra hàm răng trắng.

“Ừ.” Mục Căn cũng cười, hớn hở đón nhận ý tốt của Dobby.

Văn phòng giáo viên của Học viện tổng hợp đế quốc là một tòa nhà đồ sộ! Tính từ mặt đất là ba mươi lăm tầng! Dưới lòng đất còn năm tầng nữa! Số tầng trên mặt đất là nơi làm việc của toàn thể công nhân viên chức. Trong đó, tầng ba mươi lăm là văn phòng Hiệu trưởng, trên sân thượng có một bệ cất cánh phi thuyền cỡ nhỏ, phi thuyền riêng của Hiệu trưởng đậu nơi ấy, lần trước phi thuyền của Hiệu trưởng Argos cũng đậu ở đó.

Còn trong năm tầng dưới đất có bốn tầng là bãi đậu xe, xe huyền phù và xe đạp của công nhân viên chức (← không sai, loại phương tiện giao thông bảo vệ môi trường này tới nay vẫn được ưa chuộng lắm ~(≧▽≦)/~) đậu hết ở đây. Ngoài ra, xét thấy rất nhiều giáo viên xuất thân từ chủng tộc không thích ánh mặt trời, học viện còn đặc biệt dành tầng bốn làm văn phòng làm việc cho họ.

Học viện tổng hợp đế quốc là một học viện hết sức có nhân tính, cân nhắc đến mọi nhu cầu của học sinh, đãi ngộ với công nhân viên chức cũng được chú trọng, là sự lựa chọn tuyệt vời dành cho những ai muốn đi học và đi làm!

Khụ khụ! Lỡ mồm quảng cáo cho Học viện tổng hợp đế quốc rồi, tiếp theo chúng mình trở lại vấn đề chính thôi.

Mục Căn và Dobby đứng trên đại sảnh lầu một, lần lượt đưa ra thẻ học sinh, giải thích rõ lý do đến, nhân viên tiếp tân nhập thẻ vào hệ thống xong mới cho hai đứa đi.

Trước khi đi, cô nhân viên còn cho họ ba cái đồng hồ:

“Đây là thẻ thông hành, vì các cậu được giáo sư Cournot của khoa Ẩm thực phái tới dọn dẹp văn phòng, nên thẻ thông hành chứa tất cả thông tin về thẻ ra vào và thang máy của văn phòng khoa Ẩm thực, ngoại trừ tầng lầu của khoa Ẩm thực, các cậu không được đến bất kỳ tầng nào đâu nha!”

Không chỉ Mục Căn với Dobby, Sigma cũng nhận được một đồng hồ.

“Trông cậu khả ái lắm!” Trước khi đi, tiểu thư tiếp tân còn cười và xoa xoa cái đầu trọc của Sigma.

Lần đầu tiên được người ngoài tỏ ý thân mật, Sigma sờ cái đầu mới bị xoa, đoạn nâng mặt phóng ánh sáng lam vui sướng với anh trai.

Mang theo đồng hồ, nhóm Mục Căn rốt cuộc đạt được tư cách vào văn phòng giáo viên dọn dẹp vệ sinh!

Mục Căn đứng trong thang máy hoàn toàn trong suốt, cảm thấy cực kỳ thi thú, Dobby và Sigma cũng chẳng khá khẩm hơn cậu bao nhiêu, thang máy ngừng cả buổi rồi mà ba đứa vẫn dí mặt lên vách tường nhòm ra ngoài. Sigma chơi chưa đã ghiền, thế là lại bấm cái “xoạch” lên nút xuống lầu một, thang máy cứ thế đi xuống, lên lên xuống xuống mấy lần, mãi đến khi bị gương mặt xanh mét của giáo sư Mục Lan Toa tóm tại trận!

“Hừ –” Giáo sư Mục Lan Toa cẩn thận dùng ngón tay vỗ vỗ búi tóc, từ trên cao nhìn xuống hai thiếu niên cộng thêm một người máy vẫn đang ngồi chồm hổm trong thang máy.

Ba người Mục Căn thận trọng nhường ra vị trí trung tâm cho giáo sư Mục Lan Toa, rồi cả bọn cùng rụt vào góc thang máy.

Đằng sau giáo sư Mục Lan Toa cũng có một người máy cao lớn đi theo, người máy này không hề giống những người máy khác, trên người hắn mặc tây trang ba lớp vô cùng phục cổ.

Nhìn tây trang trên người “tiền bối”, lại dòm dòm cái thân trần trùi trụi của mình, Sigma e dè kéo đồng phục của Mục Căn, sau đó chỉ quần áo của người máy kia.

“Chỉ cái gì mà chỉ? Mi có gì bất mãn với quần áo của Mục Lan Đức sao?” Giáo sư Mục Lan Toa nhướng cao lông mày, nhìn xuống chất vấn Mục Căn sau lưng mình.

Với tính tình bảo thủ mà nghiêm cẩn trời sinh, giáo sư Mục Lan Toa hoàn toàn không dễ dàng tha thứ cho việc người máy của cô cả ngày tồng ngồng lượn lờ trước mặt mình. Vì thế, người máy Mục Lan Đức ngày ngày mặc trang phục dày mà bảo thủ giống giáo sư Mục Lan Toa trở thành trường hợp đặc biệt của Học viện tổng hợp đế quốc.

Người máy mặc quần áo thật quái dị — không ít lần Mục Lan Toa vì nghe câu này mà đấu tay đôi với người khác ngay tại chỗ. Bản tính cô Mục Lan Toa vốn cao ngạo nghiêm túc mà bảo thủ, tâm tư nhạy cảm hệt như lòng yêu mến của cô dành cho thực vật.

Vẻ mặt cô quá đỗi đáng sợ, là vị giáo viên mà học sinh và đồng nghiệp trong toàn học viện sợ hãi nhất, bình thường học sinh thấy cô như vậy đã sớm run như cầy sấy. Dobby chết cứng rồi, cậu ta nhích tới gần Mục Căn theo bản năng —

Mục Căn lại nhoẻn cười.

“Sigma hâm mộ Mục Lan Đức tiên sinh lắm ạ! Cậu ấy cũng muốn mặc quần áo như thế.” Từ nhỏ lớn lên cùng Sigma, Mục Căn cực kỳ hiểu rõ hắn, cậu biết mọi hàm nghĩa trong tín hiệu của Sigma.

Giáo sư Mục Lan Toa ngẩn người.

Mục Căn không để ý sắc mặt cô, nói tiếp.

“Em là Mục Căn, cùng họ với cô Mục Lan Toa đấy! Biết đâu năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà không chừng!”

Rõ là lôi kéo làm quen trắng trợn, cậu tưởng ta sẽ tin thật chắc? Mặt giáo sư Mục Lan Toa đỏ lên, cô ho nhẹ một tiếng, cuối cùng hừ lạnh rồi ngẩng cao đầu lần nữa.

“Xem như các trò có mắt, vóc dáng Mục Lan Đức rất cao, nhóc lùn bên trò không mặc nổi quần áo của Mục Lan Đức đâu, chỗ ta còn một cái áo gi-lê cậu ta mặc được đấy.”

Thang máy ngừng, Mục Lan Toa ra khỏi thang máy đầu tiên, lúc sau phát hiện nhóm Mục Căn chưa đi theo, cô còn hạ mình quay đầu lại, hất cằm nhọn ý bảo bọn họ mau đuổi kịp. Do đó, trước khi đến văn phòng khoa Ẩm thực, nhóm ba người Mục Căn tới văn phòng giáo viên của khoa Gây giống sinh mệnh dạo một vòng.

Thu hoạch được cái áo gi-lê Mục Lan Toa tự tay cắt may.

“Tốt rồi, còn thất thần cái gì? Chẳng lẽ tưởng ta muốn mời các trò uống trà sao?” Mặc xong áo gi-lê cho Sigma, cô Mục Lan Toa lại nhướng mắt lên. Một lúc sau, ngay khi Mục Căn với Dobby chuẩn bị đi, người máy Mục Lan Đức đã bưng một bộ trà cụ cổ điển tới.

Cho nên, cô Mục Lan Toa bèn mời họ uống trà.

Ba trăm năm qua, lần đầu tiên văn phòng của cô Mục Lan Toa có cơ hội đãi khách, giờ đây Mục Căn và Dobby hoàn toàn chưa nhận ra bản thân may mắn cỡ nào.

Dè dặt sờ áo gi-lê xinh đẹp trên người, Sigma cũng giấu luôn tách trà trước mặt mình vào bụng.

“Chân thành cám ơn cô đã chiêu đãi, kế tiếp chúng em phải đến văn phòng giáo viên dọn dẹp vệ sinh rồi!” Uống xong trà, thậm chí còn ăn ít bánh bích quy, tuy rằng không thể sánh bằng tay nghề của khoa trưởng khoa Ẩm thực, song bánh quy người máy Mục Lan Đức làm thực tình cũng rất ngon, Mục Căn mỹ mãn xoa xoa bụng, đứng dậy từ biệt.

Thời điểm bọn họ sắp ra ngoài, giáo sư Mục Lan Toa bỗng nhiên gọi họ lại:

“Bạn Mục, Mục Căn.” Giáo sư Mục Lan Toa gọi tên Mục Căn không mấy trôi chảy, do dự thốt ra lời muốn nói: “À… trứng mà trò dùng để dự thi còn không?”

“Dạ còn.” Mục Căn nhìn cô đầy khó hiểu.

“Nhớ đối đãi với chúng nó thật tốt, loại trứng đó cực kỳ quý giá.” Mục Lan Toa mở miệng, cuối cùng chẳng cách nào trơ trẽn đi hỏi xin một quả trứng về làm đối tượng nghiên cứu.

Ngay từ lúc dự thi, khoảnh khắc nhóm giám khảo nhận ra trứng Mục Căn sử dụng là đế long trăng rằm trong truyền thuyết, cuộc chiến tranh đoạt quay quanh thí sinh này cũng khai màn, rốt cuộc Hiệu trưởng vẫn phải đứng ra kết thúc.

“Không được vì bối cảnh của thí sinh mà quấy nhiễu sự công bằng của cuộc thi.”

Bởi vậy, dựa theo kết quả thi, Mục Căn vốn không đậu nổi khoa Ẩm thực, phải xét điểm để chọn vào khoa khác. Nhưng Hiệu trưởng Argos đột ngột can thiệp, mang đi Olivia đứng nhất khoa Ẩm thực, Mục Căn mới được vớt vát vào cuối bảng để thế chỗ.

Mục Căn nào biết những chuyện đó.

Mục Căn chớp mắt, cười cười vẫy tay với giáo sư Mục Lan Toa, sau đó cùng Dobby và Sigma rời đi.

Ven đường không ít giáo viên bắt gặp họ đi ra từ văn phòng giáo sư Mục Lan Toa, hễ thấy ai thấy cũng trợn mắt há hốc mồm:

Vậy mà có người sống bước ra từ văn phòng giáo sư Mục Lan Toa hả?

Chẳng phải văn phòng giáo sư Mục Lan Toa được xưng là “cạm bẫy tử vong” sao? Không dễ cho ai tiến vào, phàm là học sinh vào đó hôm sau đều không tới học viện nữa, văn phòng giáo sư Mục Lan Toa là gian phòng không thể tiếp cận trong truyền thuyết nha!

Mà hai học sinh trước mắt chẳng những đi ra, mà còn…

“Giời đất ơi! Áo gi-lê dệt từ sợi của cây sinh mệnh kìa!” Tại chỗ có người nhìn ra chất liệu của áo gi-lê trên người Sigma.

Không lâu sau khi quần áo của Mục Lan Đức – người máy thân cận của Mục Lan Toa – bị người ta cười nhạo, Mục Lan Toa liền dùng hành động chứng minh trang phục trên người Mục Lan Đức không cho phép khinh nhờn!

Lấy sợi từ lá của ba cây sinh mệnh duy nhất trên vũ trụ dệt thành vải để may quần áo, có khả năng tự động giúp chủ nhân chống công kích từ bên ngoài, loại vải có sinh mệnh này quý giá biết nhường nào chứ?!

Ngay hôm ấy, các giáo viên của khoa Cơ giới lập tức vọt tới văn phòng giáo sư Mục Lan Toa, ngỏ ý muốn mua loại vật liệu đó, nhưng lại bị cô tống cổ chẳng chút nể nang.

Kể từ đấy, nhóm giáo viên của khoa Gây giống sinh mệnh và khoa Cơ giới triệt để kết thù.

Giáo sư Mục Lan Toa có thể tự mình gây giống thành công một cây sinh mệnh cũng nhờ thế mà ngồi vững trên vị trí thủ tịch khoa. Đồng thời, nhờ sự tồn tại của loại cây này, thanh danh của Học viện tổng hợp đế quốc lan truyền rộng rãi trong hệ thống học viện (tin tức không tiết lộ cho người ngoài biết).

“Vật liệu quý giá nhường ấy mà cứ vậy cho một… người máy?” Dọc đường đi, nhóm giáo viên của khoa Gây giống sinh mệnh đều trợn tròn mắt, đợi khi đám Mục Căn mang theo làn gió thơm như có như không lướt qua người họ, mắt họ lại càng trợn to!

“Đây là trà quả sinh mệnh mà, giáo sư Mục Lan Toa còn cho tụi nó uống trà quả sinh mệnh cơ á!”

Là trà quả sinh mệnh chữa khỏi bách bệnh, kéo dài tuổi thọ trong truyền thuyết đấy!

Chúng giáo viên hỗn độn trong gió.

—–

Đổi Mulansha thành Mục Lan Toa, mấy chương trước sẽ sửa sau :3