Phong cảnh ngoài cửa sổ bị màn đêm thăm thẳm thay thế.
Olivia chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt hắn thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, cơ hồ hệt như khoảng thời gian trước, có lẽ — còn đáng sợ hơn.
Nhưng Manh Manh lại hoàn toàn không cảm giác được sự đáng sợ ấy.
Nó tiến lên trước mấy bước, dựa sát bên trái Olivia, tựa như muốn dùng cơ thể nho nhỏ của mình đỡ lấy chủ nhân.
Manh Manh tựa thật gần bên Olivia giống quãng ngày trước khi gặp được Mục Căn.
Trước khi gặp Mục Căn, hai người họ sống nương tựa lẫn nhau như thế đấy.
Trong xe huyền phù không bật đèn, chỉ có ánh đèn bên ngoài hắt vào qua cửa sổ, không gian im ắng với chỉ hai hành khách duy nhất, thoạt trông cứ như “phòng ngủ” của Olivia tại cô nhi viện.
Nhỏ hẹp, tăm tối, thiếu sức sống.
“Chíp ~” Manh Mnh kêu khẽ một tiếng, dùng thiết bị quét hình kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, xác định trong xe không có máy theo dõi mới thận trọng mổ Olivia.
Olivia chậm rãi hạ mắt, nhìn nó bằng khuôn mặt vô cảm.
“Chíp! Trước khi đi Mục Căn đưa tôi cái này nè, dặn tôi lén giao cho cậu.” Âm lượng hạ cực thấp, Manh Manh nhỏ giọng nói, đoạn móc ra một thứ trong cái túi trước bụng…
Một con thú nhỏ?
Và nó là… đế long trăng rằm!
Thú con đang được hai cánh Manh Manh bưng lấy rõ ràng là đế long trăng rằm mà Olivia ngoài ý muốn ấp nở trước lúc thi.
Nét mặt đáng sợ trước đó nhoáng cái vỡ vụn thành mảnh nhỏ, Olivia sợ ngây người!
“Mục Căn nói: Giao con đế long trăng rằm này cho Ollie để –” Manh Manh tái hiện trung thực lời nhắn nhủ nó nghe được khi nhận đế long trăng rằm.
“Để làm gì? Nói mau đi chứ!” Manh Manh nói một nửa thì im, Olivia vội vàng giục nó.
“Hết rồi, chưa nói xong thì đến giờ chúng ta bắt buộc phải xuất phát, đây là cậu ấy lén đưa cho tôi trước khi ra khỏi cửa.” Manh Manh thành thật trả lời.
Olivia giật mình.
“Mo!” Một tiếng kêu non nớt vang lên, nhóc con trên cánh Manh Manh sùi nước mũi.
Trái tim cứng rắn như đá cứ vậy mềm xuống, Olivia cầm lấy bé long con.
Tuy rằng đế long trăng rằm con ăn rất ngon, nhưng tuyệt đối không dễ nhìn, lúc này nó còn chảy nước mũi, như bình thường Olivia chắc chắn đến chạm cũng không muốn. Tuy nhiên, giờ đây hắn lại không ghét bỏ gì cả, bé long con trước mắt như sắp biến thành khuôn mặt Mục Căn, Olivia ngắm long con thật kỹ, cuối cùng ôm chặt nó vào lòng.
“Tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, Mục Căn.” Olivia đưa ra lời thề.
Thân thể ấm áp của con thú nhỏ sưởi ấm cõi lòng rét lạnh của Olivia, hắn đặt nó giữa hai chân, rồi híp mắt nhìn về phía trước, phảng phất như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp xe huyền phù để trông thấy gã đàn ông áo trắng chết tiệt kia. Olivia nhẹ giọng hỏi Manh Manh bên cạnh:
“Manh Manh, mi sợ không?”
“Không sợ, chỉ cần ở cùng Olivia, Manh Manh chẳng sợ gì hết.”
Đúng vậy, bây giờ hắn vẫn còn Manh Manh, có cả đế long trăng rằm, trong nhà lại có mấy người Mục Căn và bác Alpha, hắn không dễ bị người ta quấy nhiễu cuộc sống đâu.
Từng gương mặt thân thương hiện lên trong đầu, trái tim vốn trống rỗng từ từ được lấp đầy, ánh mắt Olivia một lần nữa trở nên kiên định.
Hắn bắt đầu bình tĩnh quan sát tình huống hiện tại. Olivia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe:
Hiện bọn họ đang bay trên đường ray cao tốc, bất đồng với mớ đường ray chen chúc bên dưới, đường họ đi không có lấy một bóng người, Olivia biết đây chính là đường ray tư hữu trong truyền thuyết.
Đối lập với công cộng là tư hữu.
Dù ở bất cứ thời đại nào, chế độ tư hữu cũng chưa từng chân chính biến mất. Những sự vật là dấu hiệu đặc quyền, chuyên thuộc của một bộ phận người hiếm hoi, thậm chí chỉ thuộc về một người duy nhất luôn được thiên hạ chạy theo như vịt.
Tư hữu tuyệt đối đại diện cho đặc quyền tuyệt đối.
Chạy băng băng trên đường ray cao sang, quãng đường mà bình thường tốn năm tiếng mới tới nơi, đoàn xe Argos chỉ mất một tiếng.
Bọn họ đến một nơi mà Olivia rất quen thuộc: Mấy ngày trước hắn với Mục Căn mới đi qua chỗ này, chẳng những phải xếp hàng rất lâu, mà cuối cùng còn phải dựa vào tiền riêng của Manh Manh mới nộp đủ thuế môi trường để qua cửa.
Lúc này đương thời điểm nhóm phụ huynh đưa con đi thi lên đường quay về nhà, bến thuyền hành tinh Bạch Lộ kín hết chỗ, đủ loại phi thuyền xếp thành hàng dài nhìn không tới điểm cuối đang chờ vô bến.
Đoàn xe Argos đứng bên cạnh hàng dài ấy. Trước khi cửa xe bị mở ra, Olivia nhanh chóng chuyển bé long con cho Manh Manh, vừa làm xong thì cửa xe bật mở.
“Ra đi.” Cách nói năng không chứa tí ti tình cảm nào còn giống người máy hơn cả người máy, người lên tiếng là một trong những lính cận vệ của Argos, đồng thời là người điều khiển xe huyền phù chở Olivia.
Ngay trước xe bọn họ, xe huyền phù của Argos được đội lính cận vệ bảo hộ nghiêm mật, cửa xe chậm rãi hé mở, một cái chân dài diện quần trắng thong thả đạp ra. Huy chương trên vai và núm tua trang trí màu vàng kim chói mắt hơn cả mái tóc vàng của chủ nhân, Argos diện trang phục tướng quân chỉnh tề bước ra khỏi xe huyền phù.
“Báo cáo trưởng quan, phi thuyền đã kiểm tra xong, có thể lập tức cất cánh.” Một lính cận vệ lạ mặt chạy tới từ nơi không xa, Olivia bấy giờ mới chú ý thấy: Kế bên hàng phi thuyền dân dụng dài dằng dặc rõ ràng có một lối đi khác. Hoàn toàn bất đồng với lối đi dân dụng nhìn không tới đích, cuối lối này chỉ có một phi thuyền! Phi thuyền ấy đứng cách họ cực gần, một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên Ban chỉ huy bến đang thấp thỏm đứng đợi dưới thuyền.
“Tốt lắm.” Argos chỉ thoáng cười khẽ, rồi đi về phía phi thuyền kia thật nhanh. Đội lính cận vệ hành động cùng lúc với hắn, họ bảo vệ Argos và Olivia tại trung tâm, đoàn người mau chóng đi tới chỗ phi thuyền.
Giờ phút này, hàng dài vốn dĩ huyên náo bên trái bỗng lặng ngắt như tờ, ánh mắt kính sợ pha lẫn tò mò của mọi người trên phi thuyền như vật sống bám chặt lên từng người bên này. Olivia chưa từng nếm trải cảm giác bị nhiều người săm soi như vậy, lộ trình ba phút ngắn ngủi mà trán hắn đã toát mồ hôi lạnh.
May mà chỉ có ba phút.
Từ khi rời xe huyền phù đến lúc lên phi thuyền, họ chỉ dùng tổng cộng ba phút, ngay tiếp theo phi thuyền cũng khởi động.
Olivia được xếp vào một gian phòng trong phi thuyền, sau đó không ai để ý đến hắn nữa. Đứng trên sàn phòng thật lâu thật lâu, bả vai vẫn ưỡn cao đầy kiêu ngạo rốt cuộc sụp xuống, Olivia ngồi bệt xuống sàn.
Một xúc cảm xa lạ chậm rãi lên men trong ngực Olivia.
Chẳng biết đã gieo vào lòng hắn tự lúc nào, có thể là trong ba phút chúng tinh phủng nguyệt đi từ xe huyền phù đến phi thuyền, có thể là từ ánh mắt sợ sệt của mọi người, hoặc có thể còn sớm hơn, bắt đầu ngay từ khắc Olivia bị bắt rời xa Mục Căn mà không hề phản kháng, trong phút giây vô tình nào đó, cảm xúc ấy đã đâm sâu bén rễ trong lòng hắn.
*chúng tinh phủng nguyệt: mọi vì sao đều vây quanh trăng sáng, hình dung một người được người người vây quanh ngưỡng mộ
Lấy quyền lực làm thức ăn, một thứ cảm xúc mang tên “dã tâm”.
Thở ra một hơi thật dài, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng Olivia vậy mà vẽ ra nụ cười.
Nhìn cánh cửa bị dáng dấp của hắn dọa sợ, Manh Manh chẳng dám nhúc nhích mảy may, cho đến khi Olivia gọi nó.
“Manh Manh, mau lấy quà Mục Căn tặng ta ra đây.”
Olivia mỉm cười vẫy Manh Manh.
***
“Ố ồ ~ nhóc con này thú vị phết đấy!” Liếc nhìn hình ảnh trong máy theo dõi, Argos duỗi cổ một cái, đến tận khi xương cốt phát ra tiếng răng rắc, hắn mới vừa lòng quay thẳng đầu lại. Argos phóng túng cởi nút quân phục, ngoắc lính cận vệ tới gần.
“Anh cũng mang quà Mục Căn tặng ta lại đây.”
“Tuân mệnh, thưa trưởng quan.”
Chiếc túi nho nhỏ ngay tức khắc được đặt trước mặt Argos, hắn ngâm nga một bài hát, vui vẻ bóc chiếc túi “hối lộ” như bóc quà.
“Lần đầu tiên gặp người dám quang minh chính đại đút lót cho ta đấy!” Hắn vừa mở vừa hớn hở nói.
Nhóm lính cận vệ bên cạnh hệt như mấy pho tượng, chẳng một ai dám tiếp lời hắn.
Quý ngài này chỉ lầm bầm lầu bầu thế thôi, chứ không muốn bất luận kẻ nào phá hỏng khoảng thời gian vui vẻ của hắn đâu — đi theo hắn lâu, mọi lính cận vệ đều nắm rõ điểm ấy.
Nút thắt cuối cùng được tháo ra, một hộp giấy tầm thường xuất hiện.
“Nói trước nhé, nếu hối lộ của cậu không khiến ta hài lòng, thì chớ trách ta ức hiếp bé gà nhà các cậu nha ~” Từ trên cao nhìn xuống chiếc hộp bé xinh, Argos nhoẻn cười tà ác.
Tiếp đó, tay hắn vươn ra, dời đi nắp hộp một cách từ tốn mà chờ mong —
“Oa! Oa!” Argos kinh ngạc kêu thành tiếng!
“Lời đường mật của Ác Ma! Trời đất ơi! Là Lời đường mật của Ác Ma thật này!”
Lấy hộp âm nhạc bên trong ra, Argos xoay mấy vòng trong phòng ~
“Đúng là cao thủ lời ngon tiếng ngọt mà ~ sao tên nhóc ấy không phải Cantus chứ? Không phải Cantus cũng được, Đạo long cũng được tuốt, ta chắc chắn sẽ nhận cậu nhập học!”
*Đạo long:
“Chuyên gia đút lót thiên tài –” Argos ôm hộp âm nhạc hôn cái chụt. Sung sướng quay hộp, nghe làn điệu huyễn hoặc lòng người trong truyền thuyết cất lên từ rè rè đến trôi chảy, nụ cười trên mặt Argos dần cô đọng, nét cười toe toét chậm rãi thu nhỏ thành khóe miệng bình thường, hắn thì thào: “Ta nhận hối lộ của cậu.”
“Cứ nghĩ đến là lại thấy kích động quá đi thôi ~”
“Thiệt tình là háo hức lắm lắm ^_^”
Hắn cứ thế lẩm bẩm, theo giai điệu hộp âm nhạc ngày càng kịch liệt, trong phòng rốt cuộc chỉ còn tiếng nhạc ma mị, văng vẳng mà hư ảo, nghe từ xa hệt như Ác Ma đang nói ngon nói ngọt dụ dỗ Argos.
^_^
***
Mà Mục Căn lúc này —
“Manh Manh đã đưa long thú một sừng… ấy không, đế long trăng rằm cho Ollie chưa nhỉ?” Nằm trên giường lăn lộn mãi không ngủ được, trong đầu cậu cứ mãi nhớ nhung Olivia bỗng nhiên bị mang đi mất.
“Ollie đi đột ngột quá, trước đó mới hứa làm thịt đế long trăng rằm mới cho Ollie ăn, mà giờ…”
“Chờ Ollie nuôi lớn long con kia là có thịt tươi ăn rồi.”
“Đúng không, Sigma?”
Trong bóng đêm, Mục Căn ướm hỏi Sigma.
“Ollie nhất định sẽ nuôi long con đến béo ú.” Sigma tặng anh trai lời an ủi chắc nịch.
Dưới sự an ủi (?) của Sigma, tay lại mò thấy mớ lông rụng của Ollie, Mục Căn cuối cùng cũng thong thả chìm vào mộng đẹp.