Không Có Kiếp Sau

Chương 249: Olivia về nhà




Trải qua trăm cay nghìn đắng rốt cuộc cũng quay về hành tinh Bạch Lộ, Olivia được dân chúng và Quân đội hoan nghênh long trọng, sắc mặt hắn cực kỳ không xong, nhưng mọi người tưởng là do trọng thương.



Hắn không đi bệnh viện xử lý vết thương, mà trực tiếp tham gia hội nghị Quân đội. Lúc hắn đứng lên đi về phía Nguyên soái Rothesay, ai cũng cho rằng hắn đi báo cáo công tác, dè đâu —

“Bốp –” Olivia vác gương mặt hầm hầm bước qua, nện một đấm cực mạnh lên mặt Nguyên soái Rothesay!

“Đồ khốn nhà ông! Mục Căn đâu?” Cantus trẻ tuổi không hề keo kiệt sức mạnh, dùng hết sức vung nắm đấm. Hắn quá khỏe, Rothesay bị đánh đến chật vật phải lui về sau vài bước.

Nguyên soái Rothesay nhổ ra một ngụm bọt máu, dùng cổ tay áo chùi khóe miệng, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên lần nữa.

“… Lần này chưa tận lực an trí hậu phương, ta nhận lỗi với cậu.”

“Nếu… Không có nếu.” Đôi mắt vàng kim hung tợn trừng Rothesay, đoạn Olivia phất tay bỏ đi trước mắt bao người.

Chapson sải bước thật nhanh theo sau Olivia, báo cáo toàn bộ sự tình xảy ra thời gian qua cho hắn nghe. Mấy lần Todd muốn xử lý vết thương giúp Olivia, nhưng toàn bị hắn vẫy tay ý bảo không cần.

Tới đầu phố mua bán Aidori, bài báo cáo của Chapson đã hoàn thành bảy tám chục phần trăm, Olivia bèn phất phất tay với phía sau, Chapson và Todd lập tức phối hợp dừng chân.

Nơi kế tiếp không tiện cho họ vào – ý trưởng quan là vậy.

Đoạn đường phía trước, Olivia đi tiếp cùng Manh Manh.

Thời điểm Olivia trở về, công tác sửa chữa đã tiến hành hơn nửa, rất nhiều kiến trúc mới mọc lên. Có kiến trúc mới làm nền, phố mua bán Aidori chỉ bị vùi dưới đất, hư hao không quá nghiêm trọng, ngược lại trở nên càng cũ nát.

Mỗi chủ hàng trên phố mua bán Aidori đều hết sức cần cù, tường và nóc từng ngôi nhà bao giờ cũng sạch bong, quanh năm luôn có hoa tươi mùa nào thức nấy ngoài mặt tiền.

Xinh đẹp không sao tả xiết.

Mà lúc này —

Bước qua tường rào đổ nát, Olivia tới trước cổng nhà mình.

Cổng nhà làm bằng gỗ, là năm nào đó về nhà nghỉ hè, Olivia và Mục Căn đi mua mấy khúc gỗ rắn chắc rồi cùng làm ra. Hoa văn chạm trổ phía trên là hai người thay phiên nhau hoàn thành, hình là Sigma vẽ, hết sức phức tạp, cực kỳ khó điêu khắc, nhưng khắc ra trông đẹp miễn bàn. Thậm chí, bác cả Alpha còn chủ động bê một thùng sơn về, ý là ngầm công nhận tác phẩm của họ.

Hàng năm về nhà, Olivia luôn quét lại sơn cho cánh cổng cùng Mục Căn, màu sắc thay đổi, nhưng cổng vẫn là cổng đó, chưa từng đổi thay.

Mục Căn nói, thực ra mấy người bác Alpha thích cánh cổng lắm, bác Beta còn “khoe khoang” cổng nhà mình với các người máy xung quanh nữa kìa.

“Hôm bữa lúc tớ về nhà, trước cổng tụ tập một nhóm người máy, bác Beta đang tán gẫu với họ, huyên thuyên cả buổi về quy trình chế tác cánh cổng, mấy người máy kia yên lặng đứng nghe bên cạnh, mãi tới khi có một người máy khen cánh cổng rất đẹp, bác Beta mới thả họ đi.” Mục Căn nói đoạn lời này với mình trước cổng nhà, vầng thái dương sắp lặn phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cậu ấy, trong một thoáng, mắt Mục Căn tựa hồ cũng biến thành màu vàng kim giống mình, nom quyến rũ hết sức.

“Ha ha! Thiệt ra bác Beta chỉ muốn nghe người ta tâng bốc cổng nhà mình thôi, ngặt nỗi mấy người máy bên cạnh hoàn toàn không hiểu ý bác ấy, ha ha ha ~” Giọng Mục Căn là giọng nam trung tiêu chuẩn, ngày thường nói chuyện luôn rành mạch mà thẳng thắn, nhưng chỉ cần cậu ấy ghé sát tai ai đó thì thầm, âm thanh trong veo sẽ hóa giọng trầm dụ hoặc khiến da đầu người ta tên rần.

Cảm thấy cậu trai lớn lên cùng mình “khá tuyệt”, “rất đẹp”, “mùi thật thơm” đại khái là từ… quãng thời gian đó nhỉ?

Tóm lại bằng một từ, chính là “chỗ nào cũng hợp ý”.

Mà giờ khắc này, cánh cổng chế tạo cùng người “chỗ nào cũng hợp ý” đã bị nứt một đường toang hoác, miễn cưỡng gắn trước nhà, còn người ấy và mấy người bác Alpha vì bảo hộ người khác và truy kích quân địch mà đã chạy tới phương trời không rõ.

Olivia nhẹ nhàng dời cánh cổng đi, tiến vào.

Sau đó, hắn bắt ngặp người máy tiểu A đang chăm chỉ gieo trồng cỏ Mục Căn, cánh tay máy kéo cái giỏ hắn tặng, đồng thời sửa sang lại từng tảng cỏ dưới đất. Hơn một nửa vẫn bừa bãi lộn xộn, nửa còn lại thì đã ngay ngắn chỉnh tề, thoạt trông không khác gì ban đầu.

Olivia ngây ngẩn cả người.

Người máy tiểu A tất bật thêm một chốc, cuối cùng nghe thấy tiếng “chíp” Manh Manh nhịn không được mà bật thốt, bấy giờ mới quay đầu.

Hắn ngoảnh lại, chú ý thấy Olivia đang lẳng lặng đứng phía sau, Olivia nhìn hắn, sắc mặt rất đáng sợ.

Màn hình tối hiện lên một ký hiệu mặt cười, người máy tiểu A dang rộng hai tay với Olivia.

“Olivia, con về rồi.”

Ngữ khí của hắn chẳng khác gì người máy bình thường, nhưng mà…

Sắc mặt Olivia lập tức dịu xuống.

Bước thật nhanh về phía người máy tiểu A, Olivia ôm chặt lấy hắn.

“Dạ, con về rồi.”

Mãi tới giây phút này, chàng trai toàn thân tràn ngập hơi thở sắc nhọn như một thanh kiếm bén ra khỏi vỏ mới để lộ sự mềm yếu trong thoáng chốc.

Tiếp theo, họ cùng nhau vào nhà, người máy tiểu A cầm ra một hòm thuốc bề ngoài gồ ghề lồi lõm nhưng rất sạch sẽ, lấy thuốc bột và băng vải mới ra bôi cho Olivia.

Người máy Viên Đá ngồi trên chiếc ghế dựa thuộc về hắn trong phòng bếp, thân thể có dấu vết tu bổ, nhưng màn hình tối lại đen ngòm. Chú ý thấy tầm mắt của Olivia, người máy tiểu A giải thích: “Bốn hôm trước có người báo với ta là tìm thấy Viên Đá, ta đi nhận cậu ấy về, nhưng não cậu ấy bị hư mất rồi, phải chờ mấy người Alpha với Mục Căn về mới sửa được.”

Người máy tiểu A thắt cái nút cuối cùng trên băng vải, đang tính thu dọn băng vải thay ra thì bị Olivia ngăn cản. Hắn cũng chẳng hỏi lý do, chỉ đi thẳng vô bếp chuẩn bị.

Dẫu mấy ngày này trong nhà không có người, song người máy tiểu A vẫn xếp hàng nhận đồ ăn mỗi ngày, nhờ thân phận đặc thù nên người phân phát luôn chia đồ ăn cho hắn. Vì thế khi Olivia trở về, đồ ăn trong tủ lạnh tuy chỉ có một loại, nhưng số lượng dư dả. Người máy tiểu A bật lửa, bắt đầu bận bịu trong bếp, chẳng lâu sau, mùi hương thức ăn đã phiêu đãng ra ngoài.

Trong lúc hắn nấu nướng, Olivia ngồi bên bàn cơm đánh giá hết thảy trong nhà, từng ngóc ngách đều sạch sẽ, chỗ bị hư hại cũng được sửa lại, đành rằng tay nghề không tốt — người máy tiểu A cũng không rành sửa chữa tỉ mỉ, nhưng hết sức bền chắc, đại bộ phận đều sửa xong, chỉ còn dăm chỗ sứt mẻ.

Lẳng lặng ngắm nhìn tất cả, Olivia không khó tưởng tượng trong quãng ngày họ vắng mặt, người máy tiểu A đã sinh hoạt như thế nào: Trong nhà chỉ còn mình hắn, đối diện với ngôi nhà gần như thành đống gạch vụn, người máy tiểu A cẩn thận chuyển toàn bộ rác rưởi ra ngoài như chú kiến thợ, quét dọn từng góc thật kỹ, rồi gắng sức tu sửa gia cụ bị hư.

“Olivia, ăn cơm thôi.” Hào phóng bê một cái đĩa to tổ chảng lại đây, cơm chiên trên đó hơi đen nhưng nguyên liệu đầy đủ.

Không hổ là cơm ba ba Mục Căn làm — Olivia bỗng nhoẻn cười.

Hắn nhận cái đĩa người máy tiểu A đưa qua, ăn từng miếng lớn.

Nhìn người máy tiểu A ngây ngốc ngồi trước mặt mình, Olivia bớt chút thời gian trong lúc ăn cơm để nói: “Không sao đâu, họ sẽ trở về.”

Hắn nhét nửa cây xúc xích nướng khét vào cái miệng há to, vừa nuốt vừa bảo: “Con gặp Mục Căn với Sigma rồi.”

“Lúc con suýt nữa đi đời, Mục Căn đã cứu con, còn giúp con băng bó lại vết thương nữa.”

“Ba cứ lo dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chờ mọi chuyện ổn thỏa rồi, con cam đoan họ nhất định sẽ về.”

Con sẽ mang họ về — lời này Olivia không nói ra miệng.

Sau đó, hắn thấy người máy tiểu A cười.

^_^

Nốc một hơi cạn sạch ly nước, hắn chỉ nói một câu: “Con về phòng ngủ một lát, ba tiếng sau nhớ gọi con dậy.”

Đoạn hắn về phòng luôn.

Phòng của hắn và Mục Căn.

Quấn cái chăn tràn ngập hương vị của Mục Căn, hắn chìm vào giấc ngủ sâu.

Hắn rất mệt, còn bị sốt nhẹ, nên quyết định nghỉ ngơi tí chốc.

Ăn no cơm nhà nấu, an ổn nghỉ ngơi chốc lát trên chiếc giường trong nhà, đến khi tỉnh dậy lần nữa, hắn lại có sức để tiếp tục chiến đấu rồi!

Nhân lúc Olivia ngủ, người máy tiểu A rón rén đi dọn đĩa, chẹp… Hắn cứ ngỡ động tác của mình đã khẽ khàng lắm rồi, thực ra vẫn đinh đang lạch cạch, dẫu sao cũng là người máy công trình, việc nhà thiệt tình không thuận tay. Song Olivia lại mắt điếc tai ngơ trước âm thanh của hắn, cái người ngủ bên ngoài tí xíu tiếng động cũng tỉnh giờ phút này vẫn ngáy khò khò.

Ba tiếng sau, người máy tiểu A đúng giờ đánh thức Olivia.

Ba ba tiểu A chuẩn bị cho Olivia thuốc xin từ chỗ bà Beati, bàn chải hoàn toàn mới và dao cạo râu Mục Căn để lại.

Sửa soạn bản thân thật gọn gàng sạch sẽ xong, Olivia dẫn Manh Manh lên xe huyền phù mà Chapson đúng hẹn lái đến chờ sẵn tại đầu phố mua bán Aidori, trực tiếp rời đi.

Olivia đi tham gia hội nghị cấp cao tiếp theo của Quân đội, đứng trước toàn thể quan chức có mặt tại hội nghị, hắn trình bày những thành quả và hành động của mình trong cuộc chiến một cách vô cùng chi tiết mà khách quan.

Trong kế hoạch bao vây tiễu trừ lần cuối, quân công Olivia đạt được chắc chắn là cao nhất!

Trước khi hắn về, rất nhiều người đều cho rằng hắn rốt cuộc không về được nữa, có vài người tiếc hận thay chàng trai trẻ, song cũng có kẻ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nói Nguyên soái Rothesay tựa như một ngọn núi lớn, che chắn cho ít nhất ba thế hệ, vậy không khó suy ra trung tướng trẻ tuổi tên Olivia này cực kỳ có khả năng sẽ thành Nguyên soái Rothesay thứ hai.

Nhưng hắn về rồi.

Mang theo quân công cao hơn một bậc quay về.

Hiện tại, đợt quân địch lớn nhất đã bị tiêu diệt, đế quốc có trăm công nghìn việc phải làm, nơi nơi đều cần Quân đội phái người đến, đây cũng là đề tài thảo luận của hội nghị lần này.

Mọi tinh vực đều cần khai phá lần nữa, nhân khẩu mới cần được sắp xếp vào ở, mạng lưới thông tin địa phương cần khôi phục lại, hết thảy phải chuẩn bị lần lượt – cũng là cơ hội tốt để phân chia lại phạm vi thế lực!

Đại đa số quan chức cấp cao đều nhắm vào cơ hội này, thời điểm ai cũng tiếc nuối vì Olivia trở về ắt sẽ chiếm dụng danh sách ưu tiên, hắn lại bảo trì im lặng trong suốt thời gian sau đó. Mãi đến khi Nguyên soái Rothesay chủ động hỏi hắn muốn đi đâu, hắn mới đứng lên: “Trong tinh vực đế quốc vẫn còn lác đác quân địch chưa bị thanh lý, tôi xin được dẫn binh truy tung tàn quân của địch, triệt để tiêu diệt đối phương!”

Lời này vừa thốt ra, ai nấy đều sững sờ.

Đúng là có quân địch lẻ tẻ, vô luận chúng chạy tới tinh vực do vị tướng quân nào phụ trách thì đối phương cũng có nghĩa vụ tiêu diệt, nhưng hắn lại xin cấp trên đi khắp tinh vực, hơn nữa nhất định phải tiêu diệt toàn bộ kẻ xâm nhập mới xem như hoàn thành sứ mệnh.

Đây… đây đâu giống việc mà một quan chức cấp cao trẻ tuổi sẽ làm?

“Đồng ý.” Nhưng Nguyên soái Rothesay lại chấp nhận yêu cầu của hắn.

“Tuân mệnh.” Trung tướng trẻ mặt mày vô cảm quay lại chỗ ngồi của mình.