Không Có Kiếp Sau

Chương 248: Đừng đi con đường màu vàng




“Vừa rồi tôi vô tình phát hiện có thể nối mạng, sau đó không cẩn thận đăng ký luôn rồi.” Trong nhà, người máy thích lên mạng nhất là Pi nha!



Không như mấy người máy kia, hắn chỉ hận không thể ngâm mình cả ngày trong thế giới ảo không ra nữa, nếu là nhân loại, 80% là trạch internet trong truyền thuyết rồi.

Còn là trạch kỹ thuật nữa chứ.

“Đầu tiên tôi sử dụng tài khoản bình thường hay dùng để đăng ký, nhưng hệ thống nhắc nhở tên tài khoản đã có người dùng, nên tôi lập tức đổi sang tên khác.

Lần này đăng ký thành công.

Giống như bao người máy khác, chuyện thứ nhất tôi làm sau khi lên mạng là hiệu chỉnh thời gian, cơ mà chỉnh xong lại đột nhiên phát hiện thời gian là ngày 19 tháng 13 năm 370 lịch Ánh Sao.”

Người máy Pi giơ ngón tay lên, ý bảo mọi người nhìn màn hình tối của mình, lúc này trên đó đang hiển thị mờ mờ thời gian của hiện tại: 14 giờ 12 phút chiều ngày 19 tháng 13 năm 370 lịch Ánh Sao.

Tất cả người máy tức khắc kiểm tra giờ giấc trong cơ thể mình.

“Thời gian của tôi là 14 giờ 12 phút chiều ngày 19 tháng 13 năm 408 lịch Ánh Sao.” Alpha nhanh chóng thông báo kết quả bên mình.

“Thời gian của tôi giống Alpha.” Đây là người máy Beta.

“Tôi cũng vậy.” Người máy Eta lên tiếng.



Mục Căn theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ lỗi thời trên cổ tay: Không có ngày, phía trên chỉ có thời gian: 14 giờ 1… 3 phút.

Mục Căn xem giờ đúng lúc kim phút dịch qua một vạch.

“Là do tốc độ Sigma quá nhanh, theo [Lý luận tương đối về thời gian và không gian], khi tốc độ vượt qua điểm giới hạn nào đó thì sẽ thoát ly sự ràng buộc của không gian.” Người máy Pi uyên bác nhất nhà lên tiếng ngay sau đó.

“Cũng có khả năng là năng lượng khổng lồ sinh ra lúc tự bạo đã bóp méo thời gian.” Beta phản bác hắn.

Đương lúc nhóm người máy nhao nhao nghị luận, chủ gia đình chỉ nói một câu.

“Chúng ta phải gấp rút rời khỏi nơi này, bằng không Mục Căn sẽ biến mất.”

Chỉ nghe đến nửa câu sau, hết thảy người máy đã im bặt.

“Chuyện này…” Mục Căn đứng dậy, nhìn không gian vũ trụ ngoài kia qua cửa sổ quan sát. Tĩnh lặng mà mênh mang, thoạt trông không có gì bất đồng với tinh vực đế quốc vào thời bình. Nhưng cũng chính sự yên tĩnh này nhắc nhở Mục Căn rằng: Nơi đây quả nhiên không phải đế quốc đang loạn lạc vì bị ngoại địch xâm nhập.

“Ta cho rằng chúng ta đã đi xuyên thời gian.” Giọng Alpha kề sát tai cậu và duy trì liên tục: “Chúng ta buộc phải quay lại thời gian của mình ngay, năm nay con ra đời rồi, cùng một người không có khả năng tồn tại chung thời điểm, nên hoặc là con, hoặc con thời ấu niên, lâu dần một trong hai nhất định sẽ gặp chuyện. Khả năng thể ấu niên gặp chuyện không may lớn hơn, nhưng nếu nó bị gì, con cũng biến mất theo.”

“Nếu muốn về, chúng ta buộc phải hợp thể, chỉ có động lực và động cơ của Sigma mới đạt tới tốc độ giúp chúng ta trở về.” Người máy Beta nói.

“Nhưng mông và đùi của Sigma mất rồi –” Mục Căn mới nói một nửa đã ngưng bặt vì mấy thứ Sigma móc ra từ trong túi.

Thứ Sigma lấy ra chính là mông và đùi hắn.

Lần trước lúc Mục Căn nói với hắn là không tìm thấy, Sigma còn bảo “Tìm không thấy cũng không sao”.

“Lén cất đi đó.” Màn hình tối của Sigma lấp lấp lóe lóe: “… Sigma muốn đem về nhà chôn cạnh Kappa.”

Nói xong, Sigma bỗng cúi thấp đầu, khi mở miệng lần nữa, âm lượng đã hạ thấp một nấc: “Lần này Sigma có thể khống chế bản thân, anh, anh không cần sợ khi ngồi trên người Sigma đâu.”

Chất giọng hắn cứng nhắc không hề sống động, song Mục Căn lại lập tức nghe ra nỗi kinh hoảng và sợ hãi của Sigma.

Thế là cậu ôm Sigma một cái thật chặt.

“Đương nhiên là không sợ rồi, hồi trước chẳng phải tụi mình đã giao hẹn rồi sao? Ngày bé anh cõng em, mốt anh già rồi thì em cõng anh?”

Sigma liền ngẩng đầu lên lần nữa.

“^_^” Hắn cười rồi.

Tuy nhiên, trước khi Sigma biến thành Người Diệt Thế sở hữu tốc độ vượt qua thời gian, số năng lượng hiện có đủ cho Epsilon dùng, nhưng hoàn toàn không đủ gánh Người Diệt Thế. Việc cấp bách trước mắt là họ phải hạ xuống để tìm nơi bổ sung năng lượng.

“Tinh vực này rất hoang vu, dù đến thời đại của chúng ta vẫn là tinh cầu nông thôn xa xôi, tinh cầu chúng ta hạ xuống tên là Emma, cũng là tinh cầu lớn nhất gần đây, trên đó có rất nhiều dụng cụ nhà nông, nên chắc không thiếu trạm năng lượng đâu. Đang thời điểm thiết yếu, chúng ta chia nhau đi tích trữ năng lượng, sau đó tập hợp tại đây.” Nói đoạn, Alpha chỉ một tọa độ trên bản đồ tinh cầu: “Mặt khác, chỗ này là nơi Olivia sinh ra.”

Như bình thường, có lẽ họ sẽ cảm thấy hứng thú với cố hương của Olivia, nhưng hiện tại không đúng thời gian. Alpha không lãng phí giây phút nào, lập tức quyết định địa điểm bổ sung năng lượng, rồi định ra chương trình hành động.

“Pi đã nạp một lượng tiền ảo vô hạn vào thẻ điện tử này, mọi người đi mua năng lượng nhớ quẹt thẻ.” Hắn tức khắc cầm ra vài tấm thẻ và lần lượt đưa cho các người máy, lúc nhét vào tay Sigma còn bồi thêm câu: “Chỉ có thể sử dụng tại trạm năng lượng, chỗ khác nhất quyết không được dùng.”

Mua năng lượng được tặng quả bóng cao su nhỏ, cầm về tặng Olivia.

“Nhiệm vụ của con là mang thú con này… đi bệnh viện khám.” Alpha là người đi sau cùng, nói xong, hắn gượng gạo thò ngón tay… chọc, không sai, là chọc nó một phát.

Olivia lại phát sốt.

Lần này bé con bị sốt cực nghiêm trọng, cách một lớp lông cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi. Thân hình bé xíu nhanh chóng nảy lên rồi gục xuống, bắt đầu suy nhược dần, khiến người ta gần như cho rằng nó không còn thở nữa.

Alpha chọn đáp xuống nơi đây một nửa cũng vì thú con, bệnh tình của nó không đợi thêm được nữa. Emma là tinh cầu nông nghiệp duy nhất gần đây có bệnh viện lớn, những tinh cầu khác chỉ có phòng khám nhỏ.

Đưa một thẻ điện tử tới tay Mục Căn xong, Alpha nói:

“Thẻ này có thể sử dụng tại bệnh viện và tiệm thuốc.”

Hắn ngừng một lát, nói tiếp:

“Tiện thể mua cho nó ít tã luôn.”

Dứt lời, Alpha bỏ đi ngay. Nhưng lần này, động tác của người máy Alpha luôn luôn hành động dứt khoát hiển nhiên có chút ngần ngừ. Quả nhiên, ngay lúc Mục Căn sắp ôm Olivia đi, Alpha lại bổ sung một câu: “Thẻ này khác với Sigma, ở đâu cũng xài được hết, mua… cho nó trái bóng đi, có thể cân nhắc màu xanh lá cây, màu này có lợi cho thú con phát triển thị lực.”

Nói xong mấy lời ấy, bác cả Alpha thực sự không nói thêm gì nữa. Nhìn hắn rời đi không quay đầu lại, Mục Căn nhoẻn cười, cúi đầu xem bé con ỉu xìu trong lòng, lông mày lại nhíu chặt.

“Đi thôi, chúng ta dẫn nó đi khám.”

Thoạt tiên Mục Căn tưởng thú con chỉ bị sốt bình thường, nhưng sự tình phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều: Chẳng biết có phải tay nghề của bác sĩ bệnh viện này không đủ tốt hay không, mà kiểm tra cả buổi cũng chả tìm ra được bệnh tật gì.

“Nhưng nó rõ ràng đang bị sốt mà!” Mục Căn hơi nóng nảy.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng thấy kỳ lạ, phát sốt chắc chắn là có nguyên nhân, nhưng xem báo cáo xét nghiệm thì… Thật xin lỗi, chúng tôi không tìm được nguyên nhân thú con sinh bệnh.” Bác sĩ mặc áo khoác xanh nhạt lắc đầu.

Trình độ kỹ thuật ngày nay cơ hồ có thể nghiệm ra mọi nguyên nhân bệnh tật, tìm được nguyên nhân bệnh là có thuốc chữa, nhưng giờ bác sĩ lại ra chiều hối lỗi, bảo mình rằng không thể xác định nguyên nhân bệnh của Olivia ư?!

Mục Căn đờ đẫn cả người.

“Hay vầy đi, tôi dùng máy khác kiểm tra lần nữa coi sao.” Nom dáng vẻ đáng thương của thú con, ắt hẳn bác sĩ cũng không đành lòng, bèn bảo Mục Căn cố định cánh nhỏ của Olivia, rồi mới cẩn thận rút ít máu từ mông nó, sau đó rời đi.

Mà sau khi bác sĩ đi rồi, sắc mặt Mục Căn thoắt cái trắng bệch.

Ngón tay dừng trên lông tơ màu trắng của bé con đang run nhè nhẹ.

Đôi ngón tay có thể thao tác cơ giáp cực kỳ chuẩn xác đang… run rẩy.

Cậu vạch nhúm lông nhỏ trên mông trái của Olivia ra, bởi gần đây bé con rụng lông nghiêm trọng, nên cái bớt hình nón dễ dàng lộ ra.

*Mục Căn từng thấy cái bớt trên mông Ollie trong chương 136

“Ollie…” Mục Căn khẽ thốt ra một cái tên.

Song bé con đã chẳng thể nghe thấy tiếng gọi của Mục Căn nữa, thân mình nho nhỏ nóng rần, chứng minh nó đang suy yếu.

“Cậu là… Olivia.” Thoáng chốc, Mục Căn bỗng minh bạch hết thảy.

Cậu chợt hiểu ra vì sao trứng ông nội vẫn luôn bị xem là trứng chết trên hành tinh Bạch Lộ chạy đến đây lại thình lình nở ra, Ollie từng thắc mắc với cậu rằng, lần đầu tiên thấy quả trứng, hắn rõ ràng cảm thấy bên trong có sinh mệnh.

Vì quả trứng chính là bản thân Olivia mà!

Tuy quá sức khó tin, nhưng Mục Căn khẳng định chắc chắn phỏng đoán này.

Cùng một người không thể tồn tại chung thời đại.

Trứng ông nội = Olivia, nên họ đã định trước là không thể tồn tại cùng thời điểm. Trứng ông nội phải về đúng thời đại của mình mới có khả năng nở ra.

“Đúng rồi, nơi này là cố hương của con đấy…” Lời bác Alpha từng nói vang vọng trong đầu chỉ càng chứng tỏ suy nghĩ của Mục Căn là chính xác.

“… Manh Manh còn nhớ trước khi Ollie sinh ra, Manh Manh từng trò chuyện với Mục Căn, tên Olivia là Mục Căn đặt!”

Cậu nghĩ tới cả mấy câu nói lộn xộn của Manh Manh khi mới khởi động lại.

Phải… Phải rồi…

Tên của Olivia… đặt tên bé gái cho bé trai nhằm cầu nguyện đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, đây chẳng phải thói quen của người Trái Đất cổ sao?

Lớn đến ngần này, người Trái Đất cổ duy nhất Mục Căn biết là… chính mình nha!

Trong nháy mắt, Mục Căn ngộ ra tất thảy!

Cũng vỡ lẽ nguyên nhân Olivia đột nhiên sốt cao.

Phải… Nhất định là tại ở gần cậu rồi, bọn họ không thuộc về thời đại này, ở bên họ “quá lâu” chắc chắn sẽ phát sinh vấn đề. Nếu cứ đi theo mình và mấy người bác Alpha, Olivia nhất định còn tiếp tục yếu đi, rồi khi bị mình dẫn đến thời đại của họ…

“Xin lỗi.” Mục Căn nhẹ nhàng nâng tiểu chíp trắng lên, nom bộ dạng ngày càng suy nhược của nó, cậu tức tốc bước nhanh ra ngoài.

Cô nhi viện nằm ngay đối diện bệnh viện, rất nhiều địa phương đều như vậy.

Lúc sinh ra đứa con không mong muốn;

Lúc đứa trẻ mắc bệnh nặng không gánh nổi phí chữa trị;

Rất nhiều người sẽ nghĩ đến cô nhi viện.

Mà Mục Căn nghĩ tới chỗ ấy chỉ vì Olivia từng kể cậu rằng hắn lớn lên tại cô nhi viện này.

Tuy rằng sẽ rất khổ, tuy rằng sẽ bị bắt nạt, song, đây là nơi duy nhất Mục Căn biết “có thể cho Olivia thuận lợi lớn lên”.

Men theo con đường nhỏ, Mục Căn ôm Olivia đi về hướng cô nhi viện.

Người máy ấp trứng theo đuôi cậu, ngây ngây ngô ngô.

Song Mục Căn lại biết: Đây chính là hình thái sơ khai của Manh Manh tương lai.

“Từ nay cậu với Olivia sẽ ở đây, về sau phải chăm sóc Olivia thật tốt, trước khi gặp được tôi nhớ chiếu cố cậu ấy lớn lên.” Mục Căn nhập chỉ lệnh duy nhất vào người máy đơn sơ.

Tiếp đó, nhẹ nhàng giao Olivia trong lòng mình cho nó.

Sau nữa, Mục Căn cất từng bước rời xa người máy đang ôm thú con đứng ngây ngốc trước cổng cô nhi viện.

Cậu quay lưng rời đi.

Vừa đi, vừa quan sát thật kỹ phản ứng của Olivia đang nằm trong lòng người máy.

Mục Căn chú ý thấy rằng khi cậu đi được chừng mười mét, ***g ngực phập phồng của Olivia thế mà dần ổn định!

Cậu lui thêm hai bước nữa, Olivia bất ngờ nhảy xuống khỏi người máy.

“Chíp?” Bé con nhìn Mục Căn bằng ánh mắt khó hiểu.

“Ngoan ngoãn đứng nguyên đó, đừng cử động.” Mục Căn cương quyết nói với nó.

“Đừng cử động, đừng nguyên đó, Olivia, đừng động.” Lặp đi lặp lại câu này với Olivia, đồng thời cũng tự nhủ với mình, nhìn tiểu chíp trắng quả nhiên ngoan ngoãn đứng yên không di chuyển, Mục Căn bỗng thấy khó thở.

Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó chạy ào đi.

Mãi tới lúc này, cậu mới nhận ra: Con đường dưới chân dẫn đến cô nhi viện… ấy mà có màu vàng.

“Mục Căn, đừng đi con đường màu vàng!” Đây là lời Manh Manh từng bảo cậu ngày ấy.

Mục Căn nghĩ về lời đó rất lâu, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ làm rõ hàm nghĩa chân thật vào giây phút này!

Phải…

Toàn bộ ký ức của Manh Manh đều liên quan đến Ollie.

“Đừng đi con đường màu vàng!” Thay vì nói là ký ức của Manh Manh, bảo là ký ức chung của nó và Olivia thì đúng hơn nhỉ?

Đừng đi con đường màu vàng —

Hóa ra có nghĩa là…

Đừng đưa tôi đến cô nhi viện.

Mục Căn chạy thật nhanh, trong tai tràn ngập tiếng gió, căn bản không nghe thấy giọng Olivia. Nhưng giọng Olivia lại thông qua những câu Manh Manh từng nói rót vào tai cậu!

Chíp chíp chíp ~ cầu xin mọi người đừng bỏ rơi tôi!

Chíp chíp chíp ~ cầu xin mọi người!

Bé con chắc chắn đang sợ hãi lắm đúng không?

Giờ đây Olivia hẳn đang sợ lắm, đúng không?

Nhưng —

Nhưng cậu buộc phải làm vậy.

Mục Căn lau khô nước mắt.

Khi chạy về địa điểm tập hợp mà bác cả quy định, trong lòng Mục Căn đã trống rỗng.

“Olivia đâu?” Sigma cầm một trái bóng đỏ chạy tới gần cậu: “Bóng này không phải mua bằng tiền trong thẻ đâu, Sigma mua đủ năng lượng rồi xin chủ tiệm khuyến mãi đó.”

Hắn muốn tặng trái bóng cho Olivia chơi.

“Cậu ấy… Anh đưa cậu ấy tới cô nhi viện rồi.”

“Tại sao?” Sigma còn đang mờ mịt, Alpha lại kéo Mục Căn qua, tặng cậu một cái ôm mạnh mẽ.

“Sigma, giờ chúng ta phải về ngay.”

“Nhưng, bóng thì sao?”

“Lúc về gặp Olivia, cậu có thể tự tay tặng thằng bé.”

Alpha không giải thích quá nhiều, dưới sự chỉ huy đanh thép của chủ gia đình, họ hoàn thành việc hợp thể tại một góc hẻo lánh, Người Diệt Thế bay vút lên trời như một luồng ảo ảnh.

—–

Có con tym yếu đuối nào khóc chưa ;v;