Không Có Kiếp Sau

Chương 243: Tên thật và thái dương




Manh Manh khởi động máy đầu tiên, chẹp… Tuy nó ngỏ ý rằng chương trình trong người mình cũng không phát triển lắm, khả năng bị kẻ địch xâm nhập cực nhỏ, song vẫn bị Olivia chẳng nói chẳng rằng mà cưỡng chế tắt máy. Còn Bạch Vân Đóa Đóa thì quyết định đóng kín trí não thật nhanh trong quá trình bị xâm nhập.

Manh Manh bò lên sàn từ kho chứa đồ, trước hết nhòm lướt qua cửa sổ: Rỗng tuếch…

Ý? Quân địch đâu ta?

Nó ngớ hết cả người.

Manh Manh tức tốc chạy đến phòng điều khiển, vừa mở cửa đã bắt gặp Olivia đang nằm trên sàn.

“Hòm thuốc! Phải băng bó vết thương!” Trong đầu Manh Manh nhanh chóng vạch ra một loạt những việc cần làm kế tiếp, song kế hoạch chả mấy chốc đã bị đình chỉ vì hòm thuốc trống rỗng dưới sàn.

Thế là nó quay sang ấn nút nâng cái giường dưới sàn lên, đoạn dồn sức đỡ Olivia lên giường, đắp chăn đàng hoàng, còn đi đun một bình nước ấm.

Sau đó, Manh Manh lẳng lặng ngồi bên cạnh Olivia.

Màn như vầy thường xuyên diễn ra lúc Olivia còn nhỏ. Mỗi khi Ollie bệnh liệt giường, người chăm sóc hắn vĩnh viễn chỉ có Manh Manh hình thái gà con.

Manh Manh vươn cánh nhỏ, nhẹ nhàng sờ trán Olivia.

Rồi —

Cánh nhỏ bị tóm chặt.

Olivia đột nhiên mở mắt.

Hoàn toàn không giống một người trọng thương mới tỉnh, ánh mắt hắn sắc bén đến tàn khốc!

Trông thấy Manh Manh, Olivia như thoáng bối rối, nhưng chỉ trong chớp mắt thôi, hắn chống người ngồi dậy rất nhanh. Trong lúc ngồi dậy, hắn chú ý thấy vết thương trên eo mình đã được đổi thuốc, băng cũng thay mới. Olivia nhớ rõ phía băng vải trước đã bị máu thấm ướt.

“Ta…”

Ta vừa gặp Mục Căn.

Hắn toan nói vậy, nhưng lập tức gạt bỏ ý nghĩ này.

Đời nào có khả năng?

Mục Căn hẳn vẫn an toàn tại hành tinh Bạch Lộ, cậu ấy sao có thể xuất hiện ở đây? Nơi ấy, hắn chẳng biết mình còn có thể trở về nơi ấy hay không —

Olivia vừa nghĩ vừa xốc chăn lên, nhác thấy băng vải trên thắt lưng, ý nghĩ ngưng bặt ngay tắp lự!

Olivia vén chăn đứng lên, cơn đau khủng khiếp trong cơ thể truyền đến khiến hắn khẽ nhíu mày, song hắn chẳng quan tâm mà bước nhanh ra khỏi khoang điều khiển, tìm đại một phòng có gương, nghiêng người quan sát.

Tưởng Olivia lại tính làm chuyện gì nguy hiểm, Manh Manh vội vàng lạch cà lạch cạch bám theo, dè đâu lại thấy Olivia đang soi gương chưa xong.

“Olivia, muốn soi gương thì chờ vết thương khỏi rồi soi nha, giờ chung quanh không có ai hết, chẳng ai chê cậu quần áo lôi thôi đâu mà!” Manh Manh biết tiểu chíp nhà mình để ý hình tượng cỡ nào, nhưng đang tình huống sắp mất mạng tới nơi mà vẫn mê đẹp như vậy, Manh Manh hơi lo lắng.

Phớt lờ lời lải nhải của Manh Manh, Olivia một mực soi gương quan sát thật kỹ cách thắt băng vải trên người mình, cuối cùng khẳng định: “Mục Căn đã đến đây.”

Không phải câu nghi vấn, cũng chẳng chút do dự, ngữ khí của hắn vô cùng kiên định, khẳng định và xác định.

“Làm sao có thể? Giờ Mục Căn đáng lý nên ở hành tinh Bạch Lộ tinh chớ?” Manh Manh nghiêng đầu.

“Cho nên hành tinh Bạch Lộ nhất định gặp chuyện rồi, chúng ta phải về ngay lập tức.” Nhẹ nhàng sờ nút thắt băng vải, Olivia nhìn cái là nhận ra nút thắt tiêu chuẩn của Mục Căn ngay, hắn tuyệt đối không lầm!

Nếu nói ban nãy chỉ cảm nhận được hương vị của Mục Căn theo bản năng, vậy nút thắt trên người giờ phút này như một chứng cứ xác minh suy nghĩ của hắn!

Trên mặt Olivia chợt hiện lên tia dịu dàng cực nhỏ, tia dịu dàng chỉ thoáng lóe lên rồi lặn mất tăm, tức khắc bị lạnh lẽo thay thế.

Manh Manh đơ.

Não nó hoàn toàn không thể giải thích nguyên nhân Mục Căn xuất hiện tại đây, song nó hết sức nghe lời, từ nhỏ đến giờ, bất kể Olivia muốn làm gì, Manh Manh cũng sẽ làm chung với hắn, lần này cũng không ngoại lệ.

Do đó, khi Olivia thu được quyền điều khiển tối cao trên Bạch Vân Đóa Đóa, phát hiện mấy kẻ xâm nhập đang chạy trốn bằng hình thức năng lượng và quyết định truy kích, Manh Manh quả quyết nán lại.

Khi tất thảy nhân loại trên phi thuyền bị Olivia cưỡng chế bắt xuống hết, Bạch Vân Đóa Đóa và người máy Manh Manh quyết đi với hắn tới cùng!

Thậm chí, Manh Manh còn biết Olivia thực ra đã viết xong di thư.

Thời điểm tiến vào cổng trời đa chiều trong lúc truy tung quân địch, Olivia đã chuẩn bị tinh thần không thể quay về.

Cũng chả phải xuất phát từ mục đích và lý tưởng cao thượng gì, khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn chỉ có Mục Căn, nhóm người máy Alpha ở chung với Mục Căn, căn nhà trên hành tinh Bạch Lộ, cùng với các ông bà chủ phố mua bán Aidori.

Tia sáng bắn về phía đối phương là toàn bộ hỏa lực còn sót lại trên Bạch Vân Đóa Đóa, chỉ một phát này thôi, không còn năng lượng nào giúp hắn chống cự khả năng phản phệ kế tiếp nữa!

Nhưng khi ấy, ý thức của hắn đã mơ mơ hồ hồ, vết thương nặng đợt trước đã làm hắn suy yếu lắm rồi, kiên trì truy kích tới đây và bắn ra một pháo cuối cùng đã tiêu hao sạch tinh lực còn thừa của hắn.

Thời khắc ý thức sắp hóa hư vô, hắn thấy được ánh sáng trắng.

Cùng với…

Mục Văn đến bên cạnh mình trước khi mình bị ánh sáng trắng bao phủ.

Tuy thấy không rõ diện mạo người nọ, nhưng hắn biết đó là Mục Căn.

Olivia biết người nọ là Mục Căn, tại phút giây cuối trong sinh mệnh, biết Mục Căn đang ở cạnh mình… Đối với Olivia mà nói, vậy là đủ lắm rồi.

Khắc đó, Olivia quả thực nghĩ vậy trong đầu, nhưng khi tỉnh lại lần nữa, mấy ý nghĩ ấy bị hắn phủ định hết.

“Trên hành tinh Bạch Lộ rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Tại sao Mục Căn xuất hiện ở đây… Chết tiệt! Quả nhiên… trừ ta ra thì chẳng kẻ nào đáng tin hết, đồ khốn Rothesay, ta muốn về tìm lão tính sổ!

Đóa Đóa, mau rời giường đi! Chúng ta phải cấp tốc chạy về hành tinh Bạch Lộ –” Đằng đằng sát khí kiểm tra tình trạng hao tổn của phi thuyền, Olivia thoáng chốc đã sẵn sàng trở về.

Vì quá bận bịu và nôn nóng về nhà nên Olivia không ý thức được rằng, bắt đầu từ giây phút này, hắn rốt cuộc leo qua ngọn núi lớn mãi chưa thể vượt qua trong tiềm thức, ngọn núi mang tên Nguyên soái Rothesay.

Tuy bản thân hắn chưa nhận ra, nhưng sâu trong nội tâm luôn tồn tại ngọn núi ấy.

Song không chỉ mình hắn mới vậy, ngọn núi “Rothesay” đã đứng sừng sững tại đế quốc rất lâu, lâu đến mức tất cả mọi người không hề có ý mạo phạm nó, ngay cả Argos trước nay ngông cuồng xằng bậy cũng chưa bao giờ ảo tưởng thay thế được Rothesay.

Trường kỳ đứng tại đó, ngọn núi đã thành tọa độ của thời đại.

Dẫu chính bản thân ngọn núi cũng không hề mong muốn.

Nguyên soái Rothesay luôn chờ có người lướt qua hắn, chờ lâu lắm rồi.

Dẫu sao hắn cũng đã già, nên trước khi ra đi, hắn phải chờ bằng được người ấy.

Mà hôm nay, hắn rốt cuộc thấy được hy vọng!

***

Trong lòng Mục Căn vẫn nhớ thương Olivia đang trọng thương hôn mê, mà thân nay đã ở phương trời xa lắc.

Thậm chí chẳng rõ mình rốt cuộc đang ở phương nao.

Ngồi trong người Sigma, cùng Sigma đuổi giết kẻ địch và vượt qua vài cổng trời.

Họ rời nhà ngày càng xa.

Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân Mục Căn lo lắng.

Hiện cậu đang ở trong cơ thể Sigma, bác cả trong này, bác hai trong này… Cả nhà đều có mặt, nội tâm cậu không hề sợ hãi.

Nhưng…

Lần đầu tiên cậu thấy Sigma như vậy.

Nguyên hành trình chẳng trao đổi câu nào, Sigma chỉ từng bước chấp hành các chỉ lệnh. Vô luận kẻ địch chạy trốn kiểu gì, mục tiêu của hắn vĩnh viễn rõ ràng, Sigma trông như một cái máy chuẩn xác.

Không phải người máy, chỉ là một cái máy.

Thời thời khắc khắc chú ý hành động của Sigma, Mục Căn phát hiện rằng: Theo thời gian dần trôi, độ chuẩn xác của Sigma đang hạ thấp, nhằm đạt tới hiệu quả phá huỷ cao nhất, hắn bắt đầu công kích trên diện rộng!

Sigma không chỉ công kích người Youasibi đang đào vong, mà đồng thời tấn công hết thảy thể năng lượng chắn trước mặt hắn!

Thậm chí! Trong lúc truy kích mục tiêu, Sigma bắt đầu không quan tâm bản thân bị thương!

Mục Căn trơ mắt dòm Sigma bị kẻ địch đánh rụng một bàn chân trong một lần phản phệ, nhưng hắn lại chẳng thèm đếm xỉa, tốc độ không hề giảm bớt, khăng khăng rượt theo hướng kẻ địch bỏ chạy một cách điên cuồng —

Bản năng mách bảo Mục Căn điều bất thường.

Rồi cậu bỗng nghe thấy một câu:

“Còn 20 phút nữa chương trình tự hủy sẽ khởi động, hãy hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định.”

Mục Căn lại bất ngờ nghe Sigma lên tiếng đúng lúc này.

Gượm đã —

Hệ thống tự hủy?

Cậu sững sờ.

Mục Căn sực nhớ lâu ơi là lâu trước kia bác cả từng bảo cậu rằng: “… Bên trong mỗi loại hình quân dụng đều có chương trình tự hủy, điều kiện vận hành mỗi người mỗi khác, nhưng tiền đề là không có chủ nhân. Dưới tình huống thiếu người quản thúc, chương trình tự hủy của loại hình quân dụng 100% sẽ tự động vận hành.”

Họ nhắc tới vấn đề ấy trong cuộc đối thoại đầu tiên hồi mới gặp mặt, một bên là người máy Alpha nghiêm túc, mà bên kia là bé con Mục Căn.

Dẫu khi đó Mục Căn còn nhỏ xíu, song Alpha vẫn chăm chú giải thích rõ những vấn đề có khả năng gặp phải khi cậu chấp nhận bọn họ.

“Với vũ khí cao cấp hơn, thì ngay khoảnh khắc bắt đầu nhiệm vụ, chương trình tự hủy trong cơ thể đã tự khởi động rồi.”

“Ủa? Vậy hổng phải vừa sinh ra đã chết sao ạ?” Lúc ấy hình như mình hỏi lại bác cả như vậy.

Rồi bác cả nói tiếp:

“Đúng vậy.”

“Đối tượng săn giết cuối cùng của tất cả vũ khí mãi mãi là chính bản thân nó.”

Mục Căn trợn to mắt, hoảng hốt đứng bật dậy trong không gian nhỏ hẹp!

“… Mục tiêu còn lại 10, thời hạn: năm phút.” Chính lúc này, Sigma lại đổi chỉ lệnh.

Đương lúc Mục Căn mải hồi tưởng quá khứ, Sigma thế mà đã đuổi giết chỉ còn mười tên!

Mười tên…

Mục Căn hỏa tốc tập trung tinh thần lên màn hình giám sát, dồn lực chú ý để đếm số lượng địch còn thừa.

“1…2…3…4…5…” Tựa hồ cứ đếm một số, điểm năng lượng đại biểu cho kẻ địch sẽ giảm đi một! Là do Sigma công kích, hắn đẩy nhanh tốc độ chấp hành nhiệm vụ!

Rốt cuộc, Mục Căn đếm tới số chín.

Giờ khắc này, quân địch trong phạm vi tầm nhìn của cậu đã biến mất hoàn toàn. Cơ mà —

“Mục tiêu còn lại 1, thời hạn: Một phút.” Sigma đổi chỉ lệnh lần cuối, đoạn chĩa họng pháo họng pháo vẫn dùng nhắm bắn kẻ địch vào chính mình.

“Không! Sigma! Dừng lại! Anh là Mục Căn đây! Là anh trai của em! Sigma, Mục Căn bảo em mau tỉnh lại –” Tên thật là gì? Là tên thật của Sigma sao? Tên của Sigma chẳng phải là Sigma ư? Không quan tâm, Mục Căn gào to tên Sigma —

Song, Người Diệt Thế – Sigma làm như không nghe tiếng rống của cậu, nhắm họng pháo vào chính hạch của mình.

Sau đó…

Hắn đột nhiên dừng lại.

Vài giây sau, hắn lại chĩa họng pháo vào chính mình;

Vài giây sau nữa, lại dời đi.

Cứ như hỏng mất rồi, lặp đi lặp lại một động tác rất nhiều lần.

Đoạn hắn thình lình bay lên.

Tim Mục Căn đập thình thịch, phát giác tốc độ của Sigma thoáng cái tăng lên tối đa, từng cổng trời hóa thành điểm nhỏ trong mắt Mục Căn, cuối cùng, đối diện họ xuất hiện một tinh cầu xanh thẳm!

Quả quyết phá tan tầng khí quyển, Sigma chở Mục Căn bay xuống.

Cũng không rõ Sigma đụng vào cơ quan gì, đầu tiên trước mắt Mục Căn sáng lên, không khí tươi mát ùa vào xoang mũi, rồi dưới chân chạm trúng thứ gì đó mềm mềm…

Mặt cỏ?

Bấy giờ Mục Căn mới biết mình được Sigma lấy ra khỏi người hắn.

Được lấy ra cùng cậu còn có một con chim to, Mục Căn phát hiện Đại Bạch cũng bị Sigma nhét vào người tự khi nào chẳng hay.

Sigma nhìn xuống Mục Căn từ trên cao.

Mục Căn kinh ngạc dòm hắn.

Kế tiếp, Mục Căn thấy Sigma “cười”.

“o(∩_∩)o”

Một ký hiệu nét mặt hết sức dễ cưng xuất hiện trên màn hình tối của Sigma.

“Anh, Sigma rốt cuộc cao hơn anh rồi nè.” Sigma khom người xuống, từ tốn nói.

“Sigma… em…” Tỉnh rồi hả?

Trong mắt Mục Căn tràn ngập nghi hoặc.

Hồi nãy cậu rõ ràng chỉ kêu tên Sigma thôi mà, trên đường đi cũng gọi chả biết bao nhiêu lần, sao lại…

Đúng lúc này, Mục Căn chợt nghĩ tới một điều:

Không… Có lẽ, hắn không chỉ gọi hai chữ Sigma.

“… Sigma! Dừng lại! Anh là Mục Căn đây! Là anh trai của em! Sigma, Mục Căn bảo em…”

Sigma Mục, đây mới là tên thật mà thâm tâm Sigma thừa nhận.

Hắn là đứa trẻ nhà Mục Căn.

Bỗng, hai mắt Mục Căn đong đầy nước mắt.

Cậu lại thấy Sigma cười.

“o(∩_∩)o”

“Anh, Sigma thấy hơi nóng.”

Nói xong, “liếc” về hướng Mục Căn lần cuối, Sigma nhảy lên, xông thẳng lên bầu trời xanh.

Sau đó…

Oành —

Thái dương… Mục Căn nhìn thấy thái dương nổ tung trên đầu mình.

Cùng lúc ấy, thái dương trong lòng cậu cũng nổ theo.