Không Có Kiếp Sau

Chương 241: The keeper




*keeper: người trông giữ/canh gác

Nhà họ rất ít khi khóa cửa, bởi trong nhà luôn có người, dù đi vắng hết thì cũng còn một đàn long thú một sừng, bất cứ lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt.



Mỗi khi người máy tiểu A trở về từ bên ngoài, tất thảy người máy và long thú một sừng sẽ phát hiện trước tiên.

“Cậu về đó à?” Lúc ở nhà, Alpha luôn đeo tạp dề, còn là tạp dề màu trắng viền hoa.

“Tôi cầm đồ phụ cho.” Epsilon sức lớn luôn là người đầu tiên chìa tay giúp đỡ.

Một đám người máy bận rộn, làm bánh bao, bán bánh bao, chuẩn bị thức ăn cho nhân loại Mục Căn… Phân công rạch ròi, làm việc vui vẻ, sau đó Mục Căn và Sigma về nhà, dù không cần ăn gì, cả gia đình vẫn thích ngồi quây quần bên nhau, có việc thì làm, hết việc thì nhìn Mục Căn ăn cơm.

Thỉnh thoảng Olivia về nhà, vậy sẽ càng náo nhiệt nha!

Bởi ba ba ở nhà, Sừng To luôn đòi ăn cơm dưới gầm bàn, quá trời long thú một sừng sẽ vì thế mà chạy tới xung quanh nhà, nằm gần đó dòm nó chằm chằm…

Nơi đây luôn hết sức huyên náo, cũng vĩnh viễn sạch sẽ gọn gàng, người máy Viên Đá không bao giờ quên dọn dẹp nhà cửa sạch bong, sẵn sàng nghênh đón khách bất cứ lúc nào.

Mà hôm nay…

Người máy tiểu A đẩy cửa ra.

Hắn chẳng dùng bao nhiêu sức, nhưng cánh cửa rắn chắc lại kêu cái két rồi ngã gục.

Người máy tiểu A nâng cánh cửa để tựa vào tường, bắt đầu dọn hết đá lớn đá nhỏ rải rác quanh nhà.

Cẩn thận chuyển từng tảng đá ra khỏi cổng, trong lúc ấy, hắn còn tìm thấy giỏ rau của mình.

Đờ dẫn nhìn giỏ rau quen thuộc hồi lâu, người máy tiểu A mới trân trọng cột nó vào sau lưng, càng thêm ra sức làm việc.

Chỉ có một mình hắn cũng không sao, hắn muốn khôi phục nhà thành dáng vẻ trước kia, quét dọn sạch sẽ, chờ mọi người về.

Giờ phút này, trong đầu người máy tiểu A chỉ có nhiệm vụ đó thôi.

Đây là mệnh lệnh hắn tự phân phó cho mình.

Trên đường phố tĩnh mịch, một người máy không trọn vẹn nỗ lực làm việc một cách chật vật giữa đống đổ nát.

Đúng lúc này, giữa đống đổ nát chợt truyền đến tiếng bước chân, người máy tiểu A ngẩng đầu, trên màn hình tối phản chiếu hình ảnh nhóm láng giềng phố mua bán Aidori.

Lúc trông thấy tiểu A, nhóm láng giềng ngẩn ngơ toàn tập, mãi tới khi tiểu A nhẹ nhàng thưa một câu “Chào mọi người”.

Tựa như bao ngày bình thường khác, hắn khẽ nói:

“Chào mọi người.”

Câu chữ bình thường quá đỗi, cơ mà —

Nghe xong mấy chữ ấy, nhóm láng giềng Aidori lại khóc khóc cười cười, nhào tới vây quanh tiểu A.

Sau bao năm sống chung, quan hệ giữa họ đã sớm không còn là hàng xóm láng giềng phổ thông nữa, nhóm người máy nhà Mục Căn gia cũng không phải người máy phổ thông, mà đã triệt để trở thành bạn bè lâu năm của họ.

Kinh hỉ vẫn chưa kết thúc, đương lúc nhóm láng giềng Aidori ôm nhau khóc rống, mặt đất dưới chân họ chợt rung nhè nhẹ. Sau tiếng “moo” dài thượt, họ sửng sốt phát hiện những mãnh thú to xác đang phi như bay về đây từ cách đó không xa.

Đó là…

“Là đế long trăng rằm! Đàn đế long trăng rằm cũng chạy về rồi!”

Đàn đế long trăng rằm thương tích đầy mình cũng về nhà rồi! Đám to xác này gây động tĩnh quá ầm ĩ, sau mông tụi nó còn có một đám nhân loại rượt theo.

Tiểu Hoa rách bụng yếu ớt tựa lên người bạn đời, đầu tiên nó ngoan hiền “moo ~” một tiếng với tiểu A, sau đó ngoái đầu dòm mấy kẻ truy kích, lại “moo!!!” một tiếng hết sức hung hãn.

Nếu phiên dịch thành ngôn ngữ nhân loại, thì lời cô nàng long thú một sừng sẽ là: “Phắn ngay! Bà đây chết cũng phải chết trong nhà, toàn bộ thịt thịt trên người để dành cho chủ nhân làm bánh bao! Bọn bây muốn chấm mút hả, đếch có cửa đâu!!!”

囧!

Đúng là… một giống cái thần thánh mà bất khả xâm phạm.

“Ui! Cho hỏi, đàn đế long trăng rằm này của nhà mọi người hả? Đây là động vật quý hiếm được bảo hộ đấy! Trong cuộc chiến lại vì bảo vệ quốc gia mà làm ra cống hiến đột xuất, chúng tôi nhận lệnh chữa thương cho chúng nó, nhất là con bị thương nặng nhất này. Thời điểm được phát hiện, nó gần như bị cắt thành hai nửa, chúng tôi sử dụng dung dịch điều trị tế bào quý nhất chữa cho nó, kết quả nó tỉnh lại giữa đường rồi chạy mất dạng!” Nhân viên truy kích đi đầu toát mồ hồ nhễ nhại, mở lời giải thích.

Ớ… Hóa ra không phải kẻ bắt giữ, mà là những bác sĩ gấp gáp muốn cứu người bị thương sao?

“Moo!!!!” Chết cũng không đưa thịt cho mi ăn!

Quý cô Tiểu Hoa nghe không hiểu hắn nói gì, vẫn đang rống giận.

“Nhưng mới trị liệu mười phút mà xương sống đã có thể tự lành hẳn, đế long trăng rằm không hổ là sinh vật trong truyền thuyết mà!” Thấy Tiểu Hoa ngập tràn sức sống như vậy, bệnh nghề nghiệp của nhân viên y tế tái phát.

Vì thế —

Có bệnh, phải trị.

Tiểu Hoa bị người máy tiểu A cưỡng ép đưa cho đối phương chữa bụng, thương tích trên người long thú một sừng khác cũng được xử lý. Ông John còn nhân cơ hội xin người ta cho mình dùng ít dung dịch điều trị tế bào, xóa bỏ vết sẹo trên trán, làm xong ông khoái chí muốn chết.

Ai chữa bệnh thì lo chữa, người còn lại tiếp tục trùng kiến nhà cửa.

Lần này, người máy tiểu A không tác chiến một mình nữa, nhóm láng giềng Aidori đều ở bên cạnh hắn, long thú một sừng trong nhà cũng chủ động giúp mọi người khiêng đá, tiến độ thanh lý thoáng cái nhanh hơn nhiều.

Họ vừa làm việc vừa tán gẫu:

“Lão Tony được đưa đi Trung tâm cấp cứu khẩn cấp rồi, ổng bị thương là việc nhỏ, cái chính là lúc kiểm tra phát hiện trong dạ dày mọc cục u lớn, vào viện trị liệu xong rồi cắt bỏ luôn, aiz… Ổng cũng coi như trong rủi có may rồi.”

Tí nữa phải đi Trung tâm cấp cứu khẩn cấp thăm ông Tony mới được — người máy tiểu A thầm ghi nhớ trong đầu.

“Ông Khả Mễ với vợ ổng có người quen tại Trung tâm nhận lãnh, nếu tìm được Viên Đá và Bánh Ngọt sẽ lập tức báo cho chúng ta.”

Sau đó đi Trung tâm nhận lãnh tìm cơ thể của Viên Đá và Bánh Ngọt — người máy tiểu A tiếp tục ghi nhớ.

Chiến tranh chưa chấm dứt, còn hàng tá công việc đang chờ họ, nhưng chả sao hết, cứ làm từng việc một, rồi sẽ có ngày làm xong thôi.

Trên phố mua bán Aidori vang lên tiếng leng keng xủng xẻng, trong quãng thời gian rất dài kế tiếp, đâu đâu trên hành tinh Bạch Lộ cũng là âm thanh này.

Các binh lính cũng gia nhập đội ngũ dọn dẹp, giúp tiến độ của cả tinh cầu được đề cao.

Phố mua bán Aidori cũng chào đón sự giúp đỡ của quân đội đế quốc, đặc biệt là nhà Mục Căn, Nguyên soái Rothesay đích thân dẫn quân đoàn hộ vệ của mình tới hỗ trợ, ngài Sise cũng góp mặt, trợ thủ hắn mang đến là một đoàn lao động trẻ em.

Các tiểu chíp béo cũng đến.

Nhóm tiểu chíp tuy nhỏ, khí lực lại lớn, một đứa đội hai tảng, vừa mần vừa chơi, làm đến là dốc sức nha!

Đến tối, sân nhà Mục Căn đã được thanh lý sạch sẽ, cây sinh mệnh trong sân cũng được tìm thấy. Nó bị gãy ngang, những tàng cây vốn mọc ra lá trà ngon lành không còn nữa, thân cây cũng đổ, song bộ rễ lại bám chặt vào đất đai dưới chân.

Mọi người nâng nó lên, đắp thật nhiều đất, sau khi được đàn long thú một sừng cung cấp xuỵt xuỵt tình yêu, thân cành thoạt trông lại có sức sống rồi.

—–

Tự dưng nghĩ mần xong truyện này rồi, biết tìm đâu ra bộ khác xứng tầm để tiếp nối đây ;v;