Không Có Kiếp Sau

Chương 230: Mộng




Sau khi lấy tốc độ như tia chớp tấn công đế đô Ifatia, kẻ xâm lăng đến từ nền văn minh khác lập tức xâm nhập những tinh hệ còn lại của đế quốc thông qua đường chính.

Tháng 9 năm 402 lịch Ánh Sao

Sở hữu vũ khí văn minh cao cấp hơn xa đế quốc hiện tại, quân đội của kẻ xâm lăng vô cùng hùng mạnh, nhanh chóng chiếm cứ một vùng lớn lãnh thổ của đế quốc. Sau đó, chúng một mặt phái người trấn giữ đất đai đã chiếm lĩnh, mặt khác cấp tốc vây công tinh hệ Santos Karan với thế sét đánh không kịp bưng tai.

Nắm giữ ba mươi tám cổng trời, tinh hệ Santos Karan chính là đầu mối giao thông then chốt của đế quốc! Cứ điểm quân sự trọng yếu!

Trong quá trình yểm hộ dân chúng rút lui, chống lại quân địch tập kích, Condon – đại tướng năm huân chương của đế quốc hy sinh.

Toàn thể binh lính của quân đoàn thứ ba thuộc tập đoàn quân thứ hai hy sinh.

Không… cũng không thể nói là hy sinh toàn bộ, thời khắc sống chết cận kề, một binh lính của tiểu đoàn cấp dưỡng thuộc bộ hậu cần của quân đoàn thứ ba đã điều khiển cơ giáp, dùng một chiêu vặn đầu Achimota hoàn mỹ để phòng ngự tấn công của kẻ địch, mang theo vài quan binh bao gồm đại tá Verald thoát khỏi vòng vây. Cùng những người dân chưa kịp trốn khỏi Santos Karan, họ rút lui đến cứ điểm cuối cùng – căn cứ quân sự Kolenda.

*Verald là cái bạn xuất hiện trong chương 97 (đứa la làng đòi cưới em giai Avery đó)

Đây là căn cứ vô dụng nhất tinh hệ Santos Karan, ngoại trừ khả năng phòng ngự không gì sánh kịp, thì Kolenda tựa hồ chẳng còn gì đáng khen. Trong ngôn ngữ đế quốc, “Kolenda” nghĩa là “trạm trung chuyển”, là căn cứ phục vụ nghỉ ngơi cho các quân hạm phi thuyền trước giờ trung chuyển, vừa lúc là lối vào của năm cổng trời. Muốn đến năm tinh hệ bao gồm cả tinh hệ Hạt Thạch, thì Kolenda là con đường chắc chắn phải qua.

Cổng trời đến tinh hệ Tử Dương Hoa nằm trong tinh hệ Hạt Thạch.

Nhưng họ không có quyền hạn mở năm cổng trời ấy, trước khi tìm ra phương pháp mở cổng, nhóm Verald chỉ có thể trốn trong Kolenda.

Dựa vào mai rùa dày nặng của căn cứ Kolenda, cộng thêm quân địch e ngại cổng trời trong căn cứ nên không dám tấn công bừa, Verald và quân dân Santos Karan hợp thành một thể, vạn người một lòng, thế mà miễn cưỡng chống chọi được xâm nhập của địch.

Hai mươi mốt ngày sau, sức kiên nhẫn của quân xâm lăng cũng hao hết.

Ngay lúc bọn chúng chĩa toàn bộ họng pháo vào căn cứ Kolenda, một trong nhiều cổng trời bỗng sáng lên, trung tướng Olivia Augustus thống lĩnh tập đoàn quân thứ tám của đế quốc chậm rãi chạy ra từ cổng trời.

Lên sân khấu một cách lóng lánh xong, đội quân này thình lình ẩn vào cổng trời lần nữa rồi mất dạng!?

Những kẻ xâm nhập cậy có vũ lực áp chế mà vênh vênh váo váo lập tức đuổi theo, khi ra ngoài, chờ đợi chúng lại là tinh hệ không một bóng người và… trùng khổng lồ.

Olivia dụ chúng tới tinh hệ mình quen thuộc nhất — tân tinh hệ Tokto Lanhaida.

Còn đang khai phá, không người định cư, có sinh vật nguy hiểm không rõ thuộc tính tồn tại… Chẳng một tinh hệ nào thích hợp chiêu đãi những vị khách văn minh cấp cao này hơn Tokto Lanhaida!

Dưới tình huống cả trang bị vũ khí lẫn đẳng cấp kỹ thuật đều kém đối phương, biện pháp nhanh nhất Olivia có thể nghĩ ra nhằm bù đắp chênh lệch thực lực của đôi bên chính là lợi dụng địa hình lấy nhân số áp đảo quân địch!

Hắn chỉ dùng ba ngày để tổ kiến tập đoàn quân thứ tám, năm ngày xuyên qua cổng trời đến Santos Karan và nghĩ cách cứu viện nạn dân, toàn bộ thời gian còn thừa đặt lên việc xây dựng cổng trời và chuẩn bị chiến trường. Rốt cuộc!Tại thời khắc mấu chốt, Olivia cũng thành công dẫn dụ quân địch vào chiến trường đã chuẩn bị sẵn.

Tập đoàn quân thứ tám và tập đoàn quân thứ hai ẩn thân hết tại tinh vực hoang vu mà rộng lớn, lợi dụng địa hình thuận lợi cắt quân địch thành từng tốp nhỏ, rồi từ từ tiêu hóa bọn chúng trong mê trận của Tokto Lanhaida.

Bạch Vân Đóa Đóa là quân hạm cống hiến lớn nhất trong trận chiến. Trên người bố trí hệ thống phản quét hình vượt xa trình độ trung bình của đế quốc, hệ thống này nhất định là thiên địch của kẻ xâm nhập! Cộng thêm công cụ bắt giữ không thể xuyên thủng, vào khoảng thời gian đầu gian nan nhất, tập đoàn quân thứ tám toàn nhờ vào Bạch Vân Đóa Đóa dụ dỗ và bắt giữ quân địch. Trong khi các học giả của Viện khoa học tăng ca nghiên cứu thêm về vũ khí của địch, Bạch Vân Đóa Đóa cũng cống hiến thân thể “thuần trắng chả rảnh lúc nào” (← chính chủ tự nói) của mình cho người ta ngâm cứu. Cứ vậy, tập trung ưu thế binh lực, tiêu diệt từng tên địch một, trong vòng nửa năm, tập đoàn quân thứ tám và tập đoàn quân thứ hai đã diệt trừ tất thảy kẻ xâm nhập rơi vào ***g giam!

Đời sau gọi chiến dịch này là “chiến dịch Biển Xanh”, nó là chiến dịch nổi tiếng đầu tiên trong cuộc chiến bảo vệ đế quốc!

Chiến dịch Biển Xanh là bước ngoặt chuyển từ phòng ngự sang phản công của đế quốc, đồng thời cũng thay đổi đối lập thực lực của song phương. Trong chiến dịch, đế quốc phá hủy 981 chiến hạm địch, từ đó gây thiệt hại nặng cho cơ số nhân khẩu của quân xâm lăng tiến vào đế quốc. Trong nửa năm, đế quốc bắt giữ tổng cộng 360 chiến hạm, 1300 người máy. Thông qua quá trình nghiên cứu địch, kỹ thuật quân sự của đế quốc thăng tiến tròn 200 năm!

Có thể thấy rõ lợi ích mà chiến dịch mang lại, nhưng tập đoàn quân thứ tám do Olivia dẫn đầu cũng trả giá nặng nề: Qua chiến dịch, tập đoàn quân thứ tám trả giá tổng cộng 2333 chiến hạm, hơn 3000 chiến sĩ hy sinh, mà bản thân Olivia cũng bị thương nặng, thế nên khi chiến dịch chấm dứt, hắn được cấp dưới nâng về.

“May mà không phải hổ thẹn.” Olivia chỉ kịp nói một câu liền ngã xuống.

Sau khi thành công thu phục Santos Karan, thuận lợi cứu dân chúng còn sót lại trong tinh hệ, hắn mang theo tro cốt của đại tướng Condon và tướng sĩ hy sinh của quân đoàn thứ ba trở về.

Olivia dùng chiến dịch thắng lợi này chứng minh thực lực của mình đủ sức đảm nhiệm chức quan chỉ huy tối cao của tập đoàn quân thứ tám.

Chinh chiến lâu dài mệt mỏi khiến Olivia rơi vào giấc ngủ sâu, ngủ khoảng ba ngày ba đêm mới tỉnh dậy từ bóng tối vô cùng vô tận.

Hắn giật giật ngón tay, khẽ hít mũi.

Không có mùi máu tươi và mùi dầu năng lượng có thể ngửi thấy tại bất cứ đâu trong chiến hạm, Olivia ngửi thấy hương vị đã được ánh dương sưởi ấm.

Đó là hương vị thuộc về Mục Căn.

“… Phấn mắt xài hết từ ba tháng trước rồi, Olivia thường xuyên mất ngủ, quầng thâm mắt lại chạy đến nữa đó, chíp ~” Đây là cái họng to của Manh Manh, “Cậu chịu khó xoa bóp cho cậu ấy nhiều vào, cánh tôi gãy rồi, trước khi sửa xong không cách nào xoa cho cậu ấy đâu, chíp ~”

“Ừa.” Và đây là giọng Mục Căn.

Olivia thoáng mở hai mắt.

Vừa mở mắt đã thấy ngay gương mặt phóng đại của Mục Căn xuất hiện phía trên mình, mắt Olivia bỗng nóng lên.

Mắt Mục Căn cũng lập tức mở to!

“Olivia tỉnh lại rồi! Bà Beati ơi! Olivia tỉnh lại rồi!” Phát hiện Olivia tỉnh lại, Manh Manh tức khắc nhảy ra.

Trong phòng loáng cái chỉ còn Olivia và Mục Căn.

Ngẩn ngơ nhìn nhau, đôi bên ngốc lăng.

Olivia ra sức quan sát Mục Căn, từ mái tóc dài dài của cậu, đến bờ môi hơi khô, từ đồng phục mùa hè trên người, đến cái cà vạt màu nâu.

Thò tay túm cà vạt kia, kéo mạnh xuống —

Chờ Mục Căn luống cuống tay chân giãy người ngồi thẳng dậy lần nữa, mặt cậu đã đỏ rần.

“Tốt rồi.” Olivia liếm liếm môi, thỏa mãn nhắm mắt lại. Lần hai mở mắt thấy Mục Căn vẫn đỏ lựng như trái táo, Olivia cười bảo: “Suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ.”

“Sau khi bị thương, tôi mơ một giấc mộng.”

“Trong mộng có Manh Manh, có cô nhi viện, có Argos, có Học viện quân sự đế quốc, có thật nhiều người… nhưng không có cậu.”

“Trong mộng tôi đi Lăng Vua Biển Chết.”

“Tôi giống như một kẻ quan sát, đứng ngay bên cạnh chính mình gào thét thật lâu, muốn người nọ đừng đi. Người nọ dừng một lát, song đợi mãi không thấy cậu tới, thế là bỏ đi luôn.”

“… Gặp Bạch Vân Đóa Đóa, rồi bị Argos xách đi Học viện quân sự đế quốc, tôi gặp rất nhiều người, nhưng… không hề gặp cậu.”

“Không có cậu, cũng không có bác cả, ba ba tiểu A…”

“Không có cậu giúp tôi hối lộ Argos, tôi bị ranh con xấu xa trong học viện bắt nạt.”

Hai mắt Olivia nhìn Mục Căn chăm chú, lẳng lặng trần thuật giấc mộng của mình, Mục Căn thấy lệ tràn ra từ đôi mắt vàng kim ấy.

“Sau đó thì sao?” Mục Căn nhẹ giọng hỏi.

“Sau đó… Tôi vẫn chiến thắng, hạ gục kẻ bắt nạt mình.” Thực ra là giết chết, giết bằng thủ đoạn hết sức tàn nhẫn.

Thời điểm đáy mắt bị khuôn mặt Mục Căn chiếm lĩnh, Olivia không nói chi tiết.

“Rồi sao nữa?” Mục Căn lại dụ hắn kể tiếp.

“Rồi tôi biến thành một tên khốn bị người người căm ghét.”

“Manh Manh chết, sau đó thực sự chỉ còn mình tôi.”

Nước mắt li ti rốt cuộc ngưng kết thành giọt nước lớn lăn xuống từ đôi mắt vàng kim, rơi vào mu bàn tay Mục Căn.

“Tôi muốn thoát khỏi giấc mộng ấy, nhưng làm cách nào cũng không thoát được, phải sống trong mộng rất rất lâu. Giấc mộng hết sức chân thật, thật như thể chính cậu mới là mộng vậy.”

“Sống trong thế giới thiếu vắng cậu, mỗi ngày trôi qua đều chỉ muốn chết quách cho xong.”

“Thế rồi…”

Olivia còn muốn nói tiếp, ngón tay bỗng truyền đến một cơn đau nhẹ.

Qua màn nước mắt mông lung, Olivia thấy ngón tay mình bị Mục Căn nhấc lên tự khi nào, lúc này ngón trỏ đang bị Mục Căn dùng răng cắn.

Dồn sức mài mài mấy cái, bấy giờ Mục Căn mới thả lỏng ngón tay Olivia ra, nhìn dấu răng ngay ngắn phía trên, nghiêm túc hỏi: “Đau không?”

“… Không đau lắm, hay… cậu cắn cái nữa đi?” Olivia ngập ngừng nói.

“Nhưng răng tớ đau lắm.” Nghiêm trang đáp, cúi đầu thấy Olivia vẫn cố chấp nhìn mình, Mục Căn bèn vươn ngón tay mình, nhẹ nhàng đưa tới miệng Olivia.

“Không tin cậu cắn tớ đi.”

Dán mắt vào ngón tay Mục Căn lâu thật lâu, cuối cùng Olivia vẫn chẳng nỡ làm gì nó, nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha, bèn vươn tay nắm chặt ngón tay ấy trong lòng bàn tay mình. Rồi Olivia khép mắt lại lần nữa.

—–

Làng nước ơi, có màn 18+ kìa =)))))