Thợ thủ công Pendra dành suốt đêm chỉnh sửa bản thiết kế, một khi bản thiết kế được xác định, kế tiếp chính là giai đoạn làm việc của công nhân kỹ thuật. Chỉ công nhân kỹ thuật cũng đến từ Pendra mới có thể hoàn thành thiết kế của thợ thủ công Pendra với chất lượng cao nhất. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của họ, từng chiến hạm thương tích đầy mình chả mấy chốc đã rực rỡ hẳn lên, sau đó được trang bị vũ khí cao cấp của hành tinh Đen.
Thời điểm Mục Căn lấy ra danh sách vũ khí mà dân hành tinh Đen cung cấp, tất thảy quân nhân đế quốc có mặt cơ hồ nhảy dựng lên! Rồi khi Mục Căn tuyên bố số súng ống đạn dược này được vũ trang lên toàn bộ quân hạm đế quốc mà không cần trả xu nào, ai nấy lại sôi trào!
Những vũ khí tùy thân có thể được dân hành tinh Đen đưa tới hành tinh Bạch Lộ không cái nào không hoàn mỹ, ngay cả đội quân trực thuộc Nguyên soái được trang bị xa hoa nhất đế quốc, bình thường cũng chẳng thể lắp ráp vũ khí quy mô nhường này toàn thân đâu — mắc lắm đó!
Nhằm cảm tạ sự hiến tặng không vụ lợi của dân hành tinh Đen, Nashki đại nhân phê chuẩn hủy bỏ lệnh truy nã vì tội phi thương tổn của dân hành tinh Đen, cho họ thân phận cư dân hợp pháp của đế quốc. Đồng thời, Nguyên soái Rothesay cũng ký hợp đồng mua bắp cải vân xanh kỳ hạn một trăm năm với đại diện hành tinh Đen.
Chú Roronoa là dân hành tinh Đen đầu tiên lấy được chứng minh thư cư dân đế quốc, người đàn ông thô kệch luôn lấy hình tượng rắn rỏi xuất hiện trước mặt mọi người bỗng chốc rơi lệ ràn rụa khi nhận lấy chứng minh thư.
“Cha tôi nằm mơ cũng muốn lấy được chứng minh thư chính thức của đế quốc, rồi đường đường chính chính mua vé đi Al Hadd xem đấu bóng! Mãi đến tận lúc chết, ông vẫn lải nhải với tôi chuyện đó…”
Nước mắt làm ướt tấm thẻ mỏng manh. Sau lưng chú Roronoa, vô số dân hành tinh Đen có cùng phản ứng với hắn, đời đời kiếp kiếp sinh ra tới nay họ luôn không có hộ khẩu, chờ đợi một thân phận chính thức sao mà lâu quá —
Bởi làm ăn phi pháp nên biến thành không hộ khẩu, sau vì không hộ khẩu nên chỉ có thể tiếp tục làm ăn phi pháp, từ xưa tới nay đã là vòng tuần hoàn ác tính không lối thoát của dân hành tinh Đen. Họ hết sức giàu có, lại không có thẻ tài khoản ngân hàng mở bằng chính tên mình, con họ không thể đi học, mặc kệ thích hợp hay không thích hợp, thì cũng chỉ còn đường lưu lại hành tinh Đen học những kiến thức về giao dịch vũ khí. Vài người nhiệt huyết hơn, muốn đi tham gia quân ngũ cũng vô phương, cuối cùng phần lớn đều trở thành cướp vũ trụ, đối nghịch với đế quốc, bị ghi tên vào lệnh truy nã…
“Ba ba, mai sau con có thể vào Học viện tổng hợp đế quốc không?” Ngay lúc các người lớn đang nhìn chứng minh thư bằng ánh mắt phức tạp, một đứa bé hành tinh Đen nhỏ giọng hỏi phụ huynh nhà mình – kha khá người hành tinh Đen được xếp ở tại các học viện, đứa bé này chính là một trong số đó. Ngày ngày mưa dầm thấm đất với sinh hoạt tại Học viện tổng hợp đế quốc, một mộng tưởng tốt đẹp nảy mầm trong lòng cu cậu.
Phụ huynh nhà cậu bé không kịp phản ứng, ngược lại, Mục Căn đang phụ trách phát chứng minh thư kế bên liền cúi người xuống, cười bảo: “Được chứ!”
“Bất luận là Học viện tổng hợp đế quốc, Học viện quân sự đế quốc, Học viện âm nhạc đế quốc… Chỉ cần tương lai em đủ điểm thì muốn học đâu cũng được.”
Cậu bé lập tức nở nụ cười mừng rỡ.
“Nhưng… điều kiện tiên quyết để thực hiện tất cả điều này là đế quốc tiếp tục tồn tại.”
Xoa xoa mái tóc nâu mềm của cậu bé, Mục Căn cười cười, đoạn đứng lên, tầm mắt rơi vào một góc của số quân hạm dòm đâu cũng thấy sau bức tường cao.
Để tiếp nhận hàng loạt quân hạm đến đây, dân hành tinh Bạch Lộ ngày đêm tăng ca cải tạo cảng vũ trụ ban đầu, hôm nay đưa mắt nhìn đại cũng thấy bóng dáng chiến hạm quân dụng, tùy ý đi trên đường cũng bắt gặp quân nhân đế quốc diện quân phục đen.
Đủ loại dấu hiệu chứng minh bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh.
“Vì tương lai con chúng ta có thể hưởng phúc lợi như bao cư dân đế quốc, mấy lão già chúng ta phải liều mạng thôi!” Lau khô nước mắt, cẩn thận cất chứng minh thư vào túi rồi cài kỹ, chú Roronoa cười sang sảng, vẫy tay kêu gọi đám đông sau lưng: “Hôm nay chúng ta rốt cuộc có chứng minh thư rồi, đi thôi! Đi đăng ký nhập ngũ nào!”
“Đi đi đi!”
“Mẹ tôi nằm mơ cũng muốn tôi nhập ngũ!”
“Nghe đồn làm lính dễ tìm đối tượng lắm nha ~”
…
Chú Roronoa dẫn đoàn người đông đúc rời đi giữa tiếng cười sang sảng. Thấy hắn nháy mắt cười với mình trước khi đi, Mục Căn mới sực nhớ lâu ơi là lâu trước kia chú Roronoa từng bảo mình rằng, lý tưởng một thời của chú là gia nhập quân đội đế quốc, biết Olivia là học sinh Học viện quân sự đế quốc thì trong mắt đong đầy hâm mộ.
Ngày trẻ muốn nhập ngũ bất thành nên làm cướp vũ trụ, giữa chừng lại làm thương nhân buôn rau gần mười năm, tới khi sắp về hưu, chú Roronoa rốt cuộc nhận được chứng minh thư, sau đó tham quân.
Sự thật chứng minh, chú Roronoa đẻ ra đã thích hợp làm quân nhân. Sau khi dẫn các đồng bọn từ thời còn làm cướp vũ trụ đi nhập ngũ tập thể, hắn nhanh chóng bộc lộ tài năng ngay lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, từ đó luôn biểu hiện tương đối khá trong mỗi nhiệm vụ. Chả mấy chốc, hắn đã trở thành tiểu đội trưởng có thể tự mình thống lĩnh một đội phi thuyền.
Chú Roronoa chủ yếu phụ trách nhiệm vụ tìm tòi và cứu viện, nhờ vào các tuyến đường ngầm nhớ được từ những chuyến đi giao rau, hắn lần lượt dẫn ba tập đoàn quân về tới hành tinh Bạch Lộ (← mém nữa bị người ta tưởng là cướp rồi bắt lại, hên là hắn ngay lập tức đưa ra chứng minh thư  ̄▽ ̄), cứu trợ không ít dân chúng bị nhốt giữa đường, thậm chí còn mang người trên mấy tinh cầu hoang vu về.
Dobby là được chú Roronoa dẫn về.
Lúc chuyện phát sinh, Dobby đang nghỉ phép ở quê, bởi trình độ cơ giới hoá cực thấp, nên hành tinh mẹ của Dobby hầu như không bị tai họa ảnh hưởng, nhưng cũng chính vì cơ giới hoá quá thấp, địa điểm lại khỉ ho cò gáy, cuối cùng họ bị cầm chân tại chính tinh cầu của mình.
Nhờ năm xưa dẫn mối làm ăn cho chú Roronoa, Mục Căn có giới thiệu Dobby, và bởi thỉnh thoảng cũng tới quê hương Dobby giao rau, chú Roronoa nhớ tới cậu ta ngay từ đầu.
Người dân trên tinh cầu tính cả đàn bò, chú Roronoa gom tất tật về hết!
~(≧▽≦)/~
Chẳng lâu sau, khi bảy tập đoàn quân của đế quốc tập hợp tại hành tinh Bạch Lộ, lấy tinh hệ Tử Dương hoa làm tổng hậu phương, cuộc chiến bảo vệ đế quốc chống lại địch ngoại xâm chính thức khai hỏa.
Bao gồm Tokto Lanhaida phát hiện gần đấy nhất, hiện đế quốc có tổng cộng bảy mươi chín tinh hệ. Đồn trú của từng tinh hệ được gọi là một “quân đoàn”, mà cứ mười quân đoàn thì được thu nạp thành một tập đoàn quân, đơn vị quân đội lớn nhất bây giờ chính là “tập đoàn quân”!
Quan chỉ huy tập đoàn quân thứ nhất của đế quốc: Nguyên soái, Rothesay!
Quan chỉ huy tập đoàn quân thứ hai của đế quốc: Đại tướng năm huân chương, Condon!
Quan chỉ huy tập đoàn quân thứ ba của đế quốc: Đại tướng bốn huân chương, Lahm!
Quan chỉ huy tập đoàn quân thứ tư của đế quốc: Đại tướng bốn huân chương, Joshua!
Quan chỉ huy tập đoàn quân thứ năm của đế quốc: Đại tướng ba huân chương, Emily!
Quan chỉ huy tập đoàn quân thứ sáu của đế quốc: Đại tướng hai huân chương, Lin!
Quan chỉ huy tập đoàn quân thứ bảy của đế quốc: Trung tướng năm huân chương, Joram!
Những người trên mới là quan chức cấp cao đích thực của Quân đội đế quốc. Ngay từ lúc nhậm chức, mấy đại nhân vật này đã lập tức xuất phát đi tinh hệ mình đóng quân, như bình thường họ chỉ về Ifatia vào mỗi đại hội báo cáo công tác diễn ra mười năm một lần, cũng chỉ dân chúng Ifatia mới được ngắm phong thái của họ, tuyệt đại đa số người cả đời cũng chẳng biết mặt mũi họ ra sao!
Mà hôm nay, những người này vậy mà đứng sờ sờ trên tinh cầu nông thôn hoang vu – hành tinh Bạch Lộ.
Mục Căn là một trong những người lên kế hoạch cho hội nghị, thân là quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ kiêm thư ký thủ tịch của Nashki đại nhân – trưởng quan đứng đầu Quốc vụ viện, cậu có thể đại diện cho Bộ Chính vụ nghênh đón nhóm quan chức cấp cao tại cảng vũ trụ.
Từng chiếc chiến hạm đầy ắp vết tích chiến tranh cập cảng vũ trụ hành tinh Bạch Lộ, khi mỗi đại nhân vật đeo quân hàm gắn sao đến gần, các ông lớn Quốc vụ viện lần đầu tiên không lên tiếng.
Vũ đài thuận lợi nhất của Quốc vụ viện vĩnh viễn là niên đại hòa bình, chiến tranh là thiên hạ của đám lính thô lỗ đen thùi này – chưa thời khắc nào khiến Quốc vụ viện nhận định khá nhiều nhân viên của mình đều nghĩ giống nhau như lúc này.
Đại diện Quốc vụ viện vốn chịu trách nhiệm hướng dẫn bị uy áp của đối phương đè ép ngay tại chỗ, sắp quên béng chuyện phải làm đến nơi rồi. Thế là Mục Căn mỉm cười bước ra từ phía sau ngài Sise, thoáng khom lưng, dẫn mọi người đến hội trường một cách không tự tin cũng chẳng kiêu ngạo.
Nhưng khi tất cả an tọa rồi, Mục Căn mới phát hiện chỗ ngồi dành cho quan chỉ huy tập đoàn quân thứ hai bị bỏ trống.
Chẳng đợi cậu đối chiếu tên của quan chỉ huy tập đoàn quân thứ hai, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế của quan chỉ huy tập đoàn quân thứ ba đã bất ngờ mở miệng: “Đại tướng Condon hy sinh rồi.”
“Vì bảo hộ phi thuyền dân chúng của tinh hệ Santos Karan thuận lợi rút lui, ông ấy và toàn thể quan binh quân đoàn thứ ba dưới trướng cùng nhau hy sinh.”
“Tôi, đến muộn, chỉ kịp hộ tống tất cả phi thuyền chiến hạm còn lại rời đi, chung quy không kịp cứu đại tướng Condon.”
Nói xong, quan chỉ huy tập đoàn quân thứ ba liền cúi đầu.
“Tinh hệ trong phạm vi quản hạt của đại tướng Condon là nơi bị quân địch vây công hàng đầu sau tinh hệ thủ đô. Nghe lệnh đại tướng Condon, 80% cư dân đế quốc trong tinh vực đã rút lui, hiện đang phân tán đều trong các phi thuyền chúng tôi mang đến, Santos Karan thất thủ rồi –”
Một đống tin tức xấu chậm rãi thốt ra từ miệng chư vị đại tướng.
“20% còn lại thì sao?” Nguyên soái Rothesay bỗng lên tiếng.
Sửng sốt chừng ba giây, người đang báo cáo tình huống mới nhận ra Nguyên soái đang hỏi về 20% dân chúng không kịp rút lui trong tinh vực mà đại tướng Condon quản hạt.
Hắn dừng một chút, cuối cùng đáp khẽ: “Một phần dân chúng qua đời khi tinh cầu bị nổ, còn những người khác… chắc là thành tù binh.”
Phòng họp nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Đúng lúc này, trong phòng chợt vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống, là do Nguyên soái Rothesay ném gậy ba-toong trong tay.
Hắn từ từ đứng lên, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước, tầm mắt chậm rãi quét qua mặt từng tướng sĩ đang ngồi, bắt đầu nhấn mạnh từng chữ tuyên bố mệnh lệnh: “Bắt đầu từ hôm nay, trung tướng Argos thăng chức thành quan chỉ huy tối cao của tập đoàn quân thứ hai, tiếp nhận toàn diện các hạng mục quân vụ mà đại tướng Condon để lại. Trung tướng Vladimir làm trợ thủ, chịu trách nhiệm phụ tá trung tướng Argos.”
“Trên vai trung tướng Joram thêm một sao, quân hàm đổi thành đại tướng một sao của đế quốc.”
Đối mặt tin tức đại tướng Condon hy sinh, không tuyên bố mặc niệm, không kiểm điểm nhân viên được giao trách nhiệm, Nguyên soái Rothesay tức khắc đề bạt nhân thủ bù vào chỗ trống!
Nhưng cách đề bạt này rất hợp tình lý, dựa theo lý lịch, không ai bất ngờ khi thấy hai người kia thăng chức. Khiến người ta ngoài ý muốn là lời kế tiếp của Nguyên soái Rothesay: “Mỗi mười đồn trú quân tại tinh hệ tạo thành một tập đoàn quân, hôm nay số lượng tinh hệ của đế quốc đã lên tới bảy mươi chín, nên xuất hiện tập đoàn quân thứ tám rồi.”
Tốc độ nói của Nguyên soái Rothesay vẫn cực kỳ thong thả, song nội dung lần này quả thực làm người ta kinh ngạc: Nghe bộ Nguyên soái Rothesay muốn tổ kiến một tập đoàn quân mới vào thời kỳ mấu chốt này!
Thoáng chốc, ánh mắt của hết thảy mọi người trong phòng họp rộng lớn đều tập trung lên người Nguyên soái Rothesay. Sau đó, quả nhiên —
“Ta tuyên bố, từ hôm nay bắt đầu công tác tổ chức và thành lập tập đoàn quân thứ tám, quy định hoàn thành trong mười ngày. Về phần quan chi huy tối cao của tập đoàn quân thứ tám, trong lòng ta đã có lựa chọn, tên người ấy là…”
Trên đài, Nguyên soái Rothesay không vội lên tiếng.
Dưới đài, tất cả quan quân cho rằng bản thân có thực lực đảm nhiệm chức vụ không khỏi nắm chặt tay một cách khẩn trương!
Sau đó, môi Nguyên soái Rothesay khép lại, nói ra một cái tên:
“… trung tướng một sao, Olivia.”
Mọi chuyện đã định.
Sau khi trở thành trung tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc, Olivia lại trở thành quan chỉ huy tập đoàn quân trẻ nhất. Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, thanh niên tóc vàng trẻ tuổi chỉ khẽ gật đầu, rồi lập tức nhìn thẳng phía trước, hắn biết: Nguyên soái Rothesay chưa nói hết.
“Quan chỉ huy Olivia, khi tập đoàn quân tổ kiến xong, nhiệm vụ thứ nhất của cậu chính là –”
“Đánh trả.”
“Dẫn đội ngũ của cậu đi đoạt lại tinh hệ mà Condon đã vứt bỏ, giải cứu toàn bộ dân chúng bị nhốt tại đó.” Nhìn Olivia chằm chằm bằng ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt Nguyên soái Rothesay nghiêm túc chưa từng có.
“Hãy cho ta biết, câu trả lời của cậu là…”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Tuân mệnh, thưa trưởng quan.” Nâng tay phải lên, Olivia thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn.
——
Tác giả có lời muốn nói: Về đế quốc, về Hoàng đế
Olivia và Mục Căn là hai ông lớn của đế quốc
Câu chuyện này kể về quá trình lớn lên của cả hai
Từ khi họ vẫn là thú con bình thường
Từ khi họ vẫn chưa có tiếng tăm chi
Từng chút từng chút một
Họ sẽ đi đến cuối cùng, trở thành danh nhân được ghi tên trong sách sử
Hết thảy là điều hiển nhiên biến chuyển từ vô số ngẫu nhiên
^_^
Có lẽ ban đầu Olivia chỉ muốn trở thành một quan quân phổ thông có tiền có quyền và bảo vệ được gia đình, nhưng số mệnh đã định sẵn tương lai cậu ta không chỉ như vậy
Có lẽ nguyện vọng của Mục Căn chỉ là làm giáo sư hoặc đầu bếp trên hành tinh Bạch Lộ, nhưng cậu buộc phải liên tục sửa đổi lý tưởng của mình qua từng biến động trong đời họ, thích nghi với sự biến hóa của thời đại
Trong mắt đại thần số mệnh, họ cũng chỉ là cơn sóng nhỏ hơi lớn một chút thôi.