Không Có Kiếp Sau

Chương 146: Kỳ nghỉ kết thúc




“… Thưa ngài, chính là như vậy.” Đứng phía sau chiếc ghế lưng cao, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đang tập trung tinh thần báo cáo tình hình ván đấu cuối với người đang ngồi trên ghế.

Với tư cách là giám đốc điều hành chịu trách nhiệm quản lý “La” hàng ngày, thường thì hắn có thể trực tiếp xử lý mọi vấn đề, nhưng tình huống hôm nay…

Trong trường đấu, tên nhóc ranh lần đầu tham gia “Ván bài một người” bất ngờ giành chiến thắng, lật đổ tất cả tiền bối để chiếm sạch toàn bộ chip;

Ngoài trường đấu, một tên nhóc ranh khác còn mạnh hơn, thoạt trông không hề bắt mắt, mãi đến khi thống kê số liệu lần cuối mới phát hiện thằng nhóc khủng bố thực sự đang đứng tại đây: Lần đầu tiên, tiền thưởng cá nhân ngoài trường đấu vượt mặt cả tiền trong trường đấu!

“Thưa ngài, ngài xem nên xử lý người này thế nào?” Với cái dạng phá hoại con đường tiền tài của người ta, boss định sẽ trừ khử đúng không? Hay dụ dỗ cậu ta ở lại sòng bạc? Biện pháp khiến người ta táng gia bại sản, vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi có rất nhiều, phải xem boss chọn cái nào thôi…

Ánh mắt người đàn ông âu phục trở nên u ám, lộ ra nụ cười cay độc.

“Tên nhóc bên ngoài tên Mục Căn đúng không?” Nào ngờ, boss tự dưng lại nói ra một cái tên.

Người đàn ông mặc âu phục giật mình: Ban nãy… mình có nhắc đến tên đối phương ư?

Mặc dù hơi kinh ngạc, song hắn vẫn cung kính giải đáp câu hỏi: “Đúng vậy.”

“Đưa tiền thưởng cho cậu ta đi.”

“!” Người đàn ông âu phục cau mày.

“Người được nữ thần may mắn chiếu cố, chúng ta không cần đối nghịch với cậu ta. Vận may ấy mà, càng dùng càng vơi, người số càng đỏ thì sau khi cạn hết vận may, kết cục cũng càng đáng thương…”

“Anh đi giải quyết chuyện đó đi, ta còn việc khác muốn làm.” Người đàn ông đẩy ghế dựa, chậm rãi bước ra cửa.

“… Tuân lệnh.” Người đàn ông âu phục khom người sau lưng ông chủ, kính cẩn tiễn hắn rời đi.

Vừa ra khỏi gian phòng tối tăm, lại thình lình đối diện hành lang sáng trưng, người đàn ông nheo mắt khó chịu. Hắn dừng tại chỗ một lát, đến hồi mở mắt lần nữa, đúng lúc bắt gặp thiếu niên cách đó không xa.

“Chú Phạm Luân!” Phát hiện hắn đi ra, thiếu niên tặng hắn một nụ cười tươi roi rói.

“Ô! Tới tìm tôi chia tiền đó à.” Phạm Luân cười cười, tiến về phía thiếu niên.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, hắn đã dặn thiếu niên chừng nào kết thúc thì đứng chờ mình trước cửa phòng. Đây là người bỏ vốn của hắn, hắn sẽ chia nửa số tiền thắng được cho cậu.

“Phải!” Thiếu niên gật đầu với hắn.

“Thật có lỗi, ván cuối thua nên là… còn dư không bao nhiêu chip.” Nếu không phải do kiêng dè cậu, Phạm Luân nhất định sẽ đặt hết toàn bộ chip.

“Không sao! Vừa rồi có một chú trong sòng bạc nói tôi thắng nhiều tiền lắm, chú Phạm Luân đi với tôi đi, tôi chia chú một nửa!”

Phạm Luân ngẩn người.

Cánh tay lập tức bị khoác lên, kế tiếp, thiếu niên quả nhiên kéo hắn tới chỗ đổi tiền, nhờ nhân viên phân tiền thắng thành hai rồi nạp vào hai tấm thẻ riêng biệt, một tấm trong đó được thiếu niên giao vào tay Phạm Luân.

Vẻ mặt luôn luôn trầm tĩnh của Phạm Luân rốt cuộc xuất hiện vết nứt.

“Nếu không nhờ chú dẫn tôi vào đây, tôi làm gì có tư cách đến nơi thế này, cho nên, tiền thưởng cho chú một nửa.” Thiếu niên Mục Căn cười hì hì.

Lần đầu tiên trong đời, Phạm Luân cảm thấy tiền nóng đến phỏng tay. Hắn niết tấm thẻ mỏng manh trong tay, cúi thấp đầu, hỏi ra vấn đề mình thắc mắc: “Có thể cho tôi biết, tại sao ván cuối cậu lại đặt tuyển thủ số mười ba thắng không?”

Thiếu niên sờ sờ mũi, thật thà đáp: “Bởi vì… ngày 13 tháng 13 là sinh nhật bạn thân tôi, nghe đồn lúc mua xổ số gì gì đó, nhiều người thích dùng ngày quan trọng để quyết định lắm mà?”

“Vậy thôi hả?”

“Vậy thôi.”

Phạm Luân gật đầu, rồi hắn cũng nhờ nhân viên chia số chip còn thừa của mình thành hai, đưa Mục Căn một nửa.

Sau đó hai người vẫy tay tạm biệt.

Không ai nói hẹn gặp lại.

“Hóa ra người thắng lớn bên ngoài do boss phái tới sao? Chẳng lẽ boss cố tình thua? À à à! Tuy rằng chia cho đối phương một nửa quá đáng tiếc, nhưng cứ thế thì danh tiếng của sòng bạc sẽ càng lớn! Sau này bảo đảm càng có nhiều người muốn đến sòng bạc thử vận may!” Đứng một bên chứng kiến hết thảy, người đàn ông âu phục bừng tỉnh đại ngộ!

Chân tướng sự việc bị vùi lấp như vậy đấy.

“Ván bài một người” kết thúc, buổi tối tại “La” lại chỉ mới bắt đầu, nơi này là thành phố không ngủ, càng về đêm càng sôi động, đây chính là sòng bạc, sân chơi tiền tài xa hoa trụy lạc.

Trong sòng bạc ầm ĩ tiếng người, mà lúc này, người sở hữu “La” chân chính – ngài Phạm Luân – lại ngồi một mình ngoài khu vực cửa hông không người lui tới, vân vê tấm thẻ trong túi một cách đăm chiêu.

Rất lâu rất lâu trước đây, hắn cũng là thiếu niên xấp xỉ Mục Căn, trẻ tuổi, nhưng lại nghèo rớt mùng tơi. Khi hắn té ngã trước cổng sòng bạc, có người lạ ném cho hắn hai đồng tiền, song chính hai đồng tiền ấy đã giúp hắn đổi đời. Hắn vào sòng bạc, mua chip đánh bạc giá trị nhỏ nhất, chen chúc trong dòng người, bắt đầu mờ mịt lý giải cái gì gọi là đánh bạc. Ắt hẳn hắn có năng khiếu trên phương diện này, chỉ vỏn vẹn mười năm, tài sản của hắn đã ngày càng đồ sộ, sau đó, hắn trở thành ông chủ của “La”.

Chip nhỏ nhất giá hai farad tệ là quy tắc hắn cương quyết đòi giữ lại, nhằm tưởng nhớ số tiền mang về cho hắn khoản tài sản đầu tiên.

Hắn đã không còn nhớ người cho mình tiền thuở ban sơ nữa, hôm nay hắn bỗng dưng nổi máu ham chơi, ngụy trang thành ăn mày và bước ra đường, quyết định xin người ta hai đồng tiền, bất kể thắng nhiều hay ít đều chia cho đối phương một nửa. Nhưng chẳng biết có phải tại lâu quá rồi, gương mặt hắn không khiến người ta thích bằng vài chục năm trước, ngay lúc hắn cho rằng không ai đếm xỉa đến mình, thì nhận được hai đồng tiền.

Người ta cho mình hai đồng, mình cho lại người ta càng nhiều hơn, đủ khiến đối phương hưởng thụ cảm giác tuyệt vời được thần may mắn chiếu cố! Đúng vậy, dân cờ bạc làm được đến đẳng cấp như Phạm Luân đã có thể phong thần rồi.

Phạm Luân không ngại lưu lại ít truyền thuyết, hắn dự định như thế, và cũng làm thế thật, ai ngờ —

“Cứ cảm giác mình được thần may mắn chiếu cố rồi.” Nhìn nhìn tấm thẻ trong tay, Phạm Luân lẩm bẩm.

***

“Cứ cảm giác mình được thần may mắn chiếu cố rồi ý!~(≧▽≦)/~” Bất đồng với Mục Căn, Olivia vừa lấy được tiền đã cùng Maria về nhà! Cao hứng thuật lại những chuyện mình trải qua đêm nay một lần, Olivia sắp vui chết rồi!

“Sau này con muốn đi đánh bạc nữa!”

“Tiểu Ollie, kiếm được lắm tiền thế này rồi, con tính làm gì?” Ông Tony trêu ghẹo hắn.

“Con muốn giao tất cho Mục Căn!” Olivia hồi đáp một cách rất ư tự hào.

“Hở?” Nhóm hàng xóm Aidori chớp mắt mấy cái, ai nấy đần hết cả mặt: Không giao cho Alpha, cũng không giao cho Manh Manh, lại càng không tự mình tiêu sạch bách, mà giao cho… Mục Căn?

“Mọi người có nghe ai đưa thu nhập thêm cho anh em bạn bè chưa?” Ông Tony lặng lẽ hỏi ông Khả Mễ bên cạnh.

“Không, mới nghe nói là nộp cho bà xã thôi à, thu nhập thêm của tôi cũng là bà xã quản lý đó ~” Ông Khả Mễ thành thật đáp.

“Ờ… Tôi cũng nghĩ thế…”

Ngay sau đó, ánh mắt chư vị hàng xóm khi nhìn về phía Olivia lần nữa đã vương chút ám muội.

Sống gần nhau lâu, bọn họ cũng nắm rõ tình huống gia đình Mục Căn: Vốn dĩ, nhóm người máy chữ cái và Mục Tiểu Căn là một nhà, Manh Manh và tiểu Ollie là một nhà, người hai nhà gặp nhau, tiếp theo hợp thành một gia đình.

Cũng có phải phụ huynh nhân loại đâu mà mang theo con ly hôn tái hôn này nọ, hai nhà biến một chỉ có thể chứng minh một điều: Tiểu Ollie là chồng nuôi từ bé của Mục Tiểu Căn!

“Tiểu Ollie làm khá lắm! Cứ tiếp tục phát huy, về sau thu nhập thêm phải nộp hết cho Mục Căn nha!” Bà Khả Mễ dịu dàng xoa đầu Olivia.

“Dạ?” Olivia nghiêng đầu khó hiểu: “Thì con cũng định giao mà, ngay cả sổ tiết kiệm điện tử cũng đưa Mục Căn rồi.”

Vì thế, nhóm hàng xóm Aidori cười càng ám muội hơn.

Tiếp theo, Mục Căn cũng đẩy cửa vào, mới vào đã thông báo tin tốt: “Hôm nay con hên lắm nha! Thắng được quá trời tiền luôn!”

“Hở? Thắng tiền? Mục Căn, bộ con cũng đi sòng bạc thử vận may hả?” Ông Tony ngơ ngác: Đâu giống Olivia, Mục Căn dòm phát là biết không hứng thú với bài bạc rồi.

“Con thắng bao nhiêu? Có nhiều hơn tiểu Ollie không? Bữa nay tiểu Ollie đánh bài thắng được không ít đâu nghen.” Ông Tony cười tủm tỉm báo một con số.

Mục Căn cũng báo một con số.

“囧!!!!” Nghe thấy con số ấy, tròng mắt tất tật nhân loại ở đây đều muốn rớt ra: Đúng là nhiều hơn Olivia thiệt!

“Hôm nay gặp được một chú ăn mày trên đường, con cho ổng hai đồng tiền, cái ổng dẫn con vô sòng bạc…” Đặt hai vali nặng trịch và tấm thẻ mỏng lên bàn, Mục Căn kể lại cuộc kỳ ngộ hồi chiều.

Nghe cậu kể xong, mọi người lặng thinh.

“Tiểu Ollie nè, ta cảm thấy con không phải được thần may mắn chiếu cố đâu, mà là được Mục Tiểu Căn chiếu cố mới đúng.” Ông John hướng ánh nhìn thông suốt về phía Olivia đang trợn mắt há mồm.

“Nhất định là Mục Tiểu Căn đặt số của con nên con mới thắng.” Ông Joe gật gù.

“Từ nay con chơi mạt chược với bọn ta là được rồi, đánh bạc vẫn nên thôi đi.” Ông Canaan liếc nhìn hắn.

“Hả?” Phản ứng của mọi người khiến Mục Căn chả hiểu mô tê chi, cậu gãi gãi đầu khó hiểu, nhoẻn cười ngô nghê.

***

Chuyến du lịch vui vẻ cứ vậy khép màn, một ngày sau, bọn họ ngồi trên phi thuyền về nhà.

“Ta đã hỏi được tư liệu về lá cây Thế Giới tại một tiệm thuốc cao cấp ở Brazini.” Ngồi chung với hai đứa trẻ, bà Beati tiết lộ thu hoạch của mình mấy ngày nay: “Nghe nói không thể bảo quản được lá cây Thế Giới, rụng xuống không lâu sẽ nhanh chóng phân giải vào không khí, sau cùng chẳng còn lại gì. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta không thấy một chiếc lá nào rơi xuống tại Aini Lara.”

“Nhưng may mà các con mang về băng vải từng dùng qua, nước bọt của mấy con gà trân châu biến dị mới là phương pháp bảo quản lá cây Thế Giới tốt nhất, các con có phát hiện rất giỏi đấy!” Kể từ khi nhận được băng vải, bà Beati liền chuyên tâm nghiên cứu lá cây Thế Giới, hỏi thăm vài tiệm thuốc ngầm, rốt cuộc cũng tìm được tin tức hữu dụng, thành ra mừng rỡ như điên! Đối với bà mà nói, đây mới là thu hoạch lớn nhất của chuyến du lịch.

“Đáng tiếc không lấy được hạt giống cây Thế Giới!” Nhớ đến hạt giống dưới tàng cây, Olivia hơi tiêng tiếc.

“Sân nhà bọn mình cũng đâu có chỗ nào rộng như vậy cho ngài cây Thế Giới ở.” Mục Căn lắc đầu.

“Tiền bọn mình thắng được đợt này đủ mua nhà lớn hơn đúng không? Hoàn cảnh làm việc của tụi Sừng To quá kém, cũng nên cải thiện một chút nhỉ?” Olivia lại có đề nghị mới.

“Được.” Lần này Mục Căn không cự tuyệt hắn.

***

Mang theo làn da màu đồng, các chủ nhân của phố mua bán Aidori lại quay về với địa bàn của mình.

Đành rằng có thiết bị bảo vệ, song họ thực chất không kỳ vọng quá nhiều vào nó. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, hàng năm đi du lịch luôn có vài tên trộm vặt viếng thăm, hên là đồ vật đáng giá đều gửi ngân hàng hết rồi, mấy món nhỏ trong nhà mất thì cho mất luôn.

“… Năm ngoái ta quên thu quần lót nên bị trộm, nhà các con ít người, chắc không mất nhiều quần lót đâu.” Bà Maria khiêng cái thùng tổ chảng đi đầu tiên (← chiến lợi phẩm mua trong chuyến du lịch, bà kiên quyết không cần người trẻ tuổi bê hộ), dùng kinh nghiệm của mình an ủi gia đình Mục Căn mới dọn đến.

Trong lúc bà nói chuyện, ông Tony cũng tắt tường phòng ngự, khu phố quen thuộc thoắt cái xuất hiện trước mặt họ.

Gượm đã —

Đây là đâu? Không quen tí nào hết nhaaaaa!!!!

Khu phố vẫn là khu phố ấy, nhưng khác một trời một vực với lúc chưa đi: Đường xá sạch sẽ mọc cỏ dại um tùm, bồn cảnh trong sân lớn thành đại thụ, thực ra họ mới đi vắng chưa đầy 20 ngày mà? Tại sao quang cảnh trên phố lại cứ như họ đi tận 20 năm rồi ấy!

Nhóm chủ tiệm trợn mắt há mỏ.

Họ dè dặt bước vào cửa hàng nhà mình, chẳng lâu sau, tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên.

“Trộm! Tiệm nhà tôi có một tên trộm!”

“Tên trộm trong tiệm tôi bị bỏ đói đến xỉu rồi!”

“Tìm thấy quần lót bị mất năm ngoái rồi nè!!!!!!”

Họng bà Maria là to nhất.

Nhìn thấy bà, tên trộm quần lót vốn còn đang kéo dài hơi tàn trợn mắt lên, té xỉu cái oạch.

Chuyến đi năm nay hết sức trọn vẹn, chơi vui không nói, trong nhà mỗi người còn lần đầu tiên đạt được tỷ lệ bị trộm là 0%. Lũ trộm vặt bị đánh ngã hết, mặt mũi bầm dập, nằm bất động trong các cửa hàng, không ăn không uống, lần đầu trong đời chúng ngày ngày cầu nguyện được người ta phát hiện sớm một chút. Tên trộm nhà Mục Căn là thảm nhất, trộm thì trộm đi, chôm chôm chỉa chỉa một hồi lại đói bụng, bèn tiện tay cầm cái bánh bao trong tủ lạnh, thế rồi…

Sau đó, không có sau đó.

orz

Công thần bắt trộm rốt cuộc cũng được phát hiện.

Nghe thấy giọng chủ nhân, long thú một sừng rụt rè thò đầu ra từ sân sau. So với đám long thú một sừng đang khiếp đảm, Sừng To biểu hiện thẳng thắn hơn nhiều, nó trực tiếp tông cửa chạy ra, đến bên cạnh ba ba!

Trong miệng còn ngậm một người.

Sừng To đặt tên nọ dưới chân ba ba, tỏ ý tranh công.

“Moo ~~” Ba ba ơi ~ tên này lén lút vào nhà chúng ta xem đồng hồ nước, con tóm hắn rồi nè!

Vì thế, nhân viên kiểm tra đồng hồ nước số nhọ nhất lịch sử, sau gần một tuần mất tích, rốt cuộc cũng được người ta tìm thấy trong tình trạng hấp hối.

Ngày các chủ nhân rời đi, đàn long thú sừng trên dưới đồng lòng, nỗ lực sinh hoạt, mỗi ngày nghiêm túc đi tuần tra phố mua bán, tiện thể chăm sóc hoa cỏ. Mọi cây cối trong khu phố đều được chúng dốc lòng “chăm sóc”.

“Moo!” Hoa hoa mọc cao lớn ghê nha!

Trong thế giới của long thú một sừng, cao lớn nghĩa là tốt, thành thử chúng cực kỳ tự hào với đám hoa cỏ tươi tốt thái quá bên ngoài!

 ̄▽ ̄

Bãi cỏ cũng mọc thành rừng rậm nguyên thủy luôn rồi, thiệt tình quá cao quá to…

Phố mua bán Aidori buộc phải dành ra một tuần cắt tỉa mặt cỏ và hoa cảnh, họ cũng không bỏ phí mớ hoa cỏ cắt xuống, mà đưa đến sân sau nhà Mục Căn cho mấy tiểu công thần làm đồ ăn vặt.

Tu sửa bãi cỏ nhà mình xong, đồng thời uống hết túi thuốc cuối cùng, Olivia mang theo món quà nhỏ mà Mục Căn chuẩn bị để hắn tặng bạn học, dẫn Manh Manh và Sừng To trở lại trường.