Không Có Kiếp Sau

Chương 140: Gương mặt thật của thần tiên




Bước chân không nghe sai khiến mà cứ thế tiến vào căn nhà gỗ, để rồi khi nhìn thấy từng người ngồi ngay ngắn trên xích đu trong phòng, Mục Căn và Olivia lập tức =口= : Trên xích đu rõ ràng có một… bé, à không! Phải là… một quả cầu trắng mập ù bự ơi là bự mới đúng!

Nói cách khác: Nhóm cầu trắng là thần tiên thiệt hả?!

Mục Căn và Olivia dòm nhau, tiếp theo hai đứa hướng ánh mắt giúp đỡ ra phía sau.

Đám người máy Alpha vẫn bám sát theo sau họ, bắt gặp nét mặt của hai đứa, Alpha tiến lên một bước, lướt qua Olivia với Mục Căn, đi thẳng tới vị trí cách ghế của cầu trắng bự tầm hai mét, đoạn cung kính cúi người.

“Xin chào ngài, cám ơn ngài đã cứu lũ trẻ nhà chúng tôi.”

Không chỉ Alpha, tất thảy người máy đều khom người đầy chỉnh tề, Epsilon quá cao không chui lọt cửa, nhưng hắn cũng kính cẩn hành lễ bên ngoài.

“Cám ơn ngài!” Mục Căn và Olivia cũng vội vàng bắt chước.

Xong, họ lại nghe thấy âm thanh vừa rồi:

“Vù… vù… vù… Chớ khách sáo, mấy thằng bé nhà ngài cũng giúp ta mà, ta cũng nên cám ơn ngài mới phải.”

Nghe được giọng cười kia, Mục Căn mém nữa tưởng là tiếng gió thổi lá cây, mãi khi nghe thấy lời nói, cậu mới ý thức được đó là tiếng cười.

Lực chú ý của Olivia lại tập trung ở nửa câu sau: “Mấy thằng bé nhà ngài cũng giúp ta mà” – bữa nay họ chỉ giúp nhóm cầu trắng à, nói vậy thần của nơi này là quả cầu trắng thiệt sao trời?

Olivia: =◇= !!!

“Không cần câu nệ quá đâu, cứ tìm chỗ ngồi nghỉ một lát đi.” Âm thanh kia nói tiếp.

Một làn gió nhẹ thổi qua trước người họ, mấy người Olivia vốn đang cúi đầu tức khắc cảm nhận được một lực nâng hướng lên trước, kế đó, họ vô thức đứng thẳng người.

Trong nhà gỗ ngoại trừ xích đu, còn rất nhiều nơi có thể ngồi, mỗi người tự tìm chỗ an tọa rồi ngồi xuống một cách ngay ngắn.

Olivia và Mục Căn ngồi gần “thần tiên” nhất, Olivia cẩn thận nâng mắt lên, bí mật ngắm “thần tiên” kỹ kỹ chút: “Thần tiên” mập quá đi! Thân hình đồ sộ hơn cầu trắng nhỏ lúc trước chừng  mười lăm lần, thậm chí còn ú hơn cầu trắng bự gặp bên ngoài hai vòng!

Phảng phất như nhận ra tầm mắt Olivia, thanh âm nọ vang lên lần nữa, cơ mà, lần này, nội dung lại dọa Olivia sợ chết khiếp: “Mập lắm đúng không?”

Olivia: =◇= !!!

Hắn tính mở miệng giải thích theo phản xạ, nhưng âm thanh nọ lại cười:

“Để cám ơn mọi người giúp ta cho gà ăn dưới tàng cây, ta quyết định tặng mọi người con béo nhất, đừng khách khí nhé.”

Lời vừa thốt ra, chẳng những Olivia, Mục Căn, mà Alpha, Beta… và tất cả người máy đều trợn tròn mắt.

Quả cầu trắng khổng lồ vốn đang nằm chễm chệ trên ghế còn nhảy dựng lên, ra sức đập cánh phành phạch, xem bộ bị hù mất mật rồi.

Gia đình Mục Căn mới nãy còn xem quả cầu trắng này như thần tiên mà cung kính nửa ngày, giờ lại phát giác không đúng là thế nào.

Ô hay? Làm cả buổi… té ra quả cầu trắng chẳng những không phải thần tiên, mà còn là… một con gà ư?

Đúng lúc này, chuyên viên mua sắm trong nhà – người máy A – cất giọng yếu ớt: “Tôi… từ nãy tôi đã thấy mấy con chim này trông cực kỳ giống loại gà trân châu nhà hay ăn…”

Nhằm giúp thiếu niên Mục Căn tiếp thu ảnh hưởng nhiều mặt mà đa chiều, Alpha quyết định chi bạo tay, phê duyệt cho người máy A một khoản dư dả để mua thức ăn. Tuy người máy A là máy bơm trung thành của đồ ăn giá bèo, nhưng vì sức khỏe của Mục Tiểu Căn, tiền tiết kiệm được hắn cũng không giữ lại, mà sẽ mua các nguyên liệu nấu ăn nổi trội trên tinh cầu.

Nhưng khi mua những nguyên liệu nấu ăn ấy, người máy A luôn nhờ người bán xử lý sạch sẽ, vì vậy người duy nhất từng chứng kiến hình ảnh trước khi rụng lông của nguyên liệu đúng thật chỉ có mình hắn.

Ví như loại gà trân châu này nè, Mục Căn thực ra đã ăn rất nhiều lần, cơ mà đến cả cọng lông cũng chưa từng thấy → mấy cửa hàng ở đây nhổ lông sao mà tận chức tận trách thế hổng biết ~

Mặt ai nấy cũng 囧, đồng loạt nhìn về phía người máy A.

Tuy nhiên, người máy A cực kỳ bình tĩnh, giơ tay phát ngôn xong, hắn, hắn lại ngồi xuống chỗ cũ, tiếp tục giữ nguyên trạng thái tường hoa không bắt mắt, hoàn toàn không hay biết mình vừa thốt ra đề tài bom tấn nhường nào.

“Giờ mấy con này gọi là gà trân châu hả? Ta tưởng vẫn gọi là gà trắng chớ.” Âm thanh nọ nói thêm.

Ngoài gia đình họ thì trong phòng chẳng còn ai khác, nhưng âm thanh nọ vẫn phát ra!

Olivia cuống quýt chen đến ngồi cạnh Mục Căn.

Mục Căn mặc Olivia chen, lại cẩn thận quan sát những chi tiết trong phòng: Đây là một gian phòng không thể phổ thông hơn, bên trong bày biện đủ loại dung cụ sinh hoạt, nhưng nếu dòm kỹ sẽ phát hiện: Trên dụng cụ sinh hoạt dính rất nhiều phân và lông chim, dòm là biết lâu rồi không được động tới.

Ban đầu họ phạm vào sai lầm vào trước là chủ, cho rằng âm thanh nọ nhất định phát ra từ sinh vật duy nhất trong phòng, nhưng hiện tại nghe vào tai lại thấy giống vang lên từ dưới sàn hơn…

*vào trước là chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo trong suy nghĩ

Nghĩ đến đây, Mục Căn chợt mở miệng:

“Ngài là ngài cây Thế Giới sao?”

Nghe cậu nói vậy, Olivia đực mặt, rồi cũng ngó xuống sàn.

“Vù vù vù… Chính là ta đây!”

“Ha ha! Hóa ra thần tiên ở đây là ngài cây Thế Giới nha! Mấy con gà trắng bên ngoài là ngài nuôi ạ? Ngài nuôi gà béo quá!” Mục Căn cười bồi, còn nịnh hót một câu.

Nhìn Mục Căn trò chuyện với cây Thế Giới thoải mái như không, Olivia lại thấy mình có chút ngớ ngẩn.

Nhưng cây Thế Giới rõ ràng đang vui lắm.

“Mới đầu chỉ có ba con thôi, hiện giờ phải có tới 1432 con lận đó!”

Olivia hiện sọc đen đầy mặt: Thần tiên là hộ chuyên nuôi gà, cứ cảm thấy thiết lập này quá ư tiêu hồn thì phải mần sao?

Olivia bên này ngấm ngầm thổ tào, cuộc đối thoại giữa Mục Căn và cây Thế Giới lại ngày càng đi theo chiều hướng quái đản: “Nhà tôi không nuôi gà, cơ mà nuôi nhiều long thú một sừng lắm! Ban đầu chỉ có hai con thôi à, giờ phải có tới hai mươi sáu con rồi! Con nào cũng béo hết!” Mục Căn cho rằng nhà mình cũng là hộ chăn nuôi chuyên nghiệp, kiềm lòng chẳng đậu phải khoe khoang tí.

“Đấy là tại cậu nuôi chưa đủ lâu, phải nuôi suốt ngàn năm như ta đây nè, bảo đảm cậu sẽ có hơn một ngàn con long thú một sừng.” Rất hiển nhiên, ngài cây Thế Giới cũng cực kỳ tự hào với trình độ chăn nuôi của mình.

“Long thú một sừng nhà tôi dễ nuôi lắm, chỉ cần ăn cỏ dại trong sân là sống khỏe re, thiệt tình chúng tôi hổng phải làm gì hết á ~” Trong sân có đủ loại cỏ Mục Căn, đồng thời là món ăn chính của long thú một sừng.

Món ăn quý báu mà một thời phải vừa chôm vừa đoạt mới có cơ hội ăn, nay lại mọc đầy đất cho xơi thỏa thích, đám long thú một sừng hạnh phúc không thể tả!

︿( ̄︶ ̄)︿

“Gà trắng nhà ta cũng không yếu ớt đâu, chúng biết tự bắt thức ăn, chẳng những thế còn giúp ta làm việc: Lá cây của ta rất dễ bị sâu, ngày nào chúng cũng bắt sâu hộ ta, sâu trên người ta mập ú, chúng thích ăn lắm.” Nhắc tới lũ gà mình nuôi dưỡng, giọng điệu cây Thế Giới chứa chan tình cảm.

“Long thú một sừng nhà tôi cũng biết làm việc! Ngày nào tụi nó cũng kéo máy xay bột trong xưởng, bột mì cho tiệm bánh bao nhà tôi toàn do tụi nó xay không à!” Mục Căn tuyệt không yếu thế: “Từ hồi còn nhỏ xíu tụi nó đã chủ động làm việc rồi, ngoại trừ xay bột, còn biết dùng nước tiểu giúp tôi tưới hoa nữa kìa!”

“Gà con nhà ta cũng vậy đó! Ăn một hạt giống nhảy xuống, dùng phân giúp ta bón gốc, còn trồng hạt giống hộ ta nữa kìa. Đúng là lũ nhóc tri kỷ mà!”

Nghe tới đó, Olivia á khẩu triệt để.

Nghề nghiệp cực khổ nhất thế giới… ngoại trừ làm long thú một sừng nhà Mục Căn… nhất định là làm gà trong nhà cây Thế Giới rồi, nhỉ?

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Về việc nhóm cầu trắng làm thế nào ngoạm được mấy người máy bác cả: Bề mặt cơ thể họ không hề có mối nối, ngoạm kiểu gì đây?

Là vầy: Sigma bận áo gi-lê, có thể ngậm áo;

Pi có phóng dây thép ra mà, có thể túm dây nha;

Bác cả thì cẩn thận cực kỳ, lúc nào cũng kè kè ba lô nhỏ (trong ba lô là quần áo thay cho Ollie, thằng bé này xài hao quần áo lắm), có thể nắm ba lô;

Những người khác cũng mang vài thứ, còn trơ trọi chính hiệu cái chi cũng không mang — tỷ như Eta, “hảo cơ hữu” của hắn sẽ vươn tay viện trợ, mấy bạn cứ yên tâm nhen.

*hảo cơ hữu: “cơ” trong đây là máy móc, còn có nghĩa là gay =))