Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 24: Chân ngôn Đại Đạo




Dịch: mafia777

***

Đại La Thánh Địa.

Giờ Tý

Trời còn chưa sáng!

Nhưng toàn bộ Đại La Thánh Địa đã có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Mười vạn đệ tử, dàn trận sẵn sàng nghênh địch.

Từ bên ngoài Đại La Thánh Địa, cho đến Đại La Luận Đạo Điện.

Trên mặt từng đệ tử đều lộ ra vẻ nghiêm túc.

Hôm nay, Huyền Tâm pháp sư sẽ tới đây, cả thế gian đang chú mục nơi này.

Các thế lực lớn ở Trung Châu đều đã ghé thăm Đại La Thánh Địa.

Vào thời điểm thế này, bất kỳ kẻ nào cũng không được làm càn.

Mỗi một khâu, mỗi một chi tiết nhỏ, đều không thể phạm sai lầm, bằng không mà nói, sẽ ném đi mặt mũi Thánh địa.

Luận Đạo Điện.

Xung quanh đã người đông nghìn nghịt, Thập đại Thánh địa Trung châu đều phái ra cao tầng quan sát lần luận đạo này, trong đó có một bộ phận là các tuấn kiệt trẻ tuổi.

Buổi luận đạo hôm nay có ảnh hưởng cực lớn, các đại Thánh địa thậm chí còn phái tới phó Thánh Chủ hoặc Thái Thượng trưởng lão đến đây quan sát.

Bởi vì nếu như thua thật, bọn họ sẽ trực tiếp trao đổi đối sách, bọn họ đến, đồng nghĩa với việc được trao quyền lực tuyệt đối.

Có thể nói người trong thiên hạ đều biết, Đạo môn Trung Châu tuyệt không có khả năng cho phép Phật môn đến Trung Châu phát dương Phật pháp.

Cho nên người trong thiên hạ đều hiểu, một trận chiến này chỉ có thể thắng không thể bại, nếu mà bại, sẽ dẫn tới tai hoạ ngập trời.

Yêu ma dị tộc sẽ nhìn chằm chằm, thời điểm Phật Đạo tranh chấp, bọn họ tuyệt đối sẽ ở giữa chọc ngoáy châm ngòi.

Nói theo cách vĩ mô một chút, lần biện pháp này có ảnh hưởng cực kỳ to lớn, một trận gió tanh mưa máu đang lặng yên vô hình tràn ngập toàn bộ Trung Châu.

"Các ngươi nói xem, vị Đại sư huynh Đại La này có thể chiến thắng hay không?"

Có một vị tuấn kiệt trẻ tuổi đứng bên cạnh Luận Đạo Điện, nhịn không được mở miệng hỏi như vậy.

"Không biết được, nhưng chí ít đây đã là hi vọng cuối cùng."

Một nam tử nho nhã trả lời như thế.

"Huyền Tâm quá mạnh, bất luận là biện pháp hay là đấu pháp, hắn đều có thể xem là đệ nhất nhân thế hệ này, Phật môn có lẽ thật sự muốn hưng thịnh."

Một nam tử trẻ tuổi khoác hoàng kim chiến giáp bình tĩnh nói.

"Đúng vậy, Phật môn xuất ra một kẻ bất phàm, bất quá Đại sư huynh Đại La cũng không phải hạng người tầm thường, có thể được Tông chủ Thiên Cơ Tông kết luận là đệ nhất tu tiên giả từ xưa đến nay, tự nhiên là có điểm đặc thù của hắn."

Một tu sĩ trẻ tuổi được bao quanh bởi âm dương nhị khí nói như thế.

"Đế sư tất thắng."

Một nam tử mặc áo thêu hình rồng mở miệng, đây là một vị Vương gia của Đại Càn vương triều, ngữ khí gã kiên định vô cùng.

"Thánh Sư tất thắng."

Một đệ tử trẻ tuổi của Hạo Nhiên tông cũng mở miệng theo, dựng nên tâm thái vô địch.

Mọi người nghị luận sôi nổi ngoài điện.

Mà bên trong Đại La Cung, Thanh Vân chưởng môn ngồi tại chủ vị, mà hai bên trái phải, chính là cao tầng các đại thế lực ở Trung châu, trên mặt mỗi người đều rất bình tĩnh, trong cung điện cũng an tĩnh vô cùng.

Không có người muốn phá vỡ loại yên lặng này.

Nhưng càng nghiêm túc như vậy, thì càng mang ý nghĩa trận biện pháp Phật Đạo này kinh khủng dường nào.

Đạo môn thắng, thì Phật môn suy.

Đạo môn bại, thì Phật môn thịnh.

Ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn xen lẫn sự tranh đấu khí vận giữa hai giáo phái lớn, chuyện can hệ trọng đại, đủ để ảnh hưởng thế cục toàn bộ thế giới tu tiên.

Chỉ một cái sơ sẩy, sẽ dẫn tới tai hoạ ngập trời, đến lúc đó tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là sinh linh đồ thán.

Thời gian từng chút một trôi đi.

Giờ Sửu.

Giờ Dần.

Giờ Mão.

Giờ Thìn.

Rốt cục, Huyền Tâm pháp sư tới.

"Người tới rồi!"

"Huyền Tâm pháp sư tới."

"Hắn tới, hắn tới rồi."

"Mau nhìn kìa, Huyền Tâm tới rồi."

"Rốt cuộc đã tới sao?"

"Thật là kích động, ta hiện tại thật sự kích động a."

"Bớt nói nhảm đi, ta đang ổn, nghe ngươi nói làm ta cũng kích động theo."

"Đệ nhất thiên tài Đạo môn Trung châu và đệ nhất thiên tài Phật môn Tây Mạc va chạm, rốt cuộc là Đạo môn mạnh hay là Phật môn mạnh, chính là nhìn xem hôm nay."

"Thế hệ trẻ tuổi chẳng nói lên gì cả, bất quá, nó lại có thể đại biểu tương lai."

"Phấn khích, phấn khích a, ta hiện tại thật quá phấn khích."

"Đại sư huynh đâu? Làm sao còn chưa đi ra?"

Theo sự xuất hiện của Huyền Tâm pháp sư, toàn bộ Đại La Thánh Địa sôi trào cả lên.

"Yên lặng!"

Mà đúng lúc này, một thanh âm cực lớn vang lên, đây là tiếng của Đường chủ Hình Pháp Đường.

Một câu đã khiến tất cả mọi người đều yên lặng.

Giờ này khắc này, đám người mới ý thức được, bọn họ có chút thất thố.

Bên ngoài Đại La Thánh Địa.

Huyền Tâm tay cầm một cây mộc xử, người khoác một kiện áo bào màu trắng hết sức đơn giản, khuôn mặt hắn đầy tang thương, trên chân đều là bùn đất, sắc mặt mang theo nụ cười đạm mạc.

"Đại La!"

Huyền Tâm chậm rãi mở miệng, hắn nhìn chăm chú hai hàng đệ tử Đại La xếp sẵn hai bên đường, bọn họ đều mang khuôn mặt nghiêm túc, hiển lộ rõ phong phạm Đại La Thánh Địa.

"Bần tăng Huyền Tâm, hôm nay ghé thăm Đại La Thánh Địa, để biện luận Phật pháp cùng Lục Trường Sinh."

Huyền Tâm mở miệng, thanh âm không lớn, lại phảng phất như có thần lực, để mỗi người trong Đại La Thánh Địa đều nghe thấy.

"Mời!"

Lúc này, một thanh âm vang lên, bất quá không phải tiếng của Lục Trường Sinh, mà là của cao tầng Đại La.

Có khách đến, tự nhiên không thể cự tuyệt.

"Đa tạ."

Huyền Tâm pháp sư nói một tiếng cám ơn, sau đó từng bước một, từng bước từng bước đi tới Luận Đạo Điện.

Sau nửa canh giờ.

Huyền Tâm pháp sư đã đi tới trung tâm Luận Đạo Điện.

Cái gọi là Luận Đạo Điện, chính là một cái Âm dương bàn hình tròn thật lớn, Huyền Tâm pháp sư ngồi xuống tại chỗ cái chấm màu đen, trên người hắn mặc áo trắng, từ trên cao nhìn xuống, lộ ra một loại siêu nhiên khó nói nên lời.

Vô số ánh mắt tụ tập trên người Huyền Tâm pháp sư.

Đám người trầm mặc, vô số tuổi trẻ tuấn kiệt, càng lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.

Bởi vì Huyền Tâm quá bình thường, phổ thông đến mức không nghĩ tới là một vị cao tăng đắc đạo, ngược lại thật giống một tiểu sa di trong chùa.

Không hề giống như trong tưởng tượng

Trên lý luận mà nói, có thể biện pháp đánh bại chín đại Thánh địa, được xưng tụng là Phật Đà chuyển thế, Huyền Tâm lẽ ra không nên tầm thường như thế.

Nhưng cũng chính vì loại phổ thông này, càng khiến người ta cảm thấy bất phàm.

Ở trung tâm Luận Đạo Điện, Huyền Tâm có vẻ thập phần an tĩnh.

Không nói lời nào, chậm rãi chờ đợi hết thảy.

"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh!"

Mà đúng lúc này, theo một thanh âm vang lên, trong phút chốc, cả mười vạn đệ tử Đại La Thánh Địa trăm miệng một lời.

"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."

"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."

"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."

Thanh âm đinh tai nhức óc.

Mấy vạn tuấn kiệt trẻ tuổi của cả Trung châu đều đem ánh mắt khóa chặt tại chủ phong.

Tất cả mọi người đều toát ra ánh mắt vô cùng chờ mong.

Trận chiến kinh thế này, sắp bắt đầu.

Đúng vào lúc này.

Bên trong chủ phong.

Có một thanh âm vang lên.

"Đạo khả đạo."

"Phi thường đạo."

"Danh khả danh."

"Phi thường danh."

"Vô danh, thiên địa chi thủy."

"Hữu danh, vạn vật chi mẫu."

(**Trích Đạo Đức Kinh của Lão Tử, dưới đây là bản dịch:

Đạo gọi tên được

Không còn là Đạo bình thường

Tên có thể gọi được

Không còn là Tên bình thường

Không tên, là gốc của đất trời

Có tên, là mẹ của vạn vật)

Thanh âm vang lên, cũng giống Huyền Tâm pháp sư, âm lượng không lớn, nhưng lại như có thần lực, rơi vào trong tai mỗi người.

Nhưng điểm khác biệt chính là.

Sau khi thanh âm này vang lên.

Lấy Đại La Thánh Địa làm trung tâm, từng đạo pháp lực khủng bố khuếch tán ra.

Từng tia tử khí đông lai bay đến, tràn ngập ba vạn dặm.

Trên bầu trời.

Quần tinh rung động.

Từng pho tượng cổ lão tại thời khắc này xuất hiện, trong nháy mắt bộc phát ra quang mang vô lượng.

Bên trong Đại La Cung.

Giờ khắc này, cả đám người vẫn đang một mực biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.

Trong phút chốc, lại đều nhao nhao mở to mắt, toát ra vẻ chấn động.

"Chân ngôn Đại Đạo!"

Có người nghẹn ngào thốt lên, sự rung động trong mắt không cách nào ức chế.

- ---

- ---

- ---