Hoàng Húc Kiều tập trung lái xem, thỉnh thoảng lại nhìn Tử Ngâm ngồi ở cạnh bên. Hai người đều trầm mặc bởi vì vừa rồi bất đồng ý kiến mà tranh luận cho nên sau đó ai cũng không muốn mở miệng trước. Vốn dĩ là Tử Ngâm cảm thấy không cần mua thêm quần áo để ngày mai tham dự hôn lễ, áo tối đó cô mua là được rồi nhưng mà Hoàng Húc Kiều lại lấy cha mẹ ra đàn áp cô, bắt cô mua, còn mang cô đi dạo từng cái từng cái shop đồ hiệu.
Cuối cùng cô không hề mở miệng nói nữa, để cho anh tùy ý thay cô quyết định mua cho cô một bộ quần áo nữa.
Nhìn lướt qua đèn nê ông ngoài cửa sổ xe, sáng ngời và rực rỡ, trong lòng lại bỗng dưng lại cảm thấy hơi mất mác.
Đột nhiên một chiếc xe từ phía sau vượt lên, cô đúng lúc thấy người đang ngồi trong xe hình như là Trần Nhiên Nhiên nhưng mà xe này không phải là của Lăng Thần, nhìn kỹ thì người trong xe chẳng phải là Lưu mập mạp hay sao?
“Hoàng Húc Kiều, anh xem kia có phải Trần Nhiên Nhiên hay không?”
Tử Ngâm nói với Hoàng Húc Kiều ngồi bên cạnh, lấy tay chỉ về phía cái xe vừa mới vượt qua bọn họ.
“Đừng quản chuyện của cô ta, chuyện này khá là bất chính, cô ta giờ không ở bên cạnh Lăng Thần thế mà lại cùng một chỗ với Lưu mập mạp.” Hoàng Húc Kiều khóe miệng gợi ra một chút khinh thường, giọng nói vẫn là lạnh lùng, mang theo vẻ trào phúng.
“Hoàng Húc Kiều, hình như tôi cảm thấy có gì không thích hợp, Trần Nhiên Nhiên giống như đang ngủ, không biết có phải uống rượu hay không. Đêm nay là đêm cuối cô ấy đến Không tịch mịch làm, cô ấy sao lại uống rượu được. Anh mau đuổi theo bọn họ đi.”
Hoàng Húc Kiều nhàn nhạt liếc nhìn Tử Ngâm, gương mặt cô có vẻ khổ sở suy nghĩ, ánh mắt lại gắt gao nhìn chăm chú xe phía trước.
Tử Ngâm, cô muốn làm cái gì vậy? Tôi đưa cô về nhà, mặc kệ chuyện của hắn đi,
Dễ dàng nhận thấy Hoàng Húc Kiều vì lời nói của cô mà trong lòng cảm thấy khó chịu, đưa cô đi đã tốt lắm rồi, còn đem anh trở thành lái xe mà sử dụng.
“Hoàng Húc Kiều, tôi lo Trần Nhiên Nhiên đã uống rượu, nếu quả thật như vậy thì Lưu mập mạp kia nhất định là không có ý tốt, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị Lưu mập mạp phá hoại.”
Tử Ngâm chú ý tới tình hình đằng trước, giọng nói lại vô cùng kiên định.
Sao cô lại thích lo chuyện bao đồng như vậy? Lần trước nếu cô không xen vào thì cũng không làm cho Lưu mập mạp bỏ thuốc vào rượu, cô có nghĩ tới hậu quả hay không?:, Hoàng Húc Kiều sắc mặt trầm xuống, giọng nói càng thêm lãnh đạm nhưng mà điều này không làm cho lòng Tử Ngâm dao động ngược lại còn làm cho cô cả kinh, Trần Nhiên Nhiên có phải cũng bị Lưu mập mạp dùng cái loại thủ đoạn này mang đi hay không?
Nghĩ đến đây cô vội vàng cúi đầu tìm điện thoại trong túi mình, rất nhanh tìm ra điện thoại bấm dãy số của Lăng Thần, nhưng mà điện thoại lại lạnh tanh không gọi được, chỉ vang lên mấy chữ xin gọi lại sau.
Thấy bộ dạng bối rối và sốt ruột của cô như thế thì Hoàng Húc Kiều khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần gọi điện thoại đâu, chúng ta đuổi theo, để xem ruột cuộc sự tình là như thế nào.”
Tử Ngâm trên gương mặt lập tức nở nụ cười, cười ngọt ngào với anh, giọng nói từ lo lắng chuyện sang nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Cám ơn anh, Hoàng Húc Kiều”
Hoàng Húc Kiều quay đầu tiếp tục lái xe, chăm chú quan sát động tĩnh phía trước, giữ khoảng cách vừa phải với xe đằng trước.
“Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ cảm thấy cô thật ngốc, cô không phải rất yêu Lăng Thần hay sao. Nếu Trần Nhiên Nhiên thật sự có quan hệ gì với Lưu mập mạp thì Lăng Thần kia cũng sẽ không ở bên cạnh cô ta nữa, cô không phải còn có cơ hội hay sao?”
“Nếu muốn tôi sử dụng cách như vậy để đến với Lăng Thần thì tôi tình nguyện tự mình chịu đau khổ chứ không muốn ba người cùng đau khổ.”
Nụ cười trên mặt Tử Ngâm khi nghe thấy anh nói thì liền biến mất thay vào đó là một chút ưu thương kiên định, cô tình nguyện để cho Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên có cuộc sống hạnh phúc bên nhau chứ không muốn chờ tới lúc Lăng Thần ân hận hoặc là giận cô không ngăn cản sự việc phát sinh.
Hoàng Húc Kiều không thèm trả lời, chỉ tập trung lái xe, xe phía trước quẹo anh cũng quẹo theo, cuối cùng dừng lại trước biệt thự này, Lưu mập mạp từ trong xe bước ra, đi về phía bên kia mở cửa, khuôn mặt tươi cười làm cho thịt mỡ trên mặt hợp lại một chổ vô cùng khó coi, lại vui tươi hớn hở ôm Trần Nhiên Nhiên từ trong xe ra, thấy hắn mở miệng nhưng lại không nghe thấy hắn nói cái gì.
Chính là nhìn tình cảnh bên kia thì Trần Nhiên Nhiên đã không còn tỉnh táo nửa rồi, men say ngà ngà, từ xa nhìn lại cô cũng không có mở mắt, chỉ nhu nhược bị Lưu mập mạp ôm vào trong ngực.
Hoàng Húc Kiều nhìn Tử Ngâm rồi nhẹ giọng nói: “Tử Ngâm, chúng ta đi xuống xem sao.”
Nói xong thì liền chạy xe lại, nghe thấy giọng nói thì Lưu mập mạp xoay người lại, đèn xe rọi vào làm cho mắt hắn hơi nhíu lại.
Hoàng Húc Kiều dừng xe lại, nhanh chóng mở cửa xe đi xuống. Tử Ngậm cũng từ bên kia xuống theo.
Lưu mập mạp nhìn thấy hai người thay đổi sắc mặt thì thu hồi ý cười lại, nháy mắt trở nên cảnh giác, nói với Hoàng Húc Kiều: “Cậu sao lại ở đây?”
Nói xong thì nhìn về phía Tử Ngâm, trong ánh mắt không rõ cảm xúc gì.
Hoàng Húc Kiều khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm, nói với giọng khinh thường: “Không biết người Lưu cục trưởng ôm là ai vậy?”
Lưu mập mạp nghe thấy thì ngẩn người ra, biết rằng bọn họ là vì Trần Nhiên Nhiên mà đến nhưng mà trong lòng hắn cảm thấy may mắn vì nếu tình báo của đàn em hắn là thật thì Tử Ngâm kia và Trần Nhiên Nhiên trong lòng hắn là tình địch mới đúng, cô ta sẽ không tiếp tục phát sinh tranh chấp với hắn nữa đâu. Cô ta chắc hẳn sẽ xem như là không thấy chuyện gì vì như vậy có thể loại bỏ tình địch của mình.
Nghĩ đến đây thì trên mặt hắn lại lộ ra tươi cười, nói với Tử Ngâm: “Tử Ngâm, cô không phải thích Lăng Thần hay sao? Cô xem như là không biết chuyện của tôi và Trần Nhiên Nhiên, sau đêm nay thì Lăng Thần sẽ trở về bên cạnh cô, không bao giờ ở chung một chỗ với Trần Nhiên Nhiên nữa, thấy thế nào?”
Tử Ngâm nghe thấy như vậy thì cười rộ lên, cười thoải mái và đáng yêu, ánh mắt sáng ngời nhìn qua, Lưu mập mạp trong lòng vui vẻ, nghĩ rằng lời nói vừa rồi của mình có tác dụng, ông bà đã nói gừng càng già càng cay, cô là một tiểu nha đầu có thể có bao nhiêu tâm cơ.