Lạc Dương rõ là nói được thì làm được, sáng sớm đã đến phía dưới lầu nhà Tử Ngâm. Khi anh gọi thì Tử Ngâm đang ăn sáng, nhận được điện thoại thì cô đứng dậy nói với ba mẹ: “Ba mẹ, con đi học đây.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hỏi vấn đề nghi vấn này, Hiệp Minh chỉ cười và nói: “Tử Ngâm, sau khi tan học ba mẹ tới đón con. Ngày mai chú con kết hôn, dẫn con đi chọn một số quần áo linh tinh.”
“Không cần đâu ba mẹ, cái con mặc trên người này mới mua hôm qua, mặc cái này là được rồi, Tử Ngâm cười cười chỉ áo khoác sọc màu tím hàn trên người.
“Vậy được rồi, Tử Ngâm, về sau để lái xe Lưu của con đưa rước con đi học đi, con tự bắt xe cũng không tiện cho lắm, ba mẹ cũng lo lắng.”, Vu Lệ cũng mở miệng và nhìn Tử Ngâm.
“Mẹ, anh họ Mai Mai tới đón con. Anh ấy là thầy giáo phụ đạo tiếng anh cho con. Ba mẹ yên tâm đi. Tối hôm qua có bốn người muốn tìm con kiếm chuyện nhưng đều bị anh ấy đánh ngã xuống đất.”, nói tới đây thì Tử Ngâm mới phát hiện mình nói lời không nên nói nhưng mà đã muộn rồi, ba mẹ cô đều trầm lặng nhìn cô, trên mặt lo ra vẻ lo lắng.
“Tử Ngâm, ai muốn tìm con gây sự? Ba mẹ từ nay không cho con tự bắt xe đi học được. Bắt đầu từ ngày mai, ba nói tài xế Lưu đưa con đi học và đón con về.” Hiệp Minh liền nói, nếu Tử Ngâm không lỡ miệng nói ra thì họ cũng không biết cô ở bên ngoài gặp nguy hiểm, nghĩ tới liền bất an. Trước kia luôn có Lăng Thần bên cạnh cô, với bản lĩnh của Lăng Thần thì bọn họ yên tâm nhưng mà hiện tại Lăng Thần nói bỏ mặc cô không chăm sóc, chỉ quan tâm đến cô gái tên Trần Nhiên Nhiên. Điều này làm cho sự yêu thích của ông đối với Lăng Thần phai nhạt đi rất nhiều. Trong mắt ông thì Tử Ngâm tốt nhất, đáng yêu nhất, không biết có điểm nào mà Lăng Thần không được Lăng Thần để vào mắt mà anh lại thích cô gái khác.
Vu Lệ vẻ mặt cũng lo lắng nhìn Tử Ngâm, nhìn cô từ trên xuống dưới, muốn xem cô có bị thương linh tinh gì hay không. Tử Ngâm bị họ nhìn thì mất tự nhiên, nở nụ cười trấn an, nhẹ nhàng nói: “Ba mẹ, Lạc Dương bản lĩnh cũng không kém Lăng Thần chút nào, hơn nữa anh ấy lại có tên tuổi, chú cũng biết anh ấy đó. Ba mẹ yên tâm đi, anh ấy là người tốt. Anh ấy tối qua nói rằng sẽ điều tra ra người đứng sau việc này.”
“Vậy được rồi. Ban nãy cũng là Lạc Dương gọi điện thoại hay sao? Anh ta đến đón con tới trường à?”, Hiệp Minh thu hồi vẻ mặt lo lắng, bình tĩnh hỏi. Đối với Tử Ngâm thì thì ông càng ngày càng ít quan tâm nên trong lòng hơi áy náy.
“Đúng vậy, Lạc Dương nói mấy ngày này sẽ đưa đón con đi tới trường. Ba mẹ không cần lo lắng. còn có Mai Mai, bạn ấy luôn ở bên cạnh con. Nếu như có chuyện bất bình gì con sẽ nói cho ba mẹ được không?”
“Được, con trước tiên đi xuống đi, đừng để người ta đợi lâu.”. Hiệp Minh mỉm cười, nói chuyện với Tử Ngâm chưa bao giờ nghiêm khắc quá.
Sau khi thấy cô xuống lầu thì Hiệp Minh mới nói với Vu Lệ: “Mấy ngày nay cũng khó khăn đối với Tử Ngâm, Lăng Thần thật làm cho người ta thất vọng. Anh trước kia nghĩ rằng nó và Tử Ngâm sẽ trở thành người yêu nhưng không ngờ nó lại thích cô gái khác.”
Vu Lệ khẽ thở dài, bà cũng khổ sở thay cho Tử Ngâm. Bên cạnh Lăng Thần cũng không có nhiều cô gái, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có Tử Ngâm đi theo anh, anh cũng luôn thương yêu Tử Ngâm. Ai cũng cho rằng anh có tình cảm với Tử Ngâm nhưng không ngờ rằng kết cục lại làm cho người ta chết lặng.
“Quên đi, Tử Ngâm cũng sẽ dần quên nó đi. Anh không nghe con nói đến Lạc Dương kia sao, thăm dò một chút anh ta là người như thế nào. Em cũng không muốn Tử Ngâm lại chịu thương tổn một lần nữa.”, trên mặt Vu Lệ có vẻ lo lắng.
“Anh sẽ cho người tra tư liệu của anh ta. Tử Ngâm đã lớn, chúng ta cũng không thể thay con bước vào đời được, chỉ có thể làm cho vết thương của con dần dần khép lại, trải qua rồi sẽ hiểu.”, Hiệp Minh nói ra suy nghĩ của mình.
Lạc Dương và Mai Mai cùng đến đón Tử Ngâm, khi nghe nói hôm qua có người gây phiền phức thì Mai Mai vô cùng lo lắng cho Tử Ngâm, muốn gọi điện thoại cho cô nhưng mà Lạc Dương nói đã quá muộn rồi không nên quấy rầy Tử Ngâm nghĩ ngơi thì cô mới buông tha cho ý muốn gọi điện thoại của mình. Nhưng mà hôm nay trời còn chưa sáng đã bị cô gọi rời giường, nghe cô hợp lý hợp tình nói đi đón Tử Ngâm sớm một chút, đừng để Tử Ngâm đi học một mình.
Lạc Dương thấy tình cảm như chị em của Mai Mai và Tử Ngâm thì không khỏi có chút cảm khái, cũng hơi hơi cảm động. Các cô giúp đỡ nhau như vậy thì cũng sẽ không quá cô đơn, làm bạn với nhau, an ủi lẫn nhau thì anh cũng yên tâm rất nhiều.
Thấy cô xuất hiện ở trong xe thì Tử Ngâm hơi kinh ngạc, lo lắng hỏi: “Mai Mai, chuyện trong nhà thế nào rồi?”
Mai Mai trả lời qua loa: “Bọn họ ly hôn. Như vậy cũng khá tốt, về sau mỗi ngày khỏi phải nghe họ vì chuyện này mà cải nhau.”
“Mai Mai!”, Tử Ngâm khẽ gọi, nghĩ rằng trong lòng cô nhất định buồn cho dù cô ngoài mặt mỉm cười nhưng nụ cười của cô cũng không rạng rỡ cũng không sáng lạn, có buồn phiền nhàn nhạt và có ý tứ an ủi chính mình.
“Tử Ngâm, đừng nói về mình nữa, mình nghe anh họ nói tối hôm qua bọn cậu gặp phải lưu manh tìm cậu.”, Mai Mai kéo cánh tay Tử Ngâm, căng thẳng nhìn cô.