Muốn tiêu diệt kẻ địch, chỉ cần đạt được mục đích đó trước thì có thể làm cho người kia không còn đường đi, uổng phí tâm cơ.
“Haiz…”
Ôn Nhã cầm bút, cô dùng sức gạch gạch hai chữ “mục đích” trên giấy, mẹ nó, sao đạt được mục đích trước được đây!
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Kiều Mộc đẳng cấp càng ngày càng cao đang nhìn cô mỉm cười, Ôn Nhã cũng cười, càng ấn bút mạnh hơn.
“Darling, đi thôi nào!”
Tan làm, Lưu Vân thu dọn đồ đạc và cho vào túi xong, một tay kéo Ôn Nhã khỏi vị trí chỗ ngồi: “Khó khăn lắm em mới rảnh sau giờ làm, đừng lãng phí một phút một giây nào.”
Lâm Tuyết Hà đi công tác ba ngày, Ôn Nhã trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, cuối cùng thì cô cũng có thời gian giao lưu với đồng nghiệp đáng yêu của mình.
Cô và Lưu Vân hẹn nhau đi ăn lẩu, thời tiết đang lạnh hơn, được ăn một bữa nóng hổi thì còn gì bằng.
Ôn Nhã xoa xoa cái bụng đã no căng, lên tiếng: “Chúng ta không gọi người xa lánh cả nhóm à?”
Lưu Văn ưu nhã trợn trắng mắt lên: “Em cảm thấy người ta sẽ vui tới mức muốn ăn đĩa thịt bò đầy dầu mỡ hai mươi tám tệ của chị à?”
“… Em cũng nghĩ vậy.” Ôn Nhã nói, tay lanh mắt lẹ gắp một miếng sách bò, rồi lại “giải cứu” mấy chiếc bánh quẩy mình vừa bị cướp đi mất: “Muốn ăn thì tự thả đi, tại sao lại cướp của người khác.”
“Cái đồ keo kiệt nhà em!” Lưu Vân bĩu môi, thả bánh quẩy của mình vào, nhấn xuống cái nồi đang sôi sùng sục.
“Chuyện của cô ta đã giải quyết xong chưa? Mấy ngày nay chị cảm thấy cô ta càng lúc càng sáp sáp lại gần người ta. Lúc mới tới thì cũng non nớt, thuần khiết đó, còn bây giờ á? Không được, không được.”
Mặt mày Ôn Nhã u sầu: “Em còn đang thấy phiền đây này, chú Lâm nói hôm qua chú ấy nhận được một sọt cua lông, không để tên, tám mươi phần trăm là do cô ta gửi.”
“Hả? Đã không để tên thì trả lại kiểu gì?”
Ôn Nhã nói đến đây thì thật sự rất muốn khóc vì giận: “Trả cái gì mà trả, tối đó đã nấu lên luôn, còn nói là hương vị rất ngon…”
Ánh mắt Lưu Vân toàn là vẻ đồng cảm: “Cua này, em không mua nổi đúng không?”
“Chỉ mua được hai, ba con.”
Cô nói xong, hai người liếc nhìn nhau, đều thở dài thườn thượt.
“Nhưng em cũng có ưu thế.” Lưu Vân phân tích, chị ấy nói: “Ít nhất thì ba mẹ Lâm Tuyết Hà đứng về phía em đúng không? Nói về năng lực của em, chỉ mới ở bên nhau một thời gian thôi mà em đã chinh phục được ba mẹ của người ta rồi nhỉ?”
Ôn Nhã vươn một tay: “Đừng, đừng dùng từ chinh phục này chị ơi, em bị chinh phục thì có. Tạm thời không nói tới dì Lâm, em đoán, cho dù anh Lâm có tìm bạn đời là nam hay nữ, là mèo hay chó thì dì ấy cũng sẽ nhiệt tình y như nhau, đáng sợ nhất là chú Lâm ấy. Chẳng phải lúc trước chú ấy đã đến thăm em để kiểm tra em hay sao, đến nỗi, lúc ngủ em mà em còn không thể thả lỏng được nữa kìa.”
Lưu Vân hừ lạnh: “Nhưng chị cảm thấy mối quan hệ của hai người khá tốt đó chứ, nhìn thì có vẻ như ba Lâm Tuyết Hà cũng đã chấp nhận em rồi.”
“Cũng đúng, nhưng mà, thật ra thì…” Ôn Nhã chống cằm, run run rẩy rẩy múc một miếng đậu phụ non vào bát. “Chỉ là em không thể giải quyết được đám ong mật vò vè xung quanh anh Lâm, nhiều, quá là nhiều.”
“Được rồi, đừng nóng vội, cho dù cô ta ở đây thì cùng lắm là chỉ thấy bối rối thôi.”
Ôn Nhã gật đầu, tới tận bây giờ thì cũng chỉ có thể nghĩ thoáng ra một chút mà thôi.
Xe của Lưu Vân đã được đem đi bảo dưỡng, lần này chị ấy đi cùng Ôn Nhã tới đây, nhưng vì hai người đi hai hướng khác nhau nên không tiện đi nhờ Ôn Nhã nữa, chị ấy bèn gọi điện thoại cho lão chồng nhà mình, bảo chồng tới.
Ôn Nhã đợi ở ngã tư cùng với chị ấy, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, nói từ trời Nam tới đất Bắc, từ mỹ phẩm dưỡng da cho tới chân gấu, từ chân gấu cho tới những đứa trẻ ở vùng núi nghèo đói.
“Xin cho hỏi…”
Hai người nghe thấy tiếng thì đồng loạt quay đầu lại, có một người đàn ông anh tuấn đeo kính không gọng, trông anh ta không được tự nhiên mà đến trước mặt hai người, chính xác hơn là đi tới trước mặt Lưu Vân.
Lưu Vân nhướng mày: “Cần giúp gì?”
Mặt người đàn ông đỏ lên, trông khá ngại ngùng và cũng đáng yêu.
“Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của em không?”
Ôn Nhã thầm vỗ tay trong lòng, không hổ danh là chị Lưu, sức quyến rũ bỏ xa tuổi tác.
Lưu Vân đã hơn ba mươi tuổi, tuy đã là mẹ của hai đứa bé nhưng dáng người vẫn nóng bỏng y như trước kia, hơn nữa, trang phục mà chị ấy diện cực kỳ nổi bật, sau khi trang điểm, chỉ tùy tiện đi ra ngoài đường một chút thôi là đã có thể “hút được” mấy số điện thoại về.
Đối diện với những tình huống thế này, hiển nhiên chị ấy đã thấy rất quen thuộc: “Tuy rằng anh đúng là gu của tôi, nhưng mà…”
Chị ấy hơi mỉm cười, nâng tay trái lên, cho anh ta nhìn chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn đường: “Tôi đã kết hôn nhiều năm rồi.”
Người đàn ông buồn bã, liên tục nói xin lỗi rồi sau đó vội vã rời đi.
Ôn Nhã chắp tay lại, đúng rồi, nhẫn, chính là nhẫn!
Cô nhanh chóng xây dựng kế hoạch của mình trong đầu, tập luyện ở trong đầu hai lần, tự nhiên thấy tự đắc vô cùng.
Quá hoàn mỹ!
Cô và Lưu Vân nhìn nhau, cười to không ngớt.
“Chị có mị lực thật đó bảo bối à ~”
“Cũng thường thôi.”
“Ở trước mặt em thut không cần phải khiêm tốn đâu chị ơi.”
“Haiz, thật ra không phải là chị thổi phồng trước mặt em đâu, nếu chị có chút tâm tư như thế thì chị đã tạo ra một đồng cỏ xanh trên đầu lão chồng nhà chị rồi…”
“Thật không?”
Lưu Vân vuốt mái tóc dài, dáng vẻ quyến rũ: “Đó không phải…”
“Mẹ mấy đứa nhỏ.”
Chị ấy quay đầu lại, tiếng nói và nụ cười đột nhiên tắt ngấm, sức quyến rũ căng tràn [*] khi nãy cũng chết yểu trong bụng.
[*] Gốc là “phong tình vạn chủng”, là thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc, dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào.
Ôn Nhã nhìn người đàn ông bỗng xuất hiện ở đằng sau Lưu Vân, như thể là đã ngẩn người ra.
Trời ơi, đây là người đàn ông đáng yêu nhất mà cô từng trông thấy!
Người không cao, hơi mập mạp, làn da trắng như sữa, khuôn mặt đẹp trai hơn người đàn ông vừa xuất hiện khi nãy rất nhiều lần, mắt hạnh, đôi môi hồng, đeo một cặp kính tròn tròn trên mũi, khiến khuôn mặt vốn đã non choẹt của anh ấy càng trẻ con hơn.
Mặt non choẹt đẩy đẩy mắt kính, khi cười, bên khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền rất sâu: “Mẹ mấy đứa nhỏ à, vừa nãy em đã nói gì vậy?”
Ôn Nhã phát hiện, chị Lưu – người từ trước đến nay luôn bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, nay lại đang mắc kẹt, còn cùng tay cùng chân nữa chứ.
Đồng thời, Ôn Nhã cũng phát hiện ra rằng, chị Lưu – người ngày nào cũng luôn miệng nói “tên ngốc nhà mình” trước mặt cô, căn bản chính là một kẻ lừa đảo.
Lưu Vân nuốt nước miếng, thấp thỏm vén tóc ra sau tai: “Đâu, đâu có nói gì đâu.”
“Là vậy thật à?” Mặt non choẹt cười ngọt ngào hơn cả khi nãy.
“Đúng, đúng vậy…”
“Vậy là tốt rồi.” Sau khi “Mặt non choẹt” gật đầu thì dùng giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ mà nhắc tới: “Cỏ ở sân nhà chúng ta không đủ xanh tốt, ngày mai phải tìm người trải lại thôi, thay những cây lan hồ điệp với hoa hồng thành cây xanh cũng được.”
Anh ấy cười híp mắt: “Có thể xanh quanh năm.”
“Em nói xem, có đúng không mẹ mấy đứa nhỏ?”
Hai chân Lưu Vân mềm nhũn, suýt thì đã quỳ xuống tại chỗ ngay trước mặt anh ấy.
Cô đoán rằng, chị Lưu oai phong một cõi sẽ phải về quỳ trên ván giặt đồ thôi, Ôn Nhã thức thời, nhanh chóng chào tạm biệt, lái xe đi để hoàn thành sự nghiệp vĩ đại của mình.
Trời cao phù hộ cho chị Lưu bé nhỏ của con.
Amen.
Không chú ý thì không biết, một khi mà cố tình tìm thì Ôn Nhã mới phát hiện, cửa hàng trang sức nhiều vô số kể.
Ôn Nhã ước chừng túi tiền của mình, lấy hết can đảm bước vào cửa hàng lớn huy hoàng.
“Xin chào cô, cô muốn mua gì, tôi có thể giới thiệu cho cô các loại đá quý phỉ thúy.”
Ôn Nhã thầm gật đầu, không hổ danh là nhân viên bán hàng của cửa hàng lớn như thế này, nhìn thoáng qua là biết ngay đây là lần đầu tiên cô vào cửa hàng. Nhưng như vậy cũng tốt, mình cũng có thể bớt được ít chuyện.
“Có thể giới thiệu nhẫn cho tôi không?”
Chị gái kia mỉm cười: “Để tôi giới thiệu cho cô vài mẫu trước, tùy theo nhu cầu của cô, đến lúc đó đặt làm cũng được… mời cô đi qua bên này.”
Ôn Nhã đi từ quầy nọ qua quầy kia, không ngừng gật đầu, lắc đầu, vì để tìm một chiếc nhẫn hợp với Lâm Tuyết Hà và tiết kiệm, cô đã dành trọn hai ngày để lang thang khắp các cửa hàng lớn bé trong thành phố, cuối cùng cô đã thành công hoàn thành nhiệm vụ trước khi Lâm Tuyết Hà trở về.
Cô cẩn thận bỏ hộp nhẫn vào túi của mình, quyết định ngày mai sẽ hành động ngay và luôn!
“Sao vậy?”
Trở về sau chuyến công tác vào thời gian làm việc bình thường, Lâm Tuyết Hà ngồi ở ghế phụ, nhìn Ôn Nhã như được tiêm máu gà một cái.
Ôn Nhã quyết đoán lắc đầu: “Đỏ mặt chứ có sao đâu anh!”
Tinh thần tốt đến lạ… nhưng cũng không phải chuyện gì xấu, Lâm Tuyết Hà không hề hỏi thêm gì nữa, anh cụp mắt xuống.
Ngốc nghếch mà cũng rất đáng yêu.
Ôn Nhã đưa Lâm Tuyết Hà đến công ty, cô lén lút lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra rồi đeo vào ngón áp út của mình, kế hoạch này có thành công hay không còn phụ thuộc vào độ diễn sâu của cô nữa.
Chẳng những muốn gạt kẻ địch mà cô còn muốn gạt người trong nhà trước.
Khi cô đeo nhẫn xuất hiện, không chỉ có ánh mắt Kiều Mộc nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả Lưu Vân – người mới bị mất mặt mấy hôm trước và đang không muốn nói chuyện với Ôn Nhã, cũng không nhịn được mà tiến lại gần cô.
“Ôn Nhã, hai người… nhanh thật đấy!”
Ôn Nhã cố gắng biện minh: “Em cũng không ngờ anh ấy bỗng lấy nhẫn ra luôn, sau khi hết hoảng sợ… em đã bình tĩnh chấp nhận anh ấy đó chị.”
“Trời ơi, chị lại phải chuẩn bị lì xì cho em rồi.” Lưu Vân tuyệt vọng: “Chị lỗ vốn với em mất thôi.”
“Ngày thành hôn còn chưa được định, nói là chờ người lớn hai bên bàn bạc… em và anh ấy không hiểu mấy chuyện này cho lắm.” Diễn trò thì phải diễn cho tròn vai, bất cứ sự phóng đại nào trông cũng rất giả tạo.
Ôn Nhã nắm tay Lưu Vân, ra vẻ vui sướng: “Em sắp lên đến đỉnh cao của cuộc đời mình rồi đó, Vân Vân – chan à!”
Lưu Vân bộc lộ vẻ chân tình: “Vậy đừng nhận lì xì của chị nhé, Nhã Nhã – chan ơi!”
Trong khi họ đang quấn quýt lấy nhau, Kiều Mộc tái mét mặt mày từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng đã sắp xếp được ngôn từ, mở miệng.
“Chị Ôn Nhã, anh Lâm… cầu hôn chị ạ?”
Ôn Nhã bình thản gật đầu: “Nói ra thì chị thấy ngượng ngùng quá, nhưng đúng là ngoài ý muốn… Sau đó anh ấy nói chờ hôm nào anh ấy rảnh thì sẽ dẫn chị đi lấy giấy chứng nhận, còn về các nghi lễ thì chờ ba mẹ quyết định vậy.”
Các vị thần tiên trên trời ơi, lời của trẻ nhỏ xin đừng đố kỵ, xin đừng trách con.
“Nhanh vậy à?”
Kiều Mộc không cười nổi nữa: “Ba mẹ anh ấy đều đồng ý ư?”
“Bọn họ chưa nói gì… chị đã thêm WeChat của chú Lâm rồi, luôn nói chuyện mỗi ngày.” Nửa câu sau là lời nói thật, sau bao nhiêu là nỗ lực, ba Lâm tuy ghét thì ghét nhưng không có ý đá bay cô ra.
Không thể nào.
Chắc chắn là chị ấy nói dối.
Mình đã chuẩn bị tỉ mỉ lâu như vậy rồi mà, sao lại không có bất kỳ hiệu quả gì?
Kiều Mộc không tin.
Ôn Nhã nhìn những giọt nước lăn xuống từ hốc mắt cô ta, kinh ngạc đến ngây người: “Em khóc cái gì?”
Kiều Mộc bất giác chạm vào mặt mình, rồi sau đó mở cửa xông ra ngoài.
Cô ta muốn nói, nước mắt này tuôn rơi là vì Lâm Tuyết Hà, hay nói đúng hơn, là vì những nỗ lực đã phí hoài của cô ta, bây giờ cô ta cũng không rõ tại sao mình lại đau khổ đến vậy.
Ôn Nhã nhìn bóng dáng cô ta, vẫn ngơ ngác như thế, quay đầu lại hỏi Lưu Vân một lần nữa: “Tại sao cô ta lại khóc thế chị?”
Lưu Vân nhún vai: “Khóc vì em bắt nạt cô ta đó.”
Tại giờ phút này, Ôn Nhã cảm thấy lời nói dối của mình chính là thủ đoạn không chính đáng khi cạnh tranh với kẻ thứ ba.
Thôi, thôi, vậy cũng tốt, Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm, tóm lại là cho cô ta hết hy vọng luôn đi.
Nhưng, ở đời mà, sao lại có chuyện thuận lợi như thế được đây?
Nói dối thì sẽ phải trả cái giá rất đắt.