Không Chọc Nổi Ngài

Chương 64: Lần đầu ôn nhã gặp thím năm




Nghe thấy tiếng gõ cửa, ba Ôn – người đứng gần cửa nhất đứng dậy rồi đi ra mở cửa, miệng còn lẩm bẩm: “Cái chỗ tí tẹo này, ai đến thế…”

“Chắc là cô giáo Hàn đến mượn xì dầu đấy, bà ấy toàn quên mua xì dầu thôi.” Nhân lúc ông đi mở cửa, mẹ Ôn múc thêm bốn chiếc sủi cảo bỏ vào bát ông, định dùng cách này để “tiêu huỷ” hết đống sủi cảo còn dư.

Vừa dứt lời, Ôn Nhã buông bát đũa xuống rồi chạy ào ra cửa, suýt thì vấp phải dép của mình, loạng chà loạng choạng lao ra cửa thì thấy khuôn mặt biến sắc của ba mình.

Lâm Tuyết Hà giữ nguyên nụ cười lịch sự: “Bác trai, làm phiền rồi ạ.”

Nếu đã biết là mình làm phiền thì cút nhanh đi, cái thằng nhãi ranh này!

Mặt ba Ôn thờ ơ vô cảm, ông lạnh lùng “ờ” một tiếng.

Đúng là, bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng không vừa mắt.

Ôn Nhã cười xòa giảng hoà, đẩy nhẹ ba mình một một cái: “Ba, là con gọi anh ấy đến đấy, chẳng phải lần này mẹ lại gói nhiều sủi cảo quá hay sao, con gọi anh ấy đến cũng là giúp ba giảm áp lực, đỡ để mẹ hâm nóng sủi cảo thừa cho ba ăn thay cho bữa tối đó.”

“Hừ.” Ba Ôn hừ lạnh, xoay người rời đi.

Đến thì cũng đã đến rồi, không lẽ ông còn có thể cầm chổi đuổi cậu ta ra ngoài chắc?

Ôn Nhã không biết tại sao anh có thể đến đây chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đã thế, anh còn mua cả bánh ngọt rồi đem đến đây nữa chứ, sau khi nhận lấy hộp bánh, cô hỏi nhỏ: “Sao anh lại đến thật luôn vậy?”

Lâm Tuyết Hà không trả lời thẳng câu hỏi, anh chỉ hạ giọng xuống, nói nhỏ giống như cô: “Anh nghĩ là trong ngôi nhà này, người không chào đón anh chỉ có bác trai mà thôi.”

So với việc có chào đón hay không thì hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.

Ôn Nhã kéo anh vào trong: “Thế, nếu anh phải ăn sủi cảo còn thừa thật… thì có nuốt được không?”

“Ừm, anh vẫn chưa ăn gì nhiều.”

Nghe anh nói vậy, Ôn Nhã rất muốn hỏi là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, nhưng tình hình bây giờ không thích hợp để hỏi, vẫn nên để anh chào hỏi ba mẹ trước đã.

Tất nhiên là mẹ ôn thấy rất bất ngờ và vui vẻ khi Lâm Tuyết Hà đến nhà, chỉ hận không thể gióng trống khua chiêng chào đón anh.

“Tuyết Hà đến rồi à, ôi trời, đã ăn cơm chưa cháu, ôi, cháu coi cháu kia kìa, đến thì cứ đến thôi, còn đem đồ tới làm gì… mau ngồi đi, ngồi đi cháu.” Mẹ Ôn muốn bảo anh ngồi xuống bên cạnh mình để nói chuyện, còn sai bảo Ôn Nhã: “Đi, trong nồi vẫn còn sủi cảo đấy, đem ra đây cho người ta đi.”

Ôn Nhã nhìn vẻ mặt ngày càng sa sầm của ba, cảm thấy Lâm Tuyết Hà cần mình bảo vệ, thế là kéo luôn người ta vào phòng bếp: “Mẹ, hai người ăn trước đi, để con đưa anh ấy vào bưng sủi cảo ra…”

Nhà họ Ôn không lớn, chỉ vài bước chân đã băng qua phòng khách rồi đến căn bếp nhỏ, thoát khỏi ánh nhìn chằm chằm của ba Ôn.

Ôn Nhã lấy muôi vớt hết sủi cảo trong nồi ra: “Chỉ có một loại nhân thôi, là nhân tam tiên [*], tay nghề của mẹ em hơi bị được luôn đấy, anh chưa ăn cơm thì ăn chỗ này đi… xì dầu, giấm, dầu mè, anh có muốn thêm gì nữa không?”

[*] Nguyên văn là 三鲜, chỉ sủi cảo với phần nhân làm từ ba nguyên liệu chính là rau hẹ, trứng và tôm nõn. Phần nhân này có thể có sự thay đổi tùy thuộc vào từng vùng miền.

Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Không cần thêm gì nữa đâu.”

“Ừm… chẳng phải anh nói là anh phải ra ngoài ăn cơm với thím à, sao lại về thế?”

Hàng lông mày vừa mới thả lỏng ra của Lâm Tuyết Hà lại cau chặt lại nữa: “Cô gái ở công ty em cũng ở đó.”

“Cô gái?” Ôn Nhã nghi hoặc, hai giây sau mới nhận ra người nọ là ai: “Là… Kiều Mộc à?”

“Đúng rồi.” Lâm Tuyết Hà gật đầu, thấy vẻ mặt của Ôn Nhã thì bèn cố ý chèn thêm một câu vào: “Trước khi đến điểm hẹn thì anh hoàn toàn không biết chuyện này.”

“Em biết mà.” Chỉ nhìn thái độ của anh khi Kiều Mộc đi nhờ xe lần trước thôi là cô đã biết, chắc chắn anh Lâm không hề thích người ta, hơn nữa, lần này cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của người ngoài mà khó chịu tới mức phải rời tiệc ngay và luôn. Phải chi có duyên một chút thì đã không đi đến bước đường này: “Nhưng mà, chuyện Kiều Mộc và thím anh ở cạnh nhau ấy, chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?”

Dù cô chủ lớn của Kiều Thị có mánh khoé thấu trời đến mức nào, thì cũng không thể lợi hại đến nỗi biết thím năm đã đến thành phố H rồi lại cố ý lợi dụng sơ hở được.

“Không rõ nữa.” Lâm Tuyết Hà dám chắc, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chỉ là tình cờ, nhưng không chắc là sự thân thiết sau đó có phải là cố ý hay không.

“Múc có mỗi chỗ sủi cảo này thôi mà con còn định ở trong bếp bao lâu nữa vậy.”

Một giọng nói bất thình lình vang lên, Ôn Nhã sợ hết hồn vì ba Ôn – không biết ông đã đứng lù lù ở cửa phòng bếp từ lúc nào, vội đưa sủi cảo cho Lâm Tuyết Hà, tạm thời gác lại chủ đề nói chuyện ở đây.

“Xong rồi, xong rồi, đi ra thôi.”

Thấy ba con họ tương tác qua lại với nhau, Lâm Tuyết Hà cong cong khoé môi, bất chợt thấy thoải mái hơn hẳn.

Ba người nhà họ Ôn gắn bó với nhau, cãi cọ chí choé cũng có, nhưng đến cuối cùng thì vẫn hoà hợp tốt đẹp.

Lớn bằng ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết Hà ăn cơm trên ghế sô pha, cảm giác này khiến anh không biết phải làm sao nhưng cũng thấy rất mới mẻ.

Tivi đang phát sóng gameshow vượt qua thử thách nào đó, trông mẹ Ôn có vẻ cực kỳ mê muội gameshow này, khi người chơi rơi xuống nước, bà sẽ nuốt không trôi, tiếc hùi hụi: “Đây là quán quân toàn quốc của năm trước hẳn hoi luôn, không ngờ, thế mà cũng rơi xuống nước…”

Lâm Tuyết Hà bị ba Ôn ngăn ở vị trí ngoài cùng bên trái, cách chỗ Ôn Nhã xa nhất.

Ánh mắt của anh rơi vào chiếc bát cho thêm ớt và rất nhiều giấm của Ôn Nhã, thầm lắc đầu trong lòng, biết ngay mà, lại là cái kiểu ăn uống như thế này.

Với hiểu biết của anh về Ôn Nhã, cô ăn thêm hai cái nữa là lại thấy ngán cho xem.

Quả nhiên, cùng với số lượng sủi cảo trong bát đang giảm dần, biểu cảm của cô cũng bắt đầu không còn hưởng thụ nữa, mà giống như cố nuốt xuống, như kiểu được giao nhiệm vụ hơn.

“Đổi hai cái không?”

Ôn Nhã ngẩng đầu, Lâm Tuyết Hà đang nhìn cô xuyên qua “năng lượng vô hình” của ba Ôn, nước dùng trong bát trên tay anh vẫn trong veo, sủi cảo cũng trắng trẻo giống như con người anh vậy, trông rất ngon miệng.

Ôn Nhã bưng bát nhoài người qua ngay: “Đổi chứ!”

Bấy giờ ba Ôn chưa phản ứng lại kịp, thìa của Lâm Tuyết Hà thì đã được đổi sang cho Ôn Nhã rồi, phía trên còn đặt một cái sủi cảo căng tròn, động tác vô cùng quen thuộc, hiển nhiên, đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Bất kể là ở nhà hay ở bên ngoài, Ôn Nhã đều có thói quen này, để cô ăn uống không còn “khổ sở” như vậy nữa, Lâm Tuyết Hà đều sẽ đổi cho cô, để cô thay đổi khẩu vị cân bằng vị giác.

Chắc chắn không phải là vừa mới ở bên nhau!

Lần trước đưa Ôn Nhã về nhà là đã thấy sai sai ở đâu rồi!

“Ăn của mình đi!” Ba Ôn sầm mặt xuống, cũng không biết câu này dành cho ai nữa.

Ba vợ thì đang giận sôi máu, còn chú chim sẻ trong lòng mẹ vợ thì đang nhảy múa tung tăng vui sướng, không hổ danh là con gái bà, cũng có bản lĩnh đó chứ!

Mặc kệ sắc mặt của ba Ôn khó coi đến nhường nào, cũng coi như bữa sủi cảo này đã để lại trong Ôn Nhã chút dư vị, hơn nữa, vì có thêm một người là Lâm Tuyết Hà mà chỗ sủi cảo còn dư lúc đầu cũng được giải quyết một cách hoàn mỹ, sau đó còn tiện thể cắt bánh ngọt cho mỗi người một miếng, coi như đây là món tráng miệng sau bữa cơm.

Nếu chỉ đứng từ góc độ của một người đàn ông, đúng là ba Ôn rất tán thưởng Lâm Tuyết Hà, anh biết tiến biết lùi, có chừng mực, lại có phong thái đạo mạo, nhưng với tư cách là một người ba thì ông không muốn giao con gái mình cho một người như vậy.

Người đàn ông này quá hoàn mỹ, địa vị quá cao, ông sợ khi Ôn Nhã gả qua đó thì cô sẽ phải chịu tủi nhục.

Nếu Ôn Nhã gả cho một người con trai có gia cảnh bình thường, dù hơi nghèo khó một chút cũng được, như vậy thì, sau này, nếu cô có phải chịu tủi thân khi ở nhà chồng thì ba Ôn vẫn sẽ có đủ sức mạnh và tự tin để dằn mặt đối phương, khiến bọn họ không dám ăn hiếp con gái nhà mình nữa. Nhưng còn nếu như cô ở bên người đàn ông tên Lâm Tuyết Hà này thì ông không thể làm gì được, đến lúc đó, nhỡ may Ôn Nhã chịu tủi nhục thì phải làm sao đây?

Ăn bánh ngọt xong, Lâm Tuyết Hà vẫn ngồi trên ghế sô pha trò chuyện câu được câu chăng với mẹ Ôn.

Tuy mẹ Ôn tỏ ra vô cùng hài lòng với chàng rể tương lai này, nhưng bà vẫn không ngừng quan sát anh, và cũng nhờ vậy mà dễ dàng phát hiện ra sự mệt mỏi của anh.

Tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc gì gì đó, rồi lại là một người làm việc cật lực ở bên ngoài, ắt hẳn là cũng phải đánh đổi không ít.

“Tuyết Hà, hay là ngủ một lát đi cháu?” Mẹ Ôn quan tâm mà nói: “Bác thấy cháu có vẻ mệt lắm.”

Từ lúc nãy Ôn Nhã đã nhận ra tinh thần anh không tốt rồi, nhưng ngại có ba Ôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói nên cô không dám nói ra, bây giờ, vừa hay mượn lời của mẹ bảo anh chợp mắt một lúc một cách quang minh chính.

“Tuy nhà em không có phòng dành cho khách, nhưng em không nghỉ trưa, anh cứ vào phòng em ngủ một lúc đi, hai tiếng sau em gọi anh.”

Sắc mặt ba Ôn không tốt đẹp gì: “Vào phòng Ôn Nhã ngủ thì còn ra cái thể …”

Giọng nói bất chợt ngưng bặt lại, mẹ Ôn rút cánh tay vừa nhéo đùi ông lại, bà ra hiệu bằng ánh mắt cho Ôn Nhã, cô cũng hành động ngay, kéo Lâm Tuyết Hà đứng dậy chui vào phòng mình, sau đó đóng sầm cửa lại.

Khi bước vào căn phòng tuy sạch sẽ nhưng lộn xộn này một lần nữa, đầu Lâm Tuyết Hà lại bắt đầu đau âm ỷ. Dù đây là phòng của Ôn Nhã, nhưng cái thế giới hỗn loạn, mất trật tự đến mức không nói nên lời này vẫn khiến anh thấy ngột ngạt, không sao kìm nén được.

Ôn Nhã không thích sắp xếp đồ đạc chứ đừng nói là bày biện cho ngay ngắn, dù là lúc ở nhà Lâm Tuyết Hà thì cô vẫn không bày ngay ngắn mấy chậu hoa đó, toàn để Lâm Tuyết Hà phải ra tay chỉnh lại ngay ngắn chậu nào ra chậu nấy lúc anh ra ban công ngồi đọc sách.

Bước đến đầu giường, Lâm Tuyết Hà lại đưa tay cân chỉnh giỏ hoa nhỏ treo ở đầu giường, hệt như lần đầu tiên đến đây vậy.

Anh ngồi ở mép giường, cụp mắt chậm rãi thu dọn đồ đạc bày biện trên tủ đầu giường cho cô.

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại phát tác rồi…

Ôn Nhã thầm le lưỡi trong lòng, đưa tay ngăn anh lại: “Lần sau em sẽ thu dọn ngay ngắn… anh mau ngủ đi.”

Mu bàn tay cô bị ngón tay thon dài hữu lực của anh gõ nhẹ một cái, Ôn Nhã rụt tay lại liền, Lâm Tuyết Hà sắp xếp ngay ngắn đống đồ bừa bộn đó cho cô, thấy thừa ra một hộp bông tẩy trang, anh nghĩ ngợi một lúc rồi mở ngăn kéo ra.

Dây tai nghe, dây cáp dữ liệu lằng nhằng và cả mấy cục pin không biết đã dùng tới hay chưa… Chỉ một giây ngắn ngủi, “bộp” một tiếng, ngăn kéo đã đóng lại.

“Ôn Nhã.”

Ôn Nhã đứng nghiêm: “Lần sau!” em sẽ thu dọn sạch sẽ mà OTZ.

Lâm Tuyết Hà bỏ bông tẩy trang của cô xuống, xoa xoa mi tâm: “Về sau đừng qua lại quá gần gũi với cái người tên Kiều Mộc đó nữa.”

“… Hả?” Anh chuyển chủ đề quá nhanh, Ôn Nhã cảm thấy mình bắt đầu không bắt kịp anh nữa rồi.

“Từ xưa đến nay tập đoàn Kiều Thị luôn đi theo con đường liên hôn, chắc chắn con gái độc nhất trong thế hệ này của Kiều Thị cũng không thể thoát khỏi.”

Ôn Nhã hơi mù mờ: “Sao anh lại biết điều này vậy?”

“Anh từng nói với em rồi, người lớn trong nhà anh đã từng đến thành phố H vài năm trước.”

Ôn Nhã chợt nhớ ra, lúc ở quán trà độc đáo đó, Lâm Tuyết Hà đã nhắc đến chuyện quán trà này là do người lớn trong nhà vô tình phát hiện ra.

“Chung quy là tầm bốn năm trước ông ấy đã đến đây, vốn dĩ chỉ định khảo sát xem tập đoàn Kiều Thị đang phát triển như vũ bão có đủ khả năng để trở thành phía đối tác của công ty trong giai đoạn tiếp theo hay không. Nhưng vì đối phương quá nhiệt tình dẫn sang chủ đề hai nhà kết thành thông gia để thúc đẩy tập đoàn song phương cùng phát triển lên một tầm cao mới, thế là cuối cùng chuyện hợp tác bị bỏ ngỏ, chẳng đâu vào đâu.”

Ôn Nhã vẫn chưa nghe ra ý của anh: “Thế hợp tác thì vẫn phải hợp tác chứ…”

Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Em tính thử tuổi tác của cô bé đó đi.”

Ôn Nhã bừng tỉnh, Kiều Mộc vừa tốt nghiệp đại học năm nay, nếu là bốn năm trước thì cô ta cũng chỉ mới vừa đủ tuổi thành niên, thế mà đã trở thành quân cờ làm ăn cho bậc cha bậc chú rồi…

“Đúng là làm con cái nhà có tiền không dễ dàng gì.”

Trước câu cảm thán này của Ôn Nhã, Lâm Tuyết Hà chế nhạo: “So với điều này, chẳng thà em nghĩ đến cái khác đi.”

“Cái khác…” Ôn Nhã vỗ đầu, chợt tỉnh ra: “Nếu không thể thoát được việc phải liên hôn, thế thì chắc chắn người vừa đẹp trai vừa cao ráo vừa tài giỏi như anh sẽ trở thành sự lựa chọn đầu tiên rồi!”

Quá gay go!

Lâm Tuyết Hà phớt lờ những từ ngữ hình dung khiến người ta thấy xấu hổ của cô, anh tháo hai nút áo sơ mi ra: “Chưa chắc cô ta thích anh thật hay không, nhưng để mà nói thì anh là đối tượng kết hôn khá phù hợp với cô ta. Hơn nữa, hai công ty lại có dính dáng làm ăn với nhau nên trừ khi cô ta thẳng thừng bày tỏ rõ ràng ý đồ của mình với anh, còn nếu không thì anh cũng không thể mở miệng khiến cô ta biến mất được, vậy nên, trước khi cô ta tự bỏ cuộc, chúng ta bị quấn lấy làm phiền cũng là điều khó mà tránh khỏi được.”

“Về việc thời gian bị làm phiền kéo dài bao lâu thì…” Lâm Tuyết Hà chợt dừng lại, ánh mắt chầm chậm rơi trên người nào đó ở phía đối diện đã ngầm hiểu, đồng thời, người nọ cũng đã được khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực.

Ôn Nhã nắm chặt tay lại thành quyền: “Phải xem biểu hiện của em rồi!”

Thông minh.

Lâm Tuyết Hà thầm tán thưởng cô trong lòng, nhưng ngoài miệng thì không hề lên tiếng khen ngợi cô, anh nghiêng người nằm lên chiếc giường nhỏ của cô với cơ thể nhức mỏi tê rần, sau đó nhắm mắt lại.

Đúng là tối qua ngủ hơi muộn một chút, bây giờ anh đã thấy mền mệt.

Thời tiết và nhiệt độ tháng chín vẫn lên xuống thất thường, sau khi bật một chiếc quạt điện nhỏ cho anh, Ôn Nhã lặng lẽ lui ra ngoài.

Điều kiện của anh Lâm quá tốt, nhiều ong bướm vây quanh cũng là điều khó mà tránh khỏi…

Ôn Nhã ngồi trên ghế sô pha, mặt mày đăm chiêu. Xem ra là phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào mới được.

Haiz…

Tâm trạng ba Ôn cực kỳ không thoải mái, đã thế lại nghe tiếng than ngắn thở dài của cô, thế là ông không nhịn được mà quát lớn, cũng là điều mà mấy chục năm nay chưa từng xuất hiện: “Ngẩng đầu dậy, thẳng cái lưng lên, cả ngày toàn nghĩ với ngợi cái gì thế!”

Ôn Nhã đang thất thần nên bị ông dọa giật mình, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Lâm Tuyết Hà, thậm chí, cô còn “suỵt” một tiếng theo phản xạ có điều kiện: “Ba, ba nhỏ tiếng một chút, anh Lâm bị suy nhược thần kinh, rất khó vào giấc đó.”

Ba Ôn: “…”

Lại yên ắng trở lại, Ôn Nhã đổi hướng khác, tiếp tục chìm trong suy tư.

Rốt cuộc nên dùng cách gì để giải quyết chuyện này thì mới tốt đây?

Bực ghê.

“Ôn Nhã.”

Một giọng nói âm trầm vang lên, Ôn Nhã ngẩng đầu dậy: “Dạ?”

Giọng ba Ôn rét lạnh: “Sao con biết cậu ta suy nhược thần kinh, khó ngủ hả?”

Một phút sau, mẹ Ôn đang tìm túi bỏ dưa chua tự làm vào cho Lâm Tuyết Hà mang đi, thì nghe thấy tiếng kêu gào tru tréo ngoài phòng khách, bà xông ra ngoài ngay tức thì.

“Thằng oắt con, mau ra đây cho tôi!”

“Ấy ấy ấy ba!”

“Không ra cái thể thống gì cả! Còn ra cái thể thống gì nữa!”

“Ấy, ba! Ôi ba ơi! Ba đừng đánh anh ấy, cứ đánh con đi này…”

Khung cảnh gà bay chó chạy, loạn cào cào hết cả lên.

Giấc ngủ trưa của Lâm Tuyết Hà, cuối cùng, vẫn là tan thành mây khói.Biết Kiều Mộc vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, Ôn Nhã bắt đầu thấy khó chịu khi nghe thấy cô ta nhẹ nhàng gọi mình mấy tiếng “chị Ôn Nhã”.

Trong “Cung tâm kế”, chỉ có giữa những người phụ nữ đầy mưu mô muốn dồn nhau vào chỗ chết thì mới vờ coi nhau là chị chị em em mà thôi.

Ôn Nhã cảm thấy mình đã từng là một miếng thịt bị Kiều Mộc đặt trên thớt, chỉ đợi cô ta hạ quyết tâm, con dao nhà bếp đã được mài giũa đến sáng bóng sẽ chặt xuống, khiến cô thương tích đầy mình.

Nghĩ đến đây, lòng cô ớn lạnh, bất giác sờ lên cổ.

“Trên cổ em mọc nhọt rồi à?” Lưu Vân khó hiểu: “Thấy em cứ sờ sờ cả buổi sáng.”

Kiều Mộc vẫn nở nụ cười đầy tinh tế, vô cùng dịu dàng như lúc bình thường: “Chị Ôn Nhã muốn mua dây chuyền phải không ạ?”

Ôn Nhã rùng mình một cái, xua xua tay.

“Có thể là tại em, hơi lạnh.”

Những ngày nắng gắt cuối thu đã qua, trời bắt đầu chuyển sang hơi se se lạnh, những đôi tất dài dưới làn váy dài đến đầu gối tôn lên đường cong đôi chân đẹp đẽ của các cô gái, khiến lòng người nhộn nhạo.

Ôn Nhã vẫn chưa nghĩ ra mình nên chủ động tấn công như thế nào, Kiều Mộc không thể hiện bất cứ điều gì nên cô cũng không biết phải làm sao.

Cũng như những gì Lâm Tuyết Hà đã nói, người ta còn chưa nói gì mà mình đã chạy đến trước mặt người ta nói bô lô ba la cả một tràng là không được, đến lúc đó người ta có thể chối bay chối biến, ngược lại sẽ khiến mình trở thành người bụng dạ hẹp hòi, ăn nói vô lý.

Dingdoong.

Ôn Nhã nhấn mở khung chat WeChat.

Em Lâm-chan: Chị Ôn Nhã ơi

Em Lâm-chan: Chị có ở đó không

Không đầu óc không vui vẻ: Có, sao thế

Tất nhiên “em Lâm-chan” là Lâm Tuyết Tình rồi, Ôn Nhã và cô ấy đã kết bạn WeChat lâu rồi nhưng cũng không liên lạc gì mấy.

Tự nhiên bây giờ lại đến tìm mình, muốn làm cái gì đây?

Em Lâm-chan: Là thế này, tự nhiên mẹ em muốn đổi kiểu tóc, muốn hỏi chị Ôn Nhã có gợi ý tiệm làm tóc nào không

Em Lâm-chan: Tiệm làm tóc đẹp ở đây nhiều lắm, nhưng chọn đến hoa cả mắt, lại lo nhỡ đâu không đẹp

Em Lâm-chan: Chị Ôn Nhã, bình thường chị làm ở tiệm nào thế

Nếu muốn hỏi cái này thì Lâm Tuyết Tình hỏi đúng người rồi.

Có thể nói, cửa tiệm Ôn Nhã lựa chọn đã được tích lũy bằng máu và nước mắt, tay nghề rất đỉnh mà giá cả cũng không đắt đỏ mấy, đặc biệt là những chiếc áo gile thắt eo của mấy em trai đó…

Không đầu óc không vui vẻ: Có một tiệm cắt tóc tên là Self ở góc phố Rượu, cũng khá ổn đấy

Không đầu óc không vui vẻ: Hai người đến đó nhớ chọn Tiểu Khưu Quân, anh ấy là thợ cắt tóc giỏi nhất trong tiệm

Em Lâm-chan: Vâng ạ.

Cô ấy không trả lời nữa, tạm thời Ôn Nhã cũng gạt cô ấy sang một bên, tiếp tục sắp xếp cẩn thận sổ tay nhân viên phiên bản mới, nhưng không lâu sau đó, cô ấy lại gửi tin nhắn đến.

Em Lâm-chan: Chị Ôn Nhã, chị có thể đưa bọn em đến đó không?

Em Lâm-chan: Có người quen ở đó có khi lại tốt hơn?

Phải gặp thím năm của Lâm Tuyết Hà á? Ôn Nhã cau mày, điều này khác hoàn toàn so với việc sắp xếp lịch trình cho mẹ của Lâm Tuyết Hà lúc trước, khi ấy là cô tiếp xúc với người nhà của anh, xuất phát từ lý do công việc, nhưng còn lần này, có lẽ là với tư cách bạn gái.

Cứ cảm thấy… Ôn Nhã căng thẳng, thật sự rất căng thẳng.

Đi thì đi thôi, đằng nào cũng phải gặp mặt, nếu từ chối thì e là sẽ để lại cho bọn họ ấn tượng không tốt, dù gì, dẫn đường cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi mà.

Bởi vì tuần này mới bắt đầu, Ôn Nhã cũng không tiện để bà ta đợi mình cả tuần được, thế là sau khi hỏi xem đối phương sắp xếp thời gian như thế nào, cô cố ý xin nghỉ nửa ngày để đưa bọn họ đến đó.

Làm tóc thường phải mất ba đến bốn tiếng đồng hồ, một giờ Ôn Nhã đi đón người, theo kế hoạch thì có lẽ sẽ đến phố Rượu lúc một giờ rưỡi, tầm năm giờ làm xong thì vừa hay có thể đi đón anh Lâm rồi sau đó đi ăn tối luôn.

Dù sao thì thím năm cũng không mang họ Lâm, bất kể là tướng mạo hay khí chất đều không có bất kỳ điểm tương đồng nào với Lâm Tuyết Hà, tuy bà ta cũng cười đấy, nhưng trông có vẻ hơi xa cách, khiến người ta thấy không thân thiết như mẹ Lâm, dù cách bà ấy thể hiện có hơi lố một chút.

Ôn Nhã chân thành mời họ lên xe của Lâm Tuyết Hà, khởi động xe rồi lái đến địa điểm cần đến.

“Ôn Nhã phải không?” Thím năm là bậc bề trên, bà ta mở miệng trước hỏi han chuyện gia đình: “Nhà cháu làm gì thế?”

Ôn Nhã vừa nhìn đường vừa nhỏ giọng đáp: “Ba cháu là giáo viên khoa học, trước đây mẹ cháu là kế toán, bây giờ thì bà ấy đã nghỉ hưu rồi ạ.”

Gia cảnh không thể bình thường hơn được nữa, thím năm gật đầu, trong lòng bà ta bắt đầu sân si, so bì.

“Thế ba mẹ cháu cũng khá vất vả đấy.”

Ôn Nhã vô cùng đồng tình: “Phải ạ, lúc cháu mười mấy tuổi, vì để kiếm thêm đồng ra đồng vào mà buổi tối ba cháu phải mở lớp dạy thêm, cả ngày chẳng ngủ được mấy tiếng.”

Thím năm cười khẽ: “Nhưng bây giờ cũng coi như là được ngẩng cao đầu lên rồi, nhà Tuyết Hà chẳng thiếu gì tiền.”

Nửa câu trước còn ổn, nửa câu sau Ôn Nhã nghe mà thấy không thoải mái.

Cho dù sau này cô có lấy anh Lâm thật đi chăng nữa, vậy thì cũng không liên quan gì đến tiền của nhà anh, hơn nữa, nhà cô cũng không thiếu tiền đến vậy.

Tiền nhà đã trả xong, ô tô cũng có một chiếc, tuy mẹ Ôn không còn đi làm nhưng lương hưu mỗi tháng cũng tầm mấy nghìn, ba Ôn còn bám trụ ở đơn vị công tác thì một năm cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ, tuy cô không kiếm được nhiều nhưng ít nhất là cô không cần phải dùng đến tiền của gia đình…

Ngày tháng khó khăn ấy đã qua từ lâu rồi.

Gia đình cô cũng chẳng có suy nghĩ muốn bám lấy nhà anh Lâm rồi thế này, thế kia.

Lâm Tuyết Tình rất nhạy cảm với loại chuyện này, cô ấy giúp mẹ mình giảng hoà ngay: “Cải cách mở cửa cũng hay mà, nhà giàu trước sẽ dẫn dắt nhà giàu sau, nhà mẹ hai bắt kịp trước thời đại, kể cả chúng ta có bị tụt lại phía sau một nhịp thì vẫn có thể bắt kịp mà, phải không chị Ôn Nhã?”

Ôn Nhã cười nói: “Phải, từ từ kiếm tiền, rồi sẽ có thôi.”

Thím năm di chuyển tầm mắt, ngậm ý cười mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ là có ý gì.

Đến tiệm làm tóc sớm hơn dự kiến ​​năm phút, tiệm làm ăn rất ổn, đông đến mức gần như không còn chỗ để ngồi. Mấy cậu chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng, quần đen và áo gile nhỏ cứ đi qua đi lại, trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ lúc nào cũng treo một nụ cười giống hệt nhau, như được đúc ra từ một khuôn, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.

Ôn Nhã đã hẹn trước, cô cũng là khách quen ở đây, Tiểu Khưu Quân vừa cắt xong quả đầu dưa hấu cho một đứa nhóc, thấy cô đến thì mỉm cười tiến lên đón tiếp ngay: “Đúng giờ thế nhỉ.”

Gần như Lâm Tuyết Tình đã bị loá mắt bởi nụ cười của anh ấy, ngũ quan không hẳn là ưa nhìn nhưng vì được chải chuốt nên trông rất đứng đắn, có tinh thần, mày rậm mắt to, khi cười để lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp, tỏa nắng và phóng khoáng vô cùng.

Tất nhiên, Tiểu Khưu Quân không phải là tên thật của anh ấy, cũng tương tự như Mr. Tim trong tất cả các tiệm làm tóc vậy, Tiểu Khưu Quân chỉ đơn giản là một biệt danh anh ấy tự đặt cho mình thôi.

Ôn Nhã không biết tên thật của anh ấy là gì, và cũng không cần thiết phải biết, là một thợ làm tóc ấy à, chỉ cần làm tóc đẹp thôi là được rồi.

Mà, có thêm ngoại hình, có thêm dáng dấp đẹp đẽ thì càng vui tai vui mắt, chắc chắn sẽ được cộng thêm điểm.

Mấy cậu trai trẻ này không có sức hút gì với thím năm, nhưng trong vài tiếng đồng hồ sau đó, bà ta rất công nhận sự phục vụ chu đáo, tỉ mỉ của Tiểu Khưu Quân.

Ban đầu Lâm Tuyết Tình chỉ định đi cùng mẹ mình, nhưng sau khi ở trong tiệm một lúc, cô ấy cũng muốn làm lại mái tóc của mình, thế là cô ấy đã chọn một màu nâu socola rồi chọn bừa một thợ làm tóc đang rảnh tay, nhờ người nọ giúp mình nhuộm tóc.

Sau khi Tiểu Khưu Quân rửa tay xong, thấy Ôn Nhã đang đứng một bên buồn chán chơi điện thoại, anh ấy bèn bước tới chào hỏi: “Sửa lại tóc mái cho cô nhé?”

Ôn Nhã cười, đưa tay cào cào mái tóc: “Không cần, lần sau tôi lại đến.”

Tiểu Khưu Quân lắc ngón tay: “Để cảm ơn cô đã giới thiệu khách hàng mới cho tôi, lần này tôi sẽ làm miễn phí cho cô nhé.”

“Thôi khỏi.” Ôn Nhã lắc đầu: “Anh kiếm cho tôi chỗ ngồi là được.”

Trong tiệm rất đông khách, ghế tiếp khách cũng chật kín luôn rồi, Tiểu Khưu Quân nén cười, chuyển chiếc ghế nhỏ của mình sang cho cô, sau khi cô xua xua tay thì anh ấy lại đi bận rộn với việc của mình.

Thời gian trôi qua không ngừng, giữa chừng Ôn Nhã quay về xe nằm một lúc, gần đến lúc quay về lại được thông báo là còn một tiếng nữa.

Tiểu Khưu Quân cũng rất bất lực: “Tóc của dì ấy nhiều quá, không dễ làm.”

Cũng hết cách rồi, chưa xong thì chỉ đành đợi tiếp thôi c

Ôn Nhã ra ngoài gọi điện cho Lâm Tuyết Hà.

“Cho nên, bây giờ em đang ở chung với Lâm Tuyết Tình và thím năm?”

“Ừm…”

“Cái khác thì không giỏi, bản lĩnh tự tìm rắc rối thì không ai bằng.”

“…” Ôn Nhã bày tỏ không thể chấp nhận được lời đánh giá này: “Còn chẳng phải em đây đang định thăm dò cách Kiều Mộc tiếp cận thím năm của anh hay sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười chế nhạo: “Thế đã thăm dò ra chưa?”

Ôn Nhã im lặng ba giây rồi nói: “Anh Lâm, anh nghe em nói này, ý nghĩa của từ “định” là dự tính, là kế hoạch, là chuẩn bị…”

“Cuối cùng đổ bể.”

“…”

“Gửi vị trí cho anh, anh sẽ đến ngay.”

Sau khi gửi vị trí, Ôn Nhã xoa xoa mặt, ngồi trên chiếc ghế nhỏ nghiêm túc suy nghĩ, bây giờ phải soạn nháp trước, tránh để đến lúc anh tới rồi lại đuối lý, nói không ra thành lời thì mất mặt lắm.

Tất nhiên, thím năm dùng cái gì thì cũng phải là cái tốt nhất, vậy nên, ngay cả khi chỉ làm tóc ở một tiệm bình dân như Self thì cũng tốn hết cả nghìn tệ.

Ôn Nhã có thẻ, sau khi giảm giá thì có thể tiết kiệm hơn một trăm tệ.

“Mọi người…” Cậu thu ngân mỉm cười nhìn hai người phụ nữ phía đối diện.

Ôn Nhã lại lắc lắc cái thẻ của mình: “Tiểu Khưu Quân nói chi phí của họ có thể chiết khấu theo cấp độ thành viên của tôi.”

Thím năm chậm rãi thở ra một hơi, hài lòng vuốt nhẹ mái tóc mới làm, cuối cùng, lấy điện thoại của mình ra rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cậu thu ngân mỉm cười chân thành: “Giá sau khi đã giảm là một nghìn một trăm ba mươi tám tệ ạ.”

Thím năm trả tiền xong, ánh mắt quét qua người Ôn Nhã.

Chung quy vẫn là xuất thân từ gia đình nhỏ, không hào phóng được như Kiều Mộc.

Ôn Nhã không để ý đến bà ta, bởi vì cánh cửa tiệm cắt tóc đang mở ra, một người cũng mặc áo sơ mi và quần đen giống y như vậy bước vào, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung lên người đàn ông có đường nét, ngũ quan thanh tú và khí chất lạnh lùng này. Mấy cậu trai trẻ trong tiệm đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cũng chỉ là đẹp trai thôi, không giống người đàn ông này, liếc mắt một cái thì khắc sâu vào tâm trí ngay, nhớ mãi không quên.

Từ xa đã làm cho người ta thấy áp đảo đến mức không dám trêu chọc.

Hai cậu trai đang rảnh tay cứ đùn đẩy qua lại, không ai muốn tiến lên chào hỏi, Tiểu Khưu Quân lắc lắc đầu, chỉ đành rũ bỏ thân phận nhà tạo mẫu tóc hàng đầu của mình xuống, đích thân tiến lên.

“Anh muốn cắt tóc à?”

Lâm Tuyết Hà nhìn khuôn mặt tươi cười có bảy, tám phần giống người đàn ông nào đó của anh ấy, vừa lạnh lùng nói “không phải”, vừa giơ tay túm gáy Ôn Nhã xách qua đó.

Ôn Nhã im lặng như gà, vẻ mặt hèn nhát phục tùng mệnh lệnh, chờ nghe chỉ huy.

Thím năm nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc: “Tuyết Hà, sao cháu lại tới đây?”

Đứng trước mặt bà ta mà Lâm Tuyết Hà cũng không để lộ ra chút ý cười nào: “Sếp của Ôn Nhã nói cô ấy sẽ bị đánh vắng vì nghỉ mà không có lý do, để tránh bị oan, cháu sẽ đến nói rõ lý do cụ thể.”

Một câu nói như tát vào mặt cả hai người, Ôn Nhã đau, mà thím năm cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Bà ta cười xòa: “Chẳng phải là vì thím còn chưa được gặp được con bé hay sao, coi như là chào hỏi họ hàng đi, không thể nói là nghỉ không có lý do được.”

Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Đúng vậy, trong ngoài có khác biệt…”

Thím năm nghĩ tới Kiều Mộc ngay, nó đang nói móc mình đó ư?

“Trước mặt họ hàng, công việc ngoài lề đều phải tạm gác lại.”

Lâm Tuyết Hà lại bổ sung thêm câu này, thím năm thở phào một hơi, bất giác vỗ vỗ ngực, thì ra là nói về cái này à, không ngờ mình lại nghĩ nhiều vì thấy chột dạ…

“Ngại quá, phía bên cháu có chút chuyện, bây giờ cần Ôn Nhã phải đi với cháu một chuyến ngay lập tức…Thím và Tuyết Tình về trước đi, lần sau có cơ hội thì bốn người chúng ta lại tụ tập cùng nhau.”

Lâm Tuyết Tình chớp chớp mắt, anh đã nói như vậy rồi thì thím năm cũng chỉ đành gật đầu: “Được, hai đứa về trước đi.”

Lâm Tuyết Hà khẽ gật đầu, sau đó túm cổ Ôn Nhã, thẳng thừng dẫn người rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Tất cả mọi người đưa mắt dõi theo bóng dáng bọn bọ đang bước xa dần, ai nấy đều cung kính nể phục.

Mà cũng không biết là nể phục ai nữa.

Ôn Nhã bò lên ghế lái, Lâm Tuyết Hà đã ngồi ngay ngắn và thắt dây an toàn xong.

“Anh Lâm, đi đâu đây?”

“Cái này không vội.”

“???”

Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái, ánh mắt anh vọt ra ngoài cửa xe, rơi vào tủ kính thuỷ tinh trong suốt của tiệm làm tóc Self, rơi vào từng vị khách người ra người vào, rơi vào thiết bị, dụng cụ làm tóc cả mới lẫn cũ, rơi vào thuốc nhuộm tóc lòe loẹt đủ màu…và cả chiếc áo gile đen chít eo.

Anh nhếch khóe miệng, hơ hơ một tiếng: “Gu em thích vẫn chẳng đổi gì nhỉ, đúng là thuỷ chung một lòng.”

Ôn Nhã: “…”

Không ngờ cô lại hiểu ra ngay, như một phép màu vậy, sau đó thì cũng bình tĩnh trở lại.

“Đúng vậy đó.”

“Nhưng mà lạ lùng ghê, gu em thích vẫn chẳng thay đổi, ấy thế mà người em thích lại đổi thay mất rồi.”

Một thoáng lướt qua, đèn hoa chợt sáng.

Lâm Tuyết Hà chầm chậm cụp mắt xuống.

“Về nhà thôi.”