Không Chọc Nổi Ngài

Chương 39: Nơi nên đến thì kiểu gì anh cũng sẽ đến thôi




Thật ra thì giả bệnh cũng không có gì ghê gớm cả, vào thời buổi này, hầu như mọi người đều sẽ vì nhiều lý do khác nhau mà giả vờ ốm để trốn tránh.

Tất nhiên là cũng có không ít người bị bắt quả tang lúc đang giả ốm.

Tuy nhiên, sau khi bị bắt quả tang vì giả vờ bệnh mà còn có thể luyên thuyên nói chuyện với đối tượng bị lừa như Ôn Nhã, thì thật sự là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đúng là dũng sĩ thực thụ.

“… Những thứ khác thì thật sự rất ổn, chỉ là số tiền kia làm tôi rất đau lòng, trái tim tôi tê liệt đi mất rồi.” Lòng Ôn Nhã thật sự đau như cắt, sau khi dọn ra ngoài tới giờ, mỗi lần đổ máu chẳng khác gì cắt da cắt thịt.

Lâm Tuyết Hà cười nhạo, không hề đồng cảm với cô chút nào: “Cô đứng ra bảo vệ cô ấy, cuối cùng là cô ấy không hề dựa dẫm vào cô.”

Nói trúng tim đen rồi.

Ôn Nhã duỗi tay ôm lấy tim, thấy đau lòng lắm: “Cũng không còn cách nào khác, tim tôi không đủ lớn…” Khả Khả ỷ lại vào Đoàn Minh An cũng không có gì là sai cả, cuối cùng, chẳng phải anh ấy là người đã kết thúc mọi việc hay sao?

Điều này rất đỗi bình thường, giống như có rất nhiều điều cô chỉ nói với Lâm Tuyết Hà vậy.

Thậm chí, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần ở trước mặt người này, thì dường như cô luôn phá lệ, luôn vụng về, dựa dẫm vào.

Rõ ràng là từ trước đến nay cô rất độc lập, hoàn toàn không giống như bây giờ.

“Nếu đã biết thì nếu sau này gặp phải chuyện như vậy, cô không cần phải thúc ép bản thân mình làm gì nữa, trong tình huống này, ai cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Ôn Nhã nhíu mày: “Tôi không cảm thấy tôi thúc ép bản thân, nếu khi đó tôi không giúp cô ấy thì cô ấy phải làm sao bây giờ?”

Lâm Tuyết Hà lạnh nhạt nói: “Cô ấy biết lui một bước cậy nhờ giúp đỡ, sao cô lại không biết?”

“Tôi…” Ôn Nhã nghẹn lời, cô cảm thấy cô có thể giải quyết được.

Lâm Tuyết Hà nghe ra được sự bất mãn, không thể tin được của cô, ngoài miệng càng không nể nang gì: “Cô nói hai người giống nhau y như đúc, tôi thấy nếu cô có một nửa sự thông minh vô lo của cô ấy thì tôi cảm ơn trời đất nhiều lắm rồi.”

Quả thật là không thể nói lý được mà.

Ôn Nhã tự giác bỏ vấn đề tiền nong qua một bên, hôm nay bản thân cô vẫn rất ngầu, về nguyên tắc, không phải là cô rất giỏi hay sao.

Vậy thì sai ở đâu?

Lâm Tuyết Hà trầm mặc chớp mắt một cái: “Cô không sai.”

“Vậy thì, anh Lâm, tại sao anh lại nói tôi không thông minh, không vô lo?” Ôn Nhã thấy nghẹn lòng, rõ ràng là cô cần sự an ủi từ anh, ai ngờ lại gặp phải chuyện xấu hổ này, cô đâu có làm gì sai đâu!

Đầu dây bên kia yên tĩnh chừng nửa phút, Ôn Nhã thở dài một hơi, cũng kiên nhẫn đợi anh nửa phút.

“Vậy cô thông minh vô lo.”

Ôn Nhã vô cảm, muốn cúp điện thoại.

Chúng ta nên cạch mặt nhau luôn đi.

Lâm Tuyết Hà cũng cho qua chuyện này, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa: “Nếu đã ổn rồi thì chiều tối cứ gọi cho tôi như thường lệ, tôi cúp máy đây.”

Nói cúp là cúp ngay và luôn, dứt khoát lưu loát, Ôn Nhã còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ công kích anh.

Ôn Nhã hung hăng ném điện thoại vào túi, giật mạnh dây túi rồi bước đi.

Căn bản là Lâm Tuyết Hà không phải thiên thần gì cả.

Giả.

Đều là giả hết.

Thấy bây giờ vẫn còn sớm, Ôn Nhã cũng không định đi làm, cô về nhà lấy xe, định đến nhà mới của Lâm Tuyết Hà. Ngày hôm qua về nhà luôn, cô chưa kịp dọn dẹp cây cảnh nên cô định đến xem.

Cô mở cửa, trong phòng im ắng, ánh mặt trời chỉ còn sót lại ở một góc phòng, oi bức lạ thường.

Ôn Nhã bỏ túi xuống, đẩy cửa ban công ra.

Lập tức ngây dại.

Hôm qua, ban ngày trời mưa to.

Đêm qua cũng mưa rất to.

Cảnh tượng của ngày hôm nay quá sức kinh khủng.

Đôi mắt cứng nhắc của cô dừng trên đám cây cối bị mưa gió tàn phá, cảm thấy bất ổn.

Cũng may mà không phải hoa cỏ nào cũng không chịu được mưa tháng sáu, trước kia cô có dịch chuyển một số cây mình không thích ở dưới mái hiên, mưa hôm qua chỉ quét đến mà thôi, chết thì thật ra không chết được, chỉ là nhìn hơi tàn tạ mà thôi.

Nên sửa sang lại một chút trước.

Ôn Nhã quấn tóc lên, nhất định phải làm việc thật chăm chỉ.

Cô chi hai trăm tệ mua một chiếc bạt che nắng mưa cho kệ, lại dịch mấy chậu cây cảnh mềm oặt, và thời gian đi đón Lâm Tuyết Hà cũng đã đến.

Ôn Nhã thấp thỏm chụp ảnh, hy vọng chính chủ không nhận ra sự cố này.

Bởi vì chột dạ nên khi cô đến dưới lầu công ty, nhận được điện thoại của Lâm Tuyết Hà báo là anh có một cuộc họp, cô không phàn nàn chút nào.

“Xin lỗi, cô về trước đi, không cần phải đón tôi đâu.”

Ôn Nhã mới làm chuyện sai nên cần phải thể hiện, cô nói ngay: “Không sao đâu anh Lâm, tôi có thể chờ anh được.”

“Đi về đi, bây giờ mới bắt đầu, ít nhất phải mất một tiếng nữa.” Lâm Tuyết Hà nhíu mày, sắp đến giờ tan làm thư ký mới thông báo chuyện này, thời gian quá gấp gáp, nếu báo sớm hơn hai mươi phút thì anh sẽ không để Ôn Nhã mất công đi đến đây một chuyến.

“Không sao, anh không có xe không tiện, hơn nữa, tôi cũng đang rảnh.”

Lâm Tuyết Hà suy nghĩ, không từ chối nữa: “Vậy cô đi lên chờ đi, cô đến chỗ lễ tân, tôi gọi trợ lý xuống đón cô.”

Môi trường làm việc của anh Lâm… Ôn Nhã suy nghĩ, cô chỉ mới nhìn thấy kiến trúc của tòa nhà này ở bên dưới, cô còn khá tò mò về môi trường làm việc của anh.

Ôn Nhã đỗ xe xong thì thấy người kia đang đợi ở quầy lễ tân.

Cô ấy chạy chậm qua, đôi mắt người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục tinh xảo xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng lập tức che giấu đi, khẽ cười: “Là cô Ôn ạ, giám đốc Lâm bảo tôi dẫn cô lên văn phòng gặp anh ấy.”

Chị gái xinh đẹp, cô thích.

Nhưng dưới sự ảnh hưởng khí chất gần như nhau, Ôn Nhã nở nụ cười chuyên nghiệp, khoé môi nhếch lên, hơi nhe răng cười: “Cảm ơn.”

Thang máy lên tới tầng hai mươi, trợ lý dẫn cô đến một văn phòng ở phía Đông: “Là ở đây, mời cô ngồi đợi ở sô pha trong chốc lát.”

“Được, cảm ơn.”

Trợ lý hơi mỉm cười, xoay người rời đi.

Ôn Nhã không đi lung tung, quả thật là cô chỉ ngồi xuống ghế sô pha, nhưng trong phòng không có người, cô không kìm lòng được mà khát khao được tìm hiểu Lâm Tuyết Hà, tầm mắt ngó nghiêng xung quanh.

Hầu hết văn phòng độc lập đều không có hơi người, Lâm Tuyết Hà càng không phải là ngoại lệ. Màu sắc đen và trắng vô cùng đơn điệu, trông lạnh lẽo quá.

Ôn Nhã nhìn bàn làm việc thật lớn, dường như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ làm việc của Lâm Tuyết Hà sau bàn, chắc chắn là khuôn mặt vô cảm, vô cùng “tàn nhẫn”.

Thương thay cho chị gái đang kiếm ăn dưới trướng của anh.

Cô đánh giá từng chút một, Ôn Nhã lấy điện thoại ra, bắt đầu nghiên cứu một loạt tài liệu về làm vườn mà cô mới sưu tầm được, cố gắng thu xếp những thứ nhỏ bé đáng thương đó về tình trạng trước khi sự cố xảy ra.

Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý xinh đẹp bưng một tách cà phê đi vào: “Cô Ôn, mời.”

Mùi cà phê thơm ngào ngạt, Ôn Nhã bất ngờ: “Phiền cô rồi.” Không ngờ một tài xế như cô mà cũng được pha cà phê để uống.

“Mật khẩu wifi ở đây là XXXXXXXXX, trong lúc chờ có thể xem video cho đỡ chán.”

Thật chu đáo quá. Ôn Nhã lịch sự tao nhã mỉm cười cảm ơn. “Cảm ơn.”

Trợ lý xinh đẹp cười lắc đầu, cũng không vội gì cả, ngược lại, cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói để lộ ra sự tò mò: “Tuy rằng hơi vô duyên nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn của tổng giám đốc Lâm, cảm thấy khá thần kỳ.”

Có thể nói thẳng ra như vậy, Ôn Nhã thích người thẳng thắn như thế.

“Tôi cũng không biết mình có được coi là bạn của anh Lâm hay không, khi vừa mới quen anh ấy, tôi cũng thấy rất thần kỳ.” Ngay từ đầu, cô không tài nào nghĩ tới việc, giờ đây cô có thể lải nhải với anh, còn không biết tốt xấu, được voi đòi đòi tiên nữa.

“Tính cách tổng giám đốc Lâm rất lãnh đạm, làm việc cùng anh ấy rất vui.”

Ôn Nhã nhìn cô ấy, chớp chớp mắt: “Thật sự rất vui à?” Dựa vào tính cách của Lâm Tuyết Hà, báo cáo đơn giản nhất cũng phải gõ đi sửa lại mười tám lần.

Trợ lý xinh đẹp ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Cá nhân tiến bộ rất nhanh.”

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không nói gì nữa.

Làm quen với nhau quá nhanh, thế cho nên, khi Lâm Tuyết Hà họp xong, anh không nhìn thấy bóng dáng cô trong phòng mình mà tìm thấy cô ở phòng bên cạnh. Hai cô gái đang ăn bánh quy, uống cà phê để bổ sung năng lượng tiêu hao khi buôn chuyện, trông như thể là “chỉ hận gặp nhau quá muộn”.

Cộc cộc.

Hai người quay đầu lại cùng một lúc, tầm mắt di chuyển từ cánh tay thon dài đang gõ cửa sang khuôn mặt lãnh đạm.

Hôm nay Lâm Tuyết Hà vẫn phát huy bình thường như cũ, mặt mày bình tĩnh không gợn sóng.

“Đi thôi.”

Tuy rằng có hai người, nhưng ai cũng hiểu rõ là anh nói hai chữ này với ai, Ôn Nhã đứng lên ngay, vừa vẫy tay với người chị em mới vừa bước nhanh đến chỗ Lâm Tuyết Hà. Đến khi cô đi đến gần cửa, Lâm Tuyết Hà mới xoay người cất bước rời đi.

Trợ lý xinh đẹp sờ cằm, như đang suy nghĩ gì đó.

Quả nhiên, thật là hấp dẫn.

Ôn Nhã rời khỏi công ty cùng Lâm Tuyết Hà nên không rảnh để suy nghĩ lung tung, cô lái xe thật cẩn thận, cật lực tránh xa bất cứ chủ đề nào khiến Lâm Tuyết Hà nhớ đến hoa cỏ, cực kỳ vất vả.

Lâm Tuyết Hà nhìn cô diễn suốt chặng đường, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Đầu óc của cô bị bạn cô với Đoàn Minh An kích thích đến hỏng luôn rồi à?”

Thật là oan ức quá đi! Nhưng mà… oan ức cũng được!

Vì để trốn khỏi bị trừng phạt, Ôn Nhã làm bộ rưng rưng chực khóc, đau lòng muốn chết nhưng còn ra vẻ kiên cường: “Hơi khó chịu một chút, nhưng không có gì ghê gớm đâu, tôi sẽ mau chóng quên đi.”

Lâm Tuyết Hà liếc cô một cái, hơi mỉm cười: “Tôi không quan tâm đến điều đó.”

Ôn Nhã hơi tan nát cõi lòng.

Lâm Tuyết Hà lại nói: “Cô đi sai đường rồi.”

Cuối cùng con đường phía trước cũng hiện ra trước mắt Ôn Nhã, có lẽ vì quá lo lắng, cô không kịp chuyển làn đường, bị các xe trước sau chặn ở đường rẽ trái, đúng là đã rơi vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”.

“Ngại quá anh Lâm, tôi sẽ rẽ phải ở ngã tư tiếp theo.”

Lâm Tuyết Hà không so đo chút chuyện nhỏ nhoi này với một cô gái đang đau buồn, hơn nữa, nếu đã sai rồi, thì không hẳn là không thể “đâm lao phải theo lao”.

“Không cần rẽ phải, đi đến nhà mới trước đi.”

Sợ cái gì thì cái đó tới.

Đây chính là tác phong của ông trời.

Ôn Nhã đờ đẫn quay mặt đi, dường như đã nghe được tiếng xương khớp toàn thân trật đi hết, giọng nói cũng máy móc, như gằn từng chữ một ra: “Anh, chắc, chắn, chứ?”

Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Chắc chắn.”

Quyết đoán dứt khoát.

Chạy trời không khỏi nắng.