Không Chọc Nổi Ngài

Chương 30: Lần thứ hai rơi vào nơi ở của anh lâm




Bầu trời bên ngoài đồn cảnh sát sáng sủa.

Ôn Nhã ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, sửa lời lại, là trời sáng sủa xám xịt.

Tới gần bảy giờ, tầm nhìn cũng đã trở nên tối tăm.

Khi đến gần Lâm Tuyết Hà, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, không dễ ngửi và cũng không khiến người ta thấy ngạt thở. Ôn Nhã liếc trộm Lâm Tuyết Hà, áo sơ mi xám phẳng phiu không tìm ra được bất kỳ một vết nhăn nào, vẫn cẩn thận và tỉ mỉ như trước.

Nhưng, ấy thế mà hôm nay anh Lâm lại bị tước bằng lái tận sáu tháng vì vi phạm luật giao thông, lưu lại một vết nhơ trong lý lịch cuộc đời của anh.

Là do cô sai.

Cô nhìn qua nhìn lại anh mấy lần, khiến Lâm Tuyết Hà nhíu mày: “Có chuyện thì nói đi, cứ ngại ngùng xoắn xuýt nhìn tôi như thế khiến tôi khó chịu.”

Ôn Nhã bĩu môi, muốn mở miệng nói cảm ơn, lại cảm thấy có lẽ bản thân mình nên xin lỗi mới phải, nghĩ tới nghĩ lui, thế mà cô vẫn không thể nói ra được một câu tự nhiên nhất, một tay nhéo lỗ tai bối rối, liên tục liếc mắt nhìn anh.

“À, anh Lâm, tôi còn chưa đồng ý không nhận bồi thường của mấy anh cảnh sát kia mà, sao anh có thể quyết định thay cho tôi…”

Không không không thật ra cô không muốn nói như thế này đâu mà! Chẳng phải nếu nói như vậy thì càng tỏ vẻ là cô hơi keo kiệt, không cao thượng sao!

“Một cái bánh kem không đáng giá bao nhiêu, tổn thất về tinh thần thì không cách nào dùng tiền để đền bù lại được, so với tình cảm của bọn họ, tất nhiên là nên chọn vế sau rồi.”

Ôn Nhã trừng mắt, tình cảm?

Bấy giờ, thấy cô vẫn không nhận ra được, Lâm Tuyết Hà giải thích ngắn gọn: “Ít nhất thì, lần đầu tiên cô tới xin giúp đỡ, bọn họ sẽ không bỏ mặc, có người dễ làm việc.”

Ôn Nhã trừng to mắt hơn nữa.

Anh Lâm cao thượng của cô đâu mất rồi?

Sắc mặt Lâm Tuyết Hà thản nhiên như bình thường: “Giống như lúc tôi say rượu lái xe vậy, tuy rằng cảnh sát giao thông rất tốt bụng đưa tôi đến nơi cần đến, nhưng tôi vẫn bị phạt tiền và thu lại bằng lái. Trên đời này, căn bản là không có sai lầm nào mà không cần phải trả giá.”

Đây là thế giới hiện thực đầy tàn khốc.

Ôn Nhã lặng lẽ gục đầu xuống: “À.”

Anh Lâm là tinh anh xã hội, có suy nghĩ kín đáo, khách quan và vô cùng thực tiễn, nói một câu là quăng cô đi xa chừng mười tám con phố… Dù có qua bốn đến năm năm nữa, cô có thể đuổi kịp được tư duy của anh Lâm hay không?

Có lẽ là vẫn không thể.

Anh Lâm vẫn là anh Lâm, không có gì là không làm được, không có gì ngăn chặn lại được.

Sự chênh lệch của ngày hôm nay vẫn quá cao.

“Anh Lâm, nếu anh không chê, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ đưa anh đi làm rồi đón anh tan làm nhé!” Ôn Nhã vực lại ý chí chiến đấu một lần nữa, cho dù không thể lấy anh Lâm là tiêu chuẩn, thì cô vẫn có thể nỗ lực để trở nên ưu tú hơn một chút, dù sao thì, học được cách gánh vác chín là nấc thang đầu tiên của tiến bộ nhân loại đó.

Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái: “Có thu phí không?”

Ôn Nhã mới tự tiêm máu gà cho mình xong giận tím mặt: “Sao tôi có thể là người nông cạn như vậy được!”

Cô nói rồi bước nhanh qua, dùng chìa khóa cảnh sát giao thông đưa cho cô để mở chiếc xe Porsche bị hoà lẫn trong một đống xe cảnh sát, cũng ân cần, à không, phải gọi là tích cực chủ động mở cửa ghế phụ, cúi đầu khom lưng: “Mời anh.”

Rõ ràng là giá trị của cô không thể đo đạc bằng tiền được mà!

Lần thứ hai bước vào nơi ở hiện giờ của Lâm Tuyết Hà, Ôn Nhã tỏ vẻ mình đã quen cửa quen nẻo rồi.

Cô đứng ở huyền quan nhìn vào bên trong, xem xét một lát, chẳng phải nơi đây trông y hệt như chỗ không có hơi người hay sao, còn chưa bằng một căn nhà mới chưa có ai ở mà ngoài ban công đã trồng một đống cây cỏ.

“Vậy nên, cô đi theo tôi làm gì?” Lâm Tuyết Hà nhìn cô từ trên cao xuống: “Còn có việc gì à?”

Ôn Nhã giật mình mà hoàn hồn một cái, cứng đờ người ra và nhìn quanh bốn phía, nhìn nhìn chìa khóa trong tay mà xấu hổ cười làm lành: “Có thể là muốn hộ tống chìa khóa xe an toàn về nhà?”

Cô…

Ôn Nhã vừa mới im miệng chợt tay lanh mắt lẹ lập tức ôm bụng, sắc mặt đỏ bừng lên: “À há xin lỗi anh, không nhịn được ha ha ha ha… ha há ha.”

Tự dưng có ý muốn tự tử ghê 〒▽〒

Lâm Tuyết Hà xoa xoa trán, đành phải từ bỏ.

“Mang dép lê, vào đi.”

Lý trí của Ôn Nhã đang muốn từ chối nhưng thân thể lại hành động rất thành thật, cô bước lên trước một bước, cởi giày rồi cho hai chân mình vào đôi dép lê to lớn của Lâm Tuyết Hà.

Tóm lại là, cô cũng không muốn quay lại cái không gian khiến người ta xấu hổ kia đâu.

Lâm Tuyết Hà đi vào nhà bếp, mở vòi nước ra, từ vị trí này của anh, chỉ cần nhìn ra ngoài là đã có thể thấy được một góc của bàn ăn, đôi chân thon dài đung đưa bên dưới bàn, hết xỏ rồi lại tháo đôi dép lê không phù hợp, không biết đang làm gì nữa.

Anh rửa tay xong thì cúi đầu cẩn thận xắn ống tay áo lên, xoay người lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Anh chưa từng thấy ai xui xẻo như cô.

Lâm Tuyết Hà lắc đầu, thái nhỏ củ cà rốt trong tay.

Ôn Nhã cũng không cần phải ngồi ở bên ngoài chờ quá lâu, tầm mười phút sau, bát mỳ trắng nóng hôi hổi được đặt lên bàn, canh suông quả thủy, cà rốt là món rau duy nhất. Ôn Nhã bưng bát lên húp một ngụm nước canh trước, hơi nheo mắt lại.

Vị rất thanh đạm, cũng rất thơm ngon, khiến người ta muốn ăn nhiều hơn.

Ôn Nhã buông đũa giơ tay lên: “Một trăm điểm!”

Lâm Tuyết Hà không để ý tới lời nịnh hót của cô: “Ăn xong thì thu dọn nhà bếp sạch sẽ rồi đi đi.”

“Được thôi ~”

Lâm Tuyết Hà quay đầu lại, Ôn Mẫu Mực giật mình thon thót bởi cái giọng điệu nhão nhoét ghê người của mình, nhìn vào mắt anh, sau đó cô nghiêm túc cung kính làm lễ.

Anh đi an toàn!

Lâm Tuyết Hà liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đi.

Bốn phía không có người, Ôn Nhã vừa tùy ý húp mỳ vừa lén lút suy đoán, liệu có phải là anh đang đi tắm hay không, không biết nếu mình ăn chậm thêm chút nữa thì mình có thể có cơ hội nhìn hình ảnh người đẹp vừa mới tắm xong hay không…

Phần mỳ không nhiều lắm, chưa đầy mười phút, Ôn Nhã đã chén sạch cả canh không sót lại chút nào, cô thu dọn bát đũa rồi đi vào nhà bếp, để vào trong bồn rửa bát.

Vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy rằng nghĩ như vậy có vẻ hơi hơi không biết xấu hổ, nhưng có khả năng là anh Lâm thích cô.

Thích này không phải là loại thích giữa nam và nữ trong tình yêu, cũng có thể là một loại ấn tượng tốt, một loại phân chia tình cảm rạch ròi thuộc về tâm lý của người một nhà.

Lâm Tuyết Hà tình nguyện bảo vệ cô, cũng giúp đỡ cô về mọi mặt, nếu nói chỉ là vì trời sinh anh có tính tình lương thiện, không quen thấy cảnh người khác chịu khổ, chịu nạn thì cô không tin đâu. Sao có thể là thế được, dù có là thánh mẫu thì cũng phân thân sơ viễn cận [*], chứ đừng nói là đóa hoa lạnh lùng như Lâm Tuyết Hà.

[*] Thân sơ viễn cận: Những người có mối quan hệ thân thiết với bạn thì bạn lại không thân với họ, còn những người không có mối quan hệ thân thiết thì bạn lại gần gũi với họ.

Chắc chắn là cô là đã lọt vào mắt xanh của anh rồi há há há há…

Có lẽ vì đã bình tĩnh lại, nên da thịt chỗ xương sườn của cô bỗng thấy đau đớn.

Sau khi để ý đến nó, tập trung chú ý vào nó, cô cảm thấy đau và ngứa hơn, khó chịu muốn chết.

Ôn Nhã vội dọn dẹp phòng bếp, tay ướt nhẹp không kịp lau khô đã xốc áo của mình lên, chỗ da bị trầy đau đớn đập vào mắt. Quả nhiên là thế, lúc ngã xuống đất vẫn thì vẫn bị thương một chút, cũng may mà miệng vết thương đã nhạt đi, có lẽ sáng ngày mai là sẽ hết đau. Nhưng bây giờ thì vẫn còn hơi khó chịu chút thôi.

Tựa như những việc đã xảy ra với cô gần đây, chỉ là hiện giờ nó không quá ổn mà thôi.

Ôn Nhã tiện tay múc cho mình một bát canh gà, thở dài một hơi, buông áo xuống, ngẩng đầu lên: “… Uống!”

Lâm Tuyết Hà mặc áo choàng tắm dài, tay cầm chén trà đứng ở cửa phòng bếp, tóc mái dài ẩm ướt che gần hết trán, hai mắt cụp xuống, tầm mắt này… đang đang dừng trên người mình.

Quả thật là Ôn Nhã là bị anh dọa chết khiếp: “Tôi nói thật, anh có thể phát ra tiếng động được không…”

Lâm Tuyết Hà đi thẳng qua cô, lấy một cốc nước từ dưới máy lọc nước.

“Hộp thuốc ở trong ngăn tủ cạnh tivi phòng khách, bên trong có cồn i-ốt.”

Ôn Nhã sờ bụng mình theo bản năng, cảm xúc bình thản rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn ổn vẫn ổn, gần đây cô đã gầy đi một chút, không để anh thấy những phần mỡ nục nịch của trước đây.

Ôn Nhã cô vẫn khá muốn giữ lại mặt mũi. Vết trầy da không có gì để chữa cả, bôi thuốc mỡ cũng không có tác dụng gì, chỉ dùng cồn i-ốt để sát trùng là đủ rồi. Cọ qua miệng vết thương sẽ hơi xót một chút, nhưng vẫn may mà nó đỡ hơn cồn, Ôn Nhã ngồi khoanh chân trên sàn nhà xoay người, định ném chiếc tăm bông đã dùng của mình vào thùng rác cách đó hai mét rưỡi.

Một, hai, ba!

Tăm bông bay thẳng về phía trước, đập chuẩn xác vào thành thùng rác, bắn ra ngoài.

Chết tiệt, lực hấp dẫn khốn khiếp.

Ôn Nhã chẹp miệng, thu dọn đồ đạc dưới đất cho vào hộp rồi đặt lại vào tủ, sau đó, khi cô xoay người lại thì tăm bông đã nằm im trong thùng rác, Lâm Tuyết Hà bưng chén trà, vòng qua bàn rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Ôn Nhã nhìn anh chằm chằm, anh Lâm cũng vắt chéo chân, xem tạp chí thể thao.

“Nơi cô ở bây giờ có thể đỗ xe được không?” Lâm Tuyết Hà tiện tay lật tạp chí, ngẩng đầu hỏi cô một câu.

Ôn Nhã ngại ngùng cười: “Thật tình không dám giấu gì anh, tôi thuê cùng khu nhà với nhà mới của anh.”

“… Không ở nhà mới à?”

“Không ở!” Ôn Nhã tỏ vẻ tức giận trước sự hoài nghi của anh: “Dưới sự dẫn dắt của anh, tôi cũng dần bắt đầu muốn sống lâu trăm tuổi!”

“… Vậy thì tốt rồi.” Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Cô lái xe đi đi, ngày mai đến đây lúc bảy giờ hai mươi.”

“A, được.” Anh đã “hạ lệnh” đuổi khách, Ôn Nhã hiểu chuyện đứng dậy rời đi, khi đi đến huyền quan thì lại bị gọi lại.

Lâm Tuyết Hà trên sô pha ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ: “Ôn Nhã, đi đường cẩn thận.”

Trái tim Ôn Nhã khẽ rung động đôi ba phần, cảm giác như thả người xuống vực sâu không sao diễn tả được.

Anh gọi tên cô nghe hay quá.

Bỗng nhiên được quan tâm thật là tốt quá.

Ánh mắt lẳng lặng nhìn như thế này cũng thật là tốt.

Ngay sau đó, Lâm Tuyết Hà cười một chút, biểu cảm bình thản đến không thể tưởng tượng nổi: “Đâm hỏng thì phải bồi thường.”

“…”

Ôn Nhã đỡ tường, trọng thương rời đi.

Cho anh vào danh sách đen.

Khi trở về đã gần tám rưỡi, Ôn Nhã vừa vào cửa đã bị Mai Mộng Mộng ôm chặt vào lòng, thiếu chút nữa cả hai ngã ra cửa.

“A a a xin lỗi chị, em không cố ý, đảm bảo không có lần sau!”

Xin lỗi không thành khẩn, Ôn Nhã còn nghĩ đến “bóng ma” ở sô pha trong phòng khách, vì thế, sau khi nhận được sự chào đón nhiệt tình của cô ấy, cô vẫn quyết định lập ra ba điều quy ước với người bạn cùng nhà yêu dấu này.

“Đồng chí Mai Mộng Mộng, chị có điều muốn nói.”

Mai Mộng Mộng nhanh chóng rời khỏi cô, đứng thẳng người dậy: “Mời nói.”

“Đầu tiên, lần sau em dẫn bạn trai về thì xin hãy nói cho chị biết trước, đặc biệt là vào buổi tối.”

“Được ạ.”

“Tiếp theo, bởi vì phòng khách, phòng bếp đều là không gian chung của chúng ta, cho nên em và bạn trai em phải tính xem thế nào đi chứ… khó kiềm chế được thì cũng cần phải nhịn cho đến khi vào phòng ngủ.”

Mai Mộng Mộng thè lưỡi: “Em sẽ cố gắng.”

“…” Hoàn toàn không thèm để trong lòng cơ à.

Ôn Nhã thầm thở dài, đau đầu không thôi.

“Cuối cùng, chị mệt chết mất, chị muốn đi ngủ, hàng ngày đều nỗ lực đi làm, dì đây rất vất vả, em chơi thì nhỏ giọng một chút, chị bị suy nhược thần kinh!” Nhanh gọn và dứt khoát, Ôn Nhã cảm thấy bản thân mình dùng bốn chữ “suy nhược thần kinh” này nghe rất giống phong cách của Lâm Tuyết Hà, cảm giác rất tuyệt.

Mai Mộng Mộng ngoan ngoãn xua tay: “Không thành vấn đề, chị mau đi ngủ đi, trông chị rất tiều tụy.”

Ôn Nhã lấy chìa khóa đang đặt ở tủ giày, xua xua tay, để lại cho cô ấy một bóng lưng buồn bã, nặng nề.

Một mình bơ vơ trên cồn cát.

Ngày đâu hiểu bóng tối của màn đêm.

Mà tự do, muôn năm.