Không Chọc Nổi Ngài

Chương 28: Bá chủ sân thượng - ?�n thuỷ nghịch (*)




[*] Viết tắt của sao Thuỷ nghịch hành.

Trên đời này không có cái gọi là bữa trưa miễn phí.

Lấy đâu ra chuyện tốt như vậy.

Ôn Nhã nhìn căn phòng không to không nhỏ, rất bình thường ngay trước mắt, vẻ mặt thất thần dần chấp nhận sự thật. Tuy cô không thể hiểu nổi, tại sao chỉ cách nhau có mấy tầng lầu mà nhà cửa lại có sự khác biệt lớn đến thế, tầng của Lâm Tuyết Hà chỉ có duy nhất một căn hộ, nhưng ở đây thì bị chia thành căn nhà ba gian gồm hai phòng ngủ.

Hướng của phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ khác nhau, thật ra, tiền thuê nhà mà chia đôi thì cũng hơi hơi không công bằng cho lắm, nhưng Ôn Nhã cũng không định ở thường xuyên, hơn nữa, để hoà hợp quan hệ với bạn cùng nhà, cô cũng đành thôi, không tính toán nữa.

Bạn cùng nhà Mai Mộng Mộng đúng là một cô gái thời thượng, làm nail, đánh mắt tone đen, mặc váy siêu ngắn, còn cả đôi hoa tai đẹp thì đúng là đẹp nhưng to đến mức lố bịch, chỉ có điều, tính cách rất hoạt bát, Ôn Nhã cảm thấy con người cô ấy cũng khá là hoà đồng dễ gần.

Dọn dẹp căn phòng mới, cộng thêm việc đi ra ngoài mua sắm thêm mấy món vật dụng cần thiết đã ngốn mất cả một ngày chủ nhật, sau khi mời Mai Mộng Mộng ăn bữa cơm, Ôn Nhã tắm rửa xong xuôi rồi lên giường đi ngủ luôn.

Oải gần chết.

Sau hai ngày cuối tuần không gặp nhau, mấy chiếc tủ bị mua thừa vẫn bày ra la liệt ở hành lang.

Ôn Nhã nhìn thấy mấy thứ này là lại đau hết cả đầu, đưa tay vỗ trán đến tận lúc đi vào phòng làm việc, không hẳn là cô đến sớm, vì Lưu Vân và Kiều Mộc đã đến cả rồi.

“Chị Ôn Nhã, em xin lỗi chị nhiều nhé. Chị Lưu Vân đã nói hết với em rồi, vốn dĩ việc thứ sáu tuần trước là do em mắc lỗi nên mới khiến chị bị mắng.”

Kiều Mộc vừa thấy cô đến là chạy ra xin lỗi, Ôn Nhã cười: “Không sao đâu, cũng tại chị không theo dõi sát sao, lần sau em nhớ chú ý hơn là được.”

Kiều Mộc ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ, mấy cái tủ ngoài kia em sẽ xử lý, chị không cần phải lo lắng đâu.”

“Nhiều tủ như thế thì em định xử lý thế nào?”

Kiều Mộc lè lưỡi: “Chỉ là vài nghìn tệ thôi mà, em mua hết là được, dù sao thì đây cũng là lỗi của em, nói thế nào thì cũng không thể để chị chịu trách nhiệm được.”

Ờ quên béng đi mất, Kiều Mộc là cô chủ lớn của tập đoàn Kiều Thị mà.

Ôn Nhã vỗ vỗ vai cô ấy, nhẹ nhõm hơn hẳn: “Vậy đợi tổng giám đốc đến rồi em báo cáo với anh ấy một tiếng, cứ bảo là em đã nghĩ ra cách bán tủ tài liệu cho phía công ty khác với giá gốc, đồng thời, lấy tiền túi ra bù vào phí vận chuyển, thế là đã bù được tổn thất cho công ty.”

Kiều Mộc lắc đầu: “Chị Ôn Nhã, em hại chị bị sếp mắng, hay là chị đi báo cáo đi, những chuyện khác thì cứ để em làm là được.”

Lời đề nghị này rất hấp dẫn, nhưng Ôn Nhã tự thấy là da mặt mình cũng chẳng dày đến mức đấy, không thể làm ra mấy chuyện thế này được.

“Em tự đi thì tốt hơn, phía chị không sao rồi.”

Ôn Nhã mỉm cười, cô thà gánh cái tội này còn hơn là để lại sơ hở về sau cho người ta gièm pha.

Đến khi Kiều Mộc đi ra ngoài báo cáo với sếp, bà chị đồng nghiệp trung thành của Ôn Nhã kéo cô ra ngoài, chọc chọc vào đầu cô.

“Cục cưng à, em có biết dẫn dắt người mới không vậy hả, sao xảy ra chuyện mà em lại gánh vác một mình được cơ chứ, tuy nói là không thể đùn đẩy trách nhiệm cho một mình Kiều Mộc, nhưng em cũng không thể tự gánh hết được, có phải em bị ngốc không thế!” Lưu Vân đúng là chỉ “hận rèn sắt không thành thép”, nếu không phải là vì chị ấy nghe ngóng được chút tin tức từ trợ lý bên phòng thu mua, thì chị ấy còn tưởng là Ôn Nhã không cẩn thận mà gây ra chuyện thật đấy.

Ôn Nhã tủi thân nhìn chị ấy: “Thì vốn dĩ đó là trách nhiệm của em, em cũng không thể thoái thác được mà.”

“Cố chấp!” Lưu Vân mắng: “Không thoái thác được thì cũng chỉ gánh vác một phần thôi chứ, lão trưởng phòng thu mua dám mắng em á? Tự anh ta quản lý không nghiêm mà còn không biết xấu hổ mắng em á? Nếu người trong phòng thu mua biết dùng não mà liếc qua một cái thì chuyện này có thể xảy ra được chắc? Đây rõ ràng là anh ta đang đổ hết trách nhiệm vốn dĩ thuộc về mình lên đầu em thì có.”

“Lão sếp thối tha đó, nếu người bị gọi đến hôm thứ sáu tuần trước là chị thì kiểu gì chị cũng động tay động chân với anh ta cho mà xem!”

Điều này thì Ôn Nhã không mảy may nghi ngờ chút nào, cô cười xòa hôn chùn chụt với người chị đang bày tỏ sự bất bình vì mình: “Thôi được rồi mà, đã qua cả rồi, hãy để chúng ta quên đi quá khứ, nắm tay nhau tiếp tục tiêu diêu tự tại thôi nào!”

Lưu Vân trợn trắng mắt: “Sao chị lại dẫn dắt ra cái loại bánh bao [*] như em vậy chứ!”

[*] Bánh bao là ngôn ngữ mạng trên các cộng đồng, diễn đàn, ám chỉ những người luôn ngậm đắng nuốt cay, nhu nhược, bị ức hiếp nhưng không bao giờ trả đũa lại. Trong một số phương ngữ, bánh bao còn mang nghĩa là đồ ngốc nghếch.

“Hi hi hi hi chắc chắn là vì em quá đáng yêu á ~”

“Chậc chậc, coi cái bộ dạng không biết xấu hổ của em kìa… Quả nhiên là chị vẫn thấy thích.”

Hai người nhìn nhau cười phá lên, chuyện này cứ thế cho qua, không ai nhắc đến nữa.

Đoàn Minh An bưng cốc cà phê đứng ở góc khuất một lúc, cười khổ một cái rồi lắc lắc đầu rời đi.

Ôn Nhã luôn là người chẳng đến lượt anh ấy phải đến an ủi.

Dạo này Đoàn Minh An cũng thấy rất ngờ vực, anh ấy bắt đầu hoang mang, không rõ liệu bản thân mình vẫn còn thích Tần Khả Khả – người năm ấy khiến mình đau khổ, vật vã, uống đến say mèm hay không.

Trước đây anh ấy đi tìm hình bóng của Tần Khả Khả trên người Ôn Nhã thật sao?

Hay chỉ đơn thuần là bị thu hút bởi chính con người Ôn Nhã?

Nếu anh ấy chỉ muốn tìm kiếm hình bóng của Tần Khả Khả, vậy thì tại sao, vào ngay lúc này, từ tận đáy lòng anh ấy lại thấy nóng lòng và tức giận, chỉ muốn đứng lên ra mặt vì cô chứ?

Đoàn Minh An hất cánh tay đang định chìa về phía Ôn Nhã của Vu Mậu Thịnh ra, nụ cười trên gương mặt đã biến mất hoàn toàn: “Cô ấy đã nói là cô ấy không thích anh, đến cả nói chuyện với anh cũng không muốn, anh bị điếc rồi à?”

Vu Mậu Thịnh thua keo này lại bày keo khác, anh ta ngớ người ra trước tên “Trình Giảo Kim” đột ngột xuất hiện này, sau khi đánh giá người ta một lượt từ đầu xuống dưới chân, thì bỗng bừng tỉnh ngộ ra: “À, anh chính là người mà Ôn Nhã thích đấy hả?”

Cái đếch gì mà người tôi thích, là người tôi từng thích, được chưa hả?

Ôn Nhã sượng chín mặt: “Tôi xin anh đấy, anh đừng có mà ăn nói linh tinh có được không, anh ấy là trưởng phòng kinh doanh ở công ty chúng tôi, chỉ là có lòng qua đây giúp một tay mà thôi.”

Nơi xảy ra cuộc tranh chấp là ở dưới lầu công ty, đồng nghiệp với nhau qua giúp một tay cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, sao tự nhiên Vu Mậu Thịnh lại tài lanh thế không biết!

Mà, thật sự là không ngờ được luôn đấy, đến mức đấy rồi mà tên này còn dám đến nữa chứ! Sau khi cô nổi cơn thịnh nộ như mụ điên mà vẫn còn dám bén mảng đến! Lại còn là mò đến tận công ty nữa chứ!

Vu Mậu Thịnh cười khinh khỉnh, nhưng không phải là nhắm vào Ôn Nhã: “Khiến cô ấy khốn đốn là do tôi không đúng, nhưng hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn trò chuyện đôi ba câu với cô ấy mà thôi, ngược lại là anh đấy, nếu đã không thể đáp lại thì đừng có bày ra dáng vẻ bảo vệ rồi khiến cô ấy chờ mong trong lòng như thế này nữa.”

Đoàn Minh An né tránh nửa vế sau theo bản năng: “Chỉ trò chuyện đôi ba câu mà có thể khiến cô ấy ghét bỏ đến mức này ư?”

“Nói chung là cũng không liên quan gì đến anh đâu, anh vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng đi thì hơn.”

Ôn Nhã không muốn trốn sau lưng Đoàn Minh An, cô bước ra thở dài thườn thượt một hơi: “Rốt cuộc là ông anh muốn thế nào nữa đây, ai cũng là người trưởng thành hết cả rồi, đừng làm loạn đến mức khó coi như thế này được không vậy? Cứ làm như tôi cắm sừng, tôi ruồng bỏ anh không bằng, chỉ là xem mắt thôi mà, vui vẻ ăn bữa cơm rồi giải tán không được hay gì?”

Vu Mậu Thịnh cũng thở dài theo: “Ôn Nhã à, cô không thể ghét bỏ tôi như thế được, chúng ta vui vẻ tìm hiểu thêm đối phương được không? Tôi cảm thấy chúng ta thật sự rất hợp nhau.”

Ôn Nhã trợn mắt tới nỗi muốn lòi con ngươi ra ngoài: “Nhưng tôi thật sự không hề thích anh, xin anh buông tha cho tôi đi, tôi cảm ơn anh nhiều.”

Thấy người nán lại hóng hớt càng lúc càng đông, Vu Mậu Thịnh cũng chẳng mặt dày đến mức sẽ tiếp tục dây dưa dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người nữa, cuối cùng, anh ta chỉ đành giơ điện thoại lên: “Lần này là tại tôi đến đường đột quá, chúng ta liên lạc sau nhé.”

Liên lạc cái ông nội nhà anh ấy chứ!

Khóe miệng Ôn Nhã co rúm lại, thật đúng là, chỉ muốn sút văng anh ta ra xa mà thôi.

“Không sao chứ?”

Hai người còn lại ở riêng với nhau thì có hơi lúng túng, Ôn Nhã vuốt vuốt tóc, trông không được tự nhiên cho lắm: “Cảm ơn sếp Đoàn, không sao rồi.”

Đoàn Minh An thở phào một hơi, biểu cảm cũng đã thả lỏng hơn đôi chút: “Không sao thì tốt rồi, lần sau mà còn gặp chuyện này thì đừng tự gánh vác một mình nữa, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè mà, em có thể tìm anh nói chuyện.”

Sao có thể như thế được chứ, trừ khi cô muốn tuyệt giao với Khả Khả.

Ôn Nhã cười khan: “Vậy em xin phép đi trước đây sếp Đoàn, anh cũng về sớm một chút đi nhé.”

Đoàn Minh An nhìn theo bóng lưng của Vu Mậu Thịnh một cái, cau chặt hàng lông mặt: “Em đứng đây đợi một lát đi, để anh đưa em về.”

“Không cần đâu!” Ôn Nhã vội từ chối, hơi lớn tiếng một chút: “Thật sự là không cần đâu.”

Đoàn Minh An không biết phải làm sao: “Ôn Nhã, đừng khiến người khác phải lo lắng nữa, có được không?”

“Không sao, đây toàn là chuyện muỗi ấy mà, em có thể xoay sở được.” Ôn Nhã gượng cười hơ hơ, xoay người chuồn đi, nghe thấy tiếng gọi của Đoàn Minh An cũng không thèm quay đầu lại. Đùa cái gì vậy trời, cô không muốn trải qua cuộc sống với mối quan hệ rối tung rối mù như trong phim truyền hình đâu, xích mích với cô bạn thân lớn lên bên nhau từ nhỏ thì có khác gì lóc thịt lấy máu đâu.

Không thể làm tổn thương được, không thể làm tổn…

Ôn Nhã dừng bước, ánh mắt cô “chạm vào” cô gái mặc váy ngắn chiết eo màu lam nhạt đang đứng ngây ngốc dưới tấm biển điểm dừng xe buýt, sau khi chạm mắt với cô thì cô ấy nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Không thể giải thích rõ được rồi, Ôn Nhã thấy đau đầu, mọi chuyện cứ dồn dập ập đến như vậy là sao chứ.

Ảo, quá ảo.

Ôn Nhã bước tới, đặt tay lên vai Tần Khả Khả đang cố nén để mình không khóc: “Chỉ là giữa đường gặp chuyện bất bình nên sếp Đoàn rút đao ra tương trợ thôi, cậu đừng để trong lòng.”

Tần Khả Khả lắc đầu.

“Mình hiểu anh ấy mà.”

Thấy cô ấy mất hồn mất vía, Ôn Nhã chỉ muốn gào thét trong lòng, chẳng phải đó chỉ là một người đàn ông thôi sao, tại sao lại làm cho tình cảm hai mươi năm trời trở nên lạnh nhạt như thế hả.

Tần Khả Khả hít sâu một hơi, mỉm cười trở lại: “Được rồi, hôm nay tớ đến là để an ủi nỗi đau bị dì đuổi ra khỏi nhà của cậu, tớ mời, chúng ta đi ăn bít tết đi! Loại siêu thượng hạng luôn!”

Ôn Nhã nhìn gương mặt tươi cười của cô ấy, lòng cô trĩu nặng.

Một tình bạn mà tần suất phải gượng cười vui vẻ ngày càng nhiều như thế này, thật sự là nó có thể duy trì tiếp được ư?

Ăn bò bít tết tươi ngon mọng nước cũng chẳng mấy vui vẻ, Ôn Nhã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cô móc chìa khoá ra mở cửa nhà, quăng bừa túi lên ghế sô pha của Lâm Tuyết Hà rồi mở đèn ở sân thượng.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng trạng thái sinh trưởng của từng chậu, không thấy chậu nào héo rũ thì chụp lại hết từng tấm một.

Sau khi nhấn mở WeChat, như thường lệ, cô lại thay đổi biệt danh theo tâm trạng, sau đó gửi hết ảnh chụp các “bé cây” yêu quý sang cho Lâm Tuyết Hà.

Vốn dĩ là cô thường gửi ảnh dưới chiều tà lúc chạng vạng tối, nhưng hôm nay không cẩn thận trễ mất hai tiếng đồng hồ, có lẽ lại bị anh Lâm liệu sự như thần nhìn ra điều bất thường cho xem.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, trong vòng hai giây sau, Lâm Tuyết Hà đã trả lời tin nhắn.

Thiên thần: Nhảy lầu chi bằng nhảy dù.

Thiên thần: Cô suy nghĩ một chút đi.

Ôn Nhã tức giận chọc chọc điện thoại, thiên thần giả mạo! Giả mạo!

Bá chủ sân thượng: Anh Lâm này, anh có thể cài biệt danh cho tôi được không, xin anh đấy.

Thiên thần: Giống như cô cài biệt danh cho tôi à?

Bá chủ sân thượng: … Xin đừng nhắc về nó, có được không.

Bá chủ sân thượng: Nhưng tôi đã đổi rồi!

Thiên thần: Gửi ảnh đi.

Gửi thì gửi, tôi chẳng thèm sợ đâu nhé, được chưa nào? Vì để chứng minh bản thân không thay đổi, Ôn Nhã chụp ảnh màn hình trong giây lát rồi thẳng tay gửi đi.

Bá chủ sân thượng: [Hình ảnh]

Bá chủ sân thượng: [Yeah]

Sau khi gửi tấm ảnh này đi thì bên kia không có ai trả lời nữa, lúc Ôn Nhã đợi đến nỗi nghi ngờ liệu anh có đang đổi biệt hiệu hay không, thì cuối cùng, tin nhắn cũng đã được gửi đến.

Thiên thần: Không hài lòng, đổi lại đi.

“…”

Mặt mày Ôn Nhã vô cảm động đậy ngón tay, đổi biệt hiệu của anh về lại như cũ.

Mr. Không Chọc Nổi nghe vẫn hợp với anh hơn.

Hơ hơ.