Không Chọc Nổi Ngài

Chương 22: Cô của cô chính là mợ của tôi




Cuối cùng vẫn không nỡ ném đi.

Ôn Nhã đem theo chiếc điện thoại năm ấy phải tiêu tốn mất một tháng lương để mua, trước sáu giờ tìm đến được khách sạn Vinh Hân mà mẹ nói.

“Sao tự nhiên lại chơi sộp vậy, còn đến hẳn khách sạn cao cấp thế này nữa?”

Cô vừa lẩm bầm vừa móc điện thoại ra gọi: “Mẹ, con tới rồi, mọi người ở đâu thế?”

Đầu bên kia rất ồn, hình như có cả tiếng la hét, giọng mẹ Ôn bị hoà lẫn trong đó cũng trở nên xa lạ hơn: “Đến rồi à? Thế con ở chỗ bàn lễ tân đợi mẹ đi, mẹ nhờ người đến đón con.”

Điện thoại cúp ngang, Ôn Nhã nghi hoặc lia mắt đánh giá khách sạn này, rốt cuộc tối nay có tiệc tùng gì mà lại náo nhiệt như thế nhỉ?

Đang nghĩ ngợi thì một người đàn ông cao hơn một mét bảy, làn da ngăm đen xuất hiện trong tầm mắt, sau đó nhe hàm răng trắng bóc về phía cô.

Đúng vậy, là hướng về phía cô.

Người đàn ông có vẻ ngoài chân chất giản dị, mày rậm mắt to, cười lên rất có sức sống: “Là Ôn Nhã phải không? Tôi là Vu Mậu Thịnh, cô của tôi là mợ của cô.”

Cô của tôi là mợ của cô.

Cô của tôi là mợ của cô.

Cô của tôi là mợ của cô.

Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu Ôn Nhã tận ba lần, cuối cùng cũng gặp người nào đó rồi – đối tượng xem mắt.

Vẻ mặt Ôn Nhã hơi mất bình tĩnh, thoáng tái xanh, được lắm, không ngờ là đã bắt đầu chơi chiêu không í ới gì mà đã sắp xếp gặp mặt rồi đấy, lại còn lừa bịp cô nữa chứ.

“Chào anh.”

Vu Mậu Thịnh gật đầu, đưa tay về phía trước dẫn đường: “Đi thôi, cô vừa tan ca đã đến đây nên chắc là cũng mệt rồi, mau qua đó ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

Ôn Nhã hé miệng, đối diện với sự nhiệt tình của đối phương, cô không sao nói ra được mấy lời như mình là bị lừa đến đây, rồi là không muốn xem mắt với anh ta một chút nào, cô do dự vài giây, cuối cùng, vẫn đành im lặng không nói gì, sau đó tìm chỗ ngồi xuống dưới sự hướng dẫn của anh ta.

Cô không nói năng gì, nhưng đối phương thì ngược lại nói rất nhiều: “Thành phố H và huyện Y có vẻ rất gần nhau, nhưng đi ô tô đến thì cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, lúc đến đây tôi đã nghĩ xong hết rồi, nếu huyện Y có thể xây xong ga tàu hoả trước thời hạn và cho tàu đi vào hoạt động thì tốt, thế thì chỉ mất mấy chục phút thôi, đi đi về về hàng ngày cũng được lắm.”

“Ừm, tôi nghe nói anh là nhân viên công chức ở huyện Y… Thế tại sao lại phải đi đi về về giữa hai nơi mỗi ngày chứ?” Ôn Nhã nhếch khóe môi: “Có công chuyện gì cần phải trao đổi và kết nối giữa hai nơi sao?”

Vu Mậu Thịnh nhìn cô với ánh mắt vô cùng cưng chiều: “Cần thiết cho tương lai sau này.”

Ôn Nhã khẽ rùng mình một cái, chút hảo cảm khi mới gặp mặt lần đầu tiên đã biến mất hoàn toàn.

Cô không đáp lời.

“Lúc xem ảnh tôi đã nghĩ là cô gầy quá, không ngờ ngoài đời cô còn gầy hơn, sao không ăn uống nhiều một chút?”

Rõ ràng dạo này cô đã mập lên rất nhiều, nọng cằm đã núng nính hết cả lên rồi.

Ôn Nhã kiềm chế không trợn tròn mắt, ôn hòa điềm tĩnh nói: “Gầy một chút mặc đồ mới đẹp, tôi thích người gầy hơn.”

Vu Mậu Thịnh cười: “Toàn xương xẩu thì đẹp ở đâu ra, tôi thấy cô mập thêm năm cân [*] nữa sẽ càng đẹp hơn, sau này ăn nhiều một chút đi, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó, không cần phải cố quản lý vóc dáng làm gì.”

[*] Đơn vị là ki-lô-gam.

Tôi ăn gạo nhà anh hay sao mà cần anh phải thấy tôi mập thêm vài cân sẽ đẹp hơn? Đây là lần đầu gặp nhau đó anh hai à, ra yêu cầu cái em gái nhà anh ấy mà ra yêu cầu!

Ôn Nhã cố rặn ra nụ cười: “Xin lỗi, tôi không có hứng ăn.”

Vu Mậu Thịnh cau mày: “Có phải là làm việc quá sức rồi không? Tôi nghe dì nói công việc của cô rất vất vả, suốt ngày phải tăng ca… Con gái thì không cần phải ra sức làm việc như vậy đâu, vất vả như vậy làm cái gì, sao không tìm công việc nào nhẹ nhàng hơn một chút, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, như vậy cũng tiện cho việc chăm sóc gia đình.”

Bàn tay đang đặt trên đầu gối nắm chặt lại thành quyền, nụ cười của Ôn Nhã méo xệch đi, răng hàm dần nghiến chặt lại.

Nhịn hay là không nhịn đây?

“Nói thật, con gái con đứa thì thật sự không cần phải vất vả như vậy đâu, tôi cảm thấy, lúc con gái độc thân chỉ cần nuôi sống được bản thân là đã tốt lắm rồi, nếu kết hôn rồi thì càng không cần phải vất vả làm gì nữa, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình ấy à, cứ giao hết cho cánh đàn ông đi, đàn bà con gái thì chỉ cần ở nhà chăm con rồi đi dạo phố là được rồi.”

Đệch, không nhịn nổi nữa!

Ôn Nhã thẳng lưng lên, ngả người ra phía sau, hơi nheo mắt lại: “Anh Vu này, tôi xin hỏi một cậu không phải, mức lương hiện giờ của anh là bao nhiêu vậy?”

“Làm gì mà gọi anh Vu nghe xa cách thế, cô cứ gọi tôi là anh Mậu Thịnh là được rồi.” Vu Mậu Thịnh mỉm cười, anh ta cực kỳ tự tin với mức lương của mình: “Lương của tôi cũng chẳng nhiều nhặn gì, nhưng cộng thêm tiền thưởng cuối năm thì một năm tầm khoảng tám mươi nghìn tệ, tiền phúc lợi trợ cấp khác thì không tính, cũng coi như là không cao không thấp đi vậy.”

Ôn Nhã gật đầu: “Được, vậy tính ra lương tháng là tầm bảy nghìn, thế anh có biết nuôi một đứa con cần tiêu tốn bao nhiêu tiền không?”

“Một tháng tầm ba nghìn thì chắc là đủ rồi nhỉ.”

Ôn Nhã nhướng mắt: “Miễn cưỡng đủ thôi, còn lại bốn nghìn tệ, vậy chi tiêu gia đình trong một tháng tính ra là bao nhiêu?”

“Hai nghìn là dư sức đủ rồi, hai nghìn dư ra có thể để tiết kiệm.” Vu Mậu Thịnh cười tươi rói, anh ta đã chuẩn bị xong xuôi hết: “Nhà cửa xe cộ thì tôi cũng có hết rồi, không cần phải trả khoản vay.”

Ôn Nhã cũng cười, nêu ra vấn đề cuối cùng: “Vậy anh có biết con gái đi dạo phố một tháng cần bao nhiêu tiền không?”

Chẳng đợi Vu Mậu Thịnh suy đoán, cô đã nhả ra từng chữ một: “Lương tháng của tôi là sáu nghìn, tiền tiết kiệm trung bình mỗi tháng chưa đến hai nghìn. Tất nhiên là anh cũng đừng hiểu nhầm, tôi tính toán khoản chi tiêu này không phải để nói là anh kiếm được quá ít, mà là muốn nói cho anh biết rằng, không phải người đàn ông nào cũng có thể cho một người phụ nữ hưởng thụ cuộc sống của một bà nội trợ, ít nhất là, lương hàng năm còn chưa đến một trăm nghìn tệ thì chắc chắn không thể được.”

Vu Mậu Thịnh bị câu nói này của cô châm chọc đến nỗi mặt đỏ tía tai, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên cứng rắn: “Ở huyện chúng tôi đây, các gia đình có mức lương hàng tháng dưới ba nghìn đầy rẫy ra đó đấy thôi, vậy mà họ vẫn có thể sống đầy đủ như thường chứ đừng nói là được mức lương như tôi, chỉ cần không tiêu pha bừa bãi là đủ rồi.”

“Thế nào gọi là tiêu pha bừa bãi?”

“Không mua những thứ không nên mua, ví dụ như mỹ phẩm gì gì đó chẳng hạn, một bộ cả nghìn tệ mà cũng chẳng cần thiết lắm nhỉ?”

Ôn Nhã cười khẩy: “Rất lấy làm tiếc, một chai essence của tôi đã hơn năm trăm tệ rồi, hơn nữa, tôi cảm thấy rất cần thiết. Mỗi một người sẽ có cách sống khác nhau, trên phương diện này không có khái niệm gọi là tiêu pha bừa bãi.”

Vu Mậu Thịnh đổ người về phía trước, nhíu mày, anh ta bày ra tư thế công kích trong vô thức: “Được rồi được rồi, tôi không tranh cãi chuyện này với cô nữa, đồ ăn sắp lên rồi, chúng ta nói sang chuyện khác đi.”

Vẫn còn nói chuyện được ư?

Ôn Nhã xua tay: “Quan điểm sống không hợp nhau, tôi cảm thấy chẳng còn gì đáng nói nữa.”

Vu Mậu Thịnh cau mày, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, tiếp tục nở nụ cười: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này thì có thể từ từ hoà hợp với nhau được, điều kiện của chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối, cứ tìm hiểu thêm chút nữa đi, biết đâu chúng ta lại phát hiện ra điểm thu hút ở đối phương thì sao.”

“Hơn nữa, nói thế nào thì tôi cũng đã cất công đi từ huyện Y đến tận đây, vẫn nên chia tay trong yên bình thì hơn, cô nói xem, có đúng không? Đừng giận nữa, coi như lúc nãy là do tôi không phải, cô đừng chấp nhặt với tôi làm gì.”

Mẹ nó, câu này khiến người ta thấy mắc ói thật đấy!

Ôn Nhã thả lỏng bàn tay đang muốn hất tung cái bàn, cố nặn ra nụ cười: “Được thôi.”

Đừng chửi bậy, nhịn chút đi, mày không thể mất bình tĩnh được.

Cuối cùng đồ ăn cũng được bưng lên, gồm hai món mặn, một món canh, một đĩa tôm hùm muối tiêu, một đĩa lòng xào ớt hiểm, một bát canh mướp, thêm một tô cơm trắng nữa.

Hết rồi.

Lượng đồ ăn ở khách sạn không được đầy đặn như ở quán ăn ngoài phố, ngoại trừ bát canh đủ lớn ra, hai món còn lại chỉ bày ra có tí tẹo ở giữa cái đĩa, trông cực kỳ thảm thương.

Một mình Ôn Nhã còn chê không đủ ăn ấy chứ.

Vu Mậu Thịnh nhiệt tình mời gọi, cứ tưởng thế là hay: “Mau ăn đi, để đồ ăn hóa giải bầu không khí căng thẳng ban nãy, cứ ăn trước đi đã, ăn xong mà thấy không đủ thì chúng ta gọi tiếp.”

Có lẽ là vì lượng đồ ăn quá ít nên bữa cơm này ăn siêu nhanh, chỉ mười phút là đã xong.

Ôn Nhã đợi Vu Mậu Thịnh buông đũa rồi gọi nhân viên ra thanh toán, động tác rút tiền gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không thèm cho Vu Mậu Thịnh cơ hội ngăn cản.

Tổng cộng hết một trăm lẻ tám tệ, Ôn Nhã đưa cho nhân viên sáu mươi tệ: “Tôi và anh này chia đôi, số tiền còn lại để anh ấy trả nốt.”

Nói xong thì quay phắt sang hướng Vu Mậu Thịnh bảo: “Xin lỗi anh nhé, tôi thấy hơi không khỏe nên xin phép đi trước.”

Cô xách túi, bước đi đầy mạnh mẽ trên đôi giày cao gót của mình.

Vu Mậu Thịnh bị nhân viên phục vụ ngăn lại nên không đuổi theo kịp.

Bước ra khỏi khách sạn có không khí mát mẻ, luồng khí nóng bức ở bên ngoài ập đến không thương tiếc, khí áp thấp đến mức khiến con người ta bức bối không sao thở được.

Ôn Nhã đứng ở cửa, càng nghĩ càng tức anh ách.

Cô đi được một đoạn, sau đó dừng ở chỗ đèn đường nơi ngã rẽ, lấy điện thoại ra rồi gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã hào hứng nói: “Nhanh thế đã xong rồi à? Ôn Nhã, con thấy thế nào hả, mẹ thấy thằng nhóc đó nói chuyện cũng khá lễ phép đấy, trông cũng nhanh nhẹn, tuy không cao nhưng con cũng chỉ hơn một mét sáu thôi, chênh nhau mười xăng-ti-mét cũng được…”

“Mẹ có ý gì thế?” Ôn Nhã ngắt lời bà: “Rốt cuộc là mẹ có ý gì thế hả?”

“Ý gì là ý gì?”

Ôn Nhã hít sâu một hơi, viền mắt sưng húp trở nên đau nhói: “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy? Tại sao mẹ cứ gây thêm phiền phức cho con thế, dạo này tâm trạng của con thật sự không tốt một chút nào cả, lẽ nào mẹ không thấy à? Tại sao mẹ chưa từng suy nghĩ cho cảm nhận của con?”

Đầu bên kia rít lên một tiếng, có vẻ mẹ Ôn đã bị chọc giận vì câu nói này của cô, giọng điệu cũng đã trở nên kích động: “Cái gì gọi là mẹ gây thêm rắc rối cho mày? Ôn Nhã, mày có lương tâm không vậy hả, mẹ mày lo lắng như vậy là vì ai hả? Mày dám nói mẹ mày gây thêm rắc rối cho mày?!”

“Thế mẹ thấy những gì mẹ làm tối nay là đúng ư, mẹ muốn con đi xem mắt thì con cũng không phản đối, mẹ có thể nói thẳng ra với con, bảo con lựa thời gian thích hợp đi gặp mặt người ta là được.” Ôn Nhạ hạ giọng, định nói lý với bà: “Nhưng mẹ lại lừa con, mẹ chẳng nói năng gì với con mà đã tự ý sắp xếp cuộc hẹn này theo ý mình…”

“Mẹ tự theo ý mình?! Từ nhỏ đến lớn có chuyện gì của mày mà không phải do mẹ mày lo liệu? À, bây giờ mày lại chê mẹ mày phiền, chê mẹ mày tự theo ý mình rồi chứ gì?! Mẹ nói cho mày biết này Ôn Nhã, mẹ mày chính là loại người như vậy đấy, chính là loại người tự làm theo ý mình đấy! Mày chịu được thì chịu, không chịu được thì đừng nhận người mẹ này làm gì nữa!”

Ôn Nhã há miệng: “Mẹ…”

Điện thoại bị cúp ngang.

Cô phải làm sao đây? Còn muốn cô phải làm thế nào nữa?

Ôn Nhã từ tự hạ cánh tay đang cầm điện thoại xuống.

Rõ ràng là cô đã cố gắng như vậy rồi mà.

Lộp bộp. Lộp bộp.

Mưa to như trút nước, từng hạt mưa lớn đập vào cơ thể đau đớn khôn nguôi, chỉ trong nháy mắt đã khiến bộ quần áo mùa hè ướt sũng.

Thế mà lại còn mưa nữa?

Ôn Nhã cụp mắt.

Một giây sau, chiếc điện thoại màu trắng gốm bị giơ lên cao, sau đó ném thật mạnh xuống mặt đất, điện thoại văng ra giữa đường lớn rồi bị lốp xe đang phi như bay cán ngang qua, vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.

Trận mưa lớn đến nỗi thế giới xung quanh cũng trở nên mơ hồ, phố xá bỗng chốc vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ bắt gặp một, hai chiếc ô vội vã lướt ngang qua.

Lâm Tuyết Hà xách một túi đồ bước ra khỏi siêu thị – nơi đã trở thành chỗ trú mưa cho người qua đường, anh thong thả mở ô ra rồi bước vào màn mưa.

Từ lúc chập tối đã oi bức khác thường, biết ngay là trời sẽ đổ mưa.

Vì trời mưa to đường trơn, anh kiểm soát tốc độ xe vào khoảng ba mươi ki-lô-mét trên giờ, đồng thời, anh giữ khoảng cách tuyệt đối an toàn với xe trước. Có vẻ cống thoát nước ở giao lộ phía trước đã bị tắc nên mặt đường hơi ngập, anh bật đèn xi nhan phải, chậm rãi lái xe rẽ vào làn bên phải bị ngập nước nghiêm trọng nhất.

Sau khi rẽ phải thành công sau đó đi được thêm khoảng ba mươi mét nữa, Lâm Tuyết Hà liếc mắt nhìn gương chiếu hậu rồi bất ngờ đạp chân phanh, lùi xe lại hơn mười mét.

Anh mở cửa xe ra, một chân lội vào vũng nước đục ngầu.

Nước mưa rơi trên tán ô rồi tụ lại thành từng vệt.

Anh hơi nghiêng ô về phía trước, che khuất con ma đen đủi đang ngồi xổm trên mặt đất gào khóc om sòm.

“Lại khóc cái gì?”