Không Chọc Nổi Ngài

Chương 18: Anh lâm - Người đàn ông bị đổ vỏ mạnh mẽ nhất




Đồ ngọt có thể an ủi tâm hồn, đây không phải là lời nói giả dối.

Ôn Nhã thất tha thất thểu quay về nhà, cô xách theo hộp bánh ngọt mà Lâm Tuyết Hà đưa cho.

Tuy đã bị từ chối cái ôm nhưng lại đổi được bánh kem a a a a a…

Cô cất bánh vào trong tủ lạnh, đưa tay xoa xoa giọt nước mắt không hề tồn tại, quả nhiên anh Lâm vẫn y như một thiên thần mà ~

“Ui ui, vui vẻ muốn bay lên luôn rồi kìa, đúng là con gái khi yêu khó lường thật mà!”

Bỗng nhiên có tiếng động, Ôn Nhã quay đầu lại như một phản xạ có điều kiện, vừa hay đối mặt với người vừa buông lời chua ngoa.

Tần Khả Khả đi tới mở tủ lạnh ra, vô cùng tích cực mà chủ động lấy bánh kem ra: “Không được độc chiếm em nó đâu đấy, bánh kém thì vẫn nên chia sẻ… Ôi, Haagen-Dazs á! Một trăm điểm, một trăm điểm!”

Ôn Nhã trợn trắng mắt: “Có thể nhân từ chút được không, người thường có thể có được một lần ăn Haagen-Dazs dễ dàng như thế sao? Còn nữa, nhà tớ đã đổi chìa khóa một lần rồi, sao cậu lại có chìa khóa vậy?”

“Cái này ấy à, dì nói mấy ngày nay muốn về nhà mẹ đẻ với chú, sợ tớ không vào nhà được nên đã đưa chìa khóa cho tớ.” Tần Khả Khả mở hộp ra: “Đừng để ý tới chi tiết nhỏ xíu này nữa, chẳng phải tớ đã kể với cậu là tớ đã về nhà à, sau đó mẹ tớ lại sắp xếp cho tớ đi xem mắt ngay, người mà tớ gặp cũng khá tốt nhưng mẹ tớ cứ lải nha lải nhải bên tai suốt, thật sự là rất phiền, cho nên tớ đã trốn tới nhà cậu cho thanh tịnh này, khà khà khà.”

“Xem mắt?” Ôn Nhã ngồi xuống vị trí đối diện ở bàn ăn, một tay chống lên cằm: “Nói đến việc này thì lần trước mẹ tớ cũng hẹn một buổi xem mắt cho tớ, kết quả là chia tay trong không vui.”

Tần Khả Khả hứng thú: “Nói cụ thể xem nào?”

Ôn Nhã cũng nói ra nỗi đau trong lòng mình ngay: “Du học sinh, toàn thân đều là đồ màu hường phấn, vẻ ngoài cũng tạm ổn, nhà thì cũng có tiền, năng lực có vẻ cũng ổn. Có thể là vì điều kiện nhà gã tốt quá, môn không đăng hộ không đối, tớ bị gã ám chỉ nói là tớ trèo cao, đúng thật là hít thở không thông.”

Tần Khả Khả phẫn nộ: “Má nó, nhân phẩm kém vậy, là anh ta trèo cao mới đúng ấy chứ!” Cô ấy đập bàn một cái, giận xong thì lại an ủi cô: “Nhưng không sao, mọi việc đã qua rồi, Đoàn Minh An là người có xuất thân từ gia đình bình thường, sẽ không như vậy đâu.”

Ôn Nhã nhìn cô ấy, chớp chớp mắt.

Tần Khả Khả sửng sốt, một lúc lâu sau cũng chớp chớp mắt theo.

Hơi xấu hổ.

“Á há há há há há không nhận ra, xin lỗi, xin lỗi nhé.” Tần Khả Khả muốn cứu vãn tình thế trước mắt mình: “Nhưng nói thật, con gái ở bên nhau thì rất dễ nói tới chuyện này, lần sau tớ sẽ chú ý.”

Ôn Nhã chậm rãi nói: “Chuyện này không sao, nhưng Khả Khả, cậu không thể cứ đứng im một chỗ được.”

“… Tớ đã bắt đầu làm quen rồi.” Tần Khả Khả vươn tay vỗ vỗ bả vai cô, ra vẻ tiêu sái đầy phóng khoáng: “Cậu cứ an tâm mà yêu đương đi thôi, tớ sẽ đuổi kịp ngay ấy mà.”

Không có người muốn cậu đuổi kịp, tớ cũng không bắt đầu mối quan hệ rắc rối như vậy.

Ôn Nhã thầm thở dài trong lòng, sự nóng nảy được Lâm Tuyết Hà xua tan nay lại lặng lẽ trào dâng trong lòng.

“Khả Khả, tớ với sếp Đoàn vẫn còn trong giai đoạn ấn tượng tốt, không tới mức nhất định phải có được anh ấy, cậu không cần phải cẩn thận như vậy đâu.”

Ôn Nhã ngước mắt, đáy mắt trong suốt: “Không thể ở cùng anh ấy thì tớ chỉ cảm thấy đáng tiếc, sẽ không vì chuyện này mà cơm không ăn, nước không uống, so với việc có duyên mà không phận với anh ấy, thì quan hệ giữa chúng ta thành ra như bây giờ mới khiến tớ cảm thấy khó chịu nhiều hơn cả.”

“Cậu không thể cứ đứng yên tại chỗ mãi được, nhưng việc cậu đi về phía trước hay quay về đều là tự do của cậu.”

“Cậu suy nghĩ kỹ một chút, hôm nay cậu về nhà trước đi, có được không?”

Ôn Nhã bình tĩnh mở lời, mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ, rất bối rối, rất khó chịu, nhưng cô vẫn có thể đã nhận ra.

Trong lòng cô, Đoàn Minh An không còn là gì quá quan trọng.

Hốc mắt Tần Khả Khả đỏ lên, hốc mắt cũng ầng ậc nước mắt.

Cô ấy đẩy ghế ra, vòng qua ôm lấy Ôn Nhã, nụ cười gượng gạo mấy ngày nay đã hoàn toàn bị xé rách ra, cảm xúc như vỡ òa: “Cậu đừng đuổi tớ đi, tớ rất khó chịu, ngày nào cũng thấy khó chịu, cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên hình ảnh tên khốn Đoàn Minh An kia, tớ tưởng tớ đã quên, nhưng tớ không tài nào quên được…”

Nước mắt cô ấy thấm ướt bả vai Ôn Nhã. Người nọ giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô ấy.

Khóc đi, khi nói ra lời thật lòng, ngược lại thì ta sẽ thấy tốt hơn.

“Tớ cho rằng tớ chỉ cần ra nước ngoài, qua thời gian dài là có thể quên hết sạch về anh ấy, nhưng mà tớ không quên được, không có cách nào quên…”

“Tớ là tiểu nhân đê tiện, mấy ngày nay còn trộm cầu nguyện anh ấy không thật sự thích cậu, chỉ là anh ấy đang tìm kiếm bóng dáng của tớ trên người cậu mà thôi…”

“Ôn Nhã, xin lỗi cậu, tớ phải làm gì bây giờ, tớ không biết, tớ không biết bây giờ tớ nên làm gì mới ổn…”

“Tớ còn yêu anh ấy, hai năm đã trôi qua, vẫn còn yêu anh ấy…”

Dường như cô ấy muốn lấy toàn bộ ấm ức và nhớ thương trong nhiều năm ra để khóc cho kỳ hết, Ôn Nhã nghe được, cuối cùng cô cũng đỏ mắt, chỉ có thể không ngừng xoa đầu cô ấy, vuốt ve mái tóc dài của cô ấy.

Trời xanh trên cao xin hãy tha thứ, cô muốn khóc không phải vì thương tiếc thay cho người bạn tốt nhất của cô, mà là, cô đang tiếc thương cho mối tình đầu còn chưa bắt đầu đã chết non của chính mình.

Chuyện này, thật sự là không có cách nào để bắt đầu rồi.

Thật đáng tiếc thay.

Sáng ngày hôm sau, hai người nhìn đôi mắt đã sưng đỏ lên của đối phương, ngây ngốc nhìn nhau ba giây rồi bỗng bật cười ha hả.

Tần Khả Khả rung đùi đắc ý: “Cô gái nhỏ à, cuối cùng thì cậu cũng bị thất tình rồi!”

Ôn Nhã không hề nể nang mà giở giọng hờn dỗi: “Cảm ơn cậu đã ban tặng nhé, con nhóc này, cậu chuẩn bị mời tớ ăn Haagen-Dazs một năm đi.”

“Một năm? Cậu không sợ béo chết à?”

Ôn Nhã đi xuống giường, cười: “Tớ tình nguyện, dù có béo chết cũng muốn ép khô cậu, khiến cậu tán gia bại sản!”

Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô không có thời gian để “đại chiến ba trăm hiệp” với Tần Khả Khả, rửa mặt đơn giản một chút, bữa sáng cũng không ăn mà đã lao ra khỏi cửa, buổi sáng vẫn cần phải đến công ty đúng giờ để báo danh, hơn nữa, hôm nay cô còn có cuộc họp sớm, tuyệt đối là không thể đến muộn!

Cô vội vội vàng vàng, cuối cùng, một phút trước giờ vào làm, cô đã đến nơi, lấy sổ tay ghi chép cuộc họp rồi chạy về phía phòng họp, bắt đầu một ngày bận rộn.

Tất nhiên, đôi mắt sưng đỏ của cô cũng đã thành công khiến cho mọi người chú ý.

Sau khi tan họp, sếp lớn bảo cô ở lại một mình, thật ra, tuy đã giúp cô thoát khỏi tình huống xấu hổ khi bị mấy người sếp khác mà cô quen biết truy hỏi, nhưng bị anh ấy truy hỏi thì… cũng giống nhau cả thôi.

Sếp lớn rất thấp thỏm, anh ấy nhìn cô thư ký bé nhỏ có năng lực nhà mình, chần chờ hỏi: “Đã lâu không hỏi em, Tuyết Hà không làm khó em chứ?”

Hóa ra anh ấy cho rằng đôi mắt này của Ôn Nhã là do Lâm Tuyết Hà gây khó dễ mà ra.

Ôn Nhã đau lòng cho Lâm Tuyết Hà – người nằm không mà cũng trúng đạn trong một giây, lắc lắc đầu: “Anh Lâm làm việc nào ra việc nấy, chưa từng gây khó dễ.” Ôn Nhã thấy vẻ mặt không tin của anh ấy, cô bèn nói thêm một câu: “Thật đấy, hôm qua anh ấy còn mời em ăn Haagen-Dazs cơ.”

“Haiz.” Sếp lớn thở dài: “Anh biết rồi, anh sẽ nói chuyện với em ấy, em không cần phải để trong lòng đâu.”

Đang yên đang lành thì sao tên nhóc Lâm Tuyết Hà kia lại mời cô ăn đồ ngọt cơ chứ, chắc chắn là vì đã chọc giận cô bé này nên mới bồi thường thôi.

Tên nhóc thối này, chẳng lẽ khiến người ta tổn thương xong rồi lại dùng chút đồ ngọt là có thể đền bù được ư? Nhìn xem, cô bé đã trở thành cái dáng vẻ gì rồi đây này!

Lần này anh ấy phải giáo dục anh thật kỹ mới được!

Ôn Nhã có giải thích thì cũng vô ích, không khác gì càng bôi càng đen, cô chỉ đành thè lưỡi ở trong lòng, tùy ý để sếp lớn phát huy.

Dù sao thì, anh ấy cũng không dám đi lải nhải trước mặt Lâm Tuyết Hà thật đâu.

Anh Lâm đại từ đại bi, xin hãy tha thứ cho tôi nhé ~

Khi Lâm Tuyết Hà nhận được điện thoại của sếp lớn, anh bị đối phương xối thẳng một tràng, anh ấy mắng anh ngốc, nghe xong chừng hai phút mà cũng không biết đạo lý như “đao to búa lớn” này của anh ấy từ đâu mà ra.

“Rốt cuộc là anh đang nói gì vậy, không nói rõ ngọn nguồn thì em cúp máy đây.”

Anh lạnh lùng vô tình như vậy, sếp lớn càng nổi giận hơn: “Chính em gây ra chuyện mà còn không thừa nhận à, em có biết hôm nay mắt Ôn Nhã sưng lên giống y như mắt cá vàng không hả!”

“…”

Thật đúng là, người còn đang ngồi ở trong nhà mà cũng có nồi rơi từ trên trời xuống được.

Nhưng Lâm Tuyết Hà bắt lấy tin tức mấu chốt: “Đôi mắt sưng lên?”

“Đó đó, em xem lại em đi, không có cảm giác gì trong loại chuyện này luôn à, em đúng là ví dụ điển hình của sự thất bại trong nền giáo dục nước nhà!”

“… Em cúp máy đây.”

“Này này này, em mẹ nó có thể tôn trọng…”

Ngón tay Lâm Tuyết Hà ấn nút tắt cuộc gọi không chút do dự, ngăn cách sự lải nhải đến từ anh ấy.

Anh xử lý tài liệu trong tay một chút, gọi trợ lý vào: “Tôi có việc cần phải ra ngoài, tài liệu màu đen giao cho bộ phận cung ứng để họ đọc trước, còn phần kia đưa cho chủ tịch, có việc gấp thì gọi điện thoại.”

“Vâng.”

Trợ lý nhận tài liệu, nhìn theo bóng dáng cao gầy của anh đã đi xa, lặng lẽ cảm thán, thật là đẹp trai…

Ôn Nhã hoàn toàn không hề biết nguy hiểm đang đến, cô giao biên bản cuộc họp cho Kiều Mộc – người đang nhàn rỗi không có việc gì để cô ấy sửa sang lại, còn mình thì ngồi xổm trước tủ tài liệu để tìm kiếm đề xuất về hướng phát triển sản phẩm mới đã được đề cập trong cuộc họp một năm trước.

Vốn dĩ, hẳn là trong máy tính vẫn lưu, nhưng máy tính của Ôn Nhã đã từng hỏng một lần, những tài liệu đều đã biến mất hết, cô chỉ có thể tìm tài liệu lưu trữ trên giấy.

“Chị Ôn Nhã, định dạng in và cách phát hành cuối cùng của cái này như thế nào vậy?”

Ôn Nhã đắm chìm trong đống tài liệu cũ không dứt ra được, vì thế cũng không quay đầu lại mà đã nói: “Trên máy tính của chị có, trong tệp biên bản cuộc họp ở ổ F, em qua mở xem một chút đi.”

Kiều Mộc nghe lời mà đứng dậy, tự lực cánh sinh.

Tài liệu của Ôn Nhã được phân loại rất tinh tế và rõ ràng, cô ấy không phí chút công sức nào đã tìm thấy mẫu biên bản, khi ấn mở WeChat gửi tài liệu đi, WeChat nhấp nháy hiện lên một ảnh đại diện và tên ghi chú khiến người ta không thể bỏ qua được.

Mr. Không Chọc Nổi: Tôi đã đến công ty của các cô rồi.

Mr. Không Chọc Nổi: Xin hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Kiều Mộc thật sự không nhịn được tò mò: “Chị Ôn Nhã, Mr. Không Chọc Nổi này là ai vậy ạ?”

“Cái gì? Anh ấy gửi tin nhắn tới á?”

“Đúng vậy, anh ấy nói đã đến công ty chúng ta.”

Đến, công, ty!

Má ơi má ơi má ơi!!!

Hàng vạn câu chửi vụt qua trong lòng Ôn Nhã, cô nhảy vọt tới trước máy tính, Kiều Mộc còn đứng đó, kiên trì hỏi: “Chị Ôn Nhã, Mr. Không Chọc Nổi này là ai?”

“Anh ấy là…” Ôn Nhã liếc thấy một góc áo xuất hiện ở trước văn phòng, dọa hoa dung thất sắc [*], sao lại tới nhanh vậy!

[*] Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

Cô đang đứng bên ranh giới sinh tử thì bỗng nhiên đầu nảy số, cao giọng nói: “À, người này à, là ba chị, đúng rồi, không sai, là ba chị!”

Lâm Tuyết Hà thong dong vào cửa đúng ngay lúc cô cố ý cất cao giọng lên, anh bèn đi về phía cô.

Ôn Nhã tay mắt lanh lẹ đóng khung trò chuyện lại, tiếp tục ba hoa: “Haiz, chị đã bảo ba chị đừng quấy rầy chị lúc chị đang đi làm, người này thật đúng là, đừng để ý mấy cái chuyện nhỏ nhoi này, đã nói với ông ấy rất nhiều lần là…”

Ôn Nhã im lặng, bởi vì Lâm Tuyết Hà đã muốn chạy tới trước mặt cô rồi.

Lâm Tuyết Hà cúi người, chạm vào bàn tay đang nắm chuột máy tính.

Còn Kiều Mộc đang ngồi ở chỗ Ôn Nhã thì gần như ngừng thở, ôi trời ơi, người đẹp trai này là ai, đứng gần cô ấy như vậy khiến người ta thẹn thùng lắm đấy nhé…

Lâm Tuyết Hà ấn mở khung trò chuyện lên, trang cá nhân của mình trông cực kỳ rõ ràng, biệt danh kia cũng không có chỗ nào giấu đi được.

Bằng chứng cao như núi, Ôn Nhã cạn lời cứng họng, khoanh tay rũ mi, hai mắt đẫm lệ.

Cô phải sám hối như thế nào mới có thể tìm ra con đường sống đây?

Lâm Tuyết Hà cong môi, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, thật tâm thật dạ mà nói: “Bây giờ con muốn làm lễ nhận người thân như thế nào, ba sẽ thỏa mãn con hết.”

Chân Ôn Nhã mềm nhũn ra, ngã quỵ lên mặt bàn.

Lại tìm đến nữa rồi.