Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 16




Vương Mỹ Nguyệt cảm thấy cuối cùng vận mệnh của mình cũng thay đổi.

Bà tưởng rằng nửa đời sau phải cõng cái khách sạn suy sụp kia, nhưng hiện tại con rể tự nguyện đảm nhận làm cây hái tiền của bà, cuộc đời đang u ám lại đầy sắc màu rồi.

Đã sớm nói với nói với Dung Dĩ Ân, nhà họ Bách giàu như vậy, chút tiền sinh hoạt này họ sẽ không để vào mắt, nhưng nha đầu chết tiệt kia hết lần này tới lần khác đều cậy mạnh, kết quả mỗi lần bà lấy được chỉ có mấy ngàn đồng, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, may mà hiện tại bà không cần nhìn sắc mặt Dung Dĩ Ân, mỗi tháng đều có hai mươi vạn để xài, hmn thật thoải mái.

Cầm chiến lợi phẩm mới mua khi đi dạo phố, Vương Mỹ Nguyệt trang điểm xinh đẹp lắc mông vặn eo đi tới nhà hàng, chuận bị cùng đám chị em uống trà chiều.

"Wow, Mỹ Nguyệt, gần đây có phải bà quá phung phí không, cách hai ba ngày lại mua sắm! Người chồng mắc nợ kia của bà chịu nổi sao?" Bà giáp nói xong, mấy người còn lại đều che miệng cười trộm.

Vương Mỹ Nguyệt cười hì hì ngồi xuống, để chiên lợi phẩm trong tay qua một bên, vênh váo tự đắc nhìn mọi người, trong lòng cười lạnh nghĩ.. bọn này đều làm bộ! Ban đầu khi tin khách sạn nhà họ Dung thiếu nợ bị truyền ra, bọn họ đều chê cười bà, hiện tại, bà không cần nhìn sắc mặt của đám ngườinày rồi, bởi vì bà đã có núi dựa, có con rể làm kho tiền, hãy nhìn xe bà thu thật mấy người này như thế nào.

"Tôi thấy chồng bà mới không chịu nổi đấy, tôi nói chứ bộ quần áo này không phải mua thời trước kháng chiến chứ? Đã cũ còn rách nữa. A, tôi mới mua bộ này cũng không tệ lắm, cho bà đấy! Tránh cho chồng bà chán bà lại ra ngoài tìm tình nhân..." Cố ý đâm vào chỗ đau của bà giáp.

"Bà... Không cần, cám ơn." Bà giáp hậm hực nói.

"Mỹ Nguyệt, có cơ hội phát tài cũng nên nói với chúng tôi một tiếng chứ!" Bà ất cười hì hì nói.

"Nói thì có lợi gì, nói thì các bà có thể giống tôi sao?"

"Bà..." Bà ất đầy bụng tức giận.

"Ôi, Mỹ Nguyệt, bà nói thử xem!" Bà bính quá tò mò.

Giơ bộ móng tay thủy tinh mới làm xong lên, lại kéo kéo mái tóc mới, "Tôi nói cho mấy bà biết, dạo này, chồng không còn đáng tin nữa, con rể có tiền mới là vua, biết Dĩ Ân nhà chúng tôi lấy ai không? Cậu chủ củ tập đoàn Bách Thị."

"Nhưng, con rể sẽ cho bà tiền sao? Lại nói, gia sản nhà họ Bách lớn, nhưng quy định cũng nhiều, bà là người ngoài..." Bà giáp nghi ngờ.

"Tại sao thông gia là người ngoài? Tôi nuôi một cô con gái trắng trẻo mập mạp rồi gả đi, vậy sao là người ngoài? Các bà không biết chứ, con rể tôi rất hiếu thuận, mỗi tháng đều cho tôi hai mươi vạn tiền tiêu vặt, hiện tại mỗi ngày tôi đều trang điểm đi dạo phố rồi uống trà chiều, những ngày sau ngày thoải mái rồi!"

"Wow, hai mươi vạn, sao tốt như vậy chứ?" Bà ất tỏ vẻ hâm mộ.

"Đúng như thế, hơn nữa con trai tôi qua Mỹ du học tất cả chi phí đều do con rể lo! Tôi nói các bà chứ mau trở về bảo con gái mấy bà đừng để con gái tôi bỏ lại quá xa, nhanh chóng tìm một người chồng có tiền, đến lúc đó mấy bà cũng có thể giống tôi ngày ngày đi dạo phố uống trà chiều." Vương Mỹ Nguyệt cao giọng nói, chỉ sợ người khác không biết.

Cách đó mấy bàn, xung quanh có cây cối ngăn cách, một cặp mẹ con ngồi đối diện nhau, sắc mặt rất khó coi.

"Mẹ, người đàn bà kia mở miệng ngậm miệng đều con rể là cậu chủ tập đoàn Bách Thị, đó không phải là anh hai sao?"

Bà Bách dùng ánh mắt bảo con gái đừng nói nữa, quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía người đàn bà đang đắc ý kia, phát hiện đó là Vương Mỹ Nguyệt, sắc mặt càng khó coi hơn.

Bách Mộ Hân khi thấy vẻ mặt của mẹ, cũng thầm hiểu, cố ý thêm bớt, "Trời ạ, ban đầu sao ông nội kiên trì làm thông gia với loại người không có trình độ này?"

"Câm miệng." Nghiêm túc nhỏ gọng khiển trách.

"Mẹ, đến lúc nào rồi mà còn muốn con câm miệng, anh hai bị ép cưới một cô gai gia cảnh bần hàn đã đủ buồn rồi, bây giờ còn bị làm cây hái tiền, lấy tiền của nhà chúng ta cho người ngoài xài, đầu anh ấy bị hỏng rồi sao?" Bách Mộ Hân nói, "Con đoán, nhất định là Dung Dĩ Ân giật dây anh hai."

"Bách Mộ Hân, mẹ nói con câm miệng con không nghe thấy sao? Còn có, con bé là chị dâu con." Bà Bách giận đến nỗi sắp trúng gió rồi, nhưng vẫ kiên trì tuân thủ phép tắc nhà họ Bách, "Về nhà."

Sắc mặt bà Bách rất khó coi, vẻ mặt Bách Mộ Hân cũng không tốt chút nào, đang dùng trà chiều ngoài ý muốn nghe được đoạn đối thoại này, hai mẹ con khó chịu rời khỏi khách sạn về nhà.

Trên đường về nhà, bà Bách lập tức ra lệnh, "Bách Mộ Hân, gọi điện cho chị dâu con bảo nó đến đây."

"Dạ" Ha ha lần này chị dâu bị dạy dỗ là chắc rồi.

Trong phòng làm việc, con mắt đen không biết nhìn tấm hình siêu âm lần thứ bao nhiêu, cũng không biết Bách Mộ Khắc đã cười lần thứ mấy.

Thật ra thì anh sớm biết sau khi cưới không lâu Dung Dĩ Ân sẽ mang thai, hơn nữa lại sinh đôi, bởi vì những chuyện này đã xảy ra khi anh và cô kết hôn lần đầu.

Khi đó lúc nghe thấy tin cô có thai, biết mình sẽ làm cha, nhà họ Bách có đời thứ tư, mặc dù anh cảm thấy vui vẻ, nhưng chỉ cho rằng đó là điều đương nhiên, việc nối dõi tông đường vốn là nghĩa vụ của anh và cô.

Nhưng bây giờ không biết tại sao, phát hiện cô đặt hình siêu âm ở trước cửa, nhìn hai bóng dáng nhỏ trong mảnh đen ngòm kia, anh lại cảm động nói không ra lời, hai vợ chồng ôm chặt nhau. *******************

"Mộ Khắc, nhất định em sẽ làm một người vợ tốt, em muốn chăm sóc tốt cho các con, bởi vì chúng là bảo bối của anh và em, em muốn nhanh chóng được gặp chúng."

Vốn dĩ còn hơi lo lắng, sợ cô chưa chuẩn bị làm mẹ, nhưng khi nghe cô nói như vậy anh biết mình đã nghĩ nhiều, bởi vì cô vui vẻ như vậy, thật tâm mong chờ đứa bé ra đời.

Cũng hơn hai tháng rồi, mỗi một lần nhìn hình siêu âm, anh không hết cảm động, ngược lại càng ngày càng cảm động, thậm chí mong đợi hai đứa bé chào đời, mỗi ngày phải tốn ít thời gian suy nghĩ và suy nghĩ, không ngừng đoán, hai cái bóng nhỏ màu đen đó, ai là Diệu Diệu, ai là Huyên Huyên?

Sau đó lại tự oán trách, sao thời gian mang thai lại dài như vậy, anh ước giờ chỉ cần búng tay một cái là thấy hai đứa bé chào đời, trước kia lúc nào trong đầu cũng đều là công việc, không thể ôm ấp họ, lần này nhất định anh sẽ ôm hai nhóc thật nhiều.

Thư kí Kim ở bên liếc nhìn cấp trên, trong lòng rất buồn bực, chỉ có một tấm hình siêu âm, nhìn ngang nhìn dọc đều màu đen, có gì hay chứ.

Lại nói sau khi kết hôn tính tình cấp trên đại biến, trước kia không thể không làm việc, hiện tại thì rất tự nhiên hất hết công việc qua một bên, có gặp mặt băng nào biết cười không? Xin lỗi, bây giờ thì mặt băng không chỉ mỗi ngày đều cười mà còn cười đến ngu luôn.

Dĩ nhiên Bách Mộ Khắc không biết trong lòng cấp dưới nghĩ gì, chỉ nhớ bà xã, không biết bay giờ cô đang làm gì?

Mấy ngày qua sáng nào cũng thấy cô nôn rất nhiều, gọi điện thoại về hỏi nếu tình trạng tốt, buổi tối anh sẽ đưa cô ra ngoài ăn.

Đang đưa tay ra định lấy điện thoại, Thư kí Kim vừa mới sắp xếp lại tài liệu nhanh tay lẹ mắt giành trước điện thoại, “Tổng giám đốc muốn gọi cho ai?”

Trước kia anh sẽ bảo Thư kí Kim gọi điện hộ, còn rất tán thành sự linh hoạt của cậu ta, nhưng bây giờ anh chỉ muốn đoạt lại điện thoại trong tay cậu ta.

Anh muốn gọi điện cho bà xã, người này xen vô làm gì? Huống chi Dĩ Ân thích mình gọi cho cô ấy hơn là Thư kí Kim gọi, cái này là tối qua Dĩ Ân nói, cho nên….

“Đưa đây, tự tôi gọi.”

“Da.” Thư kí Kim ngoan ngoãn đưa qua.

Bách Mộ Khắc đón nhận điện thoại, duỗi ngón tay ra….

Hỏng bét, số điện thoại nhà là bao nhiêu?

Hắc hắc, anh là Tổng giám đốc, từ trước đến giờ công việc gọi điện đều là do Thư kí Kim đảm nhận, hơn nữa trước kia anh độc thân nên không bao giờ gọi điện về nhà mình.

“Số điện thoại nhà tôi.”

Thư kí Kim lập tức nhấn một dãy số, có tiếng đổ chuông. Lát sau có người nhấc máy, là dì quản gia.

“Alo, dì, là con, Dĩ Ân có ở đó không? Dì bảo cô ấy nghe điện thoại đi ạ.”

“Cậu chủ, mợ chủ đi ra ngoài rồi.”

“Đi ra ngoài?” Buổi sáng còn nói không thoải mái, hôm nay cũng không phải ngày khám thai, “Cô ấy đi đâu?”

“Hình như nhà lớn bên kia gọi bảo mợ chủ về đó, chẳng qua là khi đi sắc mặt mợ chủ không tốt lắm.”

Kỳ quái, theo thường lệ, nếu nhà lớn gọi Dĩ Ân về, cũng sẽ phải kêu anh nữa mới đúng, sao anh không nhận được được điện thoại? Dì còn nói sắc mặt cô không tốt, không xảy ra chuyện gì chứ?

Cúp điện thoại, anh hỏi Thư kí Kim, “Hôm nay nhà lớn bên kia có gọi điện đến không?”

“Không có.”

Lạ thật nhà lớn rất ít khi gọi Dĩ Ân về, huống chi cô đang mang thai, cần nghỉ ngơi thật tốt, không thích hợp đi tới đi lui. “Số điện thoại của Dĩ Ân.”

Thư kí Kim lập tức đưa tay ra ấn số.

Không có người nhận, điện thoại chuyển qua hộp thư thoại. Anh suy nghĩ một lát, “Gọi cho bác Lý.” Bác Lý là tài xế anh đặc biệt an bài để chuyên đưa đón Dung Dĩ Ân, có lẽ ông ấy biết chút ít.

Điện thoại lập tức được nhận, “Bác Lý, bác đang ở đâu? Mợ chủ có trên xe không?”

“Cậu chủ, tôi mới đưa mợ chủ về nhà lớn.”

“Bác có biết xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết, nhưng mà mợ chủ nhíu mày thật chặt, hốc mắt cũng hồng hồng.”

“Bác Lý lập tức tan việc, quay về nhà lớn đón mợ chủ.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Bách Mộ Khắc nhìn đồng hồ, mặc dù vẫn chưa tới lúc tan việc, nhưng tâm tư của anh đều đặt hết lên người Dung Dĩ Ân, hơn nữa nghe được hốc mắt cô hồng hồng, anh căn bản không có cách nào làm việc, quyết định về sớm.

Nói với Thư kí Kim một tiếng, cầm chìa khoá ô tô chạy về nhà lớn một chuyến.

Tại nhà lớn, sắc mặt bà Bách rất khó coi, nhìn chằm chằm Dung Dĩ Ân.

Vốn dĩ bà Bách không hài lòng hôn lễ này. Mộ Khắc là một đứa con trai ưu tú như vậy, sao phải cưới cô gái bình thường làm vợ? Nếu không phải bố chồng kiên trì, không tiếc lấy quyền thừa kế ra uy hiếp Mộ Khắc, thì nha đầu này không có cửa bước chân vào nhà họ Bách!

Nếu Dung Dĩ Ân ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho chồng, làm một người vợ an phận thủ thường, bà cũng mở một con mắt cho qua, không ngờ kết hôn không lâu, cô và nhà mẹ đẻ của cô dám lấy tiền của nhà họ Bách, còn ra ngoài khoe khoang! Nghĩ đến Vương Mỹ Nguyệt ở nhà hàng mở miệng đều tập đoàn Bách Thị, dáng vẻ vênh váo tự đắc, bà liền tức giận đến nỗi ngay cả bệnh tim cũng sắp tái phát.

“Dĩ Ân, mẹ hỏi con, có phải con bảo Mộ Khắc mỗi tháng đưa cho nhà mẹ đẻ của con hai mươi vạn, để mẹ kế con mỗi ngày đều dạo phố và uống trà chiều?” Bà Bách nghiêm túc chất vấn.

Hai, hai mươi vạn?

Nghe thấy mấy chữ này, Dung Dĩ Ân cũng choáng váng, đôi mắt đẹp mở thật to nhìn mẹ chồng, run rẩy hỏi: “Mẹ, mẹ nói gì? Mộ Khắc anh ấy….. mỗi tháng cho mẹ kế con….. hai mươi vạn?”

“Chính miệng mẹ kế cô nói.” Bách Mộ Hân tức giận nói.

“Mộ Hân, câm miệng.” Nhẹ nhàng khiển trách con gái, con mắt lại nhìn về phía con dâu, “Con không biết chuyện này?”

Nhắm mắt lại, áp chế lửa giận đang dâng lên, tiếp theo lại cảm thất xấu hổ và không còn mặt mũi…. Dung Dĩ Ân rưng rưng nước mắt, lắc đầu.

Cô hoàn toàn không biết, Mộ Khắc không nói gì với cô, tối qua cô còn cảm tháy may mắn, thời gian này sao lại yên tĩnh như vậy, mẹ kế không đến cửa đòi tiền, chẳng lẽ đột nhiên mở lòng tốt. Không ngờ chân tướng lại như vậy!

Rõ ràng cô đã cảnh cáo bà ta, không cho phép tìm đến người nhà họ xin tiền, nhưng bà ta vẫn đến tìm Mộ Khắc, hơn nữa một tháng hai mươi vạn! Trời ạ, hai mươi vạn, bà ta, cuối cùng bà ta xài gì mà cần từng ấy tiền? Dung Dĩ Ân càng nghĩ càng tức, càng tức càng khổ sở.

“Chị dâu, cô giả bộ vô tội cũng rất giống, tôi không tin cô không biết chuyện này, nếu không, mẹ kế cô làm sao có gan đến tìm anh hai xin tiền?” Bách Mộ Hân lạnh lùng nói.

Mặc dù anh hai mặt lạnh, đừng nói người ngoài ngay cả em gái ruột là cô cũng sợ ba phần, có thể tránh liền tránh, Vương Mỹ Nguyệt là người ngoài làm sao dám đi tìm anh hai xin tiền?

“Mộ Hân! Mẹ kêu con câm miệng con không nghe à? Nơi này chưa đến lượt con nói chuyện.” Bà Bách lại khiển trách.

“Mẹ, đến lúc nào rồi mẹ còn muốn con im miệng, con không nói, cô ta làm sao biết vừa rồi chúng ta ở trong nhà hàng vừa khiếp sợ lại còn mất thể diện? Rõ ràng không phải người nhà chúng ta, nhưng mở miệng ngậm miệng đều là tập đoàn Bách Thị, người không biết chuyện còn tưởng rằng người nhà chúng ta cũng không có trình độ như nhà cô ta.” Bách Mộ Hân căm giận nói.

“Mẹ, thật sự con không biết mẹ kế con làm những chuyện này, xin lỗi, con thật sự vô cùng xin lỗi, bây giờ con lập tức gọi cho bà ấy, nhất định phải bảo bà ấy trả tiền lại, xin lỗi….” Dung Dĩ Ân chỉ kém chưa có quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ chồng thôi.