Diệc Nam là một tình nhân rất biết săn
sóc. Ở cùng một chỗ Diệp Ân phát hiện anh không giống với những gì cô
tưởng tượng. Anh làm việc và nghỉ ngơi rất hợp lí, mỗi ngày đúng giờ đi
ngủ, rất ít khi chơi game trên máy tính thâu đêm.
Anh không giống với các nam sinh cùng tuổi khác, so với họ anh thật sự trầm ổn và trưởng thành hơn rất nhiều.
Diệp Ân biết gia cảnh của anh rất tốt,
nhưng không biết rốt cuộc nhà anh làm gì, có đôi khi nghe thấy anh và
người nhà trò chuyện, cô luôn luôn thức thời trở về phòng mình.
Ah, đúng rồi, lần đó là khi bọn họ đã ở chung.
Nói là ở chung nhưng kỳ thực lại không
cùng phòng. Diệc Nam không phải là người miệt mài, bọn họ mỗi tuần đại
khái chỉ làm một lần, thời gian còn lại mỗi người bận việc học của mình. Thế nhưng họ sẽ thường xuyên cùng nhau tự học, làm cơm, rõ ràng lẽ ra
là một đôi tình nhân cuồng nhiệt, thì họ lại giống một đôi vợ chồng già
bình thường.
Có lẽ anh biết cô còn chưa quen, cho nên
mỗi lần thân thiết anh đều đặc biệt thông cảm cảm nhận của cô. Mỗi lần
đều làm trong bóng đêm, chờ kết thúc mới mở đèn bàn đầu giường.
Nhìn anh đắm chìm trong hơi sương ẩm ướt, Diệp Ân hơi ưỡn người vươn dậy, đem chăn mỏng ôm chặt.
Đôi khi cô vẫn nhớ tới Mạch Nha, cậu ấy
bên cạnh cô, lúc còn rất nhỏ đã luôn in dấu chân trong suốt quá trình
trưởng thành của cô, không thể nói quên là có thể quên được.
Thế nhưng Bạc Diệc Nam lại cho cô cảm
giác hoàn toàn mới, cùng sinh hoạt chung một chỗ với anh cũng không khó
chịu, cũng không cảm thấy bị kiềm chế khi bỗng có người mạnh mẽ tiến vào cuộc sống.
“Đang nghĩ gì?” Anh nằm lên, lồng ngực dán lên người cô, mang theo hơi thở cô ôm vào trong lòng.
Cánh tay anh rất dài, rất chắc, lúc anh
mặc quần áo bình thường trông có vẻ hơi gầy nên hoàn toàn không nhận ra. Ngửi thấy trên người anh có mùi sữa tắm thơm nhẹ, cô hơi nhắm mắt lại:
“Đang suy nghĩ kì thi tuần sau.”
Người con trai phía sau yên lặng, chậm rãi xoay người cô lại.
Diệp Ân cùng anh bốn mắt nhìn nhau, hai mắt anh quá sâu trầm, bỗng nhiên có chút bối rối.
Anh lại liếc nhìn cô thâm sâu, nắm chắc
chiếc cằm gầy giơ lên một chút, sau đó cúi đầu dán lên cánh môi mềm của
cô: “Em đã chuẩn bị rất tốt rồi, lúc này có thể dành chút thời gian cho
anh ko?”
Diệp Ân ôm anh xin lỗi: “Em có chút khẩn trương, kết quả cuộc thi lần này rất quan trọng—— “
Ngón tay thon dài của Diệc Nam để trên
môi cô, tròng mắt hẹp dài hơi nheo lại: “Diệp Ân của chúng ta giỏi như
vậy, không thể có chuyện ngoài ý muốn.”
Diệp Ân mím môi nhìn người đối diện, nghe lời đùa của anh cười: “Cảm ơn, buồn nôn.”
“Còn có thứ buồn nôn hơn, không tin thì
thử một lần?” Anh cười xấu xa, tay đã đặt nơi thắt lưng mềm mại của cô,
cúi đầu đem cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn ngậm lấy, “Lúc ở cùng với anh có thể thả lỏng ra một chút. Em mạnh như vậy vẫn nên nhường người khác một chút.”
“…”
***
So với trước đây cuộc sống của Diệp Ân
thực sự không có nhiều thay đổi, lịch học vẫn chất đầy như cũ, ngoại trừ việc có thêm một người cùng ăn cơm, thêm một người thường xuyện nấu
canh cho cô, thêm một người không cho phép cô thức đêm.
Có đôi khi Diệp Ân sẽ thừa dịp Diệc Nam
ngủ mà lặng lẽ mở ngọn đèn nhỏ đọc sách. Diệc Nam sẽ luôn luôn xuất quỷ
nhập thần xuất hiện, tóc hơi mất trật tự ngăn trở mặt mày, đứng trong
bóng tối ho một tiếng: “Anh không muốn mỗi ngày đều phải nhìn một đôi
mắt gấu mèo.”
Anh trực tiếp đi tới ôm cô ném lên giường, trước khi đi còn không quên với tay tắt đèn.
Cuối tuần Diệc Nam đưa cô đi leo núi. Kỳ
thực không phải chỉ có hai người mà đi cùng cả nhóm, bởi vì tình hình
khi ấy của hai người tương đối tẻ nhạt, đại khái vẫn chưa thích ứng với
việc quan hệ hai người đột nhiên chuyển biến.
Buổi tối mọi người ở đỉnh núi dựng lều
trại, các nữ sinh đi nhặt củi gỗ, Diệp Ân phát hiện một nữ sinh trong đó đối với cô có chút địch ý, về sau theo một bạn gái đồng hành mà biết
được bởi vì liên quan tới Diệc Nam.
Thực tế là nữ sinh này và Diệc Nam cùng lớp, mà ai cũng biết cô ấy đặc biệt thích Diệc Nam. Diệp Ân nghe xong chỉ nhún vai.
Nếu là hai bên cùng có tình cảm thì cô
đại khái cũng cảm thấy áy náy, huống chi bộ dáng cô ấy khi nép vào người đáng thương như con chim nhỏ vừa nhìn cũng biết không phải hình mẫu
Diệc Nam thích.
Diệp Ân thừa nhận chính mình cho tới bây
giờ cũng không phải là người lương thiện, hồi trung học nhân duyên của
cô không tốt vì tính cách cô có chút quái, không thích nói chuyện cũng
không thích ngoại giao, hơn nữa đối với học tập lại tích cực, không rõ
vì cái gì mà đắc tội với nhiều người.
Sau khi đốt lửa trại, tất cả mọi người
vây quanh một chỗ chơi trò chơi. Cuối cùng vẫn chơi cái trò cũ rích——
nói thật hay mạo hiểm.
Không biết là vận khí cô không tốt hay do mấy nữ sinh cố tình gây khó dễ, đến lượt cô câu hỏi liền rất bén nhọn:
“Nói một chút, người khó quên nhất của cậu là ai?”
Diệc Nam cầm cành cây trong tay vén vén đống lửa, khuôn mặt anh tuấn bị ngọn lửa chiếu xạ tạo ra bóng mờ hơi động.
Diệp Ân trầm mặc một lúc lâu, không hề ngoài ý muốn lựa chọn đại mạo hiểm.
Cô không muốn nói, hoặc chính là không muốn công khai câu trả lời.
Diệp Ân uống một cốc lớn hỗn hợp cồn, đầu óc hơi choáng váng, khẽ nghiêng mặt nhìn người con trai bên cạnh, anh
hơi nghiêng mặt khuất trong bóng tối.
Diệc Nam dường như không mất hứng, vì khi Diệp Ân nói chuyện với anh, anh vẫn đáp lời như trước. Thậm chí khi cô
uống nhiều anh cũng không chê mà bồi bên người cô.
Kịch vui này khiến nữ sinh kia khó nén thất vọng, cuối cùng mang vành mắt đỏ đi ngủ.
Giữa đêm trên đỉnh núi rất lạnh, Diệp Ân
bị đông cứng mà tỉnh lại. Sát vách trong lều truyền đến tiếng kiềm chế
rên rỉ của một cô gái, thỉnh thoảng còn có tiếng chất lỏng vang lên bốn
phía làm cho người ta mặt đỏ tai hồng. Cô kéo chặt chăn, phát hiện đệm
chăn đều lạnh như băng.
Thiếu nhiệt độ của một người, trong đầu
cô vẫn vang vọng hình ảnh Diệc Nam mân chặt khóe môi nghiêng mặt, bỗng
nhiên cô thấy có chút nhớ nhung .
Rốt cuộc vẫn là anh không vui?
Cô suy nghĩ một lúc lâu, đứng dậy khoác
áo chạy đi tìm Bạc Diệc Nam. Quen biết Mạch Nha cho cô kết luận lớn nhất đó là: con trai cũng có lúc rối loạn không thoải mái.
***
Bên ngoài lều lạnh buốt, gió rất lớn. Tro tàn ở đống lửa trại còn phiếm màu đỏ tươi, xa xa có tiếng loài chim nào đó phát ra tiếng kêu cổ quái. Diệp Ân che kín áo khoác đi tới lều của
Diệc Nam.
Còn chưa tới gần, cô chợt nhìn thấy bóng dáng hai người đứng thẳng trước cửa.
Bóng cô nữ sinh kia rất đơn bạc, đứng
trong bóng đêm tạo ra bộ dạng đáng thương, trong đôi mắt to như luôn phủ một lớp nước: “Sao lại là cô ta? Còn không phải vì bản tính đàn ông các anh sao, chính là cho anh cảm giác thành tựu?”
Diệc Nam không trả lời ngay, Diệp Ân không biết vì sao bỗng nhiên ngồi xổm xuống núp bên cạnh lều vải.
Cho dù đã choàng áo khoác cô vẫn cảm thấy lạnh. Cô thu cổ không khỏi có chút bội phục cô nữ sinh kia.
“Em sớm biết, cô ta có một người bạn trai đặc biết tốt rất nhiều năm, anh cho rằng cô ta thật sự sẽ đem tâm đặt ở trên người anh sao? Diệc Nam, em thực sự thích anh. Chỗ này của em chỉ
có một mình anh”
Diệp Ân hơi thò đầu ra, nữ sinh kia đã nắm lấy bàn tay Diệc Nam mãnh liệt áp lên ngực cô ta…
Diệp Ân rụt cổ, thực sự lạnh quá, cô một
khắc cũng không dừng lại lặng lẽ chạy về lều, trực tiếp bỏ qua giầy liền chui vào túi ngủ.
Sát vách chỉ còn tiếng hít thở đều đều
nghỉ ngơi, lúc cô thật vất vả mới có chút buồn ngủ thì lại truyền tới
tiếng như mèo con …ưm, Diệp Ân trằn trọc mấy lần, thẳng thắn dùng tiếng
Anh mắng một câu: “Nhỏ tiếng một chút không được sao?”
Đêm rốt cuộc quay về với yên tĩnh, Diệp
Ân lúc này mới nhắm mắt lại đi ngủ, trong lòng không tránh được cảm
thán, thực sự là một chuyến đi thất bại.
***
Lúc trở về Diệp Ân không có biểu hiện gì, bạn tốt hỏi cô tối hôm qua ngủ có thoải mái không: “Rượu là một loại
thuốc thôi miên tốt nhất,tớ ngủ chưa bao giờ an tâm.”
Quay đầu lại thấy ánh mắt Diệc Nam hơi
phức tạp, cô vội vàng cúi đầu: “Chỉ là đỉnh núi lạnh quá, sau này chúng
ta không tới có được không?”
Diệc Nam “ừm” một tiếng xem như là đáp
lại, Diệp Ân cũng không tìm đề tài tiếp tục, chỉ là phát hiện nữ sinh
kia tâm tình tốt hơn nhiều, thường len lén liếc về phía Diệc Nam khuôn
mặt nhỏ nhắn hồng lên khả ái.
Diệc Nam giúp Diệp Ân cầm ba lô, dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh nhìn thẳng đi về phía trước.
Diệp Ân nhìn về phía dưới chân núi, hít thở sâu: “Không khí trên đỉnh núi lại tệ như vậy.”
Diệc Nam không yên lòng, qua vài giây mới đáp lại: “Ô nhiễm nghiêm trọng, chân núi có nhà xưởng.”
Diệp Ân như có điều suy nghĩ nhìn anh một cái, cuối cùng nhấp mím môi không nói gì.
Chuyến đi chơi ngoại thành rất nhanh liền bị Diệp Ân quên đi, nếu không phải ở trường học thường gặp nữ sinh kia
thì thực sự có lẽ cô không nhớ ra chuyện này. Dù vậy cô cũng chưa từng
nghĩ tới muốn đi chất vấn Bạc Diệc Nam, cô cũng không biết điều này xuất phát từ tâm lý gì.
Rất nhanh tới kì nghỉ hè về nước, buổi sáng Diệc Nam đứng ở trước cửa phòng tắm hỏi cô: “Muốn cùng đi không?”
Kỳ thực anh vốn không cần hỏi cô, có thể
trực tiếp mua vé máy bay, thế nhưng không biết vì sao anh vẫn hỏi, Diệp
Ân đang đánh răng, miệng đầy bọt trắng.
Cô nhìn qua gương thấy ngũ quan trầm tĩnh của anh, cuối cùng khẽ lắc đầu: “Nghỉ hè em không về, phải giúp giáo sư đi tây bộ.”
Diệc Nam chỉ gật đầu tỏ ý biết, đến khi anh đóng cửa lại Diệp Ân mới cầm lấy chén nước tiếp tục đánh răng.
Đêm trước khi về nước Diệc Nam vẫn tới
phòng cô, hai người lần này lại không ăn ý chút nào, thật lâu mà cô vẫn
không ẩm ướt được, cuối cùng vẫn là Diệc Nam dùng miệng làm cô.
Đêm đó Diệc Nam không để lại trong cô,
đây là lần đầu tiên bọn họ làm xong liền ngủ, thậm chí ngày hôm sau Diệp Ân cũng không cùng anh ra sân bay, Diệc Nam trước khi đi gửi cho cô một tin nhắn.
Nội dung rất đơn giản: Anh thích em.
Diệp Ân nhìn ba chữ kia, viền mắt bỗng nhiên thấy nóng, cuối cùng lấy di động vuốt ve thật lâu cũng không đáp lại.
Cô không dự định về nước, trong nước
không còn điều gì đáng nhớ với cô. Thu xếp mọi giáo trình chuẩn bị xuất
phát cô lại nhận được điện thoại của mẹ Kiều Chi —— ông nội bệnh tình
nguy kịch.
Diệp Ân lập tức đặt vé máy bay về nước,
thân thể ông nội luôn không tốt. Cô một mực đến bệnh viện chăm sóc, có
lẽ vì là con gái nuôi, một chút hiếu thuận liền bị xem là giả tạo ân
cần.
Bác cả bác hai nói lời lạnh nhạt, Diệp Ân cầm phích nước chạy đi, cánh cửa ngăn cách mọi lời nghi kỵ cùng chế
nhạo, cô cứng rắn chịu đựng không để rơi nước mắt.
Đứng ở hành lang cho gió thổi thật lâu, cô xoay người chuẩn bị trở về, ở chỗ rẽ cô gặp Bạc Diệc Nam.