Editor: AI
Lúc Thư Minh Quân đến đây, Thư Dao còn đang nằm trên người Lương Diễn.
Tôi hôm qua cô không ngủ ngon nên bây giờ có hơi buồn ngủ. Mà vốn dĩ Thư Dao cũng không muốn đơn độc giáp mặt với Thư Minh Quân -- cho dù Thư Minh Quân là chị họ ruột của cô.
Thư Minh Quân banh mặt, ngồi trên ghế trước mặt Lương Diễn nhưng không nói lời nào, cô nhìn Lương Diễn chằm chằm, giọng nói cũng lộ ra sự cứng rắn, đè nặng cơn tức: “Anh Lương, sao anh không giải thích một chút vì sao em gái của tôi lại ở chỗ này?”
Không chờ Lương Diễn nói chuyện, cô đã cướp lời trước, cơn tức giận hiển nhiên đã bung nóc nhà, ngay cả giọng nói cũng chứa đựng sự ức chế cực điểm: “Em gái tôi vừa mới thành niên!”
Bốn chữ sau được nhấn mạnh, Thư Minh Quân bước về phía trước một chút, cố ý muốn kéo Thư Dao qua đây nhưng mà Thư Dao lại tránh cô, vẫn dán người vào lồ ng ngực Lương Diễn, không nhìn cô, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: “Anh.”
Thư Minh Quân như không thể tin vào mắt mình, kêu cô: “Dao Dao!”
Giọng nói vừa gấp gáp vừa nóng lòng: “Em qua đây,” Thư Minh Quân nói, “Chị dẫn em về nhà, nghe lời.”
Thư Dao không thèm nghe, gương mặt sạch sẽ nhẵn mịn dụi dụi vào áo sơ mi của Lương Diễn, không chịu xoay người lại. Nghiễm nhiên là không muốn nhìn mặt chị mình.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Lương Diễn đưa Thư Dao về phòng nghỉ ngơi trước, xong xuôi mới nhìn về phía Thư Minh Quân: “Bây giờ cô đã thấy Dao Dao không muốn theo cô trở về.”
Thư Minh Quân lạnh giọng hỏi: “Anh đã làm gì em ấy? Đang yên đang lành, tuyệt đối em ấy sẽ không như vậy --”
“Thay vì ở đây chất vấn tôi thì chi bằng cô về nhà hỏi xem Thư Thiển Thiển đã đối xử với Dao Dao như thế nào,” Lương Diễn ngước mắt nhìn cô, chậm rãi nói, “Bởi vì cô là chị của Dao Dao nên bây giờ cô mới còn đứng ở đây, dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với tôi.”
Sắc mặt Thư Minh Quân xanh mét. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cô ấy ở chỗ tôi rất tốt,” Lương Diễn nói, “Cô yên tâm.”
“Anh nhìn dáng vẻ của con bé bây giờ mà gọi là tốt à?” Thư Minh Quân cắt lời Lương Diễn, ngực phập phồng hiển nhiên là đang giận muốn tím người, nghiến răng nói, “Vô sỉ.”
Lương Diễn cũng không quan tâm cô ta nói cái gì, anh đứng lên xoay người đi.
Hiện giờ cho dù Thư Minh Quân không muốn đi cũng không được, người hầu đã thể hiện rõ thái độ như vậy, tiễn khách đi bất cứ lúc nào.
Lương Diễn đứng thẳng người, anh lập tức trở về phòng ngủ xem Thư Dao.
Tình trạng của Thư Dao đỡ hơn một chút so với những gì anh tưởng tượng, cô ngồi quỳ trên giường, nhìn Lương Diễn với ánh mắt trông mong, bỗng nhiên vươn tay ra với anh.
Lương Diễn biết ý của cô, đây là muốn anh ôm một cái.
Vóc dáng Lương Diễn cao ráo, Thư Dao ngồi quỳ trên giường nên cần phải đứng thẳng người lên mới có thể ôm được anh.
Cánh tay non mịn ôm lấy cổ anh, gương mặt áp lên ngực anh nhẹ nhàng cọ hai cái.
Cô nói thỏ thẻ: “Anh, có phải em phải về rồi không?”
“Chỉ cần em không muốn đi thì có thể ở lại nơi này,” Lương Diễn mỉm cười, nói, “Không cần lo lắng chuyện gì hết.”
Cảm xúc của Thư Dao bị ảnh hưởng là chuyện không thể tránh khỏi, mấy ngày gần đây cảm xúc của cô lại không mấy ổn định.
Mà Thư Minh Quân đã đến, không thể chối được là do cô ấy gây thêm sức ép cho cô.
Buổi tối sau khi thân mật, Lương Diễn đem cái đuôi nhỏ được đặt thiết kế riêng và mấy thứ đồ chơi tình thú khác lấy đi, hôn lên mặt Thư Dao, hỏi: “Có muốn kết hôn với anh không?”
Thư Dao đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe anh nói vậy thì lập tức mở to hai mắt ra, giọng nói khàn đục: “... kết hôn?”
“Đúng vậy,” Lương Diễn cúi đầu nhìn cô, “Chờ sau khi tốt nghiệp đại học, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Thư Dao sửng sốt hai giây, còn chưa kịp trả lời, Lương Diễn kéo tay cô qua đặt trên môi anh, nhẹ nhàng hôn.
“Đây có tính là cầu hôn không?” Thư Dao chần chừ, “Anh nghiêm túc?”
“Ừ.”
Lương Diễn đứng lên, áo ngủ lỏng lẻo làm lộ ra một khoảng da ngực.
Anh cúi người lấy một cái hộp nhỏ từ cái bàn bên cạnh, mở ra. Nổi bật trên lớp vải nhung đen là chiếc nhẫn kim cương đang lẳng lặng nằm đó, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Lương Diễn quỳ một gối xuống đất, nhìn Thư Dao chăm chú: “Dao Dao, em bằng lòng gả cho anh không?”
Thư Dao bỗng nhiên nói: “Chờ một chút.”
Cô nhảy xuống giường, lục tung ngăn tủ tìm kéo, cô ở trước mặt Lương Diễn cắt xuống một sợi tóc của mình. Cô thắt sợi tóc lại rồi trịnh trọng đưa cho Lương Diễn.
“Người xưa đều nói kết tóc làm vợ chồng,” Thư Dao nhìn Lương Diễn, nghiêm túc nói, “Tóc của anh quá ngắn, cho nên em chỉ có thể cắt tóc của mình tặng cho anh.”
Thư Dao kề sát mặt lại gần anh, nhẹ nhàng hôn một cái trên trán của anh.
Cô đưa cho Lương Diễn sợi tóc thề của mình, cụp mắt lại nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói: “Anh, anh nhất định phải cưới em.”
… Phần tóc đó Lương Diễn vẫn giữ gìn rất cẩn thận.
Sau đó, Thư Minh Quân rất nhiều lần dẫn theo cảnh sát đến nhà, cô quyết tâm muốn đưa Thư Dao đi mà Lương Diễn cũng không chịu nhường nhịn.
Nhưng đến khi Thư Dao đề nghị rời đi, Lương Diễn cũng không chịu thả người.
Lương Diễn không muốn nhớ lại những ngày sau khi tranh chấp cùng cô, bao gồm cả bảy ngày anh khi dễ cô.
Đó là chuyện khiến anh hối hận nhất.
Trong đó có hai ngày Lương Diễn nghỉ phép, anh không đi bất cứ nơi nào mà chỉ ở bên cạnh Thư Dao.
Hai người ở trong thư phòng, trong phòng ngủ, liều chết hôn môi.
Anh dùng tất cả thủ đoạn để cô không rời khỏi anh.
Đến ngày thứ 8, Lương Diễn cuối cùng cũng buông tay, đưa cô trở về.
Mấy ngày nay Thư Dao sinh bệnh phát sốt, Lương Diễn đi thăm cô. Anh đứng ngoài cửa phòng mà không chịu đi vào.
Vẫn là Thư Minh Quân đi ra, hai mắt đỏ hoe kêu anh đi vào thăm.
Bất quá cô mới rời khỏi anh hai ngày mà Thư Dao đã bị Thư Minh Quân nuôi thành một thân đầy màu bệnh, trên cổ tay có dấu mới bị nhéo.
Lương Diễn dường như cố gắng áp chế cơn giận trong lòng mới đi xem xét tình hình của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thư Minh Quân, hỏi: “Đã cho cô ấy dùng thuốc gì?”
Thư Minh Quân giải thích tường tận, lại khó hiểu mà hỏi: “Trước đây em ấy không kháng cự việc tiêm chích, không biết vì sao lại không chấp nhận tiêm tĩnh mạch … Chỉ có thể đè người lại mà chích.”
Thư Dao sau khi phát sốt thì mơ mơ màng màng, nỉ non kêu anh ơi.
Lương Diễn vươn tay ra, cô lập tức rướn người qua, giọng nghẹn ngào: “Anh ơi, em đau quá.”
Lương Diễn vuốt tóc cô, hôn trán cô một cách nâng niu, dỗ dành: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Cũng chỉ có một lần này, những lần sau dù Thư Minh Quân nói cái gì Lương Diễn cũng không chịu bước vào.
Hai người nói chuyện với nhau, Thư Minh Quân nói thẳng với Lương Diễn, Thư Dao đã không còn nhớ rõ anh.
Ký ức về Lương Diễn đã hoàn toàn bị rửa sạch sẽ.
Bao gồm chuyện cô đã từng đồng ý kết hôn với Lương Diễn.
Lương Diễn không nói lời nào.
Thư Minh Quân ra điều kiện với Lương Diễn, yêu cầu anh không thể quấy rầy cuộc sống của Thư Dao thêm nữa.
Lương Diễn nhìn cô: “Tiền đề của điều kiện là cô phải bảo đảm Thư Dao thật sự có thể khôi phục lại bình thường.”
Giọng nói của anh dường như trở nên thấp hèn hơn, Thư Minh Quân cắt lời anh: “Đương nhiên.”
Sau khi trở về, Đặng Giác khó hiểu hỏi Lương Diễn: “Anh thật sự cứ như vậy mà đưa Thư Dao đi rồi?”
Lương Diễn nhìn anh ta: “Chỉ là tạm thời.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh không có khả năng cứ như vậy mà từ bỏ Thư Dao. Cô đã đeo nhẫn của anh, nhận lời cầu hôn của anh.
Nếu như Thư Minh Quân có thể giúp cô khỏe mạnh trở lại, vậy thì anh có thể theo đuổi cô lại.
Trên thế giới này không có ai hiểu Thư Dao hơn anh, anh biết rõ tất các những sở thích của cô.
Mấy ngày trước khi Thư Dao vừa rời đi, anh còn ngờ ngợ rằng cô hãy còn ở đây, trước khi ra cửa còn theo thói quen dặn dò người hầu gọi cô dậy ăn sáng.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh mới ý thức được mình vừa nói gì.
Cô đã trở về rồi.
Bộ lego mà cô chơi dở vẫn còn ở trong thư phòng, máy tính và điện thoại vẫn còn đăng nhập tài khoản của cô. Trong phòng ngủ toàn là dấu vết cô đã từng ở, cô thích vật dùng có màu nhạt, bao gồm bàn chải đánh răng, ly súc miệng, khăn lông này nọ. Còn có cái chăn mà cô yêu thích nhất.
Toàn bộ đều là cô mà lại không phải là cô.
Cho đến buổi tối ngày thứ ba, Lương Diễn mơ hồ nghe được tiếng nức nở của con gái, anh vươn tay ra theo bản năng vuốt v e tóc cô, dỗ dành: “Đừng sợ, anh đây.”
Nhưng chỉ sờ được khoảng không. Chỉ có phần chăn đệm thừa ra. Xung quanh yên tĩnh, Lương Diễn mở mắt, trên giường trống trơn, vòng tay trống rỗng.
Cho đến giờ phút này anh mới rõ ràng nhận thức được thì ra cô đã đi rồi.
Một tháng sau khi Thư Dao đi, Lương Diễn dọn ra khỏi Tây Sơn, dọn vào biệt thự Di Hòa.
Toàn bộ đồ vật trong căn phòng này vẫn được giữ nguyên như lúc cô rời đi, định kỳ sẽ có người đến quét dọn vệ sinh.
Cũng nên dừng lại ở chỗ này rồi.
Ngày Thư Dao thuận lợi nhập học, Lương Diễn ở bên ngoài trường, lặng lẽ nhìn cô và Ngải Lam tay trong tay dung dăng dung dẻ đi vào trường, bên cạnh còn có Tần Dương đang ngái ngủ, hai người này đều là bạn tốt của cô.
Lương Diễn liên hệ với trường học, anh bằng lòng quyên góp giúp đỡ trường nhưng khoản tiền đó có một yêu cầu, đó chính là dùng cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng của trường, không được dùng cho việc khác.
Lấy điểm của Thư Dao mà nói thì cô có thể vào được trường tốt hơn nhưng cô đã chọn nơi này, Lương Diễn cũng muốn cho cô có bầu không khí học tập càng thêm tươi đẹp mà thôi.
Lương Diễn đến công viên bỏ phế, cho người tìm trong số mấy cái bình ước nguyện cuối cùng cũng tìm được cái bình của Thư Dao. Thời gian quá lâu nên tờ giấy trong bình đã ngả màu vàng úa, Lương Diễn mang cái bình về nhà, cẩn thận đặt lên bàn sách.
Việc trùng tu công viên tốn gần hai năm, ngày công viên khánh thành, Lương Diễn còn tự tay viết chữ cho người khắc vào trên cái thân cây mộc phù dung cao nhất, lâu năm nhất trong vườn.
[Công viên này dành tặng cho ái thế Anh Đào, nguyện nàng trăm tuổi vô ưu, tránh khỏi bệnh tật, thể xác và tinh thần đều yên vui]
……
Lương Diễn đợi Thư Dao ba năm, không đến tìm cô lần nào.
Anh nhìn Thư Dao vui vẻ hưởng thụ tuổi thanh xuân của mình, giống như bao sinh viên khác, cùng bạn bè đi học, tán gẫu, ru rú trong nhà.
Chỉ là lơ đãng để cô vướng vào lùm xùm với công ty quản lý. Có điều người trẻ tuổi chịu chút khổ cũng không sao, lúc xác định đối phương chỉ là muốn thu mua tài khoản của cô, Lương Diễn cũng không ra tay can thiệp.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.
Đáng tiếc để Thư Minh Quân đánh hơi được chuyện khác thường, cô ấy chủ động sắp xếp cho Thư Dao đi xem mắt.
Thư Minh Quân còn ngây thơ cho rằng anh sẽ cố kỵ Đặng Giới mà không đụng đến Thư Dao.
Ngày tiếp theo sau khi biết được Thư Minh Quân sắp xếp xem mắt cho cô, Lương Diễn đồng ý lời mời của phía trường đại học, đi tham dự tiệc tối, nhìn gương mặt khẩn trương của cô khi biểu diễn trên sân khấu.
Lúc trước làm gì có chuyện Lương Diễn sẽ tham gia loại tiệc này, chẳng qua anh chỉ mượn cơ hội này để tiếp cận Thư Dao mà thôi.
Bên trong xe, Lương Diễn đã sớm để ý đến cô, chiếc áo thun polo đồng phục, trên ngực đeo thẻ tình nguyện. Cô vẫn gầy như vậy, quần áo rộng thùng thình như tròng tạm vào người, giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống đất.
Lương Diễn nghe thấy cô hỏi: “Xin hỏi ngài Lương có ở đây không?”
Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm.
Lương Diễn hạ cửa sổ xe xuống.
Xa cách ba năm, rốt cuộc Lương Diễn cũng nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt cô.
Đôi mắt cô vẫn sáng ngời như vậy, vẻ nhanh nhạy mà ba năm trước đây anh chưa từng nhìn thấy.
Ở bên ngoài phóng khoáng trưởng thành, đây mới là dáng vẻ cô nên có.
Trên mui bàn tay của Lương Diễn đã cố đè lại gân xanh đang nổi lên, nhưng anh chỉ có thể bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
- - Tiểu Anh Đào --
- - Cuối cùng chúng ta cũng có một khởi đầu bình thường rồi--
___________ Dòng ngăn cách hồi ức ____________