Thư Dao nhào qua, nặng nề đè anh lên trên giường.
Lương Diễn dung túng hành vi của cô, mặc cho cô đè xuống, tay còn đỡ phía sau cô, phòng ngừa vật nhỏ này giữ không tốt, lại không cẩn thận ngã xuống.
Có một người vợ bảo bối như vậy, Lương Diễn lo lắng từ giây từng phút, chỉ sợ cô có gì ra ngoài ý muốn.
Thư Dao cũng sợ ngã xuống, hai cái tay nhỏ xinh đè cánh tay Lương Diễn lại.
Cô cố ý chơi xấu, còn muốn lấy miệng đi cởi cúc áo của Lương Diễn.
Hoàn toàn không biết trời cao đất dày.
Lương Diễn vươn tay, vuốt mái tóc xù xù của cô, có ý đồ ngăn cản hành động hơi ngu ngốc này của cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng nghịch.”
Thư Dao càng muốn nghịch, ủi vài cái, chui ra từ trong bàn tay anh, hàm răng tinh tế cắn cúc áo của anh, thử hai lần, ngẩng mặt nói với Lương Diễn: “Nghe nói có người có thể dùng đầu lưỡi thắt nơ bằng cuống quả anh đào, em muốn khiêu chiến thử xem mình có thể cởi cúc áo cho anh hay không.”
Lương Diễn bật cười, cố ý trêu đùa cô: “Lỡ đâu không cởi được thì sao?”
“Chắc chắn có thể cởi,” Thư Dao nói một cách chắc chắn: “En thử xem.”
Thư Dao cúi người, dùng hết cả hàm răng, đầu lưỡi, môi, tốn thời gian rất dài, rốt cuộc chờ được đến lúc cúc áo bị cởi bỏ thành công.
Cô lập tức vểnh cái đuôi lên, kiêu ngạo đầy mặt nhìn về phía Lương Diễn: “Nhìn xem, em đã nói mình có thể làm được mà.”
Lương Diễn vẫn đặt tay ở sau gáy cô, vuốt v e dịu dàng, anh dụ dỗ cô gái nhỏ: “Vậy có muốn để anh cũng thử xem sao không?”
Thư Dao chưa ý thức được bản thân mình chuốc họa vào thân, cô vẫn ngây thơ mờ mịt như cũ: “Nhưng quần áo em đang mặc bây giờ không có cúc áo nha.”
Lương Diễn bắt được tay phải của cô, đặt ở bên môi, hôn lần lượt từng ngón: “Vậy để anh kiểm tra kĩ một chút, nhìn xem Dao Dao có lén giấu đi đâu không.”
Làn váy bị vén lên, Thư Dao chậm chạp hiểu ra anh nói kiểm tra cúc áo là có ý gì.
Trước khi sự việc phát triển tiến thêm một bước, Thư Dao bắt lấy tay anh, dịch người lên, dùng sức hôn lên mặt anh, dùng giọng nói cực nhỏ hỏi Lương Diễn: “Vậy anh trai có muốn hoàn toàn ăn luôn su kem vào hôm nay không?”
Lương Diễn tạm dừng một lát, không nói gì, bàn tay to lướt qua mái tóc mềm mại của cô, lòng bàn tay mềm mại ấm áp mát xa da đầu cô: “Su kem sẽ rất đau.”
Thư Dao có chút rối rắm.
Cô vẫn luôn rất mẫn cảm, có thể nếm được càng nhiều vui sướng hơn người bình thường, đổi lại, cũng phải thừa nhận càng nhiều đau khổ hơn.
Thôi kệ, đau dài không bằng đau ngắn.
Thư Dao không tin mà cũng không muốn có một tình yêu thuần khiết lãng mạn.
Cô rất yêu Lương Diễn, cũng bằng lòng trả giá nho nhỏ để có được anh.
“Em không sợ,” Thư Dao nắm tay Lương Diễn, chủ động dán lên má mình, ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt sáng ngời mà sạch sẽ: “Nếu là anh, em có thể chịu đựng.”
Không biết có phải Thư Dao bị ảo giác hay không, cô cứ cảm giác khi nói ra lời này, ánh mắt Lương Diễn nhìn cô cũng trở nên càng dịu dàng hơn.
Thư Dao nhạy bén cảm nhận được, Lương Diễn hình như rất thích cô nói lời âu yếm như vậy.
Anh giống như rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần cô chủ động ôm ấp hôn thơm, nói vài câu dễ nghe.
Lương Diễn xoay người lại, đè cô ở dưới người.
Chống cánh tay lên giường, cho dù là đến lúc này, Lương Diễn cũng sẽ chú ý tới, miễn cho đè vào cô.
Anh hôn lên má Thư Dao, giọng nói trầm thấp: “Vậy em chờ anh, anh đi mua một vài thứ cần thiết.”
Thứ cần thiết?
Hai người thân thiết gần gũi còn cần thứ gì à?
Thư Dao không có chút kinh nghiệm nào trở nên ngơ ngác.
Đầu nhỏ của cô xoay chuyển một vòng thật lớn, mới tỉnh ngộ lại, mở to hai mắt nhìn Lương Diễn, kinh ngạc: “Nơi này của anh không có à?”
“Đương nhiên không có,” Lương Diễn bất đắc dĩ búng một cái vào trán cô: “Anh chỉ có em, sao có thể sẽ có vật như vậy?”
Thư Dao chần chờ: “Nhưng anh trông có vẻ rất giỏi nha.”
“Tự học thành tài,” Lương Diễn thở dài, kiên nhẫn giải thích với cô: “Có rất nhiều con đường để thu được tri thức, không nhất thiết cứ phải thực hành.”
Thư Dao phản bác anh: “Nhưng có câu thành ngữ gì mà lý luận suông ấy, còn có câu nói gọi là thực hành thì mới có thể hiểu chính xác.”
“Sao em biết chúng ta chưa từng thực hành?” Lương Diễn cúi đầu nhìn cô: “Nhưng vừa đến thời điểm cuối cùng là em đã khóc thở hổn hển, vừa cắn vừa cào, thở không ra hơi, đáng thương như vậy, bảo anh làm sao nỡ xuống tay?”
Thư Dao đúng lý hợp tình: “Dù sao thì hiện tại em không nhớ rõ nha, anh nói cái gì mà chẳng được.”
Cô lại bắt đầu chơi xấu, ngay cả Lương Diễn cũng hết cách với cô.
Thư Dao nắm áo sơ-mi của Lương Diễn, nghĩ một lát, vẫn nói cho anh biết: “Bà dì của em sắp đến rồi, gần đây là kỳ an toàn đó. Nếu thật sự muốn cái gì kia, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
“Kỳ an toàn cũng không chắc chắn chuẩn xác,” Lương Diễn véo má mềm mại của cô, đứng lên: “Em vẫn còn nhỏ tuổi, bây giờ lại đang đi học, không thể mạo hiểm như vậy.”
Thư Dao thành thật gật đầu.
Cô quả thật chưa có ý định làm mẹ.
Đối với cô mà nói, kết hôn và sinh con đều là việc rất xa xôi.
Lương Diễn quay người lại, ôm lấy cái đầu nhỏ của cô, giọng nói có ý cười: “Ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ nhanh thôi.”
Thư Dao nhịn không được trêu anh: “Đàn ông quá nhanh không tốt.”
Lương Diễn không ngờ vậy mà cô sẽ nói như vậy, lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: “Quá nhanh? Lần trước là ai khóc lóc cầu xin anh nhanh ra đi?”
Thư Dao bị anh nói cho nghẹn họng, nhớ lại hình ảnh nào đó, lập tức kéo chăn che miệng lại, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, nhỏ giọng phản bác: “Thật là mệt mỏi quá nha.”
Một giây lúng túng.
Lương Diễn cười nhìn dáng vẻ lém lỉnh của cô, sửa sang lại phần dưới áo sơ-mi bị cô làm loạn, quay người rời đi.
Khi đi qua phòng khách, đèn phòng khách đèn không mở, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau và tiếng cười khẽ.
Cửa mở ra, Lương Diễn liếc mắt một cái nhìn thấy Triệu Ngữ Trúc ôm ba Lương. Người ba nghiêm túc, lúc này giống như thay đổi thành một người khác, cười nắm cổ tay của Triệu Ngữ Trúc.
Ba mẹ là thanh mai trúc mã, vốn dĩ đối tượng mà Triệu Ngữ Trúc định liên hôn không phải là ba Lương, mà là một người nhà khác. Sau khi bà Lương biết được tin tức liên hôn, lập tức đi tìm người nhà họ Triệu nói chuyện suốt một đêm, lúc này mới ôm được người đẹp về.
Nhìn thấy Lương Diễn, Triệu Ngữ Trúc lập tức buông tay ra, ngồi lại một cách đoan trang, hỏi anh: “Sao con lại xuống dưới rồi? Sao không ở bên Dao Dao? Con bé ngủ rồi à?”
Lương Diễn dừng bước lại, anh đã quen thuộc với cái cảnh khi ba mẹ gần nhau là thể hiện ân ái khắp mọi nơi, trả lời: “Con đi mua ít đồ.”
Triệu Ngữ Trúc nghi hoặc hỏi: “Mua cái gì? Nhà chúng ta không có à? Còn muốn con đi ——”
Ba Lương chạm vào bà một cái, ngăn cản bà tiếp tục nói.
Ông nhìn Lương Diễn, vẻ mặt nghiêm túc: “A Diễn, con tới đây với ba một chút.”
Lương Diễn đi theo ba vào trong phòng bên cạnh, ba Lương cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng đến chủ đề: “Ba nghe nói về việc trong nhà họ Thư của con bé, ba mẹ con bé mất sớm, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn ở trong nhà bác cả.”
Lương Diễn gật đầu: “Không sai.”
“Ba còn nghe nói, khi con bé mới vừa thành niên, con đã bắt người tới chỗ còn ở,” Ánh mắt của Lương sắc bén, nhìn chằm chằm vào anh: “Có đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ba năm trước, Thư Minh Quân từng cáo trạng với bà, nói con đoạt em gái nhà người ta, cũng không cho nó gặp mặt, những việc này đều là sự thật?”
“Đúng vậy.”
“Trước khi đón con bé về nhà, con còn làm người ta bị bệnh, mời bác sĩ đến khám,” Giọng nói của bà Lương đã bắt đầu run rẩy: “Cũng là sự thật?”
Lương Diễn im lặng một lát, trả lời: “Đúng vậy.”
Trả lời xong ba câu hỏi, vẻ mặt của Lương Diễn vẫn bình tĩnh, giọng điệu bình thản, không hề có dáng vẻ muốn thanh minh cho bản thân.
Anh phản ứng như vậy đã hoàn toàn chọc giận ba Lương.
Ba Lương hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh một cái lên trên bàn, tức giận mắng anh: “Hoang đường!”
Ba Lương tức giận đứng bật dậy, chỉ vào Lương Diễn, hạ giọng mắng: “Con có phải là súc sinh không hả? Hả? Những lời ba dạy con lúc trước đều dạy vào trong bụng chó hả? Một đứa bé như vậy, mới vừa lớn thôi, con giấu ở trong phòng giấu lâu như vậy, con ——”
Ông không nghĩ ra lời nào thích hợp hơn để mắng Lương Diễn, tay vô lực gác ở trên mặt bàn: “Con như vậy thì bảo ba sau này phải gặp ba mẹ nhà người ta như thế nào?”
“Những chuyện cũ ba năm trước, Thư Thế Minh đều không biết gì hết,” Lương Diễn đứng thẳng tắp, đáp lại ba của mình: “Thư Minh Quân sẽ không phản đối. Ba cũng biết đấy, bây giờ Dao Dao không nhớ rõ gì hết.”
Ba Lương nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng nói thẳng: “Bao gồm cả chuyện con bắt nạt còn bé đến mức bị bệnh?”
“Vâng.”
Ba Lương dùng từ rất uyển chuyển.
Mãi cho đến không lâu trước đây nói chuyện phiếm với bác sĩ lúc đó, ông mới biết được, Lương Diễn đã làm cái gì vào ba năm trước.
Bác sĩ được mời đi khám bệnh cho cô gái ở giữa phòng ngủ, cô gái sốt nhẹ, mệt mỏi chán ăn, từ chối truyền dịch và phương pháp điều trị, chỉ chịu uống thuốc.
Bác sĩ không nói là bởi vì nguyên nhân gì mà sinh bệnh, chỉ mơ hồ nói một câu tiêu hao thể lực quá mức, giảm sức đề kháng, ba Lương có thể đoán được đại khái.
Ba Lương chợt kinh ngạc phát hiện ra, bản thân mình hiểu biết con trai còn chưa đủ sâu; ông khó có thể tưởng tượng được, vậy mà đứa con trai ôn tồn lễ độ còn có thể làm ra những chuyện xấu này.
Ba Lương ngã ngồi thật mạnh lên ghế, vẻ mặt mệt mỏi: “Con đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, bây giờ không sợ con bé nhớ ra à?”
Lương Diễn im lặng một lát, mới mở miệng: “Sợ.”
Anh nhìn vào ba mình, nhẹ giọng mở miệng: “Con hy vọng cô ấy vĩnh viễn không nhớ lại, nhưng lỡ đâu vẫn nhớ ra thì cho dù cô ấy muốn làm cái gì, con đều sẽ không ngăn cản nữa.”