Hai giây yên tĩnh.
Tay Lương Diễn đặt sau lưng Thư Dao hơi hơi cứng đờ.
“Dao Dao,” Lương Diễn híp mắt, chậm rãi nói: “Anh thấy là em muốn ăn kẹo cứng rồi.”
Thư Dao nửa quỳ ở trên giường, nắm một góc áo sơ-mi của anh, ngẩng mặt nhìn anh: “Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, hơn nữa sau khi chúng ta ở bên nhau, chẳng lẽ anh không động lòng một chút nào sao?”
Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lương Diễn buông ngón tay đang xoa huyệt thái dương cho cô ra, đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái, vuốt phẳng một nếp gấp nhỏ trên quần áo, sửa cho đúng: “Anh cũng không phải là cầm thú.”
Thư Dao nhỏ giọng nói thầm: “Không bằng cầm thú.”
Vừa dứt lời, Lương Diễn vươn tay, cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng đánh cô một cái.
Thư Dao che mông lại, giống như phát ti3t mà cắn anh một cái cách lớp áo sơ-mi, hung hăng: “Làm gì thế? Rất đau đấy!”
Anh đánh cô nhưng dùng lực cũng không mạnh, làm sao bỏ được để thật sự ra tay.
Đều là làm bộ làm tịch để dọa cô thôi, chẳng qua là lớn lên nhiều thịt, cứ tiếp tục đánh như vậy thì vẫn thấy đau.
“Đau mới có thể nhớ lâu,” Lương Diễn nắm lấy cánh tay cô, rũ mắt nhìn cô: “Sau khi quay về thì lại dạy dỗ em thật tốt..”
Áo sơ mi trên người anh đã bị Thư Dao xoa nhàu hoàn toàn, bôi toàn bộ nước lên phía mặt trên, bao gồm cả dấu vết nho nhỏ do Thư Dao vừa mới cắn anh cách một lớp quần để lại.
Vị không tệ, Thư Dao làm càn, nóng lòng muốn thử cắn lại anh một lần nữa xem sao, ai ngờ vừa mới dán lên, đã bị Lương Diễn xách cổ áo kéo về phía sau.
Lương Diễn lấy giấy lau mặt cho cô, lau nước mắt nhưng lại không cẩn thận lau tới chỗ khác: “Đừng nghịch.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Thư Minh Quân đi ra ngoài mua cháo đã quay lại, xách theo hộp cơm lớn lớn bé bé trở về.
Cô lấy đồ vật ra hết tầng này đến tầng khác, đặt ở trên bàn.
Thư Minh Quân nhìn chằm chằm vào Thư Dao: “Cũng không biết bây giờ em muốn ăn cái gì nên mua mỗi thứ một ít…… Bác sĩ đề nghị em nên ăn mấy thứ dễ tiêu hóa, uống chút cháo nhé?”
Mãi cho đến khi đi ra ngoài mua đồ, cô ấy mới kinh ngạc phát hiện, thế mà cô không biết em gái thích ăn cái gì.
Thư Dao rúc trong lồ ng ngực Lương Diễn, cười với chị họ: “Cái gì cũng được.”
Thư Minh Quân thấy tình trạng của cô cũng coi như bình thường, nhìn không ra khác thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bưng một bát cháo tới gần Thư Dao: “Em muốn nếm thử cái này không? Chủ cửa hàng nói cái này được ưa chuộng nhất.”
Thư Dao nửa ngồi ở trên giường, vươn tay đi lấy thìa, trong lúc vô tình chạm vào ngón tay Thư Minh Quân, trong dạ dày ghê tởm như sông cuộn biển gầm. Cô rút tay về trong nháy mắt.
Thư Minh Quân nhìn động tác theo bản năng của cô, nụ cười trên mặt c**ng cứng lại.
“Chị Quân,” Thư Dao do dự nói với cô ấy: “Hình như em có vấn đề rồi.”
Cô miễn cưỡng nói xong một câu như vậy, cảm giác buồn nôn càng ngày càng nghiêm trọng, Thư Dao thật sự không nhịn được, đứng lên, chạy tới nhà vệ sinh, thời gian nôn khan rất lâu, nhưng cũng không thể nôn ra cái gì.
Vẻ mặt của Thư Minh Quân trở nên nặng nề, suýt nữa hắt bát cháo nóng lên mặt Lương Diễn.
Cô ấy nghĩ đến một khả năng có chút kinh khủng.
Tuy rằng lần trước kiểm tra Dao Dao vẫn bình yên nhưng nhỡ đâu lúc sau Lương Diễn thú tính quá độ thì phải làm sao bây giờ?
Mặc dù thời gian ngắn đến mức Thư Minh Quân không thể suy nghĩ được gì nhưng cô ấy đang lòng dạ rối bời, cũng không rảnh để suy xét những sai lầm trong khoảng thời gian này.
Ngực phập phồng kịch liệt, Thư Minh Quân đè giọng nói, quơ quơ cái bát trong tay, nhỏ giọng chất vấn Lương Diễn: “Anh động vào em ấy? Em ấy còn đang đi học đấy anh có đúng mực không vậy?”
“Không hề,” Lương Diễn thề thốt phủ nhận, anh nhìn cháo trong tay Thư Minh Quân, hơi hơi nhíu mày: “Mùi vị cái này quá ngấy, đổi một phần ít đường tới đây.”
Anh biết Thư Dao thích cái đẹp, không thích để người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô nên chỉ canh giữ ở cửa, chờ sau khi Thư Dao súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, Lương Diễn mới hỏi: “Có tốt hơn chút nào không?”
Sắc mặt của Thư Dao cũng không tốt, cô lắc lắc đầu.
Mời bác sĩ làm kiểm tra một lần nữa cho Thư Dao, nhưng khi đo huyết áp, Thư Dao lại không phối hợp.
Cô ngồi trong lồ ng ngực Lương Diễn, vén tay áo lên. Y tá vừa chạm vào cánh tay cô, Thư Dao đã dùng sức rút về, túm áo sơ-mi của Lương Diễn, từ chối cô ấy đụng vào.
Y tá rất xấu hổ.
“Em không muốn để bọn họ chạm vào mình,” Thư Dao nhìn về phía Lương Diễn với vẻ cầu xin: “Mỗi khi các cô ấy lại đây, em lại thấy khó chịu.”
Vẻ mặt cô lúc này lộ ra kiểu trắng bệch không bình thường.
Lúc trước vẻ mặt trắng, còn thoáng mang theo một chút màu máu; nhưng hiện tại, vẻ mặt như có bệnh, dường như ngay sau đó đã có thể té ngã trên đất.
Ngón tay cô gắt gao nắm áo sơ-mi của Lương Diễn, biểu cảm và ánh mắt của Thư Dao như vậy, cho dù Lương Diễn có ý chí sắt đá lại như thế nào thì cũng không thể từ chối yêu cầu vào giờ phút này của cô.
Nhưng vẫn phải đo huyết áp.
Lương Diễn chậm rãi nói, đưa ra một biện pháp điều hòa: “Vậy anh tới làm được không?”
Hiện giờ đã dùng máy đo huyết áp điện tử, rất dễ sử dụng, y tá ở bên cạnh làm mẫu một lần.
Thư Dao duỗi tay đang túm tay áo, nhìn Lương Diễn đeo máy đo huyết áp cho cô, lúc này mới thành công đo ra chỉ số.
May mà đo nhiệt độ cơ thể cũng không cần tiếp xúc, Thư Dao nửa ngồi ở trước bàn vuông nhỏ, uống từng ngụm cháo.
Bác sĩ và Lương Diễn, Thư Minh Quân cùng nhau đi ra ngoài, đứng ở bên ngoài, nhỏ giọng trò chuyện.
Bác sĩ rất có trách nhiệm thông báo: “Tụt huyết áp cũng có thể dẫn tới nôn mửa, cảm giác ghê tởm.”
Thư Minh Quân nhíu mày: “Lúc êm đẹp thì không nôn, chỉ cần người khác chạm vào em ấy một cái, em ấy sẽ nôn ngay lập tức.”
Chuyện này đã vượt qua phạm vi chuyên môn của bác sĩ.
Bác sĩ tháo mắt kính ra, nói: “Cái này giống với tình trạng bệnh tâm lý, chúng tôi đề nghị mọi người chuyển sang khoa tinh thần.”
Lương Diễn không nói lời nào, anh đứng ở cửa phòng bệnh, cách một lớp kính, lẳng lặng nhìn Thư Dao.
Thư Dao ngồi ở trước bàn vuông nhỏ, đang cúi đầu ăn cháo.
Nhưng, vừa mới ăn được hai miếng, cô đã đặt thìa xuống, rút khăn giấy ra, liều mạng xoa hai mắt.
Vừa cố gắng lau vừa đặt tay lên ngực, hít thở thật sâu, cố gắng thuận khí.
Cố gắng nghẹn không cho bản thân mình bật khóc, tay dùng sức vò giấy thành viên, bả vai run rẩy không thể khống chế được.
Khi ở trước mặt anh, vì không để anh lo lắng, cô giấu đi tất cả sợ hãi và khó chịu; chờ đến khi chỉ còn một mình cô, mới dám len lút khóc ra.
Thư Minh Quân và bác sĩ kết thúc cuộc trò chuyện, vừa định đẩy cửa đi vào thì bị Lương Diễn vươn tay ngăn lại.
Thư Minh Quân dừng chân lại, nhìn anh một cách kinh ngạc.
Cô ấy nhìn theo tầm mắt của Lương Diễn.
Cô cũng thấy được Thư Dao đang lau nước mắt ở trong phòng.
“Để cô ấy tự khóc một lúc đi,” Lương Diễn trầm giọng nói: “Cô đi vào, em ấy lại muốn nhịn xuống.”
-
Thư Dao kiên quyết không chịu tiêm, cũng may thân thể cũng không có vấn đề gì khác, sau khi kiểm tra xong là đã có thể ra viện.
Thư Minh Quân đồng ý vẫn để cho cô ở chỗ Lương Diễn bên kia.
—— Cho dù bây giờ Thư Minh Quân không đồng ý, cũng không có cách nào khác.
Ngoại trừ Lương Diễn, Thư Dao kháng cự những người khác tiếp xúc theo bản năng.
Trong mơ hồ, Thư Dao lại có chút dáng vẻ của ba năm trước đây, Thư Minh Quân cảm thấy trong lòng chua xót không thôi.
So sánh với trước kia, vẫn tốt hơn một chút, mặc dù hiện tại Thư Dao vẫn sợ người lạ nhưng có thể nói chuyện phiếm bình thường với người quen thuộc, không để lộ ra quá nhiều bài xích.
Lương Khước Quỳ nơm nớp lo sợ nhận sai với anh trai mình, Lương Diễn cũng không trách móc cô ấy nặng nề: “Không sao, em về nhà trước đi.”
Lương Khước Quỳ cảm nhận được một cách rõ ràng rằng anh trai nhà mình đã khác lúc trước rồi.
“Quay về nói với mẹ một tiếng,” Lương Diễn dặn dò cô ấy: “Tình hình sức khỏe của Dao Dao không tốt, bảo mẹ đừng tới quấy rầy.”
Lương Khước Quỳ gật đầu thật mạnh.
Lúc sắp chia tay, Lương Khước Quỳ nhớ tới một chuyện, nói cho Lương Diễn biết: “Đúng rồi, chị Thuần Vi về Tây Kinh rôi.”
Lương Diễn nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lương Khước Quỳ nói: “Mấy ngày nay chị Thuần Vi thường xuyên tới nhà làm khách, nói chuyện phiếm với mẹ.”
Lương Diễn không tỏ ý kiến: “Anh đã biết.”
Lương Khước Quỳ còn muốn tiếp tục nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy kỳ thật cũng không có gì quan trọng.
Việc Hứa Thuần Vi thích Lương Diễn cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Lương Diễn không hề có hứng thú đối với Hứa Thuần Vi càng là chuyện mọi người đều biết.
Triệu Ngữ Trúc và mẹ của Hứa Thuần Vi có quan hệ cá nhân không tệ, trước kia đã từng nửa nói giỡn mà đính hôn từ trong bụng mẹ. Đương nhiên, đây chỉ là lời nói vui đùa, bị ba Lương ngăn lại.
Lương Diễn chưa bao giờ để chuyện này ở trong lòng.
Khi còn đi học, Hứa Thuần Vi liên tục kiếm đủ loại cớ tới tìm Lương Diễn, Lương Diễn nhiều lần từ chối, sau lại không chịu nổi phiền phức, trực tiếp từ chối gặp cô ta.
Khi đó Lương Khước Quỳ thấy Hứa Thuần Vi khóc ở trong đình viện nhưng ý nghĩ duy nhất chính là anh trai nhà mình quá không có tình người.
Là em gái ruột, Lương Khước Quỳ có thể cảm nhận một cách sâu sắc rằng anh trai nhà mình không có hứng thú đối với tình yêu nam nữa, hoặc là nói, Lương Diễn căn bản không có cái gọi là rung động tuổi dậy thì.
Vì giáo dục cho em gái phải yêu quý thân thể thật tốt, khi Lương Khước Quỳ mới vừa lên cấp ba, Lương Diễn đã đọc đại học dẫn cô đi tới khoa phụ khoa của bệnh viện tư nhân, khoa sản, khoa da liễu, khoa truyền nhiễm một lần.
Vẻ mặt của Lương Khước Quỳ trắng bệch khi nhìn thấy một cô gái trẻ đi làm phẫu thuật phá thai một mình, đỏ mắt tranh cãi ngoài hành lang xem đến tột cùng là ai lây bệnh cho ai, là ai lây bệnh qua đường tình d*c cho “bạn trai”……
Cảnh cáo nghiêm khắc như vậy của anh trai khiến Lương Khước Quỳ có bạn trai thì cũng phải làm tốt biện pháp bảo vệ, ở trong mắt Lương Khước Quỳ giống như là một cái máy móc máu lạnh vô tình.
Mà hiện tại, bởi vì Thư Dao, cuối cùng cái máy này cũng có độ ấm.
Đâu phải là không có tình người, chẳng qua Lương Diễn chỉ gần gũi với một người mà thôi.
Ăn xong cơm chiều, Thư Dao kiên định không thể lay chuyển kéo Lương Diễn cùng nhau xem video và ảnh chụp.
Lúc trước Lương Diễn không muốn cùng nhau xem với cô, sợ rằng khiến cô nhớ lại những việc không vui. Nhưng Thư Dao khăng khăng lôi kéo anh nên anh đành phải thuận theo.
Một tấm lại một tấm ảnh chụp, còn có video.
Trong khoảng thời gian kia, Lương Diễn chính là toàn bộ thế giới của cô.
Thư Dao mặc váy trắng tinh khiết, ngồi trong lồ ng ngực Lương Diễn, ngón tay lén lút dời khỏi con chuột.
Cô ngẩng mặt, nghiêm túc hỏi Lương Diễn: “Là anh xóa ảnh chụp và video à?”
Lương Diễn lắc đầu: “Không phải, có mấy video cũng là lần đầu tiên anh xem.”
Thư Dao vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô chỉ dám trộm lén lút ngẩng mặt nhìn Lương Diễn, đèn chính trong phòng ngủ không bật, một tia ánh đèn sáng ngời đúng lúc dừng ở nốt ruồi bên mắt phải của anh, sáng tỏ sạch sẽ.
Thư Dao tự hỏi.
—— Người này, thật sự đã từng là bạn trai của mình ư?
Ba năm trước, cô vừa mới thi đại học xong, làm sao có thể quen biết với người như Lương Diễn? Dựa theo lẽ thường mà nói, hai người căn bản không có khả năng tiếp xúc với nhau.
Di động đặt trên bàn lóe sáng, Thư Dao mở ra xem, là 10086 gửi tin nhắn.
Cô không để trong lòng, trực tiếp xóa đi. Lại mở Weibo ra xem, nhịn không được mà phàn nàn với Lương Diễn: “Có fans nam bi3n thái cứ quấy rầy em mỗi ngày, ngày nào cũng gửi ảnh và địa chỉ khách sạn cho em, anh nói xem có phải đầu óc hắn ta bị bánh kẹp Ấn Độ dính lại rồi không?”
Lương Diễn bật cười, thuận tay vuốt v e gương mặt cô: “Đâu, để anh nhìn xem.”
Thư Dao thành thật đưa điện thoại cho anh: “Hôm nay còn chưa gửi.”
Lương Diễn nhìn mấy tin nhắn, đều là ngôn ngữ bẩn thỉu, khó nghe.
Anh sa sầm mặt mày, đặt điện thoại ở bên cạnh: “Đợi lát nữa anh sẽ xử lý.”
Ngồi có chút không thoải mái, Thư Dao thay đổi tư thế, ôm cổ Lương Diễn, tham lam hít hà hơi thở trên người anh.
“Khó trách,” Thư Dao lẩm bẩm mở miệng: “Khó trách ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy anh, em đã không sợ hãi.”
Hoàn toàn không có sự sợ hãi khi đối mặt với người xa lạ.