Quả nhiên, dù kiến thức lý thuyết có phong phú đến đâu, khi thật sự yêu đương,…vẫn chỉ là tấm chiếu mới thôi.
Thư Dao cười khúc khích, nghiêm túc trả lời Ngải Lam: [Không có tiền đồ]
Ngải Lam: [Hơi hơi hihi]
Thư Dao nghĩ thầm, nếu Ngải Lam mà biết tiến độ hiện tại của cô, chắc chắn cậu ấy sẽ hét toang lên cho mà xem.
Cô mở điện thoại ra, xem Anime một hồi.
Trong chăn như có ma lực, vốn nghĩ nằm xem một lúc, không nghĩ tới lại vô thức thấy buồn ngủ, ngáp một cái, chịu không nổi nữa, áp mặt vào gối, thả lỏng người ngủ luôn.
Cô bị ôm đến choàng tỉnh, còn chưa mở mắt đã bị người đàn ông ôm vào lòng.
Đã thế còn dùng sức làm cánh tay cô hơi đau.
Thư Dao nhìn thấy Lương Diễn, cô chưa kịp nói chuyện, mắt đã chú ý tới vệt đỏ sậm trên áo sơ mi trắng của anh, như là vệt máu vậy.
Thư Dao luống cuống hỏi: “Là máu sao?”
Lương Diễn rũ mắt nhìn xuống, trấn an cô: “Không phải, có thể là do nãy bị đổ rượu vào đấy.”
Trên người anh không có hơi rượu.
Thư Dao vô cùng hoài nghi, cô nghiêng người nhìn kỹ nhưng Lương Diễn lại nắm tay cô: “Em bệnh thì phải nghỉ ngơi thật tốt, anh đi tắm, em đi ngủ trước đi.”
Thư Dao đáp.
Cô rất lo lắng cuộc tiếp xúc thân mật tối nay, lại thêm việc Lương Diễn hóa sói đói. Nhưng ngoài ý muốn Lương Diễn cũng không động vào cô, chỉ ôm cô trong ngực, giống tư thế cô ôm gối vào lòng, sức lực lớn đến mức cô nghi ngờ anh đang có ý khi dễ cô.
“Ngủ đi.” Lương Diễn hôn lên sợi tóc cô, khàn giọng mở miệng, “Ngủ ngon.”
Thư Dao không thể nào không cảm thấu bất an.
Cô níu lấy cổ áo Lương Diễn, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Trước kia, anh cũng ôm bạn gái anh như thế này sao?”
Cô cảm nhận rõ ràng cơ bắp Lương Diễn căng cứng.
Thư Dao hỏi xong thì hối hận.
Trên giường không nên hỏi chuyện này mà.
Thật lâu, tay Lương Diễn xoa dọc sống lưng cô, nhẹ vỗ về.
“Dao Dao, anh chỉ có em.”
Thư Dao tự dịch lại lời này một lần.
Tức là sau này chỉ có cô.
Người đàn ông này trước sau không muốn nhắc đến bạn gái cũ, Thư Dao biết gặng hỏi cũng không tốt lắm, nhưng Lương Diễn có thể hứa hẹn như vậy với cô là cô cũng rất vui rồi.
Thư Dao níu lấy áo anh: “Em rất để ý đấy, anh nói được phải làm được nhé.”
Lương Diễn nở nụ cười, bàn tay lớn che mắt cô lại: “Được rồi, em là nhất, ngoan, mau ngủ đi.”
Thư Dao rất thích anh nói chuyện với mình như này.
Thật ra, cô luôn một mực ngưỡng mộ ‘chuyện ấy’ của những người đàn ông lớn tuổi—bởi vì cô cảm thấy làm ‘chuyện ấy’ cùng những người đàn ông ít tuổi hơn đều là sự bồng bột và ngu ngốc.
Nói vậy cũng không hẳn là xúc phạm mà ở một mức độ nào đó, những người trẻ tuổi thường không tránh khỏi sự bồng bột và ngu ngốc.
Một số người thích những bạn bằng tuổi tràn đầy năng lượng nhưng Thư Dao lại thích những người đàn ông chín chắn có thể định hướng cuộc đời cô.
Có lẽ những người khác không chịu nổi và ghét thái độ của Lương Diễn đối với hậu bối như vậy nhưng Thư Dao lại vô cùng hưởng thụ cách anh làm như vậy.
Tay đặt lên lưng Lương Nặc, Thư Dao nhắm mắt ngủ thiếp đi dưới sự dỗ dành của anh.
Thật lâu sau, Lương Diễn vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.
Anh biết được một phần quá khứ của cô từ Thư Thiển Thiển.
Thư Minh Quân không biết, cảnh sát cũng không thể điều tra ra được.
Thư Thiển Thiển quỳ trên mặt đất, hàm răng mất một chiếc, lung lay thân thể, cái gì cũng làm nhưng không thể thoát được.
Ngày cha mẹ Thư Dao mất, Thư Thiển Thiển theo mẹ mình nhưng không thành công bước chân vào nhà Thư Dao.
Cô ta gõ cửa.
Là Thư Dao ra mở cửa, còn tò mò hỏi Thư Thiển Thiển tìm ai.
Đó là lần thứ nhất cô ta gặp Thư Dao, làn váy xinh đẹp sạch sẽ, trên người thơm ngọt, như cô công chúa nhỏ vậy.
Trong hoàn cảnh này, nhìn Thư Thiển Thiển như cô gái nhỏ dính đầy bụi trần.
Thư Dao gọi Thư Thiển Thiển đến gần, rót nước cho cô ta lại bị mẹ Thư gọi lên lầu.
Thưu Thiển Thiển nhớ rất rõ, mẹ Thư bảo Thư Dao mặc thử một chiếc váy mới, nở một nụ cười và nói với cô ấy rằng sẽ đến công viên cô ấy thích vào cuối tuần.
Thư Thiển Thiển chưa từng nhận được sự dịu dàng như vật từ mẹ, mẹ cô ở khu lân cận luôn tranh cãi gay gắt với ba Thư, luôn muốn vơ vét tài sản nhiều hơn.
Thư Thiển thiển biết rõ mẹ đang mang thai một đứa con khác của chú Thư nhưng ông ta không thèm gặp. Cha Thư Dao chủ động gặp mặt mẹ Thư Thiển Thiển, tự mình thay anh trai giải quyết sự việc.
Nhưng Thư Thiển Thiển lại cảm thấy ly nước mà Thư Dao cho cô ta như đang bố thí vậy.
Như một người giàu tùy ý vứt cho người nghèo một đồng tiền, là sự đồng cảm rẻ tiền.
Sự việc xảy ra khi tiếng chuông cửa lẩu dưới vang lên.
Thư Thiển Thiển ra mở cửa, ngoài cửa là Tô Oản Diễm với khuôn mặt đăm đăm sát khí.
Thư Thiển Thiển thấy khẩu súng của bà ta, đầu óc rỗng tuếch, cô ta sợ hãi lẩn chạy mất, cô ta chạy vô cùng nhanh mà mục tiêu của Tô Oản Diễm là người nhà họ Thư, tâm tư không để y đến cô ta, nên cũng không bắt, hùng hùng hổ hổ cầm khẩu súng bước vào.
Mãi đến nửa tiếng sau, Thư Thiển Thiển mới thấy xe cảnh sát, mới nhận ra nhà họ Thư xảy ra chuyện.
Thư Thế Minh nhận cô ta làm con nuôi.
Thư Thế Minh nói cô ta là con gái của mình, Thư Thiển Thiển lại tưởng thật.
Cô ta thống hận cha Thư, nếu như không phải ông ta, mẹ của cô ta cũng sẽ không bị liên lụy quá lâu.
Nhưng ba Thư đã chết, Thư Thiển Thiển chuyển mục tiêu của sự thù hận và ghen tị lên Thư Dao.
Nhưng cũng không thể làm quá lộ liễu, cho đến kỳ thi đại học chấm dứt, Tô Oản Diễm rời khỏi bệnh viện tâm thần, đi lởn vởn quanh nhà họ Thư, bị Thư Thiển Thiển gặp được.
Thư Thiển Thiển trong vô thức nảy ý định để Tô Oản Diễm đi ‘xử lý’ Thư Dao sau đó tự mình báo cảnh sát đến bắt Tô Oản Diễm.
Như vậy, người đáng ghét nhất và người cô ta hận nhất, có thể giải quyết gọn gàng.
Thư Thiển Thiển cố ý nói cho Tô Oản Diễm, Thư Dao hiện đang ở nhà của một người họ hàng, lại không nghĩ rằng, Tô Oản Diễm cũng bắt cô ta luôn.
Mục đích của Tô Oản Diễm không phải muốn gi ết chết Thư Dao, mà là muốn tra tấn cô.
Cô ta hận ý ngùn ngụt đều tập trung ở Thư Dao, nhưng mà Tô Oản Diễm lại yêu Thư Dao, cô là đứa con duy nhất của ba Thư.
Mắt Thư Dao di truyền từ mẹ, nhưng lúc cười có vài phần giống ba Thư.
Tô Oản Diễm muốn nhốt Thư Dao.
Bà ta là một người điên, lối suy nghĩ của bà ta đi ngược lại tư duy người thường. Bà ta không làm tổn thương làn da của Thư Dao, nhưng sẽ vặn người cô liên tục, biến làn da của cô thành màu tím xanh do dùng kim châm nhỏ đâm vào, không chảy máu nhưng rất đau.
Thời điểm Thư Dao đau đến mức suy sụp và khóc òa, bà ta sẽ sắm vai nhân vật người mẹ, an ủi cô, bắt Thư Dao gọi ‘mẹ’.
Thư Thiển Thiển ở ngoài chứng kiến chỉ cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Vì không cho người phát hiện, Tô Oản Diễm ép Thư Thiển Thiển cầm điện thoại của Thư Dao nhắn tin với Thư Minh Quân, vờ như Thư Dao vẫn bình thường.
Chuyện như vậy chỉ trong vòng bảy ngày, Thư Thiển Thiển cảm thấy Thư Dao tinh thần bắt đầu có vấn đề.
Sau bảy ngày, khi Thư Dao bị Tô Oản Diễm ngược đãi, sẽ đau đến ch ảy nước mắt gọi anh trai cứu mình.
Khi Tô Oản Diễm đi vắng, cô sẽ ho và gọi ‘anh trai’ đến cứu mình.
Nhưng Thư Thiển Thiển tin chắc là Thư Dao không có anh trai.
Thư Thiển Thiển cho rằng cô bị ảo tưởng.