Buổi tối, Thư Dao ngủ trên giường của Lương Diễn một cách rất tự nhiên, vừa rồi thân mật đã tiêu hao rất nhiều thể lực của cô, Thư Dao cuộn mình trong lồ ng ngực anh, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Chỉ là trong mơ cũng là tình huống vừa rồi, trong mơ, Thư Dao thấy rõ trên gương mặt lạnh nhạt tự kiềm chế của Lương Diễn từ trước đến nay hiện ra ham muốn, ngón tay bị làn váy che lại, hô hấp của anh rối loạn, hơi thở nóng rực. Sau đó, Lương Diễn bóp eo cô, không cho cô động đậy, cúi người nhấm nháp cô.
Thư Dao chưa bao giờ tưởng tượng được Lương Diễn sẽ làm chuyện như vậy, càng không nghĩ tới, Lương Diễn sẽ dùng chuyện này để trừng phạt cô.
Trừng phạt quả thật chính là trường phạt, trong nhiều lần tạm dừng ở giữa chừng, Lương Diễn đã hỏi đi hỏi lại cô.
“Tại sao lại để Tần Dương chạm vào người?”
“Tại sao lại nói dối anh rằng em đang làm bài tập?”
“Sau này còn dám không về ngủ buổi tối nữa không?”
Vân vân, tất cả đều là những câu hỏi này. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thư Dao bị trêu chọc đến mức rơi nước mắt, cô nũng nịu cầu xin tha thứ, thậm chí còn kêu lên những từ lung ta lung tung như bánh su kem, trứng chiên, mì sợi tới vài lần
Lương Diễn vẫn thờ ơ. Chỉ khi cô trả lời câu hỏi một cách ngoan ngoãn, hơn nữa làm theo yêu cầu của anh, khi ngọt ngào gọi anh trai hay khi chủ động cầu xin anh, anh mới bằng lòng tiếp tục.
Cô nào đâu đã được nếm thử loại cảm giác này, lại còn rất nhiều lần. Cho dù lúc này đã ngủ nhưng vẫn chưa đủ an ổn, cái đầu nhỏ đang được sấy tóc gục mấy lần lên ngực anh, cuối cùng cũng tìm được vị trí thoải mái, sau đó cô mới yên tĩnh lại.
Lúc này cánh tay của Lương Diễn đã trở thành gối đầu của cô, một cái tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Đầu giường chỉ có một cái đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ.
Thư Dao sợ tối.
Đặc biệt là khi thức giấc giữa đêm khuya vì gặp ác mộng, nếu không có ánh đèn, cô sẽ không tự chủ được mà khóc rất lâu vì sợ hãi.
Nhưng nếu bật đèn sáng thì cô lại không ngủ ngon, nhất định phải là loại ánh sáng dịu nhẹ, mới có thể yên tâm ngủ được.
Trước kia, khi chuyển đến đây, Lương Diễn vẫn làm theo thói quen sinh hoạt lúc đầu của cô, lắp một chiếc đèn ngủ nhỏ ở bên cạnh giường.
Cho dù lúc đó Lương Diễn cũng khó xác định được, liệu cô có quay lại hay không.
Lương Diễn cong ngón tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt mềm mại của cô, nhìn lông mi của cô run rẩy, nhẹ nhàng thở dài.
Đêm nay chơi hơi quá rồi.
Cô không thể chịu nổi nhiều lần như vậy.
Lương Diễn thừa nhận vừa rồi anh rất không lý trí, anh bị k1ch thích bởi cử chỉ thân mật của Tần Dương với cô.
Khi Lương Diễn thường ngủ cùng cô mỗi đêm, d*c vọng độc chiếm của anh với cô càng ngày càng tăng lên. Anh nghĩ rằng Thư Dao sẽ sợ, nhưng lúc đó, cô lại thích thú.
Thư Dao không muốn gặp những người khác, chỉ chịu gần gũi với anh. Theo một nghĩa nào đó, Lương Diễn thực sự đã chiếm hữu cô một cách triệt để.
Lương Diễn biết loại tâm lý này hơi bị “bệnh”, mà sự ỷ lại của Thư Dao vào khoảng thời gian đó càng làm loại bệnh này trở nên trầm trọng hơn.
Anh thậm chí sẽ ghen tị với từng giọt nước rơi trên người cô, hay con chim có thể cướp đi sự chú ý của cô.
Thư Dao lại rúc rúc vào trong ngực anh, hừ nhẹ một tiếng nho nhỏ.
Lương Diễn cúi đầu, cởi cúc áo ngủ của mình, nhỏ giọng gọi tên cô.
“Tiểu Anh Đào.”
Anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn đợi sau khi cô thật sự chấp nhận mình rồi mới dịu dàng chiếm hữu cô một cách triệt để.
Thư Dao không biết, cô ngủ rất ngon, nhưng trong mơ, cô cảm giác được có người đang hôn mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn lại đầy nhẫn nhịn.
Thân thể mà cô dựa vào đang rung động, cơ bắp căng cứng, một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Thư Dao đã mất gần mười phút để từ từ nhớ lại hết những việc đêm qua.
Cô hoàn toàn tỉnh táo vì bị kinh hãi.
Thư Dao rửa mặt mấy lần, lăn lộn vài vòng trên giường, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được.
Một tờ giấy viết tay của Lương Diễn được đặt trên bàn.
“Anh đang ở công ty, bữa sáng ở bên cạnh.”
—— Câu nói này tương tự như “Tôi đang ở trên giường và cơm trong nồi”.
—— Thật may, điều anh ấy để lại không phải là “Tôi đang ở trên giường của người khác, cơm ở trong nồi bên cạnh”.
Thư Dao suy nghĩ lung tung, cô cảm thấy đau đầu.
Không thể tin được, cô suýt chút nữa đã ngủ với Lương Diễn.
Ôi, cũng không biết Lương Diễn có lý trí từ đâu tới, đã đến loại tình huống kia mà anh còn nhịn được.
Thư Dao có thể thấy rõ ràng chỗ đó phồng lên tới mức sắp nổ tung rồi.
Cô cầm điện thoại lên, muốn gửi một tin nhắn cho Lương Diễn. Cô đã nhắn tin rất dài rồi, nhưng lại không nhịn được mà xóa hết đi.
Sau khi thong thả ăn sáng xong,Thư Dao trở lại trường học, trước tiên đi đến cửa hàng máy tính để lấy máy tính xách tay về.
Tạm thời để nó ở chỗ Ngải Lam.
Ngải Lam sống trong ký túc xá, cuối tuần này đã hẹn kĩ sẽ nhờ Hoắc Lâm Sâm giúp đỡ khôi phục dữ liệu trong máy tính.
Thư Dao không có ý định làm bóng đèn, cũng không có ý định đến đó.
Dù sao đi nữa, chắc là bên trong máy tính của cô cũng sẽ không có bất cứ thứ gì mà người ta không thể nhìn.
Thư Dao do dự rất lâu, nhưng vẫn không nói cho cô ấy biết tiến triển của bản thân và Lương Diễn.
Loại chuyện này quá riêng tư.
Ánh mặt trời chói chang trút xuống, Ngải Lam tiễn Thư Dao ra cổng trường, thuận tiện mua hai ly nước ở cửa hàng nước giải khát.
Thư Dao muốn một cốc sữa ấm cực kỳ tốt cho sức khỏe, thậm chí còn không cho thêm đường.
Ngải Lam không hề nghi ngờ, đây chắc chắn là kết quả của việc Lương Diễn yêu cầu.
Trước đây, làm sao Thư Dao sẽ uống thứ này chứ,
Kể từ khi sống chung với Lương Diễn, Thư Dao ngày càng trở nên sống dưỡng sinh.
Ngải Lam rất lo lắng, hỏi: “Tối hôm qua Lương Diễn không làm gì kì quái với cậu chứ?”
Tối hôm qua.
“Không, cậu yên tâm đi,” Thư Dao cười: “Tớ vẫn là bông hoa cải của tổ quốc.”
Ngải Lam sửa lại: “Là hoa huệ vàng của tổ quốc.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy nói như vậy, ánh mắt của Lương Diễn tối hôm qua quá đáng sợ, Ngải Lam vẫn lo lắng, Thư Dao có thể nói câu này là để cô không phải lo lắng.
Cô không thể không nhìn bạn thân của mình.
Thư Dao đang cầm một ly sữa, uống từng ngụm nhỏ.
Nhìn qua thì tư thế này không có gì bất thường, cũng không có vẻ gì là bị người bắt nạt.
Chỉ là—
Hôm nay Thư Dao buộc tóc chiếc đuôi ngựa, trên cổ có một dấu vết quả dâu đỏ như ẩn như hiện.
Sau một hồi suy nghĩ, Ngải Lam quyết định không hỏi nữa, coi như không nhìn thấy gì.
Bạn thân không nói, vậy chắc chắn có lý do không thể nói.
Thư Dao thì đang xoắn xuýt một vấn đề khác.
Đêm qua giống như một giấc mơ hoang đường sau khi say rượu, nếu không phải cảm giác khó chịu khi đi vệ sinh vào buổi sáng, cô thật sự muốn lừa mình dối người.
Nhưng đó không phải là một giấc mơ.
Cô và Lương Diễn đã làm tất cả mọi thứ, ngoại trừ một bước cuối cùng.
Theo kế hoạch ban đầu, Thư Dao dự định về ở lì trong nhà đến buổi trưa, xem lại bộ phim truyền hình hoặc chơi game một lát. Tuy nhiên, việc ngoài ý muốn xảy ra, Tần Dương và bạn đã vô tình ngã cầu thang trong thư viện vào buổi trưa, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.
Thư Dao và Ngải Lam đến thăm, Tần Dương không sao cả, xương cốt chắc khỏe, không có vết thương nào khác ngoại trừ trầy xước da bên ngoài một chút.
Nhưng bạn của cậu ấy thì thảm rồi, bị gãy chân, phải băng bó một lớp thạch cao rất dày, sau này sẽ đi lại khó khăn trong một thời gian dài.
Hai người đang buồn rầu vì một chuyện khác.
“Ngày mai là sự kiện offline của “Hồng Hoang,” bạn của Tần Dương thở dài: “Bây giờ tớ không thể đi được, thật ngại với Ngải Lam quá.”
“Hồng Hoang” có một hoạt động trò chơi offline, được chia tổ đội theo khu vực thành phố, thực ra thì biến tướng trở thành tương đương với một cuộc thi đấu giao lưu quy mô lớn. Tuy nhiên, đội chiến thắng và tất cả các đội dự thi đều được tặng trang bị đặc biệt, vì vậy người đăng ký vào đội không ít.
Tổ đội yêu cầu ít nhất bốn người, vì Thư Dao không thích loại hoạt động
này nên Ngải Lam liền kéo Tần Dương và Hoắc Lâm Sâm đi, Tần Dương lại tiện thể gọi bạn cùng phòng của mình.
Nếu ngày mai bạn Tần Dương không đi, nhất thời thật đúng là không tìm được người thích hợp.
Tổ đội yêu cầu ít nhất bốn người.
Điều đó cũng có nghĩa là cuộc hẹn hò được chờ đợi từ lâu của Ngải Lam với Hoắc Lâm Sâm đã bị ngâm nước rồi.
Ngải Lam an ủi người kia: “Không sao đâu, có phải không đi thì không được đâu, chân của cậu quan trọng, đừng lo lắng những thứ này.”
Thư Dao do dự một chút, nói: “Hay là để tớ đi.”
Tần Dương lắc đầu: “Nếu không được thì thôi, cậu vốn không thích những nơi có nhiều người_____”
“Không sao.” Thư Dao cười: “Chỉ cần đừng chê tớ gà là được.”
Lần trước đi công viên giải trí của Hồng Hoang, cô vẫn tốt mà.
“Không chê không chê,” Ngải Lam vui mừng khôn xiết và vô cùng xúc động: “Chỉ cần là người là được rồi.”
Bọn họ không quan tâm đ ến thắng thua, Hoắc Lâm Sâm là nghiên cứu sinh, Ngải Lam và quỹ đạo cuộc sống của anh hiếm khi có thể trùng lên nhau. Mỗi một cơ hội có thể gặp được anh thì Ngải Lam đều cực kì trân trọng, không muốn bỏ qua.
Thư Dao: “Hừ.”
Ba người thảo luận một hồi rồi quyết định như vậy.
Sáng hôm sau, Tần Dương lái xe đến đón Ngải Lam và Hoắc Lâm Sâm, sau đó dẫn Thư Dao đến địa điểm tụ tập của hoạt động này.
Buổi tối, Lương Diễn từ chối xã giao để về nhà sớm.
Suốt cả ngày, Thư Dao cũng không liên lạc với anh.
Lương Diễn kiểm tra định vị của cô, xác định cô không đi bệnh viện, lại lo cô sẽ cố gắng chịu đựng khó chịu vì xấu hổ.
Chỉ khi tận mắt xác nhận rằng cô vẫn bình an vô sự thì Lương Diễn mới có thể yên tâm.
Thư Dao biểu hiện cũng không có gì khác thường, chỉ là không hề dám đối mặt với anh_______
Đặc biệt là khi Lương Diễn đang uống nước hoặc lấy đồ vật, Thư Dao luôn có thể liên tưởng tới một ít hình ảnh. Rõ ràng lúc ban ngày cô đã che giấu thật kĩ, sắp xếp một chỗ rồi niêm phong chúng lại. Nhưng vừa nhìn thấy anh, mọi thứ sẽ lại tuôn ra mạnh mẽ như thủy triều, chiếm cứ trong đầu óc cô một cách vững vàng, hoàn toàn không thể dứt ra được.
Điều này khiến Thư Dao ăn không yên nuốt không trôi trong suốt bữa tối.
Cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Lương Diễn.
Bình thường anh đã uống quá nhiều rượu trong giao tiếp xã giao, ở nhà, Lương Diễn gần như sẽ không động vào những thứ có liên quan đến rượu. Anh vừa đẹp trai lại vừa có sức hấp dẫn với mọi người, áo sơ mi và cà vạt thắt cài cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc đoán chính, tràn đầy vẻ cấm dục.
Nhưng Thư Dao vẫn không thể không nhớ tới việc tối hôm qua anh đã ôm cô như thế nào, dáng vẻ khi dụ dỗ cô một tiếng này lại một tiếng khác.
Bàn tay anh nóng rực, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, giọng nói có chút khàn khàn, anh dùng sức vuốt v e cô, muốn làm hỏng nhưng lại phải đè nén để hôn cô.
Lương Diễn gọi cô: “Dao Dao?”
Thư Dao đã hoàn hồn, đặt tay lên bàn một cách nghiêm túc đàng hoàng.
Cô thử thăm dò nói với Lương Diễn: “Ngày mai em muốn đi ra ngoài thi đấu game với bạn của tôi, đó chính là sự kiện offline của “Hồng Hoang” ấy.”
Lương Diễn hỏi: “Khi nào thì về nhà?”
“Có lẽ khoảng 4 giờ chiều là có thể kết thúc, chắc khoảng 6 giờ là em có thể về đến nhà.”
Lương Diễn lên tiếng, không hề có biểu cảm gì, anh đặt đũa xuống, không ăn nữa, hỏi: “Ai sẽ đi cùng em?”
Thư Dao nói: “Anh cũng biết bọn họ đó, chính là Ngải Lam, Tần Dương. ——”
Lương Diễn đột nhiên ngắt lời cô: “Không.”
“Tối hôm qua em đã đồng ý với anh, cả ngày mai sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi với anh.” Lương Diễn nhìn cô, đôi mắt anh tối sầm lại, hỏi một cách vô cảm: “Chẳng lẽ em nói lời mà không giữ lời à?”
Ơ?
Cô đồng ý khi nào?
Thư Dao không hề có ấn tượng gì về điều này, không hề có một chút xiu ký ức nào.
Thư Dao sửng sốt: “Anh có nói cho em biết à? Anh hỏi khi nào?”
Lương Diễn lấy khăn ướt ở trên bàn, chậm rãi lau sạch từng ngón tay.
Anh bình tĩnh nói: “Khi em khóc gọi anh trai, cầu xin anh làm nhanh tay lên.”