Editor: AI
Ông Tô bảo đảm sau này sẽ nhốt Tô Oản Diễm lại trong nhà, tuyệt đối sẽ không để con gái mình thoát ra ngoài được nữa.
Lương Diễn cũng không nói gì, chỉ sai người mang tài liệu đến cho anh.
Cơ mặt của ông Tô khẽ giật giật, môi run run, nửa chữ cũng không nói nên lời.
“Trước đây tôi từng nói,” Lương Diễn nhìn ông ta, “Ông và đám bạn bè chiến hữu của ông, còn có cô con gái này, trong hai người ông chỉ có thể chọn một.”
Ông Tô nhìn anh chằm chằm: “Cậu chưa làm bố, đương nhiên không hiểu được nỗi lòng của người làm bố.”
Lương Diễm lạnh nhạt nhìn ông ta: “Vậy trước đây con gái ông gây ra án mạng, có từng nghĩ đến nỗi lòng của người bố vô tội kia?”
“Trên đời này không phải chỉ có một mình con gái ông, cũng không phải chỉ có mình con gái ông là có người che chở,” Lương Diễn đứng lên, “Ông Tô đây ngẫm lại cho kỹ, trước 8 giờ tối mai cho tôi câu trả lời.”
Ra khỏi phòng họp, trợ lý nói nhỏ với anh, vợ của ông Tiêu bị bệnh nên ông ta muốn hủy cuộc hẹn buổi tối.
Lương Diễn lên tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Cuộc hẹn tối nay bị hủy bỏ cũng tốt, anh có thể về nhà sớm chút với Dao Dao.
Sau khi lên xe, Lương Diễn dùng một tay nhấn ấn đường, một tay mở điện thoại xem định vị của Dao Dao.
Thiết bị định vị mini được giấu trong mỗi bộ quần áo của cô, Lương Diễn vốn không muốn sử dụng đến cái này -- nhưng tình huống trước mắt khá đặc thù, mà Tô Oản Diễm lại giống như một ả điên xổng chuồng, nói không biết chừng lúc nào sẽ nhào ra cắn người.
Chỉ theo dõi chằm chằm Tô Oản Diễm thôi, Lương Diễn không đủ yên tâm, anh muốn lúc nào cũng phải bảo đảm an toàn cho Thư Dao.
Nếu một lúc nào đó cô chợt nhớ lại những đau khổ đã trải qua, Lương Diễn cũng có thể kịp thời chạy đến bên cô.
Hai lần trước đó đã đủ chứng minh, anh càng an ủi kịp thời thì Thư Dao khôi phục lại càng nhanh chóng.
Thông thường vào lúc này Thư Dao sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Mà hôm nay định vị của cô lại ở trong chung cư của cô.
Lúc Lương Diễn đến, không khí đang đến hồi gay cấn, ba người trong nhà đang chơi một vòng bài. Tần Dương đã uống rất nhiều rượu, áo thun cũng bị rượu thấm ướt nhẹp, anh ta không thích cảm giác ướt át trên người nên cởi phăng áo ra. Dù sao anh ta cũng lớn lên với Thư Dao, cùng với Ngải Lam hiện tại lại thiết lập nên một tình đồng chí. Không có ai dị nghị gì anh ta.
Thư Dao nhìn anh ta giống như đang nhìn một cục thịt ba chỉ biết đi, còn có Tần Dương cũng không có chút sức hấp dẫn đàn ông nào với cô. Chỉ có Ngải Lâm trêu ghẹo vài câu: “Ối dào, xơ múi đầy đủ nha.”
Thư Dao liếc nhìn, cô cảm giác còn thua xa Lương Diễn.
Bên cạnh Thư Dao có một bát vải sắp bị cô ăn sạch. Vải sau khi được hái xuống đã hơn hai ngày, trong quá trình vận chuyển lại không biết thế nào đã hơi lên men, sinh ra hơi rượu, nhưng mà Thư Dao cũng không phát hiện ra.
Vải ngọt thanh, che đi chất men, bây giờ cô ăn quá nhiều nên hơi men tích tụ, đã vượt qua khả năng chịu đựng của dạ dày. Khác với chocolate nhân rượu hay rượu nguyên chất, hàm lượng men cồn trong vải rất thấp nên tác dụng cũng rõ ràng là chậm hơn rất nhiều.
Thư Dao là không biết mình say từ lúc nào, mà kỳ thật cô cũng không biết bản thân mình say, chỉ là gương mặt dưới tác dụng của cồn thì ửng đỏ, cô ngồi xếp bằng mà cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút không ổn. Tóc cô được búi thấp, có vài sợi lòa xòa xuống cổ.
Những sợi tóc lòa xòa đó dưới ánh đèn lại ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt, giống như được mạ một lớp vàng mỏng.
Trong tay cô còn 3 quân bài Uno nhưng không biết nên đi quân nào trước.
Khó khăn lắm mới xuống được một quân mà Tần Dương ngồi bên phải cô đã đánh xuống quân bài cuối cùng, cười quỷ quyệt: “Thắng rồi!”
Ngải Lam thành thật cầm lấy một miếng giấy tự dán lên giữa trán mình. Thư Dao phản ứng hơi chậm, vừa mới cầm lấy tờ giấy dán, bóc thử hai lần nhưng không bóc ra được.
Giấy dán từ trong tay cô bay xuống đất.
Tần Dương hiểu lầm cô không muốn dán, cười: “Không chịu thua à?” Lúc nãy anh thua mấy lượt nên trên mặt bị dán đầy giấy. Còn Thư Dao lại thắng một lèo đến giờ nên trên mặt không có miếng giấy nào, bây giờ mới thua một lần.
Tần Dương nhặt tờ giấy dán dưới đất lên, bóc ra hai miếng rồi làm bộ muốn dán lên mặt Thư Dao.
Thư Dao không chịu: “Rõ ràng đã giao là thua một ván chỉ dán một miếng, cậu bóc hai miếng là ý gì?” Thật ra Thư Dao theo bản năng có chút bài xích khi Tần Dương chạm vào cô, đây chính là tật xấu của cô, không thích bị người khác chạm vào.
Có đôi khi ngay cả Thư Minh Quân chạm vào người cô, cô đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Chỉ có Lương Diễn, trước nay cô không nảy ra cảm giác bài xích với sự tiếp xúc của anh.
Vốn dĩ cô đã không ngồi ngay ngắn nổi, bị nháo như vậy nên cả người ngã thẳng xuống bên cạnh. Tần Dương lại không có chút nào biết thương hoa tiếc ngọc, anh ta không có một chút nào cảm tính ga lăng lịch thiệp của đàn ông nên cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Anh ta cười ha hả, còn chưa chịu bỏ, dùng sức dán miếng giấy lên mặt Thư Dao -- ngón tay còn chưa rời khỏi mặt Thư Dao đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của Lương Diễn từ phía sau lưng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Chất giọng không cao nhưng lại có chút cảm giác bức bách.
Tần Dương vừa nghe thấy giọng của anh thì ngay lập tức sau lưng đã toát mồ hôi lạnh. Anh ta nơm nớp lo sợ mà quay đầu lại nhìn Lương Diễn.
Lương Diễn đứng bên cạnh cửa, áo sơ mi màu đen, cà vạt màu tối, sắc mặt đen hơn đêm 30. Vóc dáng anh rất cao mà đèn hành lang phía sau lại còn không có mở, một khung cảnh im lặng đầy hắc ám.
Mà Thư Dao lại đang ngã trên đất, gương mặt ửng đỏ.
Còn Tần Dương lại đang chống nửa người trên lên, có ý muốn dán giấy lên mặt Thư Dao.
Ánh mắt của Lương Diễn nhìn về phía Tần Dương lại như đang nhìn một cái xác chết.
Tần Dương run lẩy bẩy, ý chí sống còn mách bảo phải đứng lên, lùi về sau vài bước, giọng run rẩy: “Anh Lương?”
Lương Diễn liếc nhẹ anh ta một cái, không thèm trả lời câu hỏi thăm của anh ta mà đi thẳng đến bên cạnh Thư Dao, vươn tay đỡ cô đứng dậy.
Thư Dao còn say, kỳ thật cô có chút lười nhác, mấy chất cồn đó xộc lên làm cô không muốn nhúc nhích chân tay chút nào.
Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, tầm mắt trở nên mờ mịt, cảm nhận được hơi ấm vươn lại gần nên vô thức vươn tay ra. Nhưng mà Lương Diễn lại tránh đi cái ôm của cô, bóp cổ tay cô lại không cho cô chạm vào.
Ngải Lâm buông bài trong tay xuống. Quỳ một thời gian dài nên đầu gối tê dại, suýt chút nữa té ngã. Cô khập khiễng đi lại gần Lương Diễn, có chút chột dạ: “Anh Lương, anh đang muốn --”
Lương Diễn ôm Thư Dao, nhìn cô ta: “Đã trễ như vậy các người cũng nên trở về đi.”
Ngải Lam ngớ người.
Lương Diễn ôm Thư Dao rồi xoay người đi. Mãi cho đến khi lên xe Thư Dao mới dần cảm giác cơn say ập lên đầu, rõ ràng là cô còn giữ lại một chút ý chí cuối cùng nhưng lại cảm thấy như não và miệng không còn nghe cô sai khiến nữa, không kiềm lòng được mà dính như sam lên người Lương Diễn.
Cảm nhận được ấm áp trong vòng ôm của anh, cô khẽ hừ một tiếng, mặt tựa vào vai anh, có chút mệt mỏi. Bình thường những tình huống như thế này cô nên ngủ rồi.
Kể từ sau khi dọn đến ở bên Lương Diễn, nhịp sinh học loạn như mớ bồng bông của cô đã dần trở về quỹ đạo.
Lương Diễn nhấn cái nút, tấm chắn tự động nâng lên, ngay lập tức hai không gian trước và sau xe được phân riêng biệt.
Phía sau xe trở thành một không gian kín chỉ có hai người Thư Dao và Lương Diễn.
Thư Dao trố mắt nhìn tấm chắn đang dần được nâng lên, còn đưa tay sờ thử hai lần, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Lương Diễn đang muốn làm chuyện gì nha?
Chẳng lẽ anh đang muốn làm chuyện mà người lớn thì thích mà viết ra thì bị cấm sao?
Trong lúc đầu óc cô đang thả hồn theo tư tưởng 50 sắc thái thì Lương Diễn trầm giọng kêu cô: “Dao Dao, không phải anh đã nói không được ăn mấy thứ linh tinh, rác rưởi sao?”
Ấy da, còn tốt, thì ra chỉ là chuyện dạy dỗ thông thường mà không phải dạy dỗ đặc biệt.
Thư Dao nhẹ nhàng thở ra, giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Rác rưởi chính là phế liệu, phế liệu là không dùng được, cho nên ăn đồ rác rưởi tương đương với việc ăn thứ không thể dùng được, bốn bỏ lên năm, cho nên đối với cơ thể cũng không có ảnh hưởng gì.”
Lương Diễn kiên nhẫn nghe mấy lời nói nhăng nói cuội của cô, vẫn chưa phản bác lại. Anh đưa tay gỡ miếng giấy bị Tần Dương dán lên mặt cô xuống, vò lại rồi vứt đi. Sau đó lấy khăn giấy lau mặt cô, giống như muốn lau sạch đi hơi thở còn lưu lại của Tần Dương.
Một mảnh da trắng mịn bị anh chà lau cho đỏ lên.
Lương Diễn vuốt v e gương mặt cô, nhìn chằm chằm vào chỗ da bị đỏ lên đó: “Làm sai thì phải ngoan ngoãn chịu phạt. Tiểu Anh Đào có phải là bé ngoan không?”
Giọng của anh quá đỗi dịu dàng làm cho Thư Dao như trúng phải bùa yêu, ngây thơ mù mịt gật đầu.
Cô vẫn luôn rất ngoan.
Lương Diễn tháo cà vạt xuống, kéo tay cô, nhẹ nhàng nắm lại phía dưới cổ tay cô.
Trong mông lung Thư Dao cảm giác cảnh này giống như đã từng nhìn thấy ở đâu, cái cảm giác quỷ dị này làm cô quy kết “có lẽ là do thấy được trong bộ phim nào đó”.
Cô không nói gì, ngoan ngoãn để cho Lương Diễn làm.
Hai cổ tay mảnh dẻ bị cà vạt trói chặt lại, thắt một cái nút.
“Lúc trước anh đã đồng ý dẫn em đi hái anh đào,” Lương Diễn nâng hai cổ tay bị trói của cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên tay cô, ánh mắt thâm trầm, “Em có muốn biết anh đào được hái như thế nào không?”