Edit: Chianti
Nghe được động tĩnh phía sau, Đặng Giới đứng lên, cực kỳ đàng hoàng giới thiệu với Thư Dao: “Dao Dao, đây là đại ca của anh, Lương Diễn.”
Có lẽ là vì lo lắng những lời này sẽ mang nghĩa khác, Đặng Giới một lần nữa bổ sung: “Trong công việc hằng ngày, đại ca vẫn hay chỉ dẫn anh."
Thư Dao tặng cho Lương Diễn một cái nhìn đầy chết chóc.
Nếu nói câu đại ca vừa rồi, cô còn có thể tự lừa gạt mình, giả bộ chỉ là lời khách sáo của Đặng Giới mà thôi, nhưng hiện giờ Đặng Giới lại bổ sung thêm, đủ để Thư Dao nhanh chóng sắp xếp rõ ràng mối quan hệ trước mắt.
Lương Diễn nhìn chăm chú vào Thư Dao, anh đặt cái ly xuống, đưa tay về phía Thư Dao, nốt ruồi mỹ nhân dưới khóe mắt xinh đẹp động lòng người.
Anh mở miệng: “Dao ――”
“Lần đầu gặp mặt, anh cứ gọi tôi một tiếng Dao Dao là được rồi,” Thư Dao nhanh chóng mở miệng, đánh gãy lời nói của Lương Diễn: “Chào đại ca.”
Cô kinh ngạc.
Tục ngữ nói rất đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Trải qua một đống ồn ào với bạn gái của Đặng Giới, hiện giờ ấn tượng của Thư Dao đối với Đặng Giới đã xấu tới cực hạn. Tại đây, dưới tình huống này, cô cũng vô thức xếp đại ca tốt của Đặng Giới là Lương Diễn vào loại người cùng một giuộc với loại người như vừa rồi.
Sau đó Thư Dao bỗng hiểu ra, khó trách lúc cô nhờ Lương Diễn đóng giả làm bạn trai, anh lại cười dò hỏi cô, có hối hận hay không.
Hiện tại Thư Dao không chỉ cảm thấy hối hận trong lòng.
Mà lục phủ ngũ tạng của cô đều tràn ngập hối hận.
Thư Dao không muốn tiếp tục trêu chọc thêm phiền phức, hiện giờ cô chỉ muốn thành thật làm một con cá muối thật tốt.
―― cực cực khổ khổ thuê bạn trai, thế nhưng người ta lại là đại ca của đối tượng xem mắt, loại cốt truyện này đặt vào Tấn Giang cũng sẽ bị người ta đánh giá kém hết cả thôi, trùng hợp đến mức quá vô lý.
Sau khi bị Thư Dao đánh gãy lời nói, Lương Diễn hơi hơi híp mắt, nhìn gương mặt và vành tai dần dần ửng hồng của cô, cũng không vạch trần cô, cười ôn hòa: “Dao Dao.”
Thư Dao duỗi tay, đỡ lấy ghế dựa bên cạnh, ngồi xuống một cách cứng ngắc.
Đặng Giới thấy vẻ mặt lúc này của Thư Dao cực kỳ cổ quái, chỉ nghĩ cô bị vẻ bề ngoài của Lương Diễn mê hoặc.
Đối với chuyện này, anh ta đã sớm nhìn quen rồi, dùng tay chống cằm, nhìn đồng hồ, khóe môi hơi cong lên, hỏi Thư Dao: “Dao Dao, khi nào bạn trai của em mới tới vậy?”
Thư Dao cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, đờ đẫn mở miệng: “Vừa mới chia tay, không tới được.”
Lương Diễn lấy giấy ăn, lau chùi ngón tay một cách cẩn thận, nghe vậy thì nhìn về phía Thư Dao mà không hề dao động.
Vẻ mặt của Đặng Giới có chút kinh ngạc, anh ta vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý để gặp bạn trai của Thư Dao, cũng đã sớm nghĩ xong nên làm như thế nào để uyển chuyển vạch trần lời nói dối của Thư Dao mà vẫn nể mặt mũi của cô.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, là bò bít tết, Đặng Giới tự chủ trương, gọi bò bít tết phi lê, ba phần chín.
Tầng ngoài là một màu nâu nhạt nhạt, thịt bên trong vẫn còn đỏ tươi.
Thư Dao nắm chặt dao dĩa, trong nháy mắt nhìn thấy bò bít tết, mí mắt chợt giạt giật vài cái.
Càng may mắn hơn là, Thư Minh Quân thông minh sáng suốt đã sớm chuẩn bị cơm trưa cho cô rồi.
“Vừa mới chia tay?” Đặng Giới nhướng mày, cười hỏi: “Anh ta làm gì thế?”
Thư Dao nắm dao dĩa, dùng sức cắt mạnh một miếng thịt ra.
Cô hoàn toàn không thích ăn những thứ vẫn còn tơ máu, chỉ ngồi cắt đ ĩa thịt kia thành miếng nhỏ.
Cô nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ đột nhiên phát hiện bạn trai cũ thừa vài cái chân, bạn gái cũ nhiều đến mức có thể thành lập đội bóng đá, anh ta còn nói chỉ là chơi đùa thôi đấy.”
Đặng Giới mơ hồ nghe ra lời này chứa đầy châm chọc, trong lòng có chút không thoải mái, đặt ngón tay lên môi, ho khan một tiếng.
Thư Dao lại tiếp tục cắt vụn miếng thịt, nhìn chằm chằm vào đ ĩa thức ăn: “Thật vui là anh ta vừa mới bị bạn gái cũ lái xe đâm trúng, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, từ eo xuống chân bị gãy, có lẽ cả đời này sẽ không còn cơ hội để ngoại tình nữa."
Đặng Giới: “……”
Anh ta cảm nhận được hàm ý bên trong một cách đầy vi diệu.
Cảm giác vi diệu này chắc không phải là ảo giác.
Đặng Giới mở miệng: “Em nói chuyện rất thú vị.”
Đặng Giới hoàn toàn không tin tên “Bạn trai cũ” trong miệng Thư Dao.
Hiện giờ cũng chẳng gọi được người đến, chắc chắn là Thư Dao tự bịa ra, định lừa anh ta.
Người được gọi là bạn trai, có khả năng không hề tồn tại.
Còn chưa dứt lời, Lương Diễn cười, dịu dàng hỏi Thư Dao: “Oán khí lớn thế à?”
Mặt Thư Dao không cảm xúc: “Không muốn mắc thêm lỗi lầm nào nữa.”
Đặng Giới không thể nhìn người đẹp chịu tủi thân, chỉ có điều anh ta vừa mới định an ủi, nhưng tưởng tượng đến nhóm bạn gái cũ của mình, thì lại không có lập trường và lý do để nói chuyện.
Trong lúc anh ta do dự, mắt Lương Diễn hơi cong lên: “Không bằng đâm lao thì phải theo lao đi.”
Thư Dao vô cùng uyển chuyển: “Anh đang mơ tới quả đào gì thế.”
Cô đặt dao xuống, đứng lên: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Trong lòng tức giận, ngay cả lúc đi đường cũng giống như mang theo gió vậy.
Đặng Giới nhìn miếng thịt bị cắt tan nát trên đ ĩa của cô, mờ mịt nhìn về phía Lương Diễn: “Sao em lại có cảm giác Thư Dao có rất nhiều thành kiến với em nhỉ?”
“Ngẫm lại xem bạn gái cũ của cậu đã làm những gì đi,” Lương Diễn cắt một miếng thịt bò, cũng không ăn, đặt dao xuống, bình tĩnh mở miệng: “Hôm nay cậu tới đây gặp mặt, đã thay đổi nhận thức của tôi về độ dày của da mặt con người đấy.”
Đặng Giới nghe Lương Diễn nói mấy câu thì đau lòng không thôi, uất ức: “Xác nhận một chút nhé, anh có phải là anh trai của em không thế? Anh còn giúp cô ta nói chuyện nữa hả?”
“Vậy cậu có lý à?” Lương Diễn hỏi: “Sáng sớm hôm nay còn dính với Lục Tuế Tuế, việc đi gặp mặt vừa được quyết định đã tùy tiện đưa cách liên lạc của Dao Dao cho Khúc Tiếu ――”
“Không có,” Giọng nói của Đặng Giới càng ngày càng nhỏ: “Em có ngăn cản Khúc Tiếu mà.”
Khúc Tiếu là bạn gái mà Đặng Giới mới quen gần đây, cũng gọi là môn đăng hộ đối. Chẳng qua đối phương thật sự quá dễ ghen, hở một tý là gây sự, quả thật khiến Đặng Giới không chịu được nên mới đề nghị chia tay.
Ai biết tâm lý trả thù của Khúc Tiếu mạnh như thế, lại kích động không ít người, muốn cùng nhau tới quấy rầy Thư Dao, định phá hỏng cuộc liên hôn do phụ huynh sắp đặt này.
Lương Diễn lạnh lùng liếc anh ta.
Đặng Giới chột dạ: “Thế nhưng vẫn cảm ơn anh đã ra mặt giúp em.”
Lúc trước, sau khi Đặng Giới biết phương thức liên lạc của Thư Dao bị Khúc Tiếu tiết lộ, cũng không ngăn lại.
Nhóm bạn gái cũ của anh ta thật sự quá nhiều, phần lớn đều không phải chia tay hoà bình. Đặng Giới biết các cô ấy có oán hận với mình, sẽ hao hết sức lực để phá hỏng lần gặp mặt này.
Chỉ sợ cho dù Đặng Giới có muốn ngăn cản thì cũng có lòng nhưng không có sức.
Huống hồ, trong lòng anh ta còn gảy một bàn tính nhỏ.
Gần đây, Đặng Giới không quan tâm chuyện liên hôn này là như thế nào, Thư Dao chất phác cũng không phải là người vợ hoàn mỹ không chút sứt mẻ trong lòng anh ta.
Thứ hai, anh ta cũng mượn cơ hội này, thử điểm mấu chốt của Thư Dao. Nếu cô bởi vì ghen tuông quá độ, từ chối gặp mặt, vậy có nghĩa là sau khi kết hôn, hai người nhất định sẽ không hòa hợp ―― Đặng Giới không cho rằng bản thân có thể vì một bông hoa mà bỏ quên cả rừng hoa.
Nhưng hai ngày trước khi gặp mặt, cũng không biết Lương Diễn đã dùng kế gì, kết quả là không còn một người nào dám làm phiền Thư Dao nữa.
Đặng Giới cực kỳ cảm k1ch tình cảm chân thành một lòng bảo vệ em dâu tương lai của anh.
Lương Diễn không tỏ ý kiến: “Tôi không giúp cậu.”
Đặng Giới nghe không hiểu ý ngoài lời của anh, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình như cũ: “Cô gái nhỏ Thư Dao này không giống như trong tưởng tượng của em, không ngờ cô ấy vì khiến em chú ý mà ngay cả chuyện có bạn trai cũng bịa đặt ra được luôn.”
Lương Diễn nhìn sườn mặt anh ta: “Không phải lừa cậu.”
Đặng Giới: “Hả?”
Lương Diễn nói: “Thư Dao quả thật đã có bạn trai rồi, cậu chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người bọn họ thôi.”
Đặng Giới - Đột nhiên thành kẻ thứ ba: “Ha hả?”
Lương Diễn lại bổ thêm một đao: “Chẳng qua gần đây hai người bọn họ có chút mâu thuẫn, mấy lời cô ấy vừa nói chẳng qua chỉ là lời nói trong lúc nóng giận mà thôi.”
Đặng Giới đơ một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi: “Anh à, vậy anh có biết bạn trai cô ấy là ai không?”
Lương Diễn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh ta: “Không liên quan tới cậu.”
Sửng sốt đã lâu, Đặng Giới nhịn không được than thở một tiếng: “Vốn dĩ em còn cảm thấy lịch sử tình trường của cô gái này sạch bóng, sạch sẽ giống như tờ giấy trắng vậy, không ngờ tới, tờ giấy trắng cũng bị người ta vẽ vài nét rồi.”
“Cậu phóng túng coi tình cảm như trò đùa, dựa vào đâu mà yêu cầu người khác phải giữ mình trong sạch?” Lương Diễn nhướng mắt nhìn anh ta, giọng nói vẫn luôn luôn nhẹ nhàng: “Ban đầu tôi còn tưởng cậu sẽ tự mình hiểu mình, không đi dây dưa nữa.”
Lương Diễn hiếm khi tức giận, những giọng điệu nói chuyện với Đặng Giới bây giờ vẫn không nhanh không chậm.
Nhưng Đặng Giới bị anh nói cho mặt đỏ tai hồng, lại không thể cãi lại cái gì.
Dù sao những lời Lương Diễn nói đều là sự thật.
Đặng Giới định bao biện cho hành vi của mình, cố gắng giải vây: “Kỳ thật em chỉ để ý là có khi cô ấy đã từng sống chung với bạn trai cũ ấy.”
Lương Diễn cười: “Nếu để ý như vậy, hay là cậu cũng qua ở chung với bạn gái cũ mấy ngày, thế là công bằng.”
Đặng Giới: “…"
Đặng Giới chìm sâu vào trong sự nghi ngờ chính mình.
Vốn dĩ anh ta cảm thấy mình rất tốt đẹp, cho rằng Thư Dao nhất định sẽ không anh thì ai cũng không thể, ai ngờ hôm nay gặp mặt, biểu hiện của Thư Dao lại hoàn toàn ngược lại với suy đoán của anh ta.
Qua vài câu dạy bảo của Lương DIễn, da mặt của Đặng Giới vốn dày cũng như bị giấy ráp chà qua, cực kì đau đớn. Anh ta nhịn không được bắt đầu suy nghĩ, bản thân phóng túng coi tình cảm như trò đùa có thật sự sai không.
Không chờ Đặng Giới nghĩ ra nguyên nhân, Lương Diễn đứng lên: “Tôi đi vệ sinh.”
-
Thư Dao đã sắp tự kỷ rồi.
Trên sân thượng rộng lớn của khách sạn có chiếc ghế mây tinh xảo để cho khách nghỉ ngơi.
Thư Dao ngồi trên ghế mây, vẻ mặt cứng đờ nghịch di động.
Cô muốn nói cho bạn tốt chuyện hôm nay gặp được rồng đen, đáng tiếc ngón tay run rẩy, gõ được một đoạn thật dài sau đó lại xóa hết đi.
Cố tình vào lúc này, Weibo của《 Hồng Hoang 》 đăng bài viết mới, nói rằng đã có danh sách khácg mời lên sân khấu tại lễ trao giải lần thứ nhất cho ca khúc dành cho người hâm mộ của 《 Hồng Hoang 》 vào tối mai. Cái tên Dao Trụ Khuẩn cũng có mặt.
Hạn hợp đồng còn chưa tới, cô không đồng ý, ngày mai người lên sân khấu chỉ có thể là Lục Tuế Tuế.
―― Đêm nay chỉ sợ lại phải làm phiền luật sư Mạnh rồi.
Thư Dao xoa mặt, vẫn chưa nghĩ ra nên đi ra ngoài đối mặt với hai người này như thế nào, chợt nghe có người nhẹ nhàng gõ lên tấm ngăn.
Giọng nói ôn hòa của người đàn ông vang lên.
“Tôi có thể ngồi xuống không?”
Thư Dao ngẩng mặt, nhìn thấy Lương Diễn.
Mặt trời giữa trưa nóng hừng hực, lông mi dài của anh dường như được mạ lên một lớp vàng.
Quân tử như ngọc, ôn tồn lễ độ.
Cả mặt Thư Dao căng cứng: “Không được.”
“Còn giận sao?” Lương Diễn hỏi: “Không phải em đã nói là sẽ không tức giận sao?”
Thư Dao phẫn nộ không thôi: “Vì sao anh lại không nói cho tôi biết, thật ra anh là anh của Đặng Giới hả?”
Lương Diễn thản nhiên mở miệng: “Em không hỏi mà.”
“Nếu tôi hỏi thì anh sẽ nói sao?”
Lương Diễn hỏi lại: “Tôi đã lừa em khi nào chưa?”
―― Thật sự mà nói, mấy lời này quả thật không tính là lừa gạt.
Nhưng vì sao Lương Diễn lại nói cứ như hai người đã quen biết từ rất lâu rồi ấy nhỉ?
Thư Dao nuốt cục tức vào trong cổ họng, nhưng không thể trào lên, cũng không thể nuốt xuống.
Cô cúi đầu nhìn tin tức về 《 Hồng Hoang 》trên di động, tâm trạng càng rối bời hơn.
“Dao Dao,” Lương Diễn đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta đều lùi một bước đi.”
Trong lòng Thư Dao sinh ra cảnh giác: “Có ý gì?”
“Tôi lui một bước, giúp em giải quyết vấn đề hợp đồng với Giải Trí Hoa Lam,” Lương Diễn rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Em cũng lui một bước, về sau đừng liên lạc với Đặng Giới nữa.”
Trong lòng Thư Dao chợt cảnh giác.
Vì sao Lương Diễn lại biết chuyện của cô với Giải Trí Hoa Lam? Thư Dao lại không nhớ mình đã từng nói với anh khi nào.
Thư Dao biết rất ít về Lương Diễn, mà Lương Diễn dường như hiểu rõ cô như trong lòng bàn tay.
Thế giới thật và thế giới ảo uôn luôn khác nhau, nếu tình tiết như vậy đặt ở trong thế giới ảo, có lẽ Thư Dao sẽ không cảm thấy khó chịu; nhưng một khi đặt vào hiện thực, một người không quá quen thuộc lại hiểu rõ cô như thế, chỉ khiến Thư Dao cảm thấy nguy hiểm.
Thư Dao thử thăm dò hỏi: “Vì sao không thể liên lạc với Đặng Giới nữa? Đặng Giới đẹp trai, phong lưu phóng khoáng, trên thế giới này, chỗ nào còn có người có thể ――”
Nói được một nửa, Thư Dao nhìn thấy Đặng Giới đẩy cửa ra, cô chợt chột dạ, lập tức dừng mọi lời nói trái lương tâm lại, xoay người ra bên cạnh nhà vệ sinh.
Từ đầu đến cuối Lương Diễn chỉ cười nghe cô nói chuyện.
Nhìn cô chợt xù lông, rồi trốn đi mất trong nháy mắt.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Đặng Giới đi ra chuẩn bị hút thuốc, nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, cất bước đi tới.
Mắt thấy Thư Dao tránh mình, Đặng Giới cảm thấy vô cùng nghi ngờ hỏi Lương Diễn: “Anh, vừa nãy hai người đang nói chuyện gì thế? Sao em lại cảm thấy ánh mắt của Dao Dao nhìn em cứ lạ lạ ấy nhỉ?”
“Không có gì,” Lương Diễn không chút thay đổi: “Cậu vẫn nên đừng nghe, tôi sợ cậu sẽ khổ sở.”
Đặng Giới càng tò mò, luôn mồm thúc giục: “Anh à, anh cũng đừng cướp thức ăn của em.”
“Được thôi,” Lương Diễn thở dài, nói cho Đặng Giới biết: “Vừa rồi Dao Dao đa cảm, chúc đàn ông coi tình cảm như trò đùa trên thế giới này thọ như hoa quỳnh*, phúc như biển Caribê**.”
*Hoa quỳnh thường nở từ 8 hoặc 9 giờ tối và tàn sau ba tiếng. Chúc người thọ như hoa quỳnh như lời nguyền rủa chết sớm. (Trái với thọ tỷ nam sơn.)
**phúc như biển Caribê: Đại ý như một câu chửi thề đầy giáo dục, có văn hóa.