Di động run lên, tiếng chuông phá vỡ không gian yên tĩnh trong xe.
Lục Sơn ngồi phía trước cơ thịt căng thẳng, như chỉ chờ chỉ thị là phát động, hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng lỗ tai anh vẫn nghe thấy, giọng nói từ phía sau truyền đến không giống với ngày thường ẩn chứa đầy áp bức và sắc bén, làm cho không khí trong xe thoáng đi một ít.
Người gọi đến chắc là tiểu thư – Lục Sơn thầm nghĩ.
“Anh, em nghe Tiết Thiếu nói.” Tần Chính xoa thái dương, nghe giọng nói nghiêm túc của em gái từ trong điện thoại truyền tới – “Chị Y Y không gặp chuyện không may, còn sống, anh nhất định là người vui nhất, vậy thì anh đối xử với chị ấy tốt một chút, không cần làm tổn thương chị ấy.”
Tần Chính giống như nghe chuyện hài – “Anh đối với cô ấy còn chưa đủ tốt?”
Trương Tiểu Huy chuẩn bị đưa con tới nhà trẻ, vừa ngồi vào trong xe, cô cũng giống như nghe được chuyện hài – “Anh, anh đối xử với chị Y Y không tốt một chút nào hết.”
Sắc mặt Tần Chính trầm xuống, nhưng anh không nổi giận với cô.
“Anh còn nhớ có thời gian em ở trong nước, trước khi quay trở về Manhattan mừng lễ năm mới không? Khi đó em đến công ty tìm anh, chị Y Y ở đại sảnh tiếp em, em thấy chị ấy mà giật mình, mặt trắng bệch cứ như người sắp chết.”
Trương Tiểu Huy mặc kệ Quý Thời đeo dây đai an toàn cho cô - “Anh, đến Quý Thời còn nhìn ra chị ấy bị bệnh, còn anh thì sao?”
Khóe môi Tần Chính kéo thẳng ra, tạo thành một đường cong lạnh lùng.
Ngày hôm đó Quý Thời đưa Tiểu Huy rời khỏi, anh tức giận, là Đường Y Y kéo anh rời khỏi.
Tất cả lửa giận đều bị ngọn lửa dục vọng bao phủ, bàn làm việc khổng lồ phát ra tiếng kêu vì không chịu nổi sức nặng khi anh hành hạ Đường Y Y, góc độ hung hiểm, động tác hung ác, lăn qua lộn lại nhiều lần.
Hết cả buổi trưa.
Sau đó, Đường Y Y nhắm mắt lại co rút trên ghế sopha bằng da, thân thể tái nhợt được phủ một lớp mồ hôi rịn ra trong lúc hoan ái, hơi thở đứt quảng, yếu ớt, động mạch trên cổ nhảy lên một cái, run động lòng người.
Tần Chính mặc quần tây màu gỉ sét, áo sơ mi trắng, lồng ngực mở ra, mồ hồi lăn lộn rồi chảy xuống, hắn đột nhiêu lấy điều xì gà trong miệng ra, lòng bàn tay chạm phải gò má Đường Y Y, trượt đến cằm cô, nâng mặt cô lên – “Bị bệnh?”
Lông mi Đường Y Y thấm ướt, ánh mắt dần dần trở nên thanh tỉnh – “Chỉ sốt thôi.”
Tần Chính sờ đến cổ cô, đến vị trí động mạch, thông qua nhiệt độ nóng hổi, cảm thụ được sinh mạng của cô – “Ngày mai không cần đến công ty.”
Khóe miệng Đường Y Y nhếch một cái – “Dạ”
Cô ngồi dậy từ từ, ngay trước mặt Tần Chính, bình tĩnh ăn mặc chỉnh tề, dường như những cảm xúc như xấu hổ, khó xử, mất tự nhiên đều không có, tâm tình chìm vào quên lãng, tan nát.
Sự thân mật của họ chỉ giới hạn ở thân thể.
Ở cùng một phòng, nếu không nói là cộng sự, không làm tình, hai người họ như hai người xa lạ, không có gì để nói với nhau.
Suy nghĩ của Tần Chính bỗng nhiên quay về, lại nghe thấy Trương Tiểu Huy nói tiếp.
“Anh, có một chuyện em vẫn muốn hỏi anh, anh đã làm gì chị Y Y?”
Đuôi lông mày của Tần Chính xoắn lại, Đường Y Y là thư ký đắc lực do anh tự tay đào tạo, là tình nhân phối hợp tốt nhất với anh, bất kể là trên giường hay là dưới giường đều nhu thuận, thông minh, tâm tư kính đáo, có thể thỏa mãn hết yêu cầu của anh.
Nhưng phản ứng lúc này của anh lại là ngẩn ra, im lặng.
Âm thanh bên đầu bên kia mang theo ý tứ - đúng như những gì cô đoán – “Anh, chính bản thân anh cũng không biết phải không?”
Chỉ có Trương Tiểu Huy mới dám cùng Tần Chính nói chuyện như thế, nhưng cũng không nhiều thời điểm như vậy.
Bởi vì cô cũng sợ anh trai của mình.
Trương Tiểu Huy thở dài, cô cảm thấy Đường Y Y cùng anh mình đang chơi một ván cờ, thận trọng, đến cuối cùng, đột phá vòng vây, lại mất hết tất cả.
Đợi đến một ngày trong tương lai khi Đường Y Y khôi phục lại trí nhớ, phát giác ra cuộc sống cô thiết kế tỉ mỉ bị mất đi, phục hồi nguyên trạng, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào.
“Có thời gian chúng ta đến thành phố C thăm chị Y Y đi.” – Anh trai nàng tạm thời sẽ không quay về Manhattan.
Trước khi cúp máy, Trương Tiểu Huy lại nói thêm một câu – “Anh, chuyện quá khứ anh bỏ qua đi, chị Y Y hiện tại không nhớ gì hết.”
Ném di động qua một bên, Tần Chính vắt chéo hai chân lại, vẻ mặt âm u tối nghĩa.
Anh cho cô cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, nền tảng vật chất cao hơn so với người thường, cùng anh tham dự mỗi cuộc làm ăn, thậm chí lúc xử lý văn kiện cơ mật cũng không hết sức tránh né cô.
Vì thế đã tạo cho cô cơ hội phản bội.
Mặc dù vậy, anh cũng không muốn đem cô hủy diệt.
Sau bao nhiêu năm, mặc dù thay đổi bao nhiên người, anh luôn giữ lại cô bên người.
Còn chưa đủ tốt?
Mí mắt Tần Chính đóng lại, khóe môi cong lên không rõ ý tứ.
Lúc này tại bộ phận sáng tạo công ty quảng cáo Lucky
Đường Y Y vừa bước đi vừa cùng với những đồng nghiệp quen thuộc chào hỏi – “Chào buổi sáng.”
Lý Mi đang nghe điện thoại, điện thoại kẹp trên vai, tay gõ bàn phím, cùng khách hàng trao đổi, vẻ mặt như đang bị táo bón.
Cho đến khi Lý Mi nói chuyện điện thoại xong, Đường Y Y đặt bộ trà cụ lên bàn của cô ấy – “Chúc mừng sinh nhật.”
Lý Mi quay qua hôn gió Đường Y Y – “Cảm ơn tình yêu.”
Cô đột nhiên trừng to mắt – “Miệng cậu sao lại bị thương nặng thành như vậy?”
Đường Y Y đưa tay mở máy tính, thuận miệng nói – “Tối qua nằm mơ, mơ thấy ăn móng heo kho tàu, rồi cắn thành như vậy.”
Lý Mi “…”
Khóe môi cô giật giật, cất cao giọng – “Không thể nào, Đường Y Y – cậu thèm ăn móng heo kho tàu thèm đến như vậy?”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều quay lại nhìn hai người họ.
Buổi trưa, trong phòng ăn, tổ trưởng Ngô Hưng bưng lại cho Đường Y Y một phần móng heo kho tàu hương thơm ngào ngạt, màu sắc óng ánh.
“Anh thấy hôm nay móng heo kho tàu khá ngon, em ăn thử xem.”
Nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Đường Y Y, ai cũng biết tổ trưởng để ý cô.
Lý Mi quay qua nháy mắt với Đường Y Y, ý là: không phải tớ nói.
Phòng làm việc không có gì gọi là bí mật, cô không biết là khi tiếng nói cô bật thốt ra, các đồng nghiệp nam đều ghi nhớ trong lòng.
Thì ra Đường Y Y thích móng heo kho tàu.
Trên gương mặt anh tuấn của Ngô Hưng lộ ra vẻ quan tâm, giọng nói ôn hòa – “Như thế nào? Hợp khẩu vị của em không?”
Đường Y Y bỏ muỗng xuống, sắc mặt lạnh nhạt.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
Lý Mi cất giọng trước – “Tổ trưởng, dạ dày Y Y hôm nay không thoải mái, lúc sáng còn bị nôn, làm sao cô ấy có thể ăn món ăn nhiều dầu mỡ này được, không bằng anh cho em ăn đi.”
Cô vừa nói vừa động đũa đưa qua kẹp một miếng thịt kho tàu, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn – “Móng heo kho tàu này đúng là ngon thật, cảm ơn tổ trưởng.”
Gương mặt Ngô Hưng hơi thất vọng, rời đi không vui.
Anh ta vừa đi, gương mặt Lý Mi liền thay đổi – “Thịt này toàn mỡ, ngán chết.”
Đường Y Y đưa nước trà qua cho cô – “Uống chút đi.”
Lý Mi nhấp một ngụm trà, mùi thịt trong miệng tan đi rất nhiều, cô chậc chậc hai tiếng – “Đàn ông không có ngốc, chỉ có giả ngu thôi.”
“Tổ trưởng cũng rất cố chấp, cậu đã trực tiếp từ chối, anh ấy còn mặt dày mày dạn theo đuổi, đúng là giả ngu mà.”
Trong lòng Đường Y Y đầy phiền muộn – “Ăn cơm.”
Lý Mi qua ngồi cạnh Đường Y Y, cho cô xem phỉ thúy đeo trong cổ - “Cậu thấy sao?”
Đường Y Y ngẩn đầu lên, miếng ngọc phỉ thúy lớn bằng ngón tay, bóng loáng, nhẵn nhụi, cô cười – “Nhìn thật tốt.”
“Lão Điền mua cho tớ” – Lý Mi nháy mắt – “Tớ kết hôn cũng hơn ba năm, đây là đầu tiên chồng tớ tặng quà cho tớ.”
Ở bàn cách vách, một cô gái có mái tóc uốn tóc gợn sóng thình lình lên tiếng – “Mọi người không biết đó thôi, phỉ thủy cũng có năm bảy loại, có loại quý, có loại bình thường, bình thường thì giá tiền cũng thường thôi.”
Hai nữ đồng nghiệp ngồi cùng bàn cô ta tò mò – “ Vậy sao? Sao cậu biết vậy Hoàng Vi?”
Hoàng Vi khẽ cười – “Cậu của tớ kinh doanh phỉ thúy.”
Cô ta cô tình hay cố ý nhìn qua Lý Mi, dừng lại trên người Đường Y Y – “Có một số mặt hàng, dù bề ngoài ra sao ra sao, cũng là hàng thường thôi.”
“Hoàng Vi” – Lý mi vỗ bàn – “Cô muốn nói gì?”
Hoàng Vi kinh ngạc khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng – “Muốn nói cái gì? Thì nói cái gì mình muốn nói, cô nghe không ra à?”
Mọi người buồn cười.
Lý Mi tức không chịu được, không nói hai lời liền xong tới.
Đường Y Y kịp thời giữ chặt cô lại.
Trao đổi qua ánh mắt, Lý Mi ngồi lại, tiếp tục ăn cơm, ví Hoàng Vi như mấy miếng dưa chuột, gặm nát, nuốt vào bụng.
Sắc mặt Hoàng Vi khó coi, vừa rồi cô muốn làm mất mặt Lý Mi, tốt nhất là liên lụy Đường Y Y, để mọi người thấy được cô ta là loại nữ thần nào.
Không nghĩ tới đối phương điềm nhiên như không.
Đến lượt Hoàng Vi lại tức anh ách trong lòng, ném đũa, đứng dậy bỏ đi.
Để lại hai đồng nghiệp nữ mắt to nhìn mắt nhỏ.
Lý Mi nhìn thấy thế, nhìn theo bóng lưng Hoàng Vi – “Hừ!”
“Tớ không hiểu tâm lý cô ấy ra sao, chẳng lẽ thấy ngực so với cô ấy lớn, eo so với cô ta nhỏ, làn da so với vô ta trắng, sinh ra so với cô ta đẹp hơn thì cô ta sinh lòng ghen ghét?!”
Đường Y Y lên tiếng – “Thì đúng là vậy.”
Lý Mi liền bật cười – “Tình yêu, tớ liền thích cậu như thế này.”
Đường Y Y khoa trương xoa xoa da gà mọc đầy hai cánh tay.
Sau khi tan sở, Lý Mi mời mọi người đi sinh nhật cô, đồng nghiệp có mối quan hệ tốt đều đi, mọi người đi Karaoke cả đêm, rồi ai về nhà nấy.
Một ngày sóng êm gió lặng, Đường Y Y tự động cho rằng đêm qua mình bị chó cắn một cái.
Ai ngờ ngày hôm sau, khi cô đến công ty liền phát giác không bình thường, còn nghĩ rằng công ty muốn giảm biên chế.
Ngay sau đó, toàn thể nhân viên công ty được thông báo một tin tức kinh người.
Công ty đã được SLM thu mua, đích thân tổng tài SLM sẽ tiếp nhận, sắp tuần tra từng phòng ban.
Trở thành nhân viên dưới trướng của SLM, tất cả phòng ban đều trong trạng thái kích động phát cuồng, nhất là nhân viên nữ.
Ngay lập tức, mùi nước hoa cũng mùi đồ trang điểm tràn ngập văn phòng.
Đường Y Y ngồi cứng ngắt trên ghế, có cảm giác ăn phải một con ruồi to.
“Y Y, cậu giúp tớ vẽ mắt đi, đường cuối cùng tớ vẽ không đẹp.” – Lý Mi vô cùng lo lắng, đưa bút kẻ qua cho Đường Y Y.
Đường Y Y vẽ cho cô nhưng không yên lòng, thủ pháp vẫn nhuần nhuyễn, xinh đẹp.
“Mọi người sao vậy…”
“Cậu không nghe đồn sao, Tần Chính còn độc thân, đẹp trai, lại phong lưu” – Lý Mi nằm sắp bên tai Đường Y Y, một đôi mắt chớp chớp, linh động, có thần – “ Ai mà không muốn tranh thủ cơ hội.”
“Cậu nhìn Hoàng Vi đi, đùi đều lộ ra ngoài, cô ta cũng không lo váy của mình có che kín được mông không, còn người kia, hôm nay cổ áo thấp hơn hai phân.”
Mí mắt Đường Y Y bỗng dưng nhảy liên tục, cô dùng tay đè lại.
“Y Y, môi cậu nhợt nhạt quá, mau đi đánh chút son rồi xuất kích, Hoàng Vi là gì? Đều phải đứng sang một bên, thắng lợi nhất định thuộc về cậu.”
Đường Y Y không hợp tác, nhìn động tác của Lý Mi – “Cậu… không cần Lão Điền nữa hả?”
“Cần sao không, không cần là anh ta một khóc hai nháo ba thắt cổ.” – Lý Mi đẩy Đường Y Y, nháy mắt ra hiệu – “Mình tham gia cùng mọi người thôi.”
Mười mấy phút sau, đoàn người tầng tầng lớp lớp đi vào bộ phận sáng tạo, Đường Y Y đứng cùng mọi người, bên cạnh Ngô Hưng, nhìn qua thấy toàn bộ quản lý cấp cao của công ty đều vây quanh một người đàn ông.
Mặt người dạ thú?
Cốt chó hình người?
Đường Y Y âm thầm gật đầu, quá chuẩn.