Thành phố Y, chung cư Hoa Sen.
Tôn Viễn bước lên lầu năm, vừa định lấy chìa khóa mở thì thấy một người đứng gần cửa, anh ngẩn người.
“Đình Vân? Sao em lại đến đây?”
Lưu Đình Vân không trả lời.
Đèn cảm ứng bỗng dưng tắt, cô nhìn Tôn Viễn chằm chằm, giống quỷ.
Tôn Viễn giậm mạnh chân, ánh sáng yếu ớt len vào không thấy được bao nhiêu, anh bước lại bên cạnh mở cửa – “Em ăn cơm chưa?”
Cửa mở ra, người vẫn đứng đó, Tôn Viễn mơ hồ cảm thấy bất ổn, nhưng chủ quan xem nhẹ, anh kéo Lưu Đình Vân vào bên trong, giống như trước kia, xoa xoa tóc cô, ôm cô bước vào phòng ngủ.
Cho đến khi môi Tôn Viễn áp đén, Lưu Đình Vân né anh, cô quay đi, sắc mặt vặn vẹo, giống như đang ngửi phải một mùi vị kinh tởm.
Tôn Viễn chống người đứng dậy – “Ở phim trường có ai khinh bỉ em phải không?”
Lưu Đình Vân bỗng dưng dang hai tay ra ôm lấy Tôn Viễn từ sau lưng.
Thấy cô như vậy, Tôn Viễn nghĩ suy đoán của mình đã đúng, khe rãnh giữa chân mày càng sâu thêm – “Trước kia anh đã nói với em, rất nhiều người muốn làm diễn viên, nhưng người có thể nổi tiếng rất ít, em đã kiên trì nhiều năm như vậy, nếu cảm thấy không được thì buông tay đi.”
“Là con gái, em có thể mở cửa hàng, kinh doanh trang phục, đồ trang sức đeo tay, hoặc là thực phẩm, bản thân mình tự làm chủ so với việc ngụp lặn trong giới kia tốt hơn nhiều, không bị ai coi thường.”
Gương mặt Lưu Đình Vân chôn trong ngực Tôn Viễn – “Anh cũng biết, đó là ước mơ của em.”
“Phải.” Tôn Viễn nói – “Có thể theo đuổi giấc mơ, nhưng cũng không nên vì vậy mà làm cuộc sống của mình trở nên rối loạn. Em đã nghĩ chưa? Bởi vì em đi quay phim, hai chúng ta gặp nhau thì ít mà xa thì nhiều.”
Giọng nói Lưu Đình Vân cất lên, không nghe ra tâm tình không ổn định – “Khi anh quen em, em cũng đi quay phim, nếu không thể tiếp nhận cuộc sống của em, sao lại đeo đuổi em?”
Sắc mặt Tôn Viễn đen xuống – “Em đến đây là để gây gỗ với anh phải không?”
“Vì sao mỗi lần nói chuyện em đều cương quyết như vậy? Anh nói đi nói lại nhiều lần, có lần nào em nghe chưa?!”
Phát hiện giọng nói của mình có chút lớn, Tôn Viễn không lên giọng nữa – “Em suy nghĩ cẩn thận lại đi, anh đi nấu mì cho em.”
Anh đanh mặt bước vào trong, Lưu Đình Vân vẫn giữ thư thế cũ, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Lưu Đình Vân ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn người duy nhất có một đoạn tình cảm với cô trong suốt quảng đời của mình đến thời điểm hiện tại, anh mang đến cho cô nhiều cái đầu tiên trong đời, nói muốn cùng cô nắm tay đến già.
“Tôn Viễn, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Tôn Viễn khựng lại một chút – “Mấy năm rồi.”
Lưu Đình Vân vẫn nhìn anh – “Sáu năm lẻ tám tháng.”
Tôn Viễn cười ra tiếng, dùng giọng điệu hâm mộ nói với cô – “Trí nhớ của em tốt hơn anh.”
Lưu Đình Vân ngồi dậy, một phát bắt được tay Tôn Viễn – “Sao anh không đeo nhẫn trên tay?”
Đáy mắt chợt lóe, Tôn Viễn đưa ra lý do đầy đủ – “Anh muốn vẽ, đeo nhẫn áp vào tranh không tiện, nên gỡ ra bỏ trong ngăn kéo.”
Lưu Đình Vân hỏi anh – “Bỏ trong ngăn kéo nào?”
“Khuya như vậy.” Tôn Viễn nói – “Ngày mai lại tìm, ở trong nhà thôi, cũng không mất được.”
Lưu Đình Vân lại kiên quyết – “Em hiện tại phải tìm cho ra.”
Tôn Viễn nhíu mày có thể kẹp chết một con ruồi – “Đừng cố tình gây sự không được sao? Mì nếu em không ăn liền sẽ nở trương lên.”
Lưu Đình Vân bắt đầu lục lọi từng ngăn kéo.
Tôn Viễn nheo mắt, dùng sức đẩy cô ra.
Không kịp chuẩn bị, thân thể Lưu Đình Vân lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa đầu va vào giá áo bằng gỗ.
Tôn Viễn nhếch môi – “Em ăn mì đi, anh tìm cho.”
Lưu Đình Vân nhìn anh lục tung mọi thứ lên.
Tim thật lâu, Tôn Viễn mới tìm được nhẫn. Lưu Đình Vân cầm nhẫn trước mắt, nhìn thấy một lớp bụi, không biết chiếc nhẫn này bị vứt vào xó đã bao lâu rồi.
Cô lại mò chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình, lúc trước Tôn Viễn không có tiền, mua một đôi nhẫn trơn.
Hai người đeo nhẫn cho nhau ở lối mòn trong rừng, ôm nhau hôn môi, giống như một nghi thức thần thánh.
Ngay thời điểm đó, họ sẽ làm bạn bên nhau cả đời.
Lưu Đình Vân cảm thấy chiếc nhẫn lạnh buốt đang giam cầm ngón tay mình.
Cảm giác lạnh lẽo khuếch tán toàn thân, cho đến khi đóng băng trái tim cô.
Cô chậm rãi hỏi – “Đeo nhẫn không tiện, vậy đồng hồ thì sao?”
Mặt Tôn Viễn không đổi sắc – “Có đôi khi anh vẫn đeo để nhìn giờ.”
Anh vĩnh viễn đều như vậy, đều bày ra cái dạng này, làm gì cũng có lý do thỏa đáng, khiến người khác không tìm ra điểm hoài nghi.
Lưu Đình Vân siết chặt nhẫn – “Tôn Viễn, anh có yêu em không?”
Tôn Viễn nhìn Lưu Đình Vân, câu trả lời vẫn không thay đổi, ánh mắt cũng như xưa, ôn nhu thâm tình – “Anh yêu em.”
Thật lâu sau, Lưu Đình Vân giống như cười lên, đáy mắt lại không có một tia vui vẻ – “Còn cô ấy thì sao?”
Vẻ mặt Tôn Viễn thoáng chốc cứng ngắc.
Dáng vẻ Lưu Đình Vân giống như sắp khóc.
Bầu không khí trong phòng tràn ngập cảm giác đè nén.
Yên lặng trong chốc lát, Tôn Viễn gẩy gẩy tóc, vẻ mặt phức tạp, nhưng không phải bối rối – “Em biết hết rồi?”
Lưu Đình Vân phất tay, tát vào mặt Tôn Viễn, lại tát thêm một cái.
Cô giận đến ngón tay run lên, người cô đã run bần bật.
Nếu không phải nhận được ảnh chụp nặc danh, cô sẽ tiếp tục không biết gì hết, bị Tôn Viễn coi như con ngốc mà đùa bỡn.
Tôn Viễn và cô gái kia đã có con, cô còn mơ mộng.
Dù biết là con người có ngày sẽ đổi thay, nhưng đến ngày nghĩ đến những ký ức đã qua đều thấy nhàm chán, Lưu Đình Vân bật khóc nức nở, chật vật không chịu được.
“Vì sao?”
Tinh thần cô không bình tĩnh, vừa rồi chỉ là ngụy trang tỉnh táo, nhưng giờ phút này tan rã không còn một mãnh, không ngừng đánh Tôn Viễn.
“Anh nói đi! Em có chổ nào đối xử với anh không tốt, vì sao anh làm vậy với em?”
Tôn Viễn vẫn để cho cô đánh, anh lẩm bẩm tự nói – “Vì sao?”
Sau một khắc, anh kiềm chế cổ tay Lưu Đình Vân – “Anh thừa nhận, anh có lỗi với em, nhưng em nhìn lại mình đi, em không có lỗi với anh hay sao?”
“Những năm qua, mỗi thời điểm anh cần em, em đều ở phim trường, là cô ấy ở bên cạnh anh, quan tâm anh, săn sóc anh.”
“Phải, anh rất yêu em, trong lòng anh chỉ có em, nhưng…” Tôn Viễn nói – “Đình Vân, người không phải cỏ cây.”
Lời Tôn Viễn thốt ra trơn tru thoải mái, giống như đã chuẩn bị từ trước.
Anh phản bội tình yêu của hai người, đều do Lưu Đình Vân bức anh làm vậy.
Hay cho một câu – người không phải cỏ cây. Lưu Đình Vân lớn tiếng chất vấn – “Nếu anh ở bên cô gái kia, vì sao không nói cho em biết? Còn muốn lừa gạt em? Hả?”
Ngay vừa rồi thôi, cô hỏi anh cái gì?! Anh đều bày ra tư thái của một người đang yêu, thủy chung không lộ ra chút sơ hở.
So với cô anh còn thích hợp làm diễn viên hơn.
Tôn Viễn lại im lặng, bản năng tham lam của phần “con” trong anh bùng lên.
Bây giờ anh không muốn buông Lưu Đình Vân ra, anh làm không được, anh không muốn quên đi đoạn ký ức hai người trải qua.
Cho dù bản thân anh là người có lỗi.
Thái dương Tôn Viễn nổi gân xanh, anh vốn dĩ cho là bản thân mình có thể ứng phó được tình huống này, nhưng không lường được Lưu Đình Vân biết rõ mọi việc.
Đây là điều anh không ngờ tới.
Nhưng anh nghĩ không ra, tại sao Lưu Đình Vân biết?
Trong lúc Tôn Viễn hoang mang, một chồng ảnh chụp nện vào người anh, anh cuối đầu xem, đồng tử co rụt lại.
“Lưu Đình Vân, em phải người theo dõi anh!”
Lưu Đình Vân không giải thích, cô khóc không kiềm chế được – “Tôn Viễn, hai chúng ta kết thúc.”
Tôn Viễn siết chặt quả đấm, mặc kệ ảnh chụp là gì, với tính tình của Lưu Đình Vân, hai người sau này làm bạn cũng không được.
Một đoạn tình cảm đi tới bước này, hai người đều không thể nhìn mặt nhau.
Tôn Viễn nhìn Lưu Đình Vân khóc, bên trong màng nhĩ đều là tiếng khóc khổ sở của cô.
Tròng mắt anh đỏ hoe, trong lòng trống rỗng, thời gian xa nhau còn đáng sợ hơn những gì anh tưởng tượng, có thể phá hủy hết kiên nhẫn của anh, tình yêu, chung thủy, phát nát hết tính kiên trì, cuối cùng mọi thứ đều sụp đổ.
“Đình Vân, nếu như em từ bỏ ước mơ làm diễn viên, quay trở lại bên anh, anh có thể…”Tôn Viễn phun ra một ngụm trọc khí, anh chậm rãi nói, giống như hạ một quyết định đầy cố gắng đối với tình yêu của hai người – “Anh có thể đoạn tuyệt liên lạc với cô gái kia, chúng ta bắt đầu lại.”
Lưu Đình không dám tin những gì mình nghe thấy, quay qua nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt xa lạ.
Cô cười ha ha, hóa ra cuộc sống bình thường cũng giống như kịch bản trên phim.
Nghe thấy tiếng cười châm chọc của cô, mặt Tôn Viễn âm trầm.
“Anh đã nói đến như vậy, em còn muốn gì nữa?”
Gạt nước mặt trên mặt, Lưu Đình Vân nâng cằm cười cười, từng chữ từng chữ nói – “Tôn Viễn, từ nay về sau, trong lòng tôi, anh không còn là gì hết.”
Tôn Viễn ngẩn người, anh vô ý thức duỗi tay chạm vào Lưu Đình Vân.
“Cút ngay!” Lưu Đình Vân dùng sức đẩy anh ra, chán ghét mắng – “Đừng dùng bàn tay đã chạm vào con tiện nhân kia chạm vào tôi.”
Từ hàm răng cô chen ra mấy chữ, vô cùng thê thương nhưng đầy thù hận – “Tôn Viễn, tôi chúc phúc hai người.”
Tôn Viễn trơ mắt nhìn Lưu Đình Vân tháo nhẫn ra, cầm cùng với chiếc nhẫn của anh vứt bỏ như là vứt rác bẩn.
Cửa đóng lại một tiếng ầm.
Tôn Viễn mò vào túi, lấy một điếu thuốc ra hút, chậm rãi phun ra một làn khói trắng, cố gắng hít sâu nicotin để áp chế nỗi đau trong ngực.
Kết quả hai người hôm nay, anh cũng không muốn như vậy.
Vì anh sinh ra chỉ là một kẻ phàm phu tục tử thôi.
Chảy ra khỏi chung cư, Lưu Đình Vân hồn bay phách lạc đi trên đường, cô không chỉ mất đi một đoạn tình cảm mà còn mất đi ký ức.
Sau này cô không thể dùng tâm tình hạnh phúc nhớ lại những gì đã trải qua.
Đi ngang một quán rượu, Lưu Đình Vân bước vào.
Lớp trang điểm trên mặt cô đều trôi hết, tóc tai bù xù, áo khoác rộng thùng thình che đi dáng người tuyệt hảo, nhìn cô hết sức bình thường, không có người nào tới làm phiền cô.
Một ly tiếp một ly rót vào bụng, Lưu Đình Vân nằm dài trên quầy bar, cô không ngừng lau nước mắt, vừa khóc vừa cười như người điên.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lưu Đình Vân nằm trên giường lớn trắng tinh, cảm giác đệm chăn mềm mại ve vuốt tứ chi, bên cạnh làm một người đàn ông nằm đưa lưng về phía cô.
Một tia ý thức đầy những hình ảnh hỗn loạn tràn vào đầu cô, sắc mặt Lưu Đình Vân thay đổi liên tục.
Gặp phải tiết Ngũ ra sao, hai người lên giường như thế nào, từng màn từng màn một chạy qua.
Ngồi yên trên đầu giường, Lưu Đình Vân dùng sức gãi gãi mái tóc rối tung, một tay cào đau da đầu, toàn thân đều là dấu tích Tiết Ngũ lưu lại, nhất thời lột xuống không được.
Cô phải nhanh chóng đi tắm rửa, trở lại phim trường, hôm nay rất nhiều việc, còn mấy cảnh cần quay.
Lưu Đình Vân nhắm mắt lại, tỉnh táo lại một chút, cô lấy quần áo mặc vào, bước nhanh tới cửa.
Sau lưng truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông sau khi đi qua hoan ái – “Sao? Định lợi dụng tôi xong rồi bỏ đi?”
Thân thể chấn động, Lưu Đình Vân không xoay người – “Tiết Thiếu, tối hôm qua tôi uống quá nhiều.”
Một tay Tiết Ngũ chóng đầu, đôi mắt đào hoa mang theo tia trêu tức – “Cho nên?”
Lưu Đình Vân vẫn không xoay người, cô xiết chặt túi xách, khắc chế tâm tình – “Coi như mọi chuyện đều không phát sinh, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi, tạm biệt.”
Vén chăn lên, Tiết Ngũ ra lệnh – “Đứng lại.”
Cả người Lưu Đình Vân cương tại chổ.
Sải bước bước qua, Tiết Ngũ ấn bả vai Lưu Đình Vân, xoay mặt cô quay về phía mình – “Từ trước đến giờ tôi không chiếm tiện nghi của con gái, tôi hôm qua cô làm tôi hết sức thoải mái, ra giá đi.”
Mặt mũi Lưu Đình Vân sung huyết, răng cắn chặt môi, miệng đầy mùi máu.
Cô lộ ra vẻ cười cười – “Nếu Tiết Thiếu đã hào phóng như vậy, tôi cũng không cự tuyệt.”
“Tiết Thiếu thường xuyên trải qua những chuyện như thế này, giá cả anh đều biết hết, cứ dựa theo giá thông thường trả cho tôi là được.”
Lần đầu tiên Tiết Ngũ gặp một cô gái cư xử như thế này, anh giận quá hóa cười, cầm chi phiếu nhét vào cổ áo Lưu Đình Vân, thuận tay sờ soạn thêm một cái.
“Lưu tiểu thư, nếu như tôi không mất trí nhớ, tối hôm qua cô cũng rất thoải mái, có phải cũng nên trả tôi một cái gì đó?”
Người đàn ông trước mặt không mặc gì, mỗi một tấc da thịt đều đâm vào giác quan người đối diện, Lưu Đình Vân nghiêng ánh mắt, hít sâu một hơi, cô mở giỏ ra, lấy mười đồng tiền, không chút suy nghĩ liền ném cho Tiết Ngũ, lập tức mở cửa bước ra ngoài.
Trừng mắt nhìn mười đồng bay đến bên chân, sắc mặt Tiết Ngũ cực kỳ đáng sợ, nở nụ cười đầy ý tứ hàm xúc.
Thì ra anh làm việc cả đêm, được trả bao nhiêu đó!
Nhớ tới cảm giác kích tình tối qua, Tiết Ngũ liếm liếm môi, Lưu Đình Vân, chúng ta còn chưa xong đâu!
Trở lại phim trường, Lưu Đình Vân đi tắm rửa, đổi quần áo, nhìn không ra điểm nào khác thường.
Đây chính là điểm tốt của người làm diễn viên, chỉ cần bản thân muốn, có thể khống chế tâm tình của bản thân, nếu không những cuộc hôn nhân bí mật, hay quan hệ yêu đương không thể công khai trước công chúng làm sao có thể che mắt được thiên hạ.
“Đình Vân, cô đi hóa trang đi!” Vương Kỳ vội vội vàng vàng chạy đến nói với Lưu Đình Vân – “Lúc nãy đạo diễn nổi giận, giờ vẫn còn, tất cả mọi người đều hồi hộp, lát nữa cô cẩn thận đừng để bị họa lây.”
Lưu Đình Vân bỏ túi xách xuống – “Có chuyện gì?”
Vương Kỳ nói nhỏ với Lưu Đình Vân – “Còn không phải vì cô nàng Liễu Liên kia, sáng sớm có một cảnh quay của cô ấy, nhưng đến phút chót mới xuất hiện, cả một ekip đều chờ cô ấy, còn cô nàng công chúa đó thì không có một câu xin lỗi với mọi người, còn bày ra tư thái chảnh chọe cho mọi người nhìn, làm cho đạo diễn tức muốn xỉu.”
“Đúng rồi Đình Vân, cô xem tin tức hôm nay chưa? Ảnh hậu Tạ Nghiên cùng một người đàn ông xa lạ ra vào khách sạn, còn bị chụp cảnh đang ôm hôn người ta, chậc chậc, trên web đang thảo luận sôi sục.”
Vương Kỳ vừa nói vừa cần di động mở ra, lướt đến ảnh chụp cho Lưu Đình Vân xem.
Mắt Lưu Đình Vân quét qua, cho dù ảnh chụp mơ hồ, cô nhìn liền biết người đàn ông kia là ai, dù sao thì cô vừa nằm trên giường với người ta.
Cho nên vẻ khác thường của Liễu Liên có thể tha thứ được.
Người không có hậu trường vững chắc, sẽ có cảm giác không an toàn, khi bị đánh về nguyên hình, cũng không thể một lần nữa tái sinh khởi thủy mà khoe khoang.
Lưu Đình Vân và Vương Kỳ đi qua phòng nghỉ số một, cô theo bản năng nhìn vào bên trong, đúng lúc nghe được giọng nói của Liễu Liên, hình như đang gọi điện thoại, giọng nói đầy ác ý.
“Có vài người đúng là bỉ ổi, tuổi một xấp, vừa già vừa xấu, còn khắp nơi đi thông đồng vời đàn ông, da mặt đều không cần.”
Lưu Đình Vân biết Liễu Liên đang nói Tạ Nghiên, không liên quan gì với cô.
Bởi vì cô không nổi tiếng, không có tòa soạn báo nào lãng phí thời gian trên người cô.
Cất bước đi xa, vào tận cùng bên trong phòng nghỉ nhỏ, Lưu Đình Vân hỏi Vương Kỳ – “Tạ Nghiên bao nhiêu tuổi?”
“Để tớ xem một chút.” Vương Kỳ cầm di động tìm kiếm, bật thốt ra – “Chao ôi! Đình Vân, Tạ Nghiên bằng tuổi với cậu.”
Lưu Đình Vân vô tình vô nghĩa bĩu môi, Tạ Nghiên là ảnh hậu có lượng fan kinh người, cô là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì.
Scandal chính là con dao hai lưỡi, Tạ Nghiên từ trước đến giờ không thiếu những chuyện như thế này, cô ấy vĩnh viễn đều là nữ vương.
“Ba mươi tuổi chính là một xấp tuổi?”
Người con gái Tôn Viễn tìm trẻ tuổi hơn so với cô, có thể nhỏ hơn đến mười tuổi.
Mỗi người rồi sẽ đến độ tuổi của cô hiện giờ, năm tháng qua đi, lại bốn mươi, dần dần già đi, không có ngoại lệ.
“Ai nói.” Vương Kỳ nói – “Ba mươi tuổi là độ tuổi chính mùi nhất của con gái.”
Lưu Đình Vân cười – “Tớ cũng cảm thấy vậy.”
Cô không còn tình yêu, ít nhất còn lại giấc mơ của mình, không thể buông tha được, nếu không cô sẽ hoàn toàn không còn gì.
Thời điểm quay phim buổi sáng, Liễu Liên không tập trung, không phải quên lời thoại thì vẻ mặt cứng đơ, Tiết Ngũ đã vài ngày không liên lạc với cô, hôm nay lại xuất hiện bài báo kia, đã nói rõ cô không là gì với anh.
Cô không cam lòng!
Thời gian qua ở cùng Tiết Ngũ, cô biết anh thích gặp dịp thì chơi, trong khoảng thời gian đó cô muốn gì được nấy, tự cho rằng bản thân không giống như những người con gái khác. Cô đặc biệt hơn.
Có lẽ Tiết Ngũ và Tạ Nghiên chỉ gặp dịp thì chơi, anh sẽ chán nhanh thôi, rồi sẽ đi tìm cô – Liễu Liên tự an ủi bản thân.
Nghe thư ký trường quay thông báo cô chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, Liễu Liên lập tức lướt qua trợ lý, nổi giận đùng đùng bước trước mặt người đàn ông đứng bên cạnh – “Đạo diễn, không phải đã nói rồi hay sao? Cảnh quay té xuống nước sẽ sử dụng thế thân?”
Đạo diễn Trần đang xem lại vài cảnh quay, trao đổi cùng vài diễn viên khác, nhìn thấy Liễu Liên đột nhiên chạy qua, tư thế hùng hổ.
Mặt ông đanh lại, đa số mọi người nhìn không ra nam chính trong tờ báo buổi sáng là ai, nhưng cũng có một số ít người biết rõ, trong đó có ông.
Từ đầu ông nhìn cô gái này không vừa mắt, ngoại trừ gương mặt và dáng người có thể nhìn chút đỉnh, thì cốt cách không có, phẩm hạnh ác liệt, yêu chuộng hư vinh, làm cho hảo cảm mang lại từ ngoại hình triệt để xuống dốc không phanh.
Đạo diễn Trần khoanh tay, không có Tiết Ngũ làm hậu trường, ông bây giờ cũng không cố kỵ, hận không thể làm cho cô ta cút đi xa nhanh nhanh.
“Thế thân tạm thời bận, nên cô chỉ còn cách tự diễn thôi.”
Liễu Liên mặt lạnh – “Tôi không diễn.”
Nước bẩn muốn chết, còn có côn trùng kinh tởm bay qua bay lại, nghĩ gì mà muốn cô xuống dưới?
Đạo diễn Trần cứng giọng nói – “Người khác có thể làm, cô vì sao không thể?”
Ông lạnh lùng nói tiếp – “Nếu cô không diễn lập tức thay người!”
Bị mọi người nhìn như trò cười, mặt Liễu Liên đỏ lên, cô tức tối chạy ra khỏi trường quay, trợ lý sững sờ mất một lúc mới đuổi theo.
Đạo diễn Trần không kiên nhẫn phất phất tay – “Nhìn cái gì? Tan ra tan ra, đi chuẩn bị nhanh đi!”
Bởi vì có Tiết Ngũ chống lưng, nên Liễu Liên mới được đưa vào, biên kịch tạm thời viết cho cô một diễn một số phân đoạn, vai diễn là một phi tử có nhan sắc, ở trước mặt hoàng đế đóng vai thiện lương thuần khiết, khác biệt trong hậu cung, phần diễn nhìn vào thì tưởng quan trọng, thật ra có cũng được mà không có cũng không sao.
Lúc này bỏ đi càng tốt, trực tiếp loại nhân vật này ra khỏi.
Lưu Đình Vân hững hờ nhìn chăm chú, đừng bao giờ đem vận mệnh của bản thân đặt vào bàn tay một người đàn ông.
Một khi bị đá, chính là địa ngục!
Nhận điện thoại, Đường Y Y biết Lưu Đình Vân thất tình, cô rõ ràng không có mang ảnh chụp gởi qua, vậy thì ai làm việc này?
“Tớ đã ngủ với Tiết Ngũ.”
Nghe được câu nói kia của Lưu Đình Vân, suy nghĩ của Đường Y Y lập tức được khơi thông. Chính là Tiết Ngũ.
Mắt thấy có cơ hội có thể lợi dụng, tại sao không làm.
Nói chuyện vài ba câu, Lưu Đình Vân nói – “Tớ hiện tại đặc biệt hối hận khi đưa anh ta mười đồng, anh ta chỉ đáng một xu.”
Nhìn Tiết Ngũ quen thói cao cao tại thượng, Đường Y Y có thể tưởng tượng vẻ mặt khi đó của anh ta, nhất định đặc sắc vô cùng – “Đình Vân, cậu hiện tại ổn không?”
“Ăn được uống được, mỗi ngày quay phim tới khi trời sáng, sau đó làm một giấc đến hừng đông, không có thời gian để khổ sở.” Đầu dây bên kia Lưu Đình Vân thở dài – “Y Y, tớ phát hiện khi chia tay một người, thật sự có thể sống thật tốt.”
Trầm mặc một lát, Đường Y Y hỏi cô – “Sau đó Tiết Ngũ không có đi tìm cậu?”
Lưu Đình Vân nói – “Không có, chuyện đêm đó là ngoài ý muốn.”
“Yên tâm đi, Tiết Ngũ đang qua lại với Tạ Nghiên, sẽ không tìm đến mình.”
Trong lòng Đường Y Y lại cảm thấy không đơn giản như vậy, loại người như Tiết Ngũ hành động không giống người bình thường – “Đình Vân, cậu gần dây có thời gian nghỉ ngơi không? Đi ăn một bữa cơm với tớ.”
“Sau buổi trưa mai tớ không có diễn.” Lưu Đình Vân cười nói – “Đi Phú Quý viên đi, tớ muốn ăn cơm gà quay.”
Đường Y Y nói – “Ok, quyết định vậy đi.”
Cúp điện thoại, Đường Y Y ngồi trước máy tính một lát, đột nhiên đứng dậy bước tới phòng làm việc đối diện.
Tần Chính đang ngồi lật văn kiện, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, mùi hương có thể khiến máu anh sôi sục.
Mùi hương này chỉ có trên người Đường Y Y, anh đã ngửi từ lâu, một là do thói quen, hai là làm cho bản thân anh thả lỏng.
Đây là lần đầu tiên anh không lên tiếng gọi mà cô bước lại đây.
Mắt Tần Chính dừng trên văn kiện, chờ cô mở miệng.
Đường Y Y đứng dựa cửa, trong lòng quái dị, vì sao bản thân lại chạy đến nơi này?
Coi như là vì chuyện của Lưu Đình Vân, thì người đàn ông này cũng không phải là đối tượng có thể lắng nghe.
Cô làm như không có việc gì, quay đầu rời đi.
Tần Chính quăng văn kiện xuống bàn – “Trở lại.”
Đường Y Y dừng bước – “Có chuyện gì?”
Mặt Tần Chính dù bận vẫn ung dung – “Câu này là tôi nên hỏi em.”
Khóe mắt Đường Y Y liếc về một chổ, lập tức nói – “Thiết Quan Âm trong hộp sắp hết rồi.”
Mặt Tần Chính không chút thay đổi – “Rồi sao?”
Đường Y Y nói – “Có thể pha thêm hai hoặc ba lần nữa.”
Nhìn chằm chằm đôi môi đóng mở của cô, ánh mắt Tần Chính thâm trầm – “Vậy thôi sao?”
Đường Y Y nói – “Phải.”
Dời ghế gha đi chổ khác, Tần Chính cầm lấy áo khoác tây trang mặc vào người – “Đi dạo ra ngoài đình uống trà với tôi.»
Nhìn người con gái vẫn còn đâm chiêu, anh sửa lại ống tay áo, thản nhiên nói – “Như thế nào? không biết đi?”
Mặt Đường Y Y giật giật, hối hận muốn đánh mình một cái.
Một cánh tay từ phía trước xẹt qua đầu vai vai cô xuống eo – “Vài ngày không làm rồi, buổi tối chúng ta làm một lần cho tận hứng.”
Hai chân Đường Y Y phát run theo phản xạ có điều kiện.
Tần Chính nghiêng đầu, ánh mắt nhìn bao quát, nhìn người con gái hồn vía bay đi đâu, ánh mắt hoảng hốt.
Anh híp mặt lại, nghiền ép môi cô, trước khi cô kịp phản kháng anh khống chế cằm cô, bản thân tùy ý quét qua mỗi ngóc ngách hẻo lánh.
“Đường Y Y, ở nơi này, em tốt nhất đừng nghĩ ngợi lung tung cho tôi.”
Trong miệng Đường Y Y đều là hương vị của anh, nghe được lời của anh, đầu đau từng trận – “Sao anh không dứt khoát bổ đầu tôi lấy não ra?”
“Em nghĩ rằng tôi không muốn làm vậy?” Tần Chính vuốt ve cổ áo cô, mây trôi nước chảy nói – “Từ hai năm trước khi hũ tro cốt để vào trong ngăn kéo, món nợ này tôi còn chưa có tính xong.