Khống Chế Thành Nghiện

Chương 11: Mở rộng tầm mắt




Chết tiệt.

Người con gái này lại dám đánh anh

Tia âm u làm người ta rợn tóc gáy từ trong đáy mắt Tần Chính khuấy động tán loạn, từng tia vừa sắc vừa lạnh như băng.

Anh siết cổ Đường Y Y nhắc lên không.

Đường sinh cơ bị tắt nghẽn, suy nghĩ bấn loạn, Đường Y Y điên loạn run rẩy hất tay anh ra, không màn tới móng tay được giữ gìn cẩn thận cào từng vệt lên người đối phương.

Cô thừa dịp anh mất tập trung vì đau dùng giày cao gót nghiền qua chân anh, quay người chạy đầu cũng không dám ngoảnh lại, dường như sau lưng có mãnh thú hồng thủy.

Đường Y Y chạy một mạch vào thang máy trước vẻ mặt kinh ngạc của Thạch Tiến.

Thạch Tiến còn chưa lấy lại tinh thần thì bỗng nghe tiếng vang ầm ầm bên trong phòng làm việc vọng ra.

Không biết cái gì bị nện trên sàn.

Tiếng trước chưa xong tiếng sau lại vọng lên.

Thạch Tiến sợ hết hồn hết vía, anh không ngừng nuốt nước bọt, có thể thấy được người bên trong hiện giờ không khác gì sư tử hổ báo trong khu rừng hoang dã, tức giận vì loài động vật nhỏ yếu kia dám làm trái ý, phản kháng chính mình.

Cảm thấy quyền uy bị khiêu khích dẫn đến mất khống chế.

Vuốt mặt, Thạch Tiến đi qua đi lại, anh hôm nay sẽ vùi thân biển lửa.

Trong thang máy, tâm trạng Đường Y Y vô cùng tồi tệ, tay cô run run, nhấn nút tầng trệt hai lần.

Bắt đầu từ bắp đùi, eo, rồi lên phía trên…Mỗi chổ người đàn ông kia chạm qua đều như bị rắn ba đuôi trườn qua, cô muốn kỳ cọ chà xát vài lần mới sạch được.

Nhìn bản thân đang phản chiếu trong thang máy, sắc mặt trắng bệt, môi sưng lên, khóe mắt đỏ hồng, vài sợi tóc dính trên gò mà, cổ và xương quai xanh có nhiều dấu vết mút và gặm cắn qua, váy nhăn nhúm và vài chổ bị tưa.

Cô gái trước mắt giống như vừa trải qua một cuộc chiến tình hung ác, nhìn xa lạ như không phải bản thân cô.

Đường Y Y như bị đâm một nhát, mắt rũ xuống, suy nghĩ một lúc lâu – bộ dạng của mình không thích hợp xuất hiện trong phòng làm việc.

Thang máy mở cửa ra ba lượt, may mắn không có ai bước vào, Đường Y Y nép vào 1 góc, may mắn vì không ai thấy hiện trạng của cô.

Bước ra khỏi thang máy, Đường Y Y bước nhanh một đường vào toilet tầng một.

Cô biết rõ toilet tầng này vắng, khác hẳn với toilet tầng trên.

Đóng cửa lại, dây thần kinh căng thẳng của Đường Y Y mới được buông lỏng, cô cử động ngón tay, mở vòi nước cọ rửa, cảm thấy bên trong móng tay đều là thịt của người đàn ông kia.

Rửa sạch từng móng tay một, Đường Y Y dùng nước lạnh vỗ vỗ vào gò má, chỉnh trang lại bản thân.

Cô chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn chính trong gương cho đến khi xác định toàn bộ những dấu vết kia đều được che lấp.

Chuông điện thoại vang lên.

Mí mắt Đường Y Y nhảy dựng, cô vừa nghe thì giọng Lý Mi từ đầu bên kia lo âu hỏi thăm.

“Như thế nào? Cậu ở đâu? Ra hay chưa?”

“Uhm, tớ ra rồi.” - Tiếng nói Đường Y Y không khác gì ngày thường – “Tớ ở tầng một, đang muốn đi ăn một chút.”

Lý Mi thở phào ra một hơi – “Vậy thì tốt rồi, tớ còn tưởng cậu không thể toàn thân trở ra, tớ còn đang định xông vào.”

Cô liên tục đứng ngồi không yên, dứt khoát đừng chờ ở cửa thang máy, may là không có chuyện gì.

“Không biết con mụ nhiều chuyện nào thấy cậu đi cùng vời trợ lý Thạch, cả công ty đều biết Tổng tài gọi riêng cậu.”- Lý Mi tức giận nói – “Hoàng Vi nhất định lại phun ra mấy lời kinh tởm.”

Hoàng Vi trước mặt không dám nói gì, sau lưng lại đi nói lung tung, một đồng nghiệp vụn trộm nói lại cho Lý Mi nghe.

Lý Mi tức không chịu được, cảm thấy ức chế thay Đường Y Y.

“Tổ Trường gọi Hoàng Vi đi, răn dạy một hồi, lúc cô ta đi ra sắc mặt không tốt, đáng đời, cái loại suy bụng ta ra bụng người.”

Đường Y Y dựa vào vách tường – “Ngô Hưng cũng biết?”

“Phòng làm việc có camera bí mật, gió thổi cây lây mọi người đều biết”- Lý Mi an ủi – “Những người kia chính là ghen tỵ nhưng giả vờ thanh cao, cậu đừng nghĩ nhiều, mặc kệ lúc nào tớ đều tin tưởng cậu, đứng về phía cậu.”

“Tớ biết.”- Đường Y Y cảm kích nói – “Cảm ơn cậu, Lý Mi.”

Lý Mi trêu chọc – “Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tớ, thì gặp mặt anh họ của lão Điền nhà tớ đi.”

Đường Y Y im lặng một lúc – “Được rồi, tớ sẽ đi.”

Hai người đứng tán gẫu trong chốc lát, Lý Mi nói Ngô Hưng đang tìm cô – “ Có lẽ là muốn hỏi chuyện của cậu, cậu an tâm, tớ cái gì cũng không biết!”

“Đúng rồi, Y Y, cậu mang lên cho mình một phần bánh crêpes xoài đi, đột nhiên lại thèm ăn.”

“Được rồi.”

Cúp máy, răng Đường Y Y chạm phải môi, trừ vẫn sưng đỏ, còn phát hiện một miệng vết thương do gặm cắn.

Cô đúng là không toàn thân mà lui!

“Điên khùng!”

Cảm thấy chửi còn chưa đủ, Đường Y Y lạnh lùng chửi nhỏ thêm một câu – “Đồ biến thái!!!”

Cô bước đến tiệm bánh ngọt đối diện, ăn một nữa viên kem sầu riêng, chuông điện thoại lại vang lên.

Toàn bộ nhân viên và khách trong cửa hàng đều quay lại nhìn cô, vẻ mặt giống nhau, cổ quái, kinh ngạc.

Nguyên lai một người con gái xinh đẹp có khí chất trầm tĩnh lại có tiếng chuông điện thoại khủng khiếp như vậy.

Đường Y Y đỡ trán, âm thầm thế với bản thân, sau khi nghe xong cuộc điện thoại này cô sẽ đổi chuông ngay lập tức.

“Y Y, cậu biết tớ vừa thấy gì không?”

“Làm tình trong xe, xe chấn động!”Đầu bên kia Lưu Đình Vân phần khích nói – “Xe chấn động trong truyền thuyết!”

“…”Đường Y Y – “Chúc mừng!”

Cô có thể tưởng tượng nụ cười vừa bỉ ổi vừa kích động của Lưu Đình Vân.

Lưu Đình Vân gân giọng lên, cười nham hiểm – “ Y Y, cậu biết hai người kia là ai không?”

“Liễu Liên cùng Tiết Thiếu!”

Đường Y Y có chút ngoài ý muốn dừng động tác khuấy sầu riêng, hỏi tiếp.

“Cậu đến Studio?”

“Đúng rồi.”- Lưu Đình Vân nói – “Tớ không phải đã nói tớ đã đổi tổ sao? Mấy ngày nay nằm ở nhà toàn thân nhức mỏi, chạy qua xem một chút, thuận tiện cùng mọi người trao đổi một chút.”

Đây là cơ hội hết sức tốt.

Mặc dù không thể nào so sách với diễn viên chính, nhưng đây là nhân vật có nhiều bước chuyển, luôn cùng chủ nhân trải qua nhiều lần trắc trở, luôn bảo vệ chủ tử, là một người hầu luôn luôn biết vâng lời.

Nhưng sau cùng lại bò lên giường của nam chủ nhân, sau khi léng phéng lại chạy tới trước mặt nữ chủ nhân giả mù sa mưa nhận lỗi, thỉnh cầu tha thứ, muốn tìm đường chết, sau lưng chủ nhân lại phóng túng.

Loại kỹ nữ như vậy mới làm cho người xem hận không thể một đao kết liễu cho xong chuyện. Nhìn thôi đã thấy buồn nôn, chỉ sợ người xem không ghét mà thôi.

Nhưng không ngờ đi chuyến này lại thu hoạch bất ngờ.

Khi đó xe đột nhiên chấn động, tiếp theo lại không ngừng dao động. Cô nhìn muốn rớt con mắt ra ngoài.

Lúc đó chỉ biết sựng người lại đứng xem.

Không đến năm phút sau, cửa xe mở ra, một cô gái ngực lớn eo nhỏ bước xuống xe, gió thổi qua đầu tóc rối bù của cô ta, cô ta gắt giọng với người ở trong xe – “Đều tại anh, làm lâu như vậy, một lát em còn có một cảnh quay cởi ngựa.”

Da đầu Lưu Đình Vân đều tê dại.

Sau một lúc, cô nhìn qua người đàn ông đan dựa vào thành thế, áo sơ mi mở rộng lộ ra lồng ngực nam giới trắng nõn.

“Ha ha ha ha ha hắc hắc Tiết Thiếu đần độn chắc còn chưa biết bao cao su của anh ta dính vào đế giày của mình!”

Lưu Đình Vân cười to – “Cậu nói anh ta có hay không…”

Tiếng cười đột ngột cứng đờ, Lưu Đình Vân từ cửa kính đối diện nhìn thấy người đàn ông phía sau lưng mình.

Độ nét của cửa kính rõ ràng không cao, cô không nhìn thấy được vẻ mặt của người đàn ông phía sau, nhưng cô biết anh ta là ai.

“Alô, alô, alôoooooooooo, kỳ lạ, điện thoại bị hư hay sao? Alô, alô! Cậu nghe mình nói gì không…”

Lưu Đình Vân nhanh chóng tắt máy. Chạy mất.

Tiết Ngũ đứng tại chổ, nâng lên chân trái, rồi nâng lên chân phải, dưới giày quả nhiên có vật cô vừa nói, vừa vặn nhét vào ô vuông nhỏ dưới giày.

Anh cũng không biết khi nào thì giẫm phải!

Sắc mặt anh đen như mực, chưa bao giờ anh bị mất mặt như thế này!

Nghĩ đến phản ứng khôn lanh của cô gái trước mặt, Tiết Ngũ sờ sờ cằm, có chút ý tứ.

Lưu Đình Vân đã chạy đi xa không khỏi rùng mình một cái, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi – “Thiếu chút nữa là bị hù chết, Tiết Thiếu đứng sau lưng tớ, tớ không biết anh ta đã nghe hết bao nhiêu.”

Đường Y Y nói - “... Có lẽ nghe không được bao nhiêu đâu.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.” Lưu Đình Vân chợt nghe thấy tiếng còi xe, cô kỳ quái hỏi - “Y Y, cậu bây giờ không phải là làm việc ở công ty sao?”

Đường Y Y nói - “Không ở đó.”

Giọng nói của Lưu Đình Vân lại không còn hi hi ha ha – “Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Đường Y Y không trả lời, cô thở dài – “Đình Vân, phim của cậu có cần diễn viên quần chúng không?”

Lưu Đình Vân lập tức biết chuyện gì xảy ra – “Tên họ Tần kia lại phá rối cậu?”

Đầu bên kia Lưu Đình Vân tức không chịu được, bình thường ở phim trường bị kinh bỉ, bị đạo diễn mắng, bị diễn viên chính bạt tai, bị mỉa mai, trào phúng cô đều không sao, nhưng tại biết Đường Y Y bị quấy rối cô lại tức đến nghiến răn nghiến lợi.

“Lần sau gặp lại hắn ta, cậu đá vào đũng quần hắn, một cước hết lực, làm cho anh ta không chết cũng bị đau đến nội thương!”

Lưu Đình Vân lại nói tiếp – “Cậu tìm bạn trai nhanh đi.”

“Loại người như Tần Chính, có thói quen cao cao tại thượng, khinh thường cùng người khác đoạt bạn gái, đến lúc đó anh ta liền cảm thấy cậu vô vị.”

Đường Y Y như có điều suy nghĩ.

Buổi trưa về công ty xin Ngô Hưng cho nghỉ, Đường Y Y lập tức bước đi, làm như không thấy ánh mắt của tất cả mọi người.

Về đến nhà, cô ôm con mèo béo trắng vào ngực vuốt ve.

“Phú Quý, tớ gặp phiền toái.”

Phú Quý gối cằm lên cánh tay Đường Y Y, nghiêng đầu, giương đôi mắt tròn xoe xinh đẹp nhìn cô.

“Phú Quý à...”

Đường Y Y lộ ra sầu lo cùng bực bội với một con mèo.

Cô thở dài một tiếng, ngã người ra giường.

Phú Quý nằm vật xuống, muốn cô vuốt ve.

Đường Y Y ôm nó, vuốt lông nó theo chiều thuận, xoa xoa bụng nó, chốc lát sau ngủ mất.

Cô ngủ một giấc hết nửa ngày, khi tỉnh lại trời đã tối đen.

“Phú Quý, để tớ làm đồ ăn ngon cho cậu.”

Đường Y Y vừa ngáp vừa bước xuống giường, con mèo béo trắng cũng nhảy xuống, theo cô một bước không rời.

Trong màn đêm, âm u.

Trong một căn hộ cao cấp, Tấn Chính vừa kết thúc hội nghị từ Manhattan, anh bỗng nhớ ra một chuyện, cầm điện thoại lên.

“Bác sĩ kia có tiến triển gì không?”

Tại nước Mỹ xa xôi, âm thanh Lục Sơn cung kính trả lời – “Tiên Sinh, chúng tôi đã tìm được một manh mối, sẽ truy lùng ra hành tung của anh ta nhanh thôi.”

Tần Chính gõ gõ mặt bàn – “Trong ba ngày nữa tôi muốn có kết quả.”

Lục Sơn lên tiếng – “Dạ.”

Vứt di động qua một bên, Tần Chính lấy kính trên sống mũi xuống, năm ngón tay xuyên qua mái tóc, vuốt từng sợi tóc ra phía sau, vết cào dữ tợn trên tay anh hiện lên dưới ánh đèn.

Nghĩ đến sự phản kháng của cô gái kia vào ban ngày, vừa đánh vừa cào, còn dùng giày cao gót nghiền chân anh, một ngọn lửa vặn vẹo không tên nhóm lên trong lòng Tần Chính, bành trướng, lan tràn.

Anh từng cái từng cái vuốt ve ngón tay mình, hai tròng mắt híp lại, lệ khí đậm đặc, muốn làm cái gì đó để phát tiết.

Chuyện trong quá khứ chỉ có anh nhớ, còn cô ấy lại quên không còn một mảnh.

Anh giống như kẻ bị vứt bỏ đáng thương.

Tần Chính lập tức gọi điện thoại cho Tiết Ngũ – “Đi uống một chén.”

Last edited: 29/10/16

Carol, 12/7/16

#72

1620thuy, moimoi, bornthisway011091 và 23 others thích bài này.

Carol

Carol

Well-Known Member

Bài viết:

201

Được thích:

1,481

Làm xong chương này mình nể anh Tiết Ngũ quá:yoyo48: ở đời mấy ai nhọ hơn anh:yoyo44:

Carol, 12/7/16

#73

linhdiep17, Hoa Bỉ Ngạn và Hoaithao thích bài này.

Carol

Carol

Well-Known Member

Bài viết:

201

Được thích:

1,481

☆́y

Hội sở Hoàng Thế

Lúc Tần Chính đi qua, Tiết Ngũ đang ôm một cô gái, vuốt ve đùi cô ta.

Thấy sắc mặt của anh không tốt, Tiết Ngũ liền phất tay để cô gái ấy ra ngoài.

“Sao tới trễ vậy…” Mắt Tiết Ngũ vô tình liếc qua Tần Chính, trợn to lên – “A Chính, cậu bị mèo cào? Sao thành ra thế này?”

Tần Chính ngồi xuống điềm nhiên như không, bưng rượu lên, đem ly Vodka uống sạch.

Chất lỏng trong suốt vòng quanh đầu lưỡi anh, hương vị tràn ngập trong khoang miệng, trượt vào cuống họng, thẳng chảy vào dạ dày, phủ vào mỗi ngỏ ngách hẻo lánh.

Mùi vị cay nồng, xốc lên mũi.

Tiết Ngũ nhướng một bên lông mày – “Là Đường Y Y làm?!”

Thấy Tần Chính không nói gì, Tiết Ngũ nhìn chằm chằm anh hồi lâu, vẻ mặt quỷ dị, đột nhiên nói – “A Chính, không lẽ cậu thích Đường Y Y?”

Tần Chính hấp háy mí mắt, giọng đầy giễu cợt – “Làm sao có thể như vậy!”

Anh vẫn còn nhớ năm ấy, sau buổi trưa một ngày hè, Đường Y Y còn chưa hết dáng vẻ ngây thơ nói thích anh, khi đó tay cô siết lại, hết sức căng thẳng, cõi lòng đầy mong đợi, thấp thỏm. Anh thì không một tia gợn sóng, còn cảm thấy buồn cười.

Những cô gái nhỏ luôn có ảo tưởng về tình yêu, đặc biệt là tình yêu đầu tiên, cô dường như quên mất lý do bản thân bước chân vào Tần gia, cũng quên mất quan hệ chủ tớ giữa hai người họ.

Cô chỉ cần phục tùng anh vô điều kiện.

Còn những điều khác, ngay cả quyền lợi nằm mơ cô cũng không có.

Cho nên anh nhắc cho Đường Y Y nhớ thân phận của mình.

Tần Chính híp híp mắt, ánh mắt chớp nhoáng không rõ anh đang nghĩ gì.

Từ đó về sau, tính tình Đường Y Y thay đổi rõ rệt, hỉ nộ ái ố đều giấu vào bên trong, luôn làm anh hài lòng dù là bất cứ điều gì, cũng không hề phạm sai lầm.

Và anh cũng không nghe được Đường Y Y lập lại những từ kia – Em thích anh.

“Cũng đúng.” Tiết Ngũ cầm bình rượu lên rót – “Qua nhiều năm như vậy, tớ cũng chưa thấy cậu động tình với bất cứ cô gái nào.”

Trên mặt anh hiện lên nụ cười đầy hứng thú, vừa nói vừa quan sát bạn thân – “Vậy cậu không trở về Manhattan mà vẫn ở trong nước thu mua công ty quảng cáo làm gì?”

Còn hết lần này tới lần khác là chổ làm việc của Đường Y Y.

Tần Chính bắt chéo hai chân lại, giống như không nghe thấy Tiết Ngũ nói gì, vẻ mặt chìm vào suy nghĩ.

Để làm gì?

Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng thì phải bị phạt.

“Người đã tìm được rồi, cậu lại không thả đi, nếu như hận cô ấy năm xưa phản bội cậu thì chặt một cánh tay, cắt một chân, bỏ rơi trên đảo hoang, tự sinh tự diệt không phải là được rồi sao?” Giọng Tiết Ngũ lười biếng – “Hoặc là có thể gài bẫy cho cô ấy chui vào, mang một món nợ không lồ, không chốn dung thân, đảm bảo nửa đời sau đều không thể trở mình…”

Nói liên tiếp mấy biện pháp, cái sau độc ác hơn cái trước lại bằng một giọng điệu lười biếng – “Hành hạ một người như thế nào, cậu so với tớ càng lành nghề, tớ múa miệng trước mặt cậu cứ như là trẻ con khoe mẻ thôi, có một câu nói để hình dung tình huống này …”

“Múa đao trước cửa nhà Quan Công”

Tần Chính lấy một điếu xì gà, tia hắc ám trong mắt lóe lên, khóe môi anh khẽ nhếch – “Mấy việc đó không có ý nghĩa.”

Nếu anh muốn làm vậy thì đã làm từ hai ngày trước, thậm chí sớm hơn, khi cô gái kia giở mánh khóe dưới mí mắt anh, anh liền ra tay.

Cô là tác phẩm ưng ý nhất của cuộc đời anh.

Khóe mắt liếc về vết cào trên mu bàn tay, răng Tần Chính cắn xì gà, tiếng cười nhẹ bật ra khó mà nghe thấy rõ.

Chưa từng có ai dám để lại thương tích trên người anh, kể cả Đường Y Y.

Nhưng mà Đường Y Y của hiện tại đã làm như vậy.

Mọi chuyện đều quên, lá gan lại lớn lên.

“Vậy mà không có ý nghĩa?” Tiết Ngũ nhíu mày – “A Chính, cậu tính làm gì?”

Tần Chính rít một ngụm xì gà, khói lượn lờ, không nói một tiếng.

Không biết trong hồ lô lại bán thuốc gì.

“Nếu như, tớ nói nếu như” Tiết Ngũ đổi tư thế, thuận miệng hỏi – “Đường Y Y quen bạn trai, cậu tính sao?”

Tần Chính giật mình.

Cho đến bây giờ anh vẫn không nghĩ chuyện đó sẽ phát sinh.

Đường Y Y là của Tần Chính, là của riêng anh, từ rất nhiều năm về trước đã như vậy, sau này cũng như vậy.

Cô muốn có bạn trai?

Trừ phi anh chết!

Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Chính.

Không có nguyên nhân, càng không biết suy nghĩ này có từ đâu, chỉ biết là phản ứng đầu tiên là như vậy. Giống như nó ẩn núp rất lâu từ một góc âm u hẻo lánh nào đó.

Phát hiện khí tức của người bạn mình thay đổi, Tiết Ngũ kinh hoảng.

Nhìn qua Tần Chính anh lập tức hạ mí mắt, lúc nãy là anh thăm dò, hiện tại anh đã cảm thấy chắc chắn, người này trong lòng có quỷ.

Hận vì phản bội, hay nói đơn giản hơn là không chấp nhận người con gái kia thoát ly khống chế của bản thân.

Sao cũng được, chỉ cần không phải động tình.

Đường Y Y chính là một quả bom độc, một khi nổ tung nhất định là long trời lở đất, ai đứng gần cô đều bị thương tích đầy mình.

Đêm khuya, mưa như trút nước.

Phú Quý nóng lên, kiệt sức ngã xuống giường.

Đo nhiệt độ, là bốn mươi mốt độ rưỡi. Đường Y Y lập tức thay quần áo.

Ở phòng sát vách, Lưu Đình Vân không ngủ, nấu cháo điện thoại với bạn trai, là một loại khổ hình sung sướng.

Nghe tiếng động gấp gáp từ phòng bên, cô đứng dậy bước qua xem.

“Sao rồi?”

Một tay Đường Y Y ôm mèo trắng, một tay kéo ngăn tủ tìm cây dù – “Phú Quý nóng lên, tớ không yên tâm, muốn đem nó di bệnh viện.”

“Phú Quý nóng lên?” Sắc mặt Lưu Đình Vân căng thẳng, lập tức xỏ dép lê, tay chạm vào lỗ tai và cái mũi nhọn của chú mèo trắng, không phải mát lạnh như bình thường – “Nóng đến như vậy! Y Y, tớ đi với cậu, cậu chờ một chút, tớ lập tức …”

Cô vừa nói vừa bước nhanh về phòng thay đổi quần áo.

Lúc đi tới cửa, Lưu Đình Vân nhíu mày nói – “Mưa quá lớn, tớ xuống trước gọi xe, cậu chờ điện thoại của tớ.”

Đường Y Y không kịp mở miệng thì Lưu Đình Vân đã chạy.

“Phú Quý, sau này không được chọc giận Đình Vân, mày coi kìa, cô ấy đổi xử với mày thật là tốt…”

Mèo trắng không đáp trả cô.

Nó bị bệnh, không muốn nhúc nhích.

Cho đến khi Đường Y Y cùng Lưu Đình Vân mang theo Phú Quý chạy đến một bệnh viện gần đó đã là 1 tiếng đồng hồ sau.

Lúc này Phú Quý rất hiền lành, khi bác sĩ kiểm tra thì vô cùng phối hợp.

Vén tóc ướt qua một bên, Lưu Đình Vân bắt đầu cập nhật blog, tiếp theo lúc trước cô làm gì thì sẽ làm cái đó, đây là thói quen xấu không đổi được, đi đến chổ nào là cập nhật tin tức chổ đó.

Bên cạnh hình ảnh của Phú Quý cô thêm một dòng chữ – “Phú Quý thật giỏi!”

Đường Y Y hắt hơi một cái, rùng mình – “Đình Vân, cậu có mang khăn giấy không?”

Lưu Đình Vân nhìn thấy mặt Đường Y Y xanh xao, môi trắng bệch thì hoảng hốt, cô thốt lên một tiếng – “Quên mang theo rồi, tớ đi hỏi xin mọi người.”

Dứt lời, cửa kính đẩy ra, bước vào là một người đàn ông, thân hình cao lớn thanh nhã, mặt mày cởi mở.

Người đàn ông này tay ôm một con mèo đen, một tay khác nhắc theo cây dù, nước từng giọt từng giọt nện vào sàn gạch, anh mặt áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, nhưng khí chất không hề giản đơn.

Con mèo đen nhánh, người đàn ông anh tuấn, bỗng chốc bước vào làm cho không khí ướt át ngượng ngập thay đổi, xung quanh lặng yên không một tiếng động.

Lưu Đình Vân quay về phía Đường Y Y chớp mắt, nữa đêm, thời tiết quái quỷ, vậy mà còn có thể gặp được soái ca.

Đường Y Y cuối đầu mở di động, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

Chính là người lúc trưa Lý Mi gởi ảnh cho cô.

Anh họ của lão Điền, Lục Khải Chi.

Đường Y Y cầm di động nhét vào túi chiếc áo xám có mũ dính liền, giả vờ cái gì cũng không biết.

Cô còn chưa đồng ý cho Lý Mi gởi cách thức liên lạc, đối phương sẽ không biết cô.

Lục Khải Chi giao chú mèo đen cho y tá, chú mèo đen níu ống tay áo anh, trảo không chịu buông ra.

Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, chỉ có họ mới hiểu họ đang trao đổi gì.

Mười mấy giây sau, mèo đen buông móng vuốt ra, cao ngạo nhìn qua y tá, dường như mới tiến hành đàm phán xong với chủ nhân và đạt được thỏa thuận tốt.

Lục Khải Chi cất kỹ cây dù, gập đôi chân dài, ngồi chờ trên ghế.

Lưu Đình Vân bước tới phía anh – “Tiên Sinh, xin hỏi anh có mang khăn giấy không?”

“Có.” - Giọng nói ôn hòa.

Lục Khải Chi lấy ra một bao khăn giấy từ túi quần đưa tới.

Lưu Đình Vân tươi cười – “Cảm ơn.”

Cô quay lại bên cạnh Đường Y Y, nháy mắt ra hiệu.

Người đàn ông kia lúc nãy tuy không có nhìn chằm chằm Đường Y Y, nhưng cô dám khẳng định anh có chú ý tới Đường Y Y, hơn nữa đến giờ vẫn còn chú ý.

Trên đời đa phần xem như là vô tình gặp gỡ, nhưng lại do sự sắp xếp cố ý của một người nào đó.

Lục Khải Chi chạm nhẹ màn hình di động, nhìn ảnh bên trong, gò má thoáng qua một nụ cười nhẹ.

Đêm mưa đi hơn một nữa thành phố C đến nơi này, nhìn thấy người muốn gặp, so với kế hoạch càng làm cho anh thoải mái, thu hoạch càng nhiều.

Đường Y Y hắt hơi một cái, đem khăn giấy đắp lên mũi, xoa xoa, ngày mai có lẽ bị cảm.

Y tá ôm con mèo đen đi ra – “Tiên Sinh, mèo của anh khỏe mạnh vô cùng.”

Lục Khải Chi thong dong lạnh nhạt – “Hôm nay khẩu vị của nó không tốt.”

Mặt y tá đỏ ửng – “Có thể do thời tiết, về cho nó uống nhiều nước.”

Lục Khải Chi ôm mèo đến cửa, không có rời khỏi, mà bước đến trước mặt Đường Y Y.

Một đôi giày màu nâu xuất hiện dưới mí mắt Đường Y Y, cô ngẩn người, sau đó nghe âm thanh từ trên đỉnh đầu phát ra.

“Ngại quá, cho hỏi cô có phải là Đường tiểu thư hay không?”

Sắc mặt Đường Y Y khẽ biến, Lý Mi có thể đem ảnh của Lục Khải Chi cho cô, thì nhất định sẽ đem ảnh của cô cho Lục Khải Chi.

Cô ngẩng đầu lên, khóe môi dao động – “Đúng vậy.”

Sau một lúc, Đường Y Y bắt gặp có cái gì đó vụt ra từ đôi mắt hoa đào của người đàn ông kia.

“Xin chào, tôi là Lục Khải Chi, có nghe Lý Mi nói sơ qua về cô.” Lục Khải Chi mỉm cười nói – “Cũng thấy qua hình của cô, vừa rồi bước vào không có chú ý…”

Người đàn ông khiêm tốn nhã nhặn lễ phép, giọng nói ôn nhu, êm tai.

Ánh mắt xinh đẹp của Đường Y Y giãn ra.

Nếu Tần Chính trong xương toát ra vẻ lạnh và tàn khốc thì Lục Khải Chi từ trong xương toát ra khí chất ôn nhu, ưu nhã.

Như ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, hơi thở sạch sẽ, làm người khác sinh lòng hảo cảm, ít đề phòng anh.

Lưu Đình Vân đứng bên cạnh thành thật ngậm miệng không nói, tròng mắt đảo loạn, vẻ mặt như đang xem tuồng.

Đường Y Y câu được câu không trò chuyện cùng Lục Khải Chi.

Cô phát hiện người này hết sức hòa hợp, có tiếng nói chung, bầu không khí cũng không ngượng ngùng, xấu hổ.

Không bao lâu sau, Phú Quý cũng được ôm ra.

Đường Y Y tiếp nhận, sờ sờ đầu của nó – “Về nhà thôi.”

Lục Khải Chi dùng sức ấn chú mèo đen đan tò mò nhìn Đường Y Y vào trong lồng ngực – “Tôi đưa hai người về.”

Liếc mắt qua Đường Y Y, Lưu Đình Vân giành nói trước – “Cảm ơn anh đẹp trai.”

“Lên xe sẽ nói địa chỉ cho anh biết, không xa lắm, đúng không Y Y.”

Khóe mắt Đường Y Y giật giật, nói với Lục Khải Chi – “Vậy thì làm phiền Lục Tiên Sinh.”

Lục Khải Chi khẽ cười – “Không phiền toái.”

Lưu Đình Vân tự bung dù xông vào mưa – “Y Y, dù của Lục Tiên Sinh lớn hơn, cậu đi cùng anh ấy đi.”

Nhanh đến mức Đường Y Y cản không kịp.

“...”

Ầm một tiếng, cây dù đen lớn được bật ra trên đầu Đường Y Y.

Đường Y Y lại nói một tiếng – phiền anh.

Ánh mắt Lục Khải Chi xẹt qua – “Đường tiểu thư nếu không để ý có thể gọi tôi là Khải Chi.”

Bước chân chậm nữa nhịp, Đường Y Y mím môi, một lúc sau cô nói – “Vậy anh cũng gọi tên tôi đi.”

Mặt mày Lục Khải Y đầy ý cười – “Được.”

Mưa hung tợn, điên cuồng, gió mạnh ập vào ào ạt.

Bước xuống mấy bậc thang, Đường Y Y đột ngột nhìn về phía bên trái, mắt cô khẽ mở.

Một chiếc Maybach ngừng trong mưa, màn mưa bao phủ, giống như U Linh.

Lục Khải Chi hỏi – “Sao vậy?”

Cây dù nghiêng về phía người bên cạnh, đảm bảo cô được che chở thật tốt, đầu vai Lục Khải Chi ẩm ướt.

Bên trái, nhiệt độ trong xe so với bên ngoài càng thêm rét lạnh, đông cứng lại.

Cửa xe phía sau mở ra.

Thạch Tiến bước ra trước khom lưng che dù cho Tần Chính bước ra.

Xuyên qua dù, Tần Chính nhìn theo hướng chiếc xe đã biến mất, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt phía sau tròng kính kết thành một tầng băng.