Bách Chiến Thần lúc này có một vị Môn Chủ vẫn chưa thấy dạng, trong tĩnh thất của Gã đang có một người ung dung nằm dài trên tràn kỉ
Cách cửa bật ra mạnh mẽ, vang lên một tiếng lớn khiến con người nhàn nhã kia thoáng giật mình lên tiếng mắng
"Này! Khổng Mạc Hiên, ngươi từ sớm ra khỏi cửa không mang ta theo.
Bây giờ vừa trở lại đã đem nửa hồn 3 vía của ta đi là thế nào?"
Gã hung tợn liếc người kia một cái, ngồi xuống ghế, tùy tiện giật lấy phiến quạt phẩy như vũ bão.
Tựa hồ muốn thổi hết cơn bực tức nào đó ra khỏi người, tên kia vẫn không biết nặng nhẹ nhe răng đi vòng quanh Gã.
Thiếu đánh nói
"Môn Chủ Bách Chiến Thần uy vũ của chúng ta hôm nay lại bị ai đó đạp trở về à?"
"Im lặng hoặc ta cắt đứt lưỡi của ngươi"
"Hừ, cũng chỉ có vậy.
Ngươi bị Ma tộc kia đạp đi liền đem ta trút giận, ta khinh!"
Vừa dứt lời, Mạc Hiên đã không nương tình mở lớn cánh cửa búng tên lải nhải kia ra ngoài.
Lực đạo đóng cửa đương nhiên cũng không nhỏ, tiếng quạt giấy vang lớn đến nỗi có thể nghe một cách rõ ràng.
Hạo Vũ ấm ức đứng lên xoa xoa bàn toạ thét ngược vào trong
"Tưởng hơn ta một bậc thì hay lắm chắc.
Ít nhất ta cũng là Tiêu Thần Túc Hạo Vũ và không bị đạp bay khỏi đại điện Ma tộc như ngươi!"
Vẫn là khi câu nói vừa dứt, chén trà ngọc trắng xoá bay từ cửa sổ đập vào đầu Hạo Vũ rơi xuống vỡ nát.
Trong tĩnh thất truyền ra một tiếng gằn lớn "CÚT", Hắn liền không có ý định nén lại thêm mà hất tóc bỏ đi
Hắc Huyết Điện bên này cũng không khá hơn, một thân huyền y nổi bật nước da trắng như bạch ngọc, gương mặt yêu mị tinh xảo ẩn chứa nét huyền bí dụ hoặc nhưng từng luồn sát khí nồng đậm vô cùng có sức nặng đè lên vai đám thuộc hạ run rẩy bên dưới.
Giọng nói nhỏ nhẹ gằn lên
"Ta đã dặn thế nào?"
"Chủ...chủ nhân...xin ngài hãy..."
"TRẢ LỜI"
"Dạ...khi ngài nghỉ ngơi cấm...cấm không ai được bước..vào điện"
"Tại sao tên Mạc Hiên kia vẫn có thể vào càn rỡ? Các người là thuộc hạ của ta hay hắn?"
"Chủ nhân...chủ nhân tha tội..chúng thần thực sự...!đánh không lại hắn"
"Hơn ngàn vạn yêu ma cũng không đánh lại một Tiên tộc? Các ngươi đang lừa gạt trẻ con à?"
"Cút hết ra ngoài, hắn vào được đây thêm lần nào nữa.
Thì các người chờ ngày dẫn nhau vào Trì Ngục đi"
Đám thuộc hạ vâng dạ run lẩy bẩy chạy ra ngoài không dám ở thêm lâu, Đới Nguyệt Lan ngửi thấy mùi đàn hương thoảng trong không khí liền lộ thêm vẻ mặt ghét bỏ.
Mở rèm bước khỏi giường mạnh bạo bật cửa sổ ra hít thở cố lấy lại bình tĩnh.
Một lúc sau mở mắt gằn từng chữ
"Khổng Mạc Hiên, ngươi giỏi.
Không ai làm gì thì ngươi có thể càn quấy đúng không"
"Ngươi tốt nhất đừng bén mạng tới đây để ta nhìn thấy, ngươi đi một bước, ta liền lóc của ngươi một miếng thịt"
________________
"Nào nào nào A Ngọc, nâng cao tay lên, chân trái dùng lực trụ vững"
"Thẳng cái lưng lên, mắt nhìn thẳng.
Đúng rồi, tiếp tục"
....
Dưới gốc anh đào xanh mướt, Trân Tĩnh kiên nhẫn chỉnh lại từng động tác của Tẫn Ngọc, Cậu cũng vô cùng tập trung lưu lại những lỗi sai mình đã phạm phải, cố gắng không va vào nó nữa
Ở một góc khác, một bóng dáng lam y nhàn nhã nhấp trà.
Động tác Y ung dung, gương mặt không nhìn ra vui hận, mái tóc trắng bạc lay nhẹ theo cơn gió.
Trân Tĩnh vừa chỉnh lại động tác cho Tẫn Ngọc, ngẩng mặt lên đã thấy hình ảnh kia, chậc lưỡi hai tiếng rồi ngồi xổm nói nhỏ với Cậu
"A Ngọc con xem, cái tên sư phụ kia của con ấy.
Không tốt, hay con nhận ta làm sư đi"
"Sư bá, tham lam là đức tính xấu"
"Sao? Con nghĩ ta là người thế nào, ta còn thiếu đệ tử sao.
Rõ là lo lắng cho con nên mới đưa ra ý tưởng này, còn con thì sao? Bị người ta bán đi còn giúp đếm tiền"
"Sư hyung"
Trân Tĩnh đang mắng hăng say lại bị giọng nói quen quen lôi lại, khoé miệng bộc phát bản năng sinh tồn nhếch lên thành bộ dạng lấy lòng
"Tiểu Sương nhi ta..."
"Đến giờ cơm rồi"
"Hả, à ờ.
Đi ăn cơm, hà hà đi ăn cơm thôi con"
Trân Tĩnh cười ngốc vừa vỗ vừa kéo xềnh xệch Tẫn Ngọc đi theo Lăng Sương, lại không chú ý khoé miệng Y cong nhẹ
Làn gió đầu thu phảng phất hương thảo dung hoà lại, tạo nên cảnh sắc huyền ảo linh lung
Vào trong tĩnh phòng, các tiểu tiên lần lượt mang thức ăn đến bày ra, màu sắc từng món vô cùng đặc sắc.
Trân Tĩnh lần lượt gắp thức ăn cho Lăng Sương và Tẫn Ngọc sau đó mới lấy cho bản thân một miếng, im lặng được một lúc Hắn lại ngứa ngáy quay sang hỏi Cậu
"A Ngọc, ta quên mất hỏi con"
"Sao ạ?"
"Năm nay con bao tuổi rồi? Tên con là do ai đặt"
"Cái này..thật ra con cũng không rõ, từ lúc có nhận thức thì con đã là trẻ lang thang rồi"
"Nhưng tên con hình như được khắc trên một tấm gỗ buộc trên cổ tay, sau này lớn một chút con có nhờ các lão bá biết chữ trong vùng đọc giúp.
Nhưng sau này miếng gỗ ấy đã bị vỡ trong lúc con tranh thức ăn rồi"
"Đứa nhỏ đáng thương, vậy ra do từ nhỏ đã mơ màng nên con không biết mình bao nhiêu tuổi?"
"Dạ, nhưng mà con nhìn đường phố kết đèn được sáu lần rồi, hoa đào nở còn rất đẹp nữa"
"Đã thấy đào nở sáu lần thì con chắc cũng tầm chín mười tuổi, xấp xỉ với độ tuổi sư phụ con đến đây"
Lăng Sương chuyển mắt nhìn Trân Tĩnh một cái rồi lại chuyên tâm ăn cơm
"Con biết không, sư phụ con lúc nhỏ rất là dễ thương nhưng tính tình không tốt.
Sau này con đừng có giống hắn"
Tẫn Ngọc nghe thấy chỉ khịt mũi một cái, tiếp tục chiến đầu với bàn cơm
Ăn được một lúc, như nhớ ra gì đó Tẫn Ngọc nuốt vội thức ăn trong miệng rồi ngẩng đầu nói với Trân Tĩnh
"À sư bá, hôm nay kiếm đào của con hình như hơi khác"
"Khác? Khác thế nào?"
"Hình như...nhẹ hơn?"
"Nhẹ hơn sao"
Trân Tĩnh khẽ cười nhìn lén Lăng Sương một cái, phát hiện ngón tay Y cọ cọ chiếc đũa trên tay.
Hắn cười khà khà rồi hớn hở nói với Tẫn Ngọc
"Là do con đang mạnh lên đó"
"Chuyện này..người đừng có gạt con, con mới luyện kiếm được có một ngày mà"
"Sao lại gạt con, nhìn xem.
Con tư chất thông minh lại thêm chăm chỉ, đương nhiên là sẽ sớm mạnh lên rồi, chuyện này có gì mới lạ chứ.
Con cứ cố gắng tập luyện như hiện tại, rất nhanh sẽ cầm được Dương Nguyệt, tới lúc đó con sẽ vô cùng oai phong"
"Con cũng không cần oai phong gì đó, có thể mạnh lên là tốt rồi"
"Cũng đúng ha"
"À sư bá, kiếm của người tên gì thế"
"Đây hả, là Xích Viêm.
Tổ tiên chúng ta được Hoả Phượng truyền thừa nên môn chủ qua các đời của Thượng Cửu Phong sẽ được chọn từ sớm và luyện Huyết Hải Viêm Lan.
Đợi khi lên ngồi vị trí môn chủ cũng sẽ được truyền lại Xích Viêm, đây có thể coi là bảo vật của chúng ta"
"Nghe có vẻ rất lợi hại"
"Tất nhiên, ta nói con nghe.."
Diệp Lăng Sương không nghe nổi những vấn đề linh tinh này nữa, gắp cho Tẫn Ngọc một miếng thịt giọng nói có phần nghiêm nghị
"Ăn cơm"
Vậy là câu chuyện trên bàn ăn cuối cùng cũng có thể kết thúc, không gian trở về với im lặng.