Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 55: Bị chụp hình ở sân bay




Chương 55: Bị chụp hình ở sân bay

Thái độ của Sở Minh rất bình tĩnh, giống như vừa mới tới đây vậy, sau lưng là mấy vị trông có vẻ như quản lý cấp cao, đang từ từ đi về phía phim trường.

"Sở tiên sinh, anh sao lại đến đây?"

Trương Doanh chạy lại tiếp đón, khuôn mặt tươi cười.

Ở đây đã được đoàn làm phim bao trọn rồi, theo lý mà nói, Sở Minh không thể vào đây mới đúng.

"Chúng tôi đã nói trước với nhân viên quản lý, nói là đưa một ít đồ vào đây."

Ngụy Khiêm đứng sau lưng Sở Minh cười tít mắt nói.

Anh cứ cảm thấy tâm trạng của Sở Minh hôm nay không tốt lắm.

Trương Doanh cười đáp lại.

Đoàn người Sở Minh nhìn là thấy giàu sang phú quý, nếu muốn vào thì nói với nhân viên quản lý một tiếng, đúng là... Cũng không khó.

Ngụy Khiêm mỉm cười, kêu những trở lý nhỏ phía sau đưa tận tay đồ ăn vặt và nước uống cho mọi người trong đoàn, sau đó lịch sự nói: "Bầu không khí trong đoàn phim của đạo diễn Trương tốt thật đó."

Nụ cười của Trương Doanh chợt tắt, rồi liền quay lại vẻ mặt đầy nhiệt tình: "Đều là công lao của tất cả mọi người, phối hợp với nhau rất tốt."

Ngụy Khiêm đứng bên này nói chuyện với Trương Doanh, còn những quản lý cấp cao khác thì đi khắp nơi xem thử, trong lòng thầm gật gù.

Bọn họ vừa nãy cũng nhìn thấy được một chút. Mặc dù không hiểu nhiều về nơi này, nhưng cũng có thể nhìn ra được là Trương Doanh quay phim rất nghiêm túc. Cảnh quay vừa rồi, nếu như thêm hiệu ứng vào, không khó để làm người ta thích thú.

Xem ra lần đầu tư này sẽ sinh lời gấp bội đây.

Lần trước Sở Minh đề ra ý tưởng đầu tư vào , nhưng mấy tên lãnh đạo kia lại chê đoàn phim toàn người mới, lại chỉ là bộ phim nhỏ, ai ai cũng bỏ phiếu phản đối. Cuối cùng, vẫn là Sở Minh tự bỏ tiền túi ra để đầu tư 5 triệu tệ. Ai mà biết được chỉ 5 triệu tệ đó, lại mang về cho Sở Minh đến cả gần 100 triệu tệ tiền lợi nhuận.

Không sai, mặc dù tiền mà đài Banana mua quyền phát sóng cả hai lượt của , khi đến tay Sở Minh chỉ có 16 triệu tệ, nhưng thêm vào đó đài Banana cũng mua luôn quyền phát sóng trên mạng, ngoài ra còn có rất nhiều khoản khác, tiền khi về đến tay Sở Minh cũng đã 70, 80 triệu tệ rồi.

70, 80 triệu tệ... 5 triệu tệ tiền đầu tư, quay đi quay lại lợi nhuận đã gấp mấy chục lần. Mấy lão lãnh đạo già kia khi biết được số tiền lợi nhuận này thì đỏ cả mắt, nhưng cũng không làm được gì. Họ trước đây bỏ phiếu phản đối, tất cả tiền đều do Sở Minh tự mình bỏ ra, muốn chia một đồng cũng không có cửa đâu.

Chuyện này cũng đã dạy cho mấy lão lãnh đạo kia một bài học đau thương. Vì vậy, khi Sở Minh đề nghị đầu tư cho , tất cả bọn họ đều im lặng đồng ý.

Nhưng khi tận mắt thấy quá trình quay phim, bọn họ mới cảm thấy an tâm hơn.

Nếu như lần này làm tốt, tiền kiếm được sẽ không ít đâu.

Sở Minh không quan tâm mấy người phía sau đang tính toán gì trong bụng, anh chỉ đưa mắt nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lý Nặc sau lưng Tống Thanh Hàn.

"Thanh Hàn," Sở Minh đưa hộp cơm qua, "Đây là cơm mà mẹ kêu anh mang đến cho em."

Tống Thanh Hàn bỗng sững lại, giơ tay nhận lấy hộp cơm. Khi chạm vào, hộp cơm vẫn còn nóng, cậu không khỏi nở một nụ cười bất lực: "Thay em cảm ơn bác gái nhé."

"Ừm."

Họ đứng đó nói chuyện như đang ở chốn không người, những nghệ sĩ và nhân viên trường quay đang ăn đồ ăn vặt và uống nước xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Trước đây không phải Sở Minh và Tống Thanh Hàn chưa từng tương tác với nhau trên weibo. Nhưng những người trong nghề như họ đều biết, có những lúc, hai người tương tác qua lại với nhau không phải vì quan hệ thân thiết, mà là vì để hưởng được chút sức ảnh hưởng từ người kia.

Với thân phận của Sở Minh thì đương nhiên không cần làm như vậy, nhưng lúc đó Tống Thanh Hàn chỉ là một diễn viên nhỏ bé mà thôi!

Thời điểm đó cậu và Sở Minh tương tác với nhau làm cho tất cả hot search khác trên weibo hoàn toàn bị lấn át, mức độ quan tâm đạt tới mức đỉnh điểm, ngoài ra còn kéo doanh thu phòng vé của lên, một mũi tên mà trúng nhiều đích. Nếu như nói Tống Thanh Hàn đã cứu chị gái của Sở Minh, thì có lẽ giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh không có quan hệ thân thiết gì nhiều, Sở Minh cũng không nhất thiết phải quan tâm tới cậu nhiều như vậy.

Nhưng theo như tình huống hiện tại, người ta hình như không chỉ có một chút quan hệ, mà ngược lại là quan hệ rất mật thiết.

Mọi người mặc dù có hoài nghi, nhưng vừa nghĩ đến gia thế của Sở Minh, liền gạt đi ngay cái suy nghĩ đó.

Thay vì quan tâm đến chuyện của mấy gia đình quyền thế này, chi bằng nghĩ xem làm sao có thể diễn tốt hơn nữa, có thể giữ lại vài cảnh quay của mình sau khi chỉnh sửa hậu kì.

Sở Minh chỉ là lên đây thăm Tống Thanh Hàn, sau khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn ăn hết đồ ăn trong hộp, mới cầm lấy hộp cơm đã đóng hộp đàng hoàng, trò chuyện với Trương Doanh thêm vài câu, rồi liền rời khỏi.

Trong cả quá trình, trừ lúc đầu Sở Minh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lý Nặc ra, thì từ đầu đến cuối anh đều không giao lưu mấy với người trong đoàn.

Đợi đến khi đoàn người Sở Minh rời đi, những nhân viên trong đoàn mới rôm rả trở lại. Còn có những người cầm đồ ăn vặt và nước uống trong tay, chạy về phía Tống Thanh Hàn, như có như không mà nịnh bợ cậu, thái độ hoàn toàn khác với trước đây.

Tống Thanh Hàn thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười vô cùng tự nhiên, tựa như không phát hiện ra hàm ý sâu xa trong lời nói của họ.

Đồ cáo già!

Trong lòng mọi người thầm mắng một câu, cuối cùng không moi được chút thông tin vào về Sở Minh từ miệng của Tống Thanh Hàn cả.

Lý Nặc dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đám diễn viên nhỏ trước đây luôn vây quanh cô, một câu chị Nặc, hai câu chị Nặc, bây giờ lại đang tụ tập quanh Tống Thanh Hàn, khẽ nhếch khóe môi.

Ai không muốn leo lên người Sở Minh thì liền cao quý hơn người khác?

Tên Tống Thanh Hàn này, chẳng lẽ chưa từng nhờ vả sự giúp đỡ từ Sở Minh sao?

So với bọn họ, thì trái tim chân thành của cô, lại không đáng là gì trong lòng Sở Minh!

Lý Nặc nhớ lại ánh mắt trước đó của Sở Minh, vô cùng lạnh lùng, không chút cảm tình, không khỏi cúi thấp đầu.

Lẽ nào, cô thật sự đã sai rồi sao?

Cô chỉ là, chỉ là muốn theo đuổi thứ mà mình thích thôi mà...

Phần quay phim buổi sáng rất thuận lợi, thêm vào đó là sự xuất hiện của Sở Minh, Trương Doanh cũng vui vẻ mà cho mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ. Đến khi đồ ăn trong bụng mọi người tiêu hóa được kha khá rồi, ông mới đứng dậy cầm loa lên hét một câu: "Chuẩn bị bắt đầu."

Phần quay kế tiếp vẫn diễn ra theo kế hoạch, nhưng không biết vì sao, trạng thái của Lý Nặc lại có chút bất thường. Trong những cảnh tiếp theo, cô NG rất nhiều lần. Mặc dù sau đó cô cũng từ từ điểu chỉnh lại được, nhưng sắc mặt của Trương Doanh lại không dễ coi chút nào.

Ông không quan tâm mấy diễn viên này đang tính toán cái gì trong đầu, chỉ cần họ nghiêm túc quay phim, ông cơ bản sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi vì chuyện riêng mà chậm trễ tiến độ quay... Trương Doanh ngay lập tức không vui.

"Tố Lăng, cô qua đây một chút."

Trước đây Trương Doanh vẫn quen gọi tên của Lý Nặc, nhưng lần này, ông lại gọi cô bằng tên vai diễn mà cô thủ vai như những người khác.

Đây là một tín hiệu của sự nguy hiểm.

Tim Lý Nặc bỗng đập nhanh, đầu óc trước đó bị Sở Minh làm cho đảo lộn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô định thần, bước về phía Trương Doanh.

Trương Doanh nhìn Lý Nặc, đột nhiên thở dài, đưa cô đi đến một góc không người: "Lý Nặc, tôi biết bố cô là gạo cội trong nghề, tài năng của cô cũng rất xuất chúng, dưới sự chỉ dạy của ông ấy, tôi không ngờ sẽ có ngày được hợp tác với cô."

Lý Nặc lặng lẽ theo sau lưng ông, dịu giọng nói: "Bố cũng thường nhắc về ông với tôi."

"Tôi hôm nay đành cậy quyền người lớn vậy," Trương Doanh dừng bước, quay đầu nhìn Lý Nặc, "Vì nể mặt bố cô, tôi không nói gì cô cả, chỉ muốn khuyên cô một câu, Sở thị... Không phải là người mà Lý gia nhà cô có thể trêu chọc."

"Nhưng mà..."

"Lý Nặc, cô không còn nhỏ nữa, cô đã lăn lộn trong nghề này hơn hai mươi năm rồi, vẫn nhìn không ra sao."

Trương Doanh ngắt ngang lời giải thích của Lý Nặc, "Cô điên rồi."

"Tôi chỉ muốn thử xem," Lý Nặc cau mày, gân cổ lên nói, "Ông lúc trước không phải cũng từng nói vậy sao?"

"Không thử, thì làm sao biết được là không thể?"

"Cô lại dám dùng lời nói của tôi để cãi lại tôi."

Trương Doanh lắc đầu, "Nhưng chuyện này, phải được xây dựng trên cơ sở anh tình tôi nguyện."

"Sở tiên sinh không hứng thú với cô, chuyện cô đang làm bây giờ, chỉ là mua dây buộc mình mà thôi."

Trương Doanh không hề lưu tình mà vạch trần những điều mà trước đây Lý Nặc cố ý bỏ qua.

"Tôi..."

"Cô nghĩ cho kĩ đi."

"Chọc Sở tiên sinh tức giận, Lý gia nhà cô không thể nào chịu nổi lửa giận này đâu."

Cũng may những cảnh quay hôm nay của Lý Nặc đã quay xong rồi, Trương Doanh liền để cô ở đó tự mình suy ngẫm, nhấc chân quay trở về phim trường.

"Được rồi, cảnh tiếp theo..."

Những cảnh quay hôm nay của Tống Thanh Hàn rất quan trọng, sau khi cậu quay xong những phân cảnh trong miếu với Trương Doanh Bản, thì vẫn còn lại một số cảnh độc diễn.

Cảnh độc diễn, so với cảnh diễn đông người nhà nói, trông có vẻ đơn giản hơn nhiều, nhưng thật ra yêu cầu đối với kĩ năng diễn xuất của diễn viên lại rất cao.

Bởi vì khi diễn tập thể, bạn có thể căn cứ vào diễn xuất của đối phương mà điều chỉnh trạng thái của mình, thậm chí có lúc không cẩn thận mà quên mất lời thoại, cũng có thể chờ đối phương thoại xong rồi tiếp lời, tỉ lệ NG cũng thấp hơn nhiều.

Lâm Vân dựa theo tấm ảnh lúc trước mà dặm lại trang điểm cho Tống Thanh Hàn, dặm lại phần khối sáng một chút: "Xong rồi."

"Cảm ơn chị Vân."

Tống Thanh Hàn cười với Lâm Vân, rồi đứng dậy đi về phía ngôi miếu.

Lân Vân vừa sắp xếp lại đồ trang điểm, vừa liếc nhìn xung quanh.

Những người trước đây thầm cười nhạo Tống Thanh Hàn, bây giờ lại dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn Tống Thanh Hàn, thật đáng mỉa mai... Và nực cười.

Bọn họ chỉ thấy được mối quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh rất tốt, nhưng lại không ý thức được, dựa vào năng lực của chính Tống Thanh Hàn, chỉ cần có một cơ hội, cậu liền đủ sức đứng vững trong nghề này.

Thay vì mượn Tống Thanh Hàn để leo lên người Sở Minh, còn không bằng tự mình tạo mối quan hệ tốt với Tống Thanh Hàn, để lại một chút ấn tượng tốt.

"Lâm Vân, chị thật may mắn nha... Tên Tống Thanh Hàn này có vẻ được Sở tiên sinh nâng đỡ..."

Lâm Vân mỉm cười nhìn một thợ trang điểm đang ngồi đó lải nhải, rất lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại: "Đúng đó, tôi cảm thấy mình cũng khá may mắn."

Nếu không, thì sao cô có thể từ trong đống gạch vụn mà tìm ra được một viên ngọc sáng chứ?

"Cảnh thứ bảy, A!"

Bảng quay phim cạch một cái, Tống Thanh Hàn nhắm mắt, khi một lần nữa mở ra, lại như biến thành một người khác vậy, trở nên tàn bạo, gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ làm cho người ta thấy lạnh lẽo.

Cậu từ từ bước vào phạm vi của máy quay, máy tạo gió đang mở hết công suất làm bộ trang phục đen tuyền của cậu bay lên, như một con bướm đen đang theo gió mà bay lượn trên đỉnh núi cao, mang lại một loại cảm giác sa ngã.

Khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú, hệt như tranh vẽ, rõ ràng là một người nhà tiên, nhưng lại làm lòng người bất an, tựa như đang giam giữ trong mình một con ác thú ăn thịt người to lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút là nó sẽ nhảy bổ ra, nuốt chửng tất cả mọi thứ, kể cả nó.

Cao thượng hay sa đọa, thành tiên hay nhập ma, tất cả đang đấu tranh trong người y, y có lúc trong sáng như vầng trăng, lại có lúc đen tối, ác độc như quỷ dữ.

Máy quay chính vẫn luôn tập trung quay lại những thay đổi trong cảm xúc của Tống Thanh Hàn. Khi vẻ mặt bình tĩnh của cậu dần tan biến, Trương Doanh lấy tay ra hiệu, tổ đạo cụ liền nhanh chóng hành động.

"Hự--" Dây cáp bỗng chốc thắt chặt, Tống Thanh Hàn như đạp lên không trung, toàn thân chỉ có mình eo đang chịu lực, nhưng vẫn thể hiện ra được một tư thế tự nhiên mà đẹp đẽ, trên không trung chậm rãi xoay chuyển, làm cho người ta cảm thấy cậu đã sớm phát điên rồi.

Trong nguyên tác, cảnh này chính là cảnh trước khi Vô Miểu Tiên Quân chết.

Y bị Tố Lăng làm vỡ đan điền, ma đan vỡ vụn, vốn không thể vượt qua cái chết.

Linh lực còn sót lại của y, vốn có thể giúp ý sống được như một người phàm, nhưng y lúc này lựa chọn dùng hết linh lực của mình, lại càng không thể vượt qua được cái chết, y há chẳng phải là điên rồi sao?

Nếu như chỉ đọc sơ qua nguyên tác, Vô Miểu Tiên Quân hoàn toàn là một tên ngụy quân tử, một tên tiểu nhân. Kết cục của y trong nguyên tác, làm cho những độc giả mới đọc lần đầu tiên đều vỗ tay ăn mừng, vui quên trời quên đất, không ngừng tung hô Bảo Tháp Trấn Hà Yêu.

Nhưng Bảo Tháp Trấn Hà Yêu thật sự có chút thất vọng.

Vô Miểu là một nhân vật cô dùng tâm sức của mình để viết ra, bản thân y cũng mang theo "đạo", nhưng lại chỉ có vài độc giả cò thể nhận ra được sau khi đọc toàn bộ tác phẩm.

Cũng không biết lần này bán bản quyền, là đúng hay sai nữa.

Trương Doanh không hiểu được tâm tư của Bảo Tháp Trấn Hà Yêu. Ông nhìn những động tác của Tống Thanh Hàn qua ống kính, vừa đẹp đẽ, lại nhịp nhàng, trang phục đang tung bay cùng mái tóc đen kia như lồng vào nhau, đôi mắt lạnh lùng và đôi môi đỏ mọng cùng tồn lại, nếu như tách riêng ra nhìn đôi mắt hoặc đôi môi kia, chỉ cảm thấy nó tương ứng là tiên, là ma.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, dây cáp hạ xuống, Vô Miểu suy sụp nằm trên đất, hoàn toàn không có sự lạnh lùng và tàn nhẫn trước đó, chỉ giống như là đang ngủ, thản nhiên và yên bình.

"Cắt--" Cảnh quay kết thúc, mãi cho đến khi giọng nói của Trương Doanh vang lên bên tai, những người xung quanh mới hoảng hốt hoàn hồn lại, trong mắt vẫn còn vương lại chút ngỡ ngàng.

Họ vừa rồi hình như vừa chứng kiến được quá trình chết đi một vị anh hùng đầy kiêu hãnh, một tên quỷ dữ đầy tàn ác, một vị tiên nhân trong sạch và thanh cao.

Không hề cô đơn, lạnh lẽo, không hề đau đớn đến tột cùng, y chết đi trong thanh thản. So với tội ác mà y đã gây ra thì dường như quá nhẹ nhàng. Nhưng khi ánh mắt của những người ở đây chạm vào gương mặt y, lại không nhẫn tâm mà buông lời trách móc.

Đây là "đạo" của Vô Miểu.

Trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, y dường như đã truyền tải được cái "đạo" của mình.

Đó là "ngụy."

Cả đời y đều trong trạng thái ngụy trang, có lẽ trong khoảnh khắc cuối cùng đó, y cũng đã dùng chính đạo của mình để tìm ra một cách chết đẹp đẽ nhất.

Y là ngụy quân tử, khi chết đi, vẫn là ngụy quân tử.

Trong nguyên tác không miêu tả tường tận, những thứ bị Bảo Tháp Trấn Hà Yêu viết sơ qua bằng một nét bút, lại được thể hiện một cách tinh tế và sâu sắc bởi Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn đứng dậy từ mặt đấy, phủi phủi trang phục diễn trên người, để nhân viên xung quanh gỡ trang sức trên đầu xuống, đi đến ngồi lên cái ghế bên cạnh, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh quay trên dây cáp vừa nãy quay cả 20 phút đồng hồ, cả quá trình, Tống Thanh Hàn chỉ có thể dựa vào khả năng thăng bằng của mình để chống đỡ, còn phải làm đủ mọi loại động tác, đồng thời phải duy trì vẻ đẹp của nó, đây chính là một chuyện rất phí tâm phí sức.

Lâm Thiền đưa cho Tống Thanh Hàn một ly táo đỏ chưng đường phèn để bổ sung thể lực, sau đó ôm lấy quần áo đứng sau lưng Tống Thanh Hàn, biểu cảm vẫn như vậy.

"Cậu vừa nãy... Diễn rất tốt."

Không biết từ lúc nào mà Lý Nặc đã đi tới, liếc qua Lâm Thiền một cái, nhỏ giọng nói.

"Cảm ơn lời khen của chị Nặc."

Tay Tống Thanh Hàn khẽ run, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện nhưng xa cách, trông rất ngây thơ vô tội.

Lý Nặc dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Thanh Hàn, ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Xin lỗi."

Lông mày Tống Thanh Hãn khẽ nhếch.

"Chuyện trước đây, là tôi không đúng."

Lý Nặc mím mím môi. Để một ảnh hậu như cô đi xin lỗi một nghệ sĩ nhỏ, thật sự cũng làm cô cảm thấy không thoải mái.

Lý Nặc cố gắng đè nén những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cúi đầu: "Trước đây là do tôi quá hẹp hòi."

Tống Thanh Hàn đẩy chiếc ghế trống bên cạnh, cười nói: "Chị Nặc không cần để bụng đâu."

Nhưng lại không nói có chấp nhận lời xin lỗi này hay không.

Môi Lý Nặc run rẩy, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống kế bên Tống Thanh Hàn, cầm lấy ly nước ép không đường mà trợ lý của mình đưa cho, uống một ngụm.

Những cảnh quay quan trọng của Tống Thanh Hàn đã quanh sắp xong rồi. Tiếp sau đó cậu chỉ cần ngồi trong đoàn, chờ khi nào đạo diễn đột nhiên nảy ra ý tưởng gì mới, thì lại ngoan ngoãn đi thay trang phục diễn, phối hợp với đạo diễn quay vài cảnh.

Mà Sở Minh sau khi nán lại một tuần, thì bởi vì công ty có việc mà phải vội vàng quay về.

Ngày Sở Minh về, Tống Thanh Hàn cố ý xin Trương Doanh cho nghỉ phép, định đi tiễn anh.

Trương Doanh không nói nhiều-- Duyệt!

Sở Minh là nhà đầu tư của đoàn bọn họ đó, dù sao thì các phân cảnh của Tống Thanh Hàn cũng quay sắp xong rồi, vừa khéo có thể nâng cao ấn tượng tốt với nhân vật lớn, nghỉ phép một ngày có là gì?

Chỉ là dời phân cảnh của Tống Thanh Hàn ra sau một chút thôi mà.

Sân bay Tỉnh An.

"Thượng lộ bình an."

Tống Thanh Hàn đeo khẩu trang, tiễn Sở Minh đến trước cửa khu làm thủ tục, đứng giữa đám đông, nắm chặt tay anh.

Sở Minh nhìn vào ánh mắt sáng long lanh của Tống Thanh Hàn, muốn hôn nhẹ lên mắt cậu.

Nhưng thời gian không thích hợp, địa điểm cũng không thích hợp.

Cuối cùng anh cũng chỉ nắm lấy ngón tay Tống Thanh Hàn, ở khoảng cách gần mà nói lời tạm biệt với Tống Thanh Hàn, rồi cầm vé máy bay đi vào trong.

Tống Thanh Hàn đứng bên ngoài nhìn bóng anh dần xa, kéo nón trên đầu thấp xuống. Khi Sở Minh quay đầu lại nhìn, cậu cong cong mắt, ánh mắt như phát sáng.

Bóng dáng Sở Minh đã không còn thấy nữa.

Tống Thanh Hàn quay người lại, nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng không ngờ có người nhận ra Sở Minh, đang chầm chầm bước tới.

"Tống Thanh Hàn!"

Không biết ai đột nhiên gọi một tiếng, rất nhiều người liền quay qua nhìn.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, xuyên qua những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng rời khỏi sân bay, trực tiếp chặn lại một chiếc xe bên đường.

Nhưng không chỉ vậy, một số người nhanh tay nhanh chân chụp lại được vài tấm hình Tống Thanh Hàn rời khỏi sân bay, và cả hình Sở Minh đang kiểm tra vé, caption "23333 không ngờ chỉ ra ngoài du lịch thôi mà lại được ăn kẹo rồi!"

Chủ tài khoản weibo này là một người cũng có chút tiếng tăm, kĩ thuật cắt ghép rất tốt, người đời xưng là Kéo Tinh.

Chiến hạm cp Thanh Minh trước đó cũng do một tay cô cắt ghép, đem những tài liệu thô ít ỏi này dựng thành những câu chuyện tình yêu hoặc ngọt ngào, hoặc đau thương, từ đó mà có được một lượng fan cp lớn.

Nhưng vì gần đây Tống Thanh Hàn bận quay phim, mà Sở Minh gần như rất hiếm khi xuất hiện ở những sự kiện không cần thiết, nên cp Thanh Minh cũng dần chìm nghỉm. Mà chủ up này thật sự đã biên tập hết những gì có thể rồi, nên liền quyết định ôm lấy ý nghĩ "biết đâu có thể ngẫu nhiên gặp được đoàn phim ở đây>" , bay thẳng đến tỉnh An du lịch.

Nhưng cô ngàn lần không ngờ tới, cô vừa xuống máy bay được một lúc, liền được nhét một miếng kẹo thật to vào miệng!

Ngọt!

Cô nhanh tay nhanh chân lưu lại hình, chọn vài tấm đăng lên, sau đó liền ôm máy ảnh đi đến khách sạn mà mình đã đặt trước đó, mở máy tính ra bắt đầu biên tập lại tài liệu.

Nhưng cô không ngờ rằng, mấy tấm hình cô đăng lên mạng lại đột nhiên hot---

Bây giờ lại thời đại của nam nam, khỏi nói bản thân Tống Thanh Hàn còn là một thanh niên vừa thanh tú lại đẹp trai, Sở Minh cũng là người có điều kiện.

Khi họ đứng bên nhau, cảm giác đó như trời cao tác hợp vậy. Trong mấy tấm hình này, động tác của họ rất thân mật, cũng không biết là vì góc chụp hay nguyên nhân gì khác, ánh mắt của Sở Minh rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều.

@Người bình thường Lý Mỗ Mỗ: aaaaaaaa Một năm bội thu!

-Thuyền cp tôi đẩy cuối cùng cũng phát kẹo rồi 1551!

(1551: muốn khóc, rớt nước mắt-ER)

@Người đẹp nghiêng mình trên giường: Mẹ hỏi tôi sao mắt lại ầng ậng nước thế kia, bởi thì cp tôi đẩy cuối cùng cũng phát kẹo rồi...

@123: Gượm đã, tại sao tôi lại không hiểu mấy người đang nói gì nhỉ?

-Đây là hai người đàn ông hả?

-Mọi người đều nói là anh em thân thiết, sao giờ lại giống như tình yêu thế này?!

@Là Tịch không phải Tây: [Trợn mắt] Tôi biết họ là anh em thân thiết, nhưng điều đó ngăn được chúng tôi đẩy thuyền cp sao?!

@123: ... Còn có kiểu hoạt động này nữa hả?

Chủ weibo này không chú ý đến những hoạt động dưới bài đăng, không biết có bao nhiêu người vừa mở ra một cánh cửa mới của cuộc đời.

Cô nghiêm túc, nhanh chóng đăng video đã cắt ghép xong lên mạng. Một video vỏn vẹn vài phút vừa đăng lên, trong nháy mắt liền nhận được hơn 200 lượt chia sẻ.

Đây là một câu chuyện tình yêu điển hình.

Trong video không chỉ có những bức hình chụp ở sân bay hôm nay, mà còn hết hợp thêm những chi tiết cô vẫn luôn yêu thích, đầy cẩu huyết.

Trong video, Sở Minh mặc một bộ suit vừa người, thân phận vẫn là tổng tài, mà Tống Thanh Hàn vẫn là ngôi sao.

Nhưng trong video họ không còn là "bạn thân" nữa, mà là một đôi "tình nhân" vừa gặp đã yêu.

Ánh mắt Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn luôn dịu dàng và kiềm chế, mà đôi mắt của Tống Thanh Hàn dường như cũng tâm ý tương thông với Sở Minh.

Nhưng cẩu huyết vẫn là cẩu huyết, sau khi hai người yêu nhau, theo lẽ thường, họ bị gia đình của Sở Minh chia rẽ, bởi vì cha mẹ của Sở Minh ép buộc mà phải chia xa...

May mắn, cuối cùng họ cũng thay đổi được cặp cha mẹ quyền thế này, một lần nữa bên nhau.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, nội dung lại phong phú đến không thể bàn cãi.

Hơn nữa, Sở Minh và Tống Thanh Hàn luôn là chủ đề hot, chỉ cần vào xem nhan sắc của họ thôi cũng là một loại hưởng thụ rồi!

Có thể thấy được, video này được chia sẻ điên cuồng, lượng fan cp đã giảm xuống của chủ weibo này đột nhiên tăng vọt, đây là một niềm an ủi lớn--

Cuối cùng cũng có thêm đồng minh rồi!

Nhưng ngày hôm sau khi cô mở bài weibo đã đăng lên, vẫn bị sự bùng nổ của nó làm cho ngỡ ngàng.

"... Những người like mình nhất định là tài khoản fanpage thôi."

(高仿号: tài khoản weibo có tên gần giống tên của minh tinh, bài viết cũng chỉ liên quan đến minh tình đó, nhưng không phải tài khoản của họ. Ví dụ, tài khoản của Hàn Hàn là Diễn viên Tống Thanh Hàn, thì mấy tài khoản kiểu này sẽ tên kiểu như Phòng làm việc của Tống Thanh Hàn...)

Cô ngây người nhìn màn hình, lẩm nhẩm.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở-tủi-thân-vô-vàn-Minh: Không hôn được Hàn Hàn, tủi thân quá.

Hàn Hàn: muazzz