Chương 158: Một số chuyện tiếp sau
Bạch gia lúc trước vốn đã vì chuyện của Tống Viễn Sơn mà bị Sở Minh cảnh cáo qua một lần, lần này lại trực tiếp ra tay với Sở Minh, không chỉ những người trốn trong bóng tối được Bạch gia thuê bị Tống Thanh Hàn và Sở Minh tra ra từng người một, mà đến ngay cả bản thân Bạch gia cũng đang chìm trong cái hố sâu của những scandal.
Sở gia lần này thật sự phẫn nộ rồi.
Mãi đến lúc này, nền nóng và mối quan hệ mà Sở gia tích lũy mấy trăm năm nay mới thật sự lộ ra đỉnh cao của nó.
Bạch gia rất nhanh đã nhận được thông báo điều tra triệt để từ bên trên, cũng theo đó, các nhà phân phối và cung ứng lần lượt chạy mất, hàng tồn trong kho đã trở thành một gánh nặng lớn.
Tiền thuế cần nộp bổ sung và các khoản nợ là một con số vô cùng khổng lồ.
Một doanh nghiệp vốn dĩ vẫn có thể gắng gượng vận hành, lại trong một lần nộp phạt, chìm vào trong đầm lầy.
Bạch lão gia tử cố gắng đi tìm vài quan chức mình từng có quan hệ trước đó, nhưng chỉ nhận lại được những câu trả lời mơ hồ.
Đây có lẽ là lời tuyên bố cho kết cục cuối cùng của Bạch gia rồi.
Bạch Tước bởi vì chứng cứ xác thực, sớm đã bị tống vào ngục, khi anh cả Bạch gia nhắc đến hắn với Bạch lão gia tử, Bạch lão gia tử suýt chút nữa tức đến đau tim, vỗ sô pha một cái, hét lớn: "Tạo nghiệp mà!"
Anh cả Bạch gia cúi đầu giảm cơn giận cho Bạch lão gia tử, chậm rãi nói: "Vậy có cần đi thu xếp cho Tiểu Tước một chút không?"
"Thu xếp?"
Bạch lão gia tử tức đến đứt hơi, phẫn nộ nói: "Thu xếp cho nó xong rồi để nó tiếp tục gây họa cho Bạch gia nữa sao?'
"Sau này mấy đứa cứ coi như Bạch gia chúng ta không có một người như vậy!"
"Vâng vâng vâng"
Anh cả Bạch gia vâng vâng dạ dạ đáp lời, rủ mắt giấu đi ánh sáng lóe qua nơi đáy mắt.
Sự sụp đổ của Bạch gia là sự thật đã định rồi, trận hỗn loạn bắt đầu với việc gia chủ Sở gia bị thương phải nhập viện, và kết cục là Bạch Tước vào tù, khoản nợ thuế khổng lồ của Bạch gia bị phanh phui cuối cùng cũng hạ màn rồi.
Khi Sở Minh xuất viện, rất nhiều phóng viên truyền thông sớm đã chầu trực bên ngoài bệnh viện rồi, cho dù cách một lớp vệ sĩ to cao, cũng tuyệt đối không từ bỏ "đạo đức nghề nghiệp" của mình!
Sở Minh nghiêm túc mà nói thì không phải là một người quá nổi tiếng.
Bản thân anh không đủ nổi tiếng, nhưng bạn đời của anh lại là một trong những người đàn ông nổi tiếng nhất ở Trung Quốc.
Ban đầu khi bọn họ công khai come out đã thu hút được bao nhiêu sự theo dõi? Tiếp sau đó lại được bộ phim vừa bùng nổ cả doanh thu lẫn danh tiếng- duy trì độ hot, còn có cả đôi sơ sinh đáng yêu có khuôn mặt dung hòa vẻ đẹp của hai người nữa, cùng với đó là việc Tống Thanh Hàn mất tích lâu như vậy... Toàn thân bọn họ từ trên xuống dưới đều hot!
Hôm nay nếu có thể chụp được gì đó, bất kể là Tống Thanh Hàn có đi bên cạnh Sở Minh hay không, bọn họ đều có thể viết được!
Dù sao với mức độc chấp nhận của người dân Trung Quốc đối với mối quan hệ của họ hiện nay, doanh số bán ra chắc chắn sẽ không thấp.
Các phóng viên nghiêng ngả chen chúc một bên, sau đó đợi người bên trong đi ra, bọn họ chỉ có thể thấy một chiếc xe sang màu đen vụt ngang qua, đến cả đuôi xe cũng không cho bọn họ nhìn rõ.
Gì vậy trời!
Các Tiểu Hàn Giả lòng vốn tràn đầy hi vọng có thể nhìn thấy tin tức mới nhất của Tống Thanh Hàn.
Từ sau khi lên sóng, Tống Thanh Hàn ngoài việc thỉnh thoảng đăng vài video ra thì chưa từng xuất hiện thêm lần nào!
Chẳng lẽ là sắp giải nghệ sao?
Phỏng đoán này không biết bắt ngồn từ ai, rất nhanh đã lan truyền khắp giới giải trí.
Tống Thanh Hàn sắp giải nghệ?!
Cậu năm nay mới chưa tới 30 mà, còn đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp nữa chứ, sao lại sắp giải nghệ rồi?
Không ít những đạo diễn xem trọng Tống Thanh Hàn nhưng không có cách nào liên hệ được với cậu, lúc này lũ lượt đi tìm Trần An.
Trần An phải nhận cả đống cuộc gọi, trong tay còn bị vài đạo diễn nhét một đống kịch bản, bỗng nhiên cười khổ, gọi điện cho Tống Thanh Hàn.
"Cậu không phải là muốn giải nghệ đâu đúng chứ?"
Trần An sờ đống kịch bản, hỏi.
Tống Thanh Hàn cúi đầu hôn lên trán Tiểu Ngọc Nhi, nghe vậy không nhịn được cười, nói: "Anh Trần, anh nghe tin này từ đâu vậy?"
Trần An vừa nghe là biết ngay Tống Thanh Hàn vốn không có ý đó, sự bất an vi diệu trong lòng lập tức bớt đi không ít, ngữ khí cũng vui vẻ hẳn lên: "Đây còn không phải là vì cả một đống đạo diễn gọi điện hỏi tôi sao cậu lại ẩn thân giỏi đến vậy cơ chứ, còn nhét cho tôi một đống kịch bản, bảo cậu khi muốn đóng phim thì có thể cân nhắc một chút."
Tống Thanh Hàn là nam diễn viễn đầu tiên đoạt cúp Oscar trong những năm gần đây, càng huống hồ tuổi tác của cậu bây giờ không lớn, không gian để phát triển không còn quá lớn, Hướng Duy có thể đưa cậu lên sân khấu Oscar nhận giải đã khiến người người ngưỡng mộ, nhưng mọi người nghĩ, Tống Thanh Hàn không phải vẫn còn trẻ sao, bọn họ không phải là không có cơ hội... Nhưng đang yên đang lành, Tống Thanh Hàn sao lại muốn giải nghệ chứ?
Trần An hỏi rõ ý của Tống Thanh Hàn, trong lòng cũng coi như an tâm hơn một chút.
"Vậy tính toán tiếp theo của cậu thì sao?"
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ: "Đợi vài ngày nữa em xem xem có kịch bản nào hay không, hay thì nhận luôn."
Trần An nhìn đống kịch bản trong tay, gật đầu: "Cũng được."
Nhưng ngoài dự liệu là, kịch bản mà Tống Thanh Hàn chọn không phải là bộ phim văn nghệ mà anh đã nhìn trúng trước đó, mà là một bộ phim điện ảnh lịch sự kén người xem.
Ai cũng biết rằng, trào lưu phim lịch sử xưa cũ đã sớm đến hồi kết, nếu như muốn quay những nhân vật anh hùng và sự tích anh hùng trong những câu chuyện sử thi thành phim, thì sự đầu tư về cả người và của là một con số vô cùng khổng lồ.
Mà cho dù là như vậy, phim quay ra cũng chưa chắc sẽ nhận được sự công nhận của khán giả.
Rõ ràng lịch sử viết là như vậy, mà mấy người lại quay nó thành XX vậy!
Trong lịch sử, rõ ràng XX là như thế này, mấy người nhìn xem, diễn viên này là cái quỷ gì vậy!
Năm đó cũng có một bộ phim lịch sử tìm đến Tống Thanh Hàn, nhưng lúc đó Tống Thanh Hàn không nhận... Mãi cho đến hiện tại, bộ phim đó vẫn đang bị ém nhẹm ở cục điện ảnh, ngày công chiếu bị kéo dài vô thời hạn.
"Cậu chắc chắn muốn nhận bộ này sao?"
Trần An có chút do dự hỏi.
Giọng nói hàm tiếu của Tống Thanh Hàn truyền qua đầu dây bên kia: "Những kịch bản này em đều xem qua rồi, vẫn cảm thấy hứng thú với bộ này hơn."
"Có điều, vai diễn mà em hứng thú không phải là vai mà đạo diễn Đàm chọn."
Trần An do dự trong giây lát: "Được, vậy để tôi gọi lại cho đạo diễn Đàm."
Phía đạo diễn Đàm cũng không ngờ rằng Tống Thanh Hàn cuối cùng lại chọn kịch bản của mình, sau khi vui vẻ một hồi, liền có chút do dự hỏi: "Vậy... Tống Thanh Hàn cậu ấy nhìn trúng vai nào vậy?"
Trần An có chút đau đầu, giơ tay lên day day huyệt thái dương: "... Triệu Cao."
Đạo diễn Đàm: "..."
Cuối cùng Tống Thanh Hàn cũng như ý nguyện mà lấy được vai diễn này.
Đợi đến khi công tác chuẩn bị gần như hoàn tất, cũng đến thời gian Tống Thanh Hàn vào đoàn.
Hai bé con cũng sắp ra đời được một năm rồi, có lẽ là di truyền chiều cao của hai người cha, dáng người trông cao hơn hẳn bạn đồng trang lứa một chút, những người quen thuộc với hai bé đã có thể phân biệt rõ ràng hai bé rồi.
"Ba, ba Hàn!"
Tiểu Sở Thần ngồi trên thảm đẩy một chiếc xe đồ chơi, nhìn thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn, hưng phấn túm lấy đồ chơi chạy về phía Tống Thanh Hàn.
Tiểu Ngọc Nhi ngồi một bên thì yên tĩnh, nhã nhặn hơn nhiều, bàn tay nhỏ bé đang túm một miếng đồ chơi xếp gỗ màu đỏ, mắt long lanh nhìn Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn ngồi xuống bế Tiểu Ngọc Nhi ngồi lên đùi mình, Tiểu Ngọc Nhi dùng bàn tay trống không túm lấy vạt áo Tống Thanh Hàn, kêu em trai đang hưng phấn ngồi kế bên một tiếng.
Tiểu Sở Thần có lẽ bị sự khoe khoang của chị gái kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mắt ướt long lanh dịch dịch mông trên thảm, dịch đến bên chân Tống Thanh Hàn, hai bàn tay nhỏ xíu túm lấy quần Tống Thanh Hàn, cũng không khóc thành tiếng, chỉ là từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
Điệu bộ giả vờ đáng thương không khác gì cha già của bé!
Tống Thanh Hàn vừa thương vừa buồn cười bế bé và cả Tiểu Ngọc Nhi lên ngồi trên ghế.
Tiểu Sở Thần vừa rồi còn rơi từng giọt nước mắt tí tách, bây giờ được ôm lên liền nín ngay, tay túm chặt quần áo Tống Thanh Hàn, khuôn mặt tròn tròn, non mềm dụi dụi trên ngực Tống Thanh Hàn, đầy dựa dẫm.
Tống Thanh Hàn bị dụi đến mức tim như tan chảy, cúi đầu hôn lên mặt bé, sau đó lại bị Tiểu Sở Thần hưng phấn để lại một ngụm nước miếng.
Tiểu Ngọc Nhi thấy em trai mình và ba thơm thơm nhau, cũng vỗ tay "a a" kêu lên, ngẩng đầu nhìn lên mặt Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn vội vàng đỡ lấy cái eo còn chưa cứng cáp của bé.
Một đôi tay to lớn từ trên trời giáng xuống, kéo Tiểu Sở Thần ra khỏi lồng ngực Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn ôm Tiểu Ngọc Nhi vào lòng, liền nhìn thấy Sở Minh ôm Tiểu Sở Thần, hai cha con mặt mày nghiêm túc nhìn nhau.
Tiểu Sở Thần vẫn chưa kịp hiểu lại sao mình lại đột nhiên bị kéo ra khỏi lồng ngực của ba Hàn, sau khi nhìn chằm chằm Sở Minh mấy giây, liền nghiêng đầu nhìn qua Tống Thanh Hàn.
"Ba," Giọng Tiểu Sở Thần mơ hồ không rõ, nghe non nớt, mềm mềm.
Thằng nhóc này thật biết làm nũng.
Sở đại cẩu nhìn Tiểu Sở Thần chu môi bán manh với Tống Thanh Hàn, cảm nhận được một sự uy hiếp sâu sắc.
(Đệ nhất làm nũng phải là ba, ai cho con giành)
Tiểu Ngọc Nhi mờ mịt nhìn em trai mình, sau đó dựa vào trong lòng Tống Thanh Hàn, cười đến mức đôi mắt đen láy như hai trái nho kia híp cả lại, lộ ra bốn chiếc răng sữa trắng tinh.
Bàn chân nhỏ của Tiểu Sở Thần đung đưa trong không khí, sau đó tủi thân vô vàn chu môi nhìn Sở Minh.
Sở Minh nhéo nhéo cánh tay múp thịt của bé, rồi cẩn thận từng chút ôm bé vào trong lòng.
"Bốp!"
Tiểu Sở Thần vỗ lên vai anh một cái bốp.
Sở Minh: "...."
Tống Thanh Hàn: "Phụt"
Sở đại tổng tài nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Thanh Hàn, có chút bất lực xoa xoa mái tóc mềm của Tiểu Sở Thần, sau đó liền nghiêng người xuống hôn lên môi Tống Thanh Hàn.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn hai người họ không chớp mắt.
Tống Thanh Hàn: "...."
Cậu lẳng lặng giơ tay lên che mắt của Tiểu Ngọc Nhi lại.
Lần này đến lượt Sở Minh phì cười.
"Nghe Trần An nói em nhận một bộ phim?"
Sở Minh bế Tiểu Sở Thần, chen xuống ngồi cạnh Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn sắp chết cười với sự trẻ con của anh rồi, mím mím môi, ôm Tiểu Ngọc Nghi ngồi dịch qua bên cạnh, nhường lại nửa cái ghế cho anh: "Ừm, kịch bản đó không tệ, em muốn thử xem sao."
Sở Minh im lặng nhìn cậu, sau đó đột nhiên rút một tay ra vuốt ve mặt cậu, hỏi: "Em còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Tống Thanh Hàn ngây người.
"Là ngày chúng ta bị thiêu chết trong trận lửa đó."
Sở Minh thấp giọng nói.
Lông mi Tống Thanh Hàn run run.
"Nhưng bây giờ chúng ta ở đây rồi."
Sở Minh sờ mặt cậu, sau đó đưa tay xuống, kéo tay Tống Thanh Hàn, đưa lên mặt mình dụi dụi, lại đưa tay cậu sờ lên mặt của Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nhi, "Bây giờ cả nhà chúng ta đều sẽ sống thật tốt."
Giấc mộng trong lúc hôn mê quá chân thực, chân thực đến mức Sở Minh có cảm giác như mình lại sống qua một kiếp, mở to mắt nhìn Tống Thanh Hàn một lần nữa chết đi.
Anh thấp giọng nói, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Tống Thanh Hàn im lặng một lúc, cũng nghiêng đầu dụi dụi lên mặt anh, nhẹ giọng nói: "Ừm"
Sau khi đón sinh nhật một tuổi của hai bé con, Tống Thanh Hàn liền vào đoàn trong sự mong đợi của đạo diễn Đàm.
Bối cảnh của bộ phim lần này là Tần triều thống nhất thiên hạ, vai diễn đạo diễn Đàm để lại cho Tống Thanh Hàn vốn dĩ là Tần Thủy Hoàng, nhưng bản thân Tống Thanh Hàn lại chọn vai Triệu Cao."
Đạo diễn Đàm vốn dĩ có chút không vui, nhưng khi một lần nữa xem kĩ kịch bản với cậu, đem hình tượng của Tống Thanh Hàn nhập vào nhân vật Triệu Cao, lại không khỏi cảm thán: "Không hổ danh là diễn viên đã đoạt giải Oscar, khả năng chọn vai diễn cũng quả thực sắc bén."
Nếu như Tống Thanh Hàn đã chọn diễn vai Triệu Cao, vậy thì vai Tần Thủy Hoàng lại phải một lần nữa đi tìm diễn viên mới.
Người đã từng hợp tác với Tống Thanh Hàn- Tạ Diệc An thành công lấy được vai diễn này.
"Đã lâu không gặp."
Tâm trạng Tạ Diệc An có chút phức tạp nhìn thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình một chút mà đã thành công trở thành siêu sao quốc tế, mỉm cười nói: "Không ngờ chúng ta lại hợp tác rồi."
Tống Thanh Hàn cười với hắn: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
"Anh Tạ."
Khoảng thời gian quay phim vừa bận rộn lại vừa phong phú.
Những người trước đây chưa từng hợp tác với Tống Thanh Hàn vốn tưởng rằng vị tân ảnh đế Oscar này rất kiêu ngạo, nhưng sau khi chính thức khai máy, họ mới nhận thức được rằng, tại sao Tống Thanh Hàn còn trẻ như vậy mà đã giành được giải Oscar.
Trừ thiên phú của cậu ra, sự nghiêm khắc của cậu đối với bản thân mình, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Có những cảnh quay cho dù đạo diễn đã cho đạt rồi, nhưng khi chiếu đến bản thân mình, cậu sẽ vì một chút xíu cảm xúc chưa tới mà yêu cầu quay lại.
Loại yêu cầu cao cực kì hà khắc này ban đầu sẽ khiến người ta cảm thấy không tốt lắm... Đến ngay cả Tống Thanh Hàn người ta mà còn chăm chỉ như vậy, lẽ nào chúng ta còn có thể khoát nước bắt cá sao?!
Nhưng thời dài qua đi, sau khi các diễn viên quen với yêu cầu cao này, lại phát hiện ra kĩ năng diễn xuất của mình đã tăng lên không phải chỉ một chút thôi đâu.
Đạo diễn Đàm cũng cảm thấy cực kì kinh hỉ về hiệu quả này.
... Cũng khó trách nhiều người như vậy đều hết lời khen ngợi sau khi hợp tác với Tống Thanh Hàn.
Mà Tống Thanh Hàn cũng không phải luôn.... Ừm, không gần gũi với loài người như vậy.
"Ba... Hàn!"
Tiểu Ngọc Nhi làm tổ trong lồng ngực Sở Minh, hưng phấn gọi Tống Thanh Hàn.
Tiểu Sở Thần cũng vắt vẻo trên cánh tay Sở Minh, mắt long lanh nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn.
Hai bé con bây giờ đã lớn tướng rồi, những ưu điểm trên người Tống Thanh Hàn và Sở Minh đều được thể hiện một cách xuất sắc trên người hai bé.
Tiểu Sở Thần mặc trên mình một bộ tây trang được đặt may riêng, màu sắc và kiểu dáng hệt như phiên bản thu nhỏ của bộ trên người Sở Minh vậy.
Bộ tây trang này mặc trên người Sở Minh trông lạnh lùng và trưởng thành, nhưng bộ thu nhỏ mặc trên người Tiểu Sở Thần lại trông rất đáng yêu và duyên dáng, khi dùng đôi mắt long lanh nhìn Tống Thanh Hàn, còn có chút đẹp trai và dễ cưng nữa.
Còn Tiểu Ngọc Nhi thì mặc trên mình một chiếc váy công chúa màu trắng gạo, mặc vô cùng ngay ngắn, cánh tay trắng trắng, non mềm, mái tóc dài được cột lên, kẹp thêm một chiếc kẹp bươm bướm.
Hai bé con là thai long phụng, tách riêng ra nhìn thì cảm thấy rất giống, nhưng khi bế chung một chỗ như vậy mà nhìn thì sẽ phát hiện ra Tiểu Sở Thần càng giống Sở Minh hơn, còn Tiểu Ngọc Nhi thì lại thiên về sắc sảo giống Tống Thanh Hàn.
"Wow..." Khi các nữ diễn viên trong đoàn nhìn thấy Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nhi, liền nhịn không được trào dâng bản năng làm mẹ, nhất là khi thấy Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nhi đồng thời mở miệng kêu Tống Thanh Hàn bế bế, thật sự không nhịn được mà muốn chen qua Tống Thanh Hàn, tự mình chạy qua, tiếp xúc thân mật với hai bé cưng này.
Trên người Tống Thanh Hàn đang mặc trang phục diễn, ống tay áo màu đỏ tím phủ trên cổ tay cậu, trên đầu đội tóc giả, Tiểu Ngọc Nhi thấy cậu đi đến, đầu tiên là do dự một chút, sau đó lại vui vẻ sà vào lòng cậu.
Tống Thanh Hàn bế Tiểu Ngọc Nhi từ tay Sở Minh, hôn hôn lên mặt bé.
"Sao đột nhiên lại tới đây vậy?"
Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn người trong đoàn phim một chút.
Sở Minh giơ tay vén sợi tóc rối đằng trước ra sau tai cậu: "Tiểu Ngọc Nhi và Tiểu Sở Thần nhớ em, anh liền mang con đến đây thăm em."
"Vậy sao."
Tống Thanh Hàn giơ tay chạm vào đầu mũi nhỏ xinh của Tiểu Ngọc Nhi, sau đó liền bị Tiểu Ngọc Nhi giơ tay lên, nắm chặt lại, dùng hai bàn tay túm lấy chơi đùa.
"Anh cũng nhớ em."
Sở đại tổng tài thản nhiên nói.
Quần chúng trong đoàn ngồi một bên lắng nghe: "...."
Tâm trạng phức tạp.
"Anh mang một ít đồ đến đây."
Sở Minh giống như nhớ ra điều gì đó, quay người bảo vệ sĩ và trợ lý cùng theo đến phân phát đồ trong tay mình cho mọi người trong đoàn phim.
Ngoài một ít đồ ăn vặt và trà sữa, anh còn mang đến một ít nguyên liệu nấu lẩu, thậm chí còn mang nồi...
Tống Thanh Hàn: "...."
Địa điểm quay lần này là một khu di tích cổ được đạo diễn Đàm cố ý lựa chọn, cư dân xung quanh rất ít, đồ ăn đồ uống bình thường gần như đều được mang từ bên ngoài vào, lúc này nhìn thấy nguyên liệu lẩu tươi ngon, cũng lười để ý đến đôi cẩu nam nam đang khoe ân ái kia, ai nấy đều đi thay trang phục diễn trên người và tẩy trang, xắn ống tay áo bắt đầu nấu lẩu.
Những người Sở Minh mang đến lần này đều đặc biệt chọn lựa những người biết nấu ăn, lúc này cũng nhiệt tình giúp đỡ xử lí nguyên liệu lẩu.
Hơi nước dày đặc bốc lên khắp nơi trong khu di tích có phần hoang vu, vắng lạnh này, Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nhi ngồi trong xe đẩy, trợ lý kế bên còn cẩn thận từng li từng tí đút hai bé ăn canh trứng, mà hai người ba của hai bé lại đang ngồi kế bên ngồi lẩu, cầm đũa ngốn đồ ăn.
"Uy ya!"
Tiểu Ngọc Nhi không phục kêu lên một tiếng, sau đó lại bị canh trứng thơm ngon trước mặt hấp dẫn lực chú ý, mở miệng ra ăn từng muỗng.