Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 121: Đấu giá




Chương 121: Đấu giá

Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ động, cũng nở một nụ cười không có kẽ hở về phía hắn ta, nâng ly rượu trong tay, cúi đầu nhấp một ngụm.

Cậu đứng dưới ánh đèn, trang phục trên người cậu vừa cầu kì, vừa xinh đẹp, toát ra khí chất hào hoa, lại bị khí chất lạnh nhạt, trầm tĩnh của cậu đè xuống, tôn lên vẻ cao quý và kiêu ngạo. Cái vẻ tràn đầy tự tin đó, khi nhìn vào trong mắt Bạch Tước, thật sự vô cùng... Ngứa mắt.

Bàn tay cầm ly rượu của Bạch Tước siết chặt, rủ mắt xuống giấu đi sự âm u trong mắt mình.

Sở Minh chú ý đến động tác của Tống Thanh Hàn, theo ánh mắt của cậu nhìn qua, thấy bóng dáng của Bạch Tước, không khỏi nhíu mày: "Đó là Bạch Tước."

Tống Thanh Hàn sửng sốt, sau đó gật đầu, lại nhìn qua Bạch Tước đã nghiêng người nói chuyện với người khác một cái, gật đầu: "Em biết rồi."

Không biết có phải cậu cảm nhận sai hay không, cậu cứ cảm thấy Bạch Tước có một loại căm ghét, ác ý kì lạ đối với cậu, giống như cậu đã giành mất món đồ yêu thích nào đó của hắn ta vậy, cho dù có che giấu tốt hơn, thì loại khí chất kháng cự đó vẫn hoàn toàn không thể che giấu được.

Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn như đang suy nghĩ điều gì, không nhịn được vỗ vai cậu: "Đừng lo."

Tống Thanh Hàn cười với anh: "Yên tâm, em không sao."

Với thân phận của Sở Minh, cho dù anh chỉ đứng đó không nói gì, cũng có hàng đống người lũ lượt kéo đến, sáp tới bên anh, kiếm cớ trò chuyện.

"Sở tiên sinh, không ngờ lần này anh lại đích thân đến đây..."

"Không biết lần này Sở tiên sinh đến đây đã nhìn trúng món đồ nào chưa?"

"Đến lúc đó..."

Những người này không mở miệng nhắc đến chuyện hợp tác, mà chỉ vô tình hay cố ý mà lôi kéo quan hệ với Sở Minh mà thôi.

Tống Thanh Hàn cầm ly rượu đứng kế bên Sở Minh, luôn mỉm cười.

Thân phận của cậu trong mắt mấy tay đại gia này cũng không tính là gì, nhưng trông cậu khí chất nhã nhặn, kiểu tư thái thân mật vô cùng tự nhiên khi đứng bên Sở Minh, cũng khiến cho những người sáp tới này không dám xem thường hay buông lời suồng sã với cậu.

Sở Minh lạnh lùng tiếp lời những người này, sau đó liền kéo Tống Thanh Hàn đi, nghiêm túc giới thiệu cho cậu vài người.

"Vị này là Vương tổng của tập đoàn Hằng Xương."

"Vị này là người điều hành của Giải trí Húc Nhật."

"Vị này là..."

Những người Sở Minh giới thiệu cho Tống Thanh Hàn đều rất có chủ đích, tất cả công ty của bọn họ đa số đều có liên quan đến giới giải trí.

Mặc dù dưới tập đoàn Sở thị còn có một Tinh Hải, nhưng Tinh Hải dù sao vẫn là lính mới, không thể so sánh được với mấy công ty lão làng này, nội công chưa thể nói là thâm hậu.

Nếu như những người này muốn gây phiền phức cho Tống Thanh Hàn, mặc dù không nhất định sẽ khiến Tống Thanh Hàn chịu tổn thất gì, nhưng Sở Minh vẫn không muốn Tống Thanh Hàn bị những những quy luật ngầm bất thành văn này quấy nhiễu.

Những người này ban đầu khi nghe Sở Minh nghiêm túc giới thiệu bản thân như vậy còn có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vừa nghe kĩ lại, trong lòng lập tức trở nên phức tạp.

"Hàn Hàn cũng có thể coi như là người của Sở gia chúng tôi, một mình em ấy hoạt động trong giới giải trí, có những lúc sẽ không quá hiểu chuyện, vẫn mong các vị chiếu cố một chút."

Sở Minh nhoẻn miệng cười, nâng ly rượu trong tay, ánh mắt sâu xa.

Những người này có thể nói gì đây?

Chỉ có thể nâng ly trong tay, mỉm cười cụng ly với Sở Minh và Tống Thanh Hàn, vì một câu "cũng coi như là người của Sở gia chúng tôi" trong miệng Sở Minh mà giật mình hoảng hốt.

Sở Minh đây là có ý gì?

Đây là đang công khai thể hiện quyết tâm nâng đỡ Tống Thanh Hàn sao?

Nhưng mấy năm nay Tống Thanh Hàn phát triển không tệ, trong giới hiếm nghệ sĩ nào có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà từ một diễn viên quần chúng trở thành diễn viên tuyến một.

Nếu câu này là ý trên mặt chữ... Vậy thì những phỏng đoán về mối quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Sở gia trước đây lại bắt đầu lung lay rồi.

Có thể khiến Sở Minh đích thân nói ra câu này, Tống Thanh Hàn cũng có thể nói là người đầu tiên nhỉ?

Nếu như quan hệ giữa bọn họ đã đến mức độ này, vậy thì những thứ không tiện nói công khai cho lắm, có phải hay không có thể truyền đạt thông qua Tống Thanh Hàn?

Sau khi nghĩ thông, nụ cười của những nhân vật có thể nói là tai to mặt lớn trong giới giải trí này dành cho Tống Thanh Hàn lại càng thêm phần nhệt tình, lời khen ngợi dành cho cậu cũng hàm súc, khiến người ta nghe là hiểu ngay.

Thấy thời gian tiệc tối cũng sắp tới rồi, Sở Minh gật đầu với những người khác rồi dắt Tống Thanh Hàn đi đến chỗ ngồi của mình.

Ban tổ chức cũng không ngờ rằng lần này Sở Minh sẽ đích thân đến, thấy anh đi cùng Tống Thanh Hàn nên trước khi tiệc tối bắt đầu đã rất tinh tế mà sắp xếp lại chỗ ngồi cho hai người.

Tống Thanh Hàn và Sở Minh cùng nhau ngồi xuống, người kế bên thật không khéo lại là Bạch Tước.

"Thật trùng hợp."

Bạch Tước không hề hoang mang ngồi xuống, ánh mắt còn liếc qua Sở Minh một cái, rồi mỉm cười với Tống Thanh Hàn, "Ban nãy tôi đã chú ý đến cậu rồi, cậu hôm nay sửa soạn rất hấp dẫn."

Biểu cảm của hắn ta giống như đang nghiêm túc khen Tống Thanh Hàn vậy, nhưng lời lẽ lại thoáng lộ ra thái độ khinh thường.

Sắc mặt Tống Thanh Hàn không hề thay đổi, thậm chí còn mỉm cười ngẩng đầu lên: "Bạch tổng hôm nay cũng đẹp trai bức người, không thua kém gì một minh tinh lớn mà tôi quen biết."

Cậu giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Bạch Tước: "Nhắc mới nhớ, Bạch tổng có lẽ cũng biết anh ấy đó, tôi là anh Ninh từng quay chung một bộ phim, anh ấy thường hay nhắc đến Bạch tổng."

Vậy mà lại dám so sánh hắn ta với con hát!

Nụ cười của Bạch Tước trầm xuống: "Lời của Tống tiên sinh không khỏi có chút đánh giá quá cao tôi rồi."

Nói xong câu này, hắn ta di dời ánh mắt, nhìn lên sân khấu trưng bày, như đang muốn thể hiện rằng mình rất hứng thú với mấy món đồ được đấu giá này.

Sự tranh chấp của Tống Thanh Hàn và Bạch Tước không thể qua mắt được Sở Minh.

Ban đầu khi nghe Bạch Tước nói câu đó, chân mày Sở Minh nhíu chặt, mãi đến khi Tống Thanh Hàn không mềm không cứng thầm mỉa mai lại, nếp nhăn giữa hàng lông mày của anh mới từ từ giãn ra.

Anh lạnh nhạt nhìn Bạch Tước một cái, trùng hợp lại đúng trúng ánh mắt Bạch Tước đang nhìn qua.

Bạch Tước thấy anh nhìn qua, nở một nụ cười thân thiện, gật đầu với Sở Minh.

Sở Minh lẳng lặng thu hồi ánh mắt.

Bàn tay đang cầm tấm bảng của Bạch Tước siết chặt, mỉm cười quay đầu.

Những bữa tiệc từ thiện như thế này thật ra cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, bình thường chỉ là những món đồ được mang đến đây quyên góp của các minh tinh hoặc các đại gia, ai thích thì đấu giá, sau đó tiền đấu giá sẽ được đem đi làm từ thiện.

Ở những sự kiện như thế này, bất kể là vì danh hay lợi, những người đến đây đều không thiếu chút tiền đó, cũng không hề tiếc tiền mà mua món đồ mình thích, lấy cái danh cũng được.

Những sản phẩm trưng bày trên sân khấu đa số là các loại trang sức đá quý mà các nữ khách mời đến tham gia quyên góp, Sở Minh và Tống Thanh Hàn đều không hứng thú gì, duy chỉ tới khi một cặp vòng tay khắc hình hỉ thước đậu trên cành được đưa ra, Tống Thanh Hàn mới giơ tấm bảng trên tay mình lên.

Đôi vòng tay này rất tinh xảo, chỉ nhìn sơ thôi cũng thấy nó vô cùng đẹp, những khách mời nữ ở đây cũng rất hững thú với cặp vòng này, ai nấy đều không ngừng giơ bảng, giá dần được đẩy lên.

"Hai triệu!"

Tống Thanh Hàn một lần nữa giơ bảng, nhẹ nhàng hô lên!

Những người trước đó cạnh tranh với cậu khi thấy giá không ngừng tăng đa số đều từ bỏ hết rồi, sau khi Tống Thanh Hàn hô giá hai triệu, cũng không có ai muốn giành với cậu nữa.

Tống Thanh Hàn thuận lời thu đôi vòng hỉ thước này vào túi.

Sở đại cẩu: Sao đột nhiên lại muốn mua vòng vậy?

-Đôi vòng tay này không phải không đẹp, nhưng dùng số tiền một triệu để mua vẫn còn hơi cao đó.

Tống Thanh Hàn thấy tin nhắn, mỉm cười, cũng cúi đầu nhắn lại.

Hàn Hàn: Gần đây mẹ mới mua một bộ đồ, em thấy mẹ vẫn chưa phối xong bộ đồ đó, trùng hợp là đôi vòng này rất hợp, nên mới mua đó.

Sở Minh thấy tin nhắn trả lời của Tống Thanh Hàn, sửng sốt một chút rồi mới từ từ nở một nụ cười dịu dàng.

Phải quan tâm đến người nhà bọn họ bao nhiêu mới có thể nhớ rõ cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy?

Bạch Tước lạnh mặt nhìn hai người kế bên cúi đầu mượn điện thoại "đưa tình", nhướng nhướng mày, ánh mắt buồn rầu nhìn lên sân khấu.

Sau đó Sở Minh cũng giơ bảng vài lần, mua một chiếc cúc áo bằng ngọc và một bức tranh cổ nổi tiếng, sau đó liền ngồi trò chuyện với Tống Thanh Hàn.

"Không biết đồ Tống tiên sinh gửi đấu giá là gì?"

Bạch Tước cố mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn về phía Tống Thanh Hàn hỏi.

Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ nhếch: "Chỉ là một món đồ nhỏ là thôi."

Trùng hợp là món đồ đang được mang ra đấu giá lại là đồ Tống Thanh Hàn đem đến.

Món đồ Tống Thanh Hàn đem đến thật ra không hề nhỏ như lời cậu nói.

Một chiếc đồng hồ hàng hiệu, một chiếc áo thun có chữ kí của cậu, trông có vẻ hơi sơ sài.

Nhưng Tống Thanh Hàn cũng đâu phải là diễn viên tuyến mười tám không tên không tuổi, không ai biết đến, cậu bây giờ đã là một nghệ sĩ vượt qua cả tuyến một rồi, địa vị của cậu trong giới có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện gọi một tiếng anh Hàn, càng khỏi phải nói tới các fan mê điện ảnh, số lượng càng khổng lồ hơn.

Sau khi đấu giá bắt đầu, chiếc đồng hồ đó nhanh chóng được bán đi, không cao không thấp bán được mấy trăm nghìn tệ, có thể nói là không tệ rồi, nhưng thứ còn lại mà Tống Thanh Hàn bán đấu giá, áo thun có chữ kí của cậu, kết quả sau một trận chiến đầy khói lửa đã vượt ngoài dự đoán của cậu.

Tống Thanh Hàn không hay kí tên, hoặc có thể nói, cậu rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.

Cậu chỉ sống động trên màn ảnh thôi, rất ít khi tiếp xúc với fan, nhưng thái độ này của cậu càng làm cho các mọt phim điên cuồng vì cậu hơn.

Cái gì hiếm thì đắt.

Chiếc áo thun có chữ kí của cậu vừa được đưa ra, liền có không ít những fan ngầm của cậu giơ cao tấm bảng trong tay, bắt đầu đấu giá.

Sau khi người đầu tiên lên tiếng, những người còn lại cứ như tìm được tổ chức vậy, từng người từng người tham gia vào.

Sở Minh lẳng lặng nhìn bầu không khí nóng hơn trăm độ này, không khỏi cảm thấy bản thân mình may mắn vì đã ra tay sớm, đã sớm tha Tống Thanh Hàn về ổ của mình.

Nếu không thì với tình trạng hiện giờ, tình địch tiềm ẩn của anh không biết sẽ lên tới bao nhiêu đâu.

Tim nghèn nghẹn.

Sở đại cẩu trong đầu toàn giấm, trong suốt quá trình đấu giá đều không giơ bảng.

Tống Thanh Hàn: "..."

Vậy là chiếc áo thun có chữ kí này cuối cùng cũng không rơi vào tay Sở Minh.