Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 12




Tống Thanh Hàn cầm danh thiếp nhìn một chút, ngẩng đầu nhìn Ngụy Khiêm: "Cám ơn...... Vị tiên sinh này."

Ngụy Khiêm lễ phép cười cười.

Tay Tống Thanh Hàn cọ danh thiếp một cái, hai tròng mắt liễm diễm giấu sau thấu kính, có vẻ khắc chế nghiêm cẩn, miêu tả sinh động hơi thở cấm dục: "Tôi...... Có thể hỏi một chút, lúc trước tôi từng gặp Sở tiên sinh sao?"

Ngụy Khiêm bị ánh mắt cậu lóe lên một chút, nghiêng đầu, tươi cười: "Chuyện này tôi không rõ lắm, tôi chỉ làm theo chỉ thị của Sở tiên sinh...... Nếu Tống tiên sinh muốn biết rõ, có thể tự liên hệ với Sở tiên sinh."

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở Tống Thanh Hàn: "Sở tiên sinh bình thường rất bận, nếu Tống tiên sinh muốn liên hệ, có thể gọi vào tối cuối tuần."

"Vâng, cám ơn." Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, cũng không tìm hiểu gì thêm, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.

Ngụy Khiêm nhìn cậu, hồi lâu mới phun ra một câu: "Sở tiên sinh ký thác kỳ vọng cao với cậu, hy vọng cậu không cô phụ coi trọng này."

"Tôi sẽ cố gắng." Tống Thanh Hàn không hỏi hắn vì sao Sở Minh coi trọng mình, cậu trịnh trọng gật đầu, thần sắc bình tĩnh, "Tiên sinh yên tâm."

Ngụy Khiêm nở nụ cười, phất phất tay với cậu: "Lời này cậu nói với Sở tiên sinh đi."

Hắn gật gật đầu với Tống Thanh Hàn, vội vội vàng rời đi.

Tống Thanh Hàn nhìn thoáng qua bóng dáng hắn rời đi, sau đó lại cúi đầu, lẳng lặng nhìn tấm danh thiếp tỏa ra mùi đàn hương dìu dịu.

Chẳng lẽ cậu thật sự từng gặp Sở Minh sao?

Tống Thanh Hàn vắt cả óc suy nghĩ, lật lại kí ức đời trước nghĩ hồi lâu, lại vẫn không tìm được một chút dấu vết gì để lại.

Đời trước, cậu ở giới giải trí có thể nói là cực kỳ thảm thiết, với Sở Minh cũng chỉ là hai đường thẳng song song xa cách. Đừng nói là gặp mặt, cậu ngay cả tên của Sở Minh cũng là biết từ trong tin tức.

Quên đi. Ngón tay Tống Thanh Hàn cọ danh thiếp một chút, vốn muốn bỏ danh thiếp vào túi tiền, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, cậu vẫn trịnh trọng cầm danh thiếp về phòng, rút cái hộp nhỏ ở đầu giường ra, thả danh thiếp vào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Một lát sau, cậu lại lôi cái hộp ra, cầm di động gõ dãy số vào, lưu lại.

Cậu ngồi trên giường suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại mở khóa di động, mở mục tin nhắn, chậm rãi bắt đầu gõ chữ.

Cậu gõ lại sửa, sửa lại gõ, cuối cùng thành vài chữ ngắn ngủi: "Cám ơn anh, Sở tiên sinh."

Gửi đi thành công.

Tống Thanh Hàn sờ sờ trán mình, không biết khi nào trán đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.

Cậu nhìn di động, cũng không có chút động tĩnh. Cậu cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, thả danh thiếp lại vào hộp.

Mặc kệ nói như thế nào, Sở Minh nhét cậu vào tay Trần An là cho cậu ân tình, cậu không muốn buông tha cơ hội này, cũng có nghĩa cậu chủ động nhận một phần ân tình này.

Sở Minh...... Đến tột cùng muốn cái gì?

Ngón tay Tống Thanh Hàn ở màn hình tìm vài cái, ánh mắt cũng có chút thất thần, hiển nhiên tâm tư cũng không đặt ở di động trước mắt.

Cậu hiện tại một không tiền hai không quyền, cũng không nghe nói qua chủ tịch Sở thích đàn ông. Cậu một nghèo hai trắng, chẳng lẽ Sở Minh đây là giúp đỡ người nghèo?

Tống Thanh Hàn nghĩ như vậy, mình cũng nhịn không được bật cười, tùy tay cởi kính ra, xoa tóc, thở dài.

Trong mắt cậu còn lưu lại một chút ý cười lúc trước, con ngươi tối đen trong trẻo, bao trùm một tầng như sương như khói, trên mặt tự dưng nhiều ra vài phần mềm mại.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ Sở Minh muốn làm gì...... luôn có cách.

Đại khái là mùi đàn hương trên danh thiếp quá mức say lòng người, trên tay Tống Thanh Hàn tựa hồ còn giữ một chút dư hương, thanh tán ở không khí, dụ Tống Thanh Hàn nhịn không được nhắm mắt, bất tri bất giác thả lỏng thần kinh căng thẳng, nặng nề ngủ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đợi khi Tống Thanh Hàn tỉnh lại, bên ngoài không trung đã phủ kín một tầng đen, trên đó còn điểm xuyết vài ngôi sao, làm lộng lẫy ánh trăng tròn.

Cậu đè trán, vẻ mặt còn hơi mơ hồ, đáy mắt ướt sũng mang theo sương mù không ngủ tỉnh.

"......" cậu sờ sờ di động, màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ.

Trần An, Liễu Phỉ, còn có...... Sở Minh.

Vừa mới nhìn vào cái tên chói lọi ở màn hình, trong lòng Tống Thanh Hàn nhịn không được hơi hơi căng thẳng.

Cậu đầu tiên là gọi lại cho Trần An, thô sơ giản lược giải thích một chút lúc trước vì sao mình không nghe điện thoại, ghi nhớ hết chuyện Trần An nói, mới có chút do dự gọi lại cho Sở Minh.

"Tuýt --" Điện thoại vang vài tiếng. Tống Thanh Hàn lường trước Sở Minh ước chừng là đang bận, vừa định tắt đi, đầu kia truyền đến tiếng kết nối cuộc gọi, theo sau là một mảnh trầm mặc.

"...... Alo, là Sở tiên sinh đúng không?" Tống Thanh Hàn dừng một chút, lễ phép nhẹ giọng hỏi.

"Ừ." Hồi lâu, đầu kia điện thoại truyền đến một giọng trầm thấp mang theo từ tính, như là huyền âm tao nhã nhất của violon, làm cho người ta nhịn không được đỏ tai.

"Xin hỏi...... Anh tìm tôi có việc gì không?" Tống Thanh Hàn nhịn không được siết chặt điện thoại, bất tri bất giác ngồi ngay ngắn, hô hấp nhẹ đi, tập trung nghe.

"À." Sở Minh đầu kia điện thoại tựa hồ cười một tiếng, sau đó Tống Thanh Hàn nghe thấy hắn không vội không chậm nói, "Tôi nghe Ngụy Khiêm nói, cậu hiếu kì vì sao tôi giúp cậu."

Tống Thanh Hàn trầm mặc một chút, hạ mắt tiệp: "Phải..... Tôi không rõ."

"Anh Trần nói là anh nhét tôi vào tay anh ấy, còn có hợp đồng cấp A cũng là anh sai bảo, tôi không biết...... Đây là vì sao."

Sở Minh vuốt bút máy cầm trong tay, tùy tay kí tên mình lên văn kiện, khẽ cười nói: "Bởi vì tôi xem trọng cậu."

"......" Đây là cái lý do quỷ gì?

"Sở tiên sinh......"

Ngón tay Sở Minh nhẹ nhàng gõ gõ lên chữ kí trên văn kiện, trên mặt xưa nay không chút thay đổi hiếm thấy có ý cười, làm Ngụy Khiêm vào lấy văn kiện cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần. 

"Ngày mai cậu có rảnh không?" Sở Minh nhìn nhìn lịch trình, đột nhiên hỏi.

Tống Thanh Hàn hơi hơi sửng sốt, phản ứng nháy mắt chậm nửa nhịp: "Có......"