Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 117: Sóng tình




Chương 117: Sóng tình

Trận phong ba "come out" này cứ bình yên như vậy mà qua đi, càng có nhiều cư dân mạng sau chuyện này mới phát hiện ra, quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh thật sự quá tốt!

Trong mấy tấm hình Quý Như Diên đăng lên, tư thái và sắc mặt của Tống Thanh Hàn đều rất ung dung, mà thái độ của Sở Chấn Dương và Sở Hàm thì như đã quá quen rồi vậy, niềm yêu thích của Quý Như Diên đối với Tống Thanh Hàn thì càng khỏi phải bàn.

Đến ngay cả Sở tiên sinh bình thường hay bị trêu chọc, trên thực tế lại rất lạnh lùng, nhưng khi đứng trước mặt Tống Thanh Hàn cũng phải ngoan ngoãn cầm kéo tỉa cành.

Bầu không khí giữa họ quá thân mật, hệt như người một nhà vậy.

Sau khi nhiều cư dân mạng chế meme ra chơi, cũng không nhịn được mà dùng nó bình luận dưới bài đăng vô cùng ấm áp và dịu dàng của Tống Thanh Hàn.

@Shiro: Đúng vậy đó, hôm nay trời rất đẹp, hoa cũng rất đẹp, anh cũng phải luôn luôn vui vẻ nhé [moah moah moah]

@Đồng chí rau dưa: Đóa hoa này đẹp ghê, chi bằng chúng ta đem nó...

@Nguyệt Nha Nam Chi: Chi bằng chúng ta hái nó xuống, tự tay cài lên đầu Hàn Hàn đi!

Sở đại cẩu vừa mới tỉa cành xong, tay cầm điện thoại, lén lút xem weibo của Tống Thanh Hàn, khi lướt tới bình luận này, ngón tay chợt dừng lại, nhìn đóa hồng vàng xinh đẹp, tươi tắn kia, lại nhìn Tống Thanh Hàn, rơi vào trầm tư.

Tống Thanh Hàn bị nhìn đến mức cảm thấy thiếu tự nhiên, hàng mi đen dài chớp chớp, nhìn anh một cái.

Sở Minh: "...."

Lặng lẽ thu bàn tay đang chuẩn bị bẻ nụ ngắt bông lại.

Quý Như Diên đứng tại chỗ chụp một đống ảnh, trùng hợp chụp được cảnh Tống Thanh Hàn và Sở Minh ngước mắt nhìn nhau.

Dưới trời xanh mây trắng, bốn phía vườn hoa đều là cành lá sum suê, hai thanh niên đẹp trai đang vây quanh một trong những chậu hoa đang nở rộ, đóa hồng vàng còn chút non nớt, màu sắc xinh đẹp, tươi tắn đối lập với phần lá xanh, càng tôn lên bàn tay trắng nõn, thon dài đang cầm đóa hoa đó.

Chàng thanh niên thấp hơn một chút mặc trên mình áo thun, quần jean cùng với một chiếc áo khoác không thể nào bình thường hơn, ngồi xổm trên đất, hai tay nâng lấy đóa hoa hồng, mái tóc đen rủ xuống, ánh lên một vầng hào quang chói mắt, phác họa một bóng hình đẹp đẽ.

Hàng mi của cậu vừa đen vừa dài, khi ngước lên, con ngươi đen láy, trong veo, nhìn thanh niên mặt mày lạnh lùng đối diện, ánh mặt trời phản chiếu qua đôi mắt, giống như càng trở nên dịu dàng và tình cảm.

Mà chàng thanh niên lạnh lùng kia hơi cúi người, tay chống trên đầu gối, nửa người bị cành hồng che mất, chỉ lộ ra cánh tay đang giơ lên, ánh mắt nhìn về phía chàng thanh niên thấp hơn kia vừa sâu thẳm, vừa bình yên, giống như chỉ nhìn thấy sự tồn tại của đối phương thôi vậy.

So tấm ảnh này với tấm bà đăng lên trước đó, tư thế của Tống Thanh Hàn và Sở Minh thật ra không khác là bao, nhưng không biết vì sao ánh mắt giao nhau lại có sự khác biệt rất lớn, tấm ảnh này so với tấm trước đó càng thêm dịu dàng và tình cảm, người tinh mắt vừa nhìn là thấy ngay lớp sóng ngầm giữa hai người trong bức ảnh.

(Sóng tình đó)

Kiểu thân mật không rời, thân đến mức vượt qua cả cảm giác của mình yêu.

Nếu như tấm hình lúc nãy bà đăng mà là tấm này, vậy thì phản ứng của cộng đồng mạng e là sẽ khác.

Quý Như Diên suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gửi tấm hình này vào máy Sở Minh và Tống Thanh Hàn, sau đó tắt điện thoại, đi về phía họ.

"Sắp trưa rồi, có đói chưa?"

"Mẹ kêu quản gia chuẩn bị ít điểm tâm...."

Giống như tất cả đều trở lại yên bình không gợn sóng.

"Cố Kiều!"

"Cố Kiều!"

Trâu Tĩnh có chút hưng phấn chạy nhanh từ ngoài vào, trên mặt ngập tràn hứng khởi: "Đạo diễn Hoàng của gọi điện cho tôi, nói nếu như cô đồng ý, vài ngày nữa có thể đến tham gia thử vai cho vai nữ thứ."

Cố Kiểu sửng sốt, sau đó có chút kinh ngạc hỏi: "?"

"Đây không phải phim của đạo diễn Hàn Nghị sao?"

"Không phải nói đạo diễn Hàn Nghị đã chọn xong hết diễn viên cho bộ này rồi sao?"

"Sao lại bảo em đến thử vai?"

Trâu Tĩnh cố ổn định lại tinh thần, nhưng rồi vẫn không giấu nổi niềm vui trên mặt: "Nữ thứ Tô Hòa Tịnh vì trùng lịch quay nên phải từ chối vai diễn, bây giờ trống một vị trí, không biết có bao nhiêu người đang dòm ngó chỗ trống này đâu, nhưng phía đạo diễn Hàn Nghị lại gọi điện thoại cho tôi, nói nếu như cô bằng lòng, mấy ngày nữa có thể đến đó thử vai xem sao..."

Cố Kiều cũng không nhịn nổi kích động, sau đó thở dài: "Nhưng mà...."

Nhưng mà Hàn Nghị là đạo diễn nổi tiếng, phim của ông trống vị trí nữ thứ, chắc chắn có rất nhiều nữ diễn viên tuyến một đi thử vai, cho dù cô có lấy được cơ hội thử vai, thì có thành công lấy được vai diễn hay không, tính khả năng của việc này cũng quá nhỏ bé và mơ hồ.

Trâu Tĩnh nghe cô nói như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại.

Sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn an ủi cô: "Dù sao phía vẫn chưa cho cô câu trả lời chính thức mà, thời gian vào đoàn của và cũng không giống nhau, cho dù là thử vận may thôi thì cô cũng nên đi thử xem."

Điều này cũng không hề sai.

Cố Kiều ngoan ngoãn gật đầu, sau khi xác nhận lại thời gian với Trâu Tĩnh, liền tìm nguyên tác của đọc đi đọc lại mấy lần.

Cô có lẽ đã đoán ra lý do tại sao lại gửi lời mời thử vai cho cô rồi, nếu như không ngoài dự đoán thì đây là do Tống Thanh Hàn nhúng tay vào.

Điều này là muốn nói cho cô biết, chuyện scandal kia cậu sẽ không đổ lỗi lên đầu cô.

Cố Kiều đọc sách, thở dài một hơi.

Cậu dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức khiến cô không dám mơ mộng hão huyền.

"Em rất thích cô ấy?"

Sở đại cẩu ngồi kế bên dựng thẳng lỗ tai nghe Tống Thanh Hàn nói chuyện điện thoại, sau khi cậu cúp máy liền chua lè chua lét mở miệng hỏi, cái đuôi vốn dương dương đắc ý dựng thẳng lên trời vì mấy tấm hình Quý Như Diên gửi bây giờ đã rủ xuống, toàn thân như mất hồn mất vía, bên người có một luồng khí "oán phu" mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Khi ở hội trường, Tống Thanh Hàn đã kí tên cho cô, bây giờ lại đích thân gọi điện thoại cho Hàn Nghị, nhờ người ta cho cô một cơ hội thử vai.... Cũng quá để tâm rồi đó!

Sở đại cẩu ghen tuông mù quáng vài lần, bây giờ tim muốn mong manh như thủy tinh luôn rồi qaq

Tống Thanh Hàn thấy anh làm tổ trên sô pha, trông thì hung dữ nhưng thật ra là đầy ghen tuông mà chất vấn mình, không nhịn nổi cười, nhét điện thoại vào lại trong túi, bước qua, hất hàm lên như một tổng tài bá đạo, hàm tiếu nói: "Nếu như em nói phải thì sao?"

Biểu cảm của Sở đại cẩu dùng mắt thường cũng có thể thấy là càng trở nên.... Tủi thân.

Một người đàn ông cao hơn mét tám, ngoại hình đẹp trai, lạnh lùng làm ra loại biểu cảm tủi thân, yếu mềm như vậy, lại có một sự đáng yêu trái ngược, thấy vậy, nụ cười bên môi Tống Thanh Hàn càng thêm tươi, mắt cũng đầy ý vui.

Cậu dùng tay niết cằm Sở Minh, vẻ đẹp đầy góc cạnh bị niết thành một cái icon biểu cảm.

Tống Thanh Hàn giơ hai ngón tay ra, niết niết môi Sở Minh, niết thành hình chu môi, rồi lại cúi đầu hôn lên đó.

Sở Minh để mặc cho cậu niết, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hai cánh tay nhân lúc Tống Thanh Hàn không chú ý, sờ xuống eo cậu, chậm rãi vuốt ve.

Tống Thanh Hàn niết môi anh, sau đó vừa đứng lên đã bị Sở Minh kéo vào lòng, nửa nằm trên sô pha.

Sở Minh vùi đầu vào hõm vai cậu, dụi dụi cho cổ cáo mở ra, cắn lên đó một cái, bực bội nói: "Không cho."

Tống Thanh Hàn bị anh hôn đến mức nóng trong người, kéo cổ áo ra một chút, vỗ vỗ vào gáy Sở Minh: "Ừm, được."

Sở đại cẩu vùi đầu vào hõm vai cậu, nhích tới nhích lui.

"Nghe anh hết."

Tống Thanh Hàn dỗ dành.

Sở đại cẩu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Sở đại cẩu vui vẻ rồi.

Sở đại cẩu phát tình rồi.

Tống Thanh Hàn: "..."

Cậu biết ngay mà.

Mượn cớ ghen tuông, chấm xương vào giấm ăn một bữa thật ngon, khi ăn đến cuối, còn bị cục xương làm mắc nghẹn, không thể không dừng lại động tác ăn xương.

Quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Hàn Nghị sau khi quay xong vẫn luôn rất tốt, bây giờ Tống Thanh Hàn đã trở thành diễn viên tuyến một rồi, Hàn Nghị cho dù không nể mặt cậu, cũng sẽ không từ chối yêu cầu của cậu.

Càng huống hồ chi chỉ là cho một nữ diên viên một cơ hội thử vai mà thôi, Tống Thanh Hàn cũng đâu có yêu cầu phải chọn cô, Tống Thanh Hàn cũng không phải là người không nói đạo lý đến mức ép ông phải chọn Cố Kiều.

Hàn Nghị hiểu hơn bất cứ ai, Tống Thanh Hàn trân trọng từng bộ phim, có nhiều lúc, sợ là còn hơn cả đạo diễn nữa.

Tống Thanh Hàn cũng không phải là đột nhiên muốn làm người tốt.

Cố Kiều có khả năng nắm bắt được cơ hội này hay không, cũng phải dựa vào bản thân cô.

Còn về Thiện Doanh Doanh muốn lợi dụng cậu để loại trừ đối thủ...

Tống Thanh Hàn nhớ lại lần đó Sở Minh đến thăm cậu ở phim trường, nhớ lại các loại hành vi thể hiện sự tồn tại trước mặt Sở Minh, thầm thở dài.

Cậu thật sự không tài nào hiểu nổi, sao Thiện Doanh Doanh lại có thể "ngây thơ" như vậy, tưởng rằng sau khi đăng những tấm hình chính diện của cậu lên, cậu sẽ không truy cứu đến cùng sao?

Mặc dù từ Sở Minh biết được chuyện này Bạch gia cũng nhúng tay vào, nhưng nếu như bản thân Thiện Doanh Doanh không có ý niệm này thì Bạch gia làm sao có thể chỉ đạo cô ta gây ra trận sóng gió này được chứ?

Nếu như Thiện Doanh Doanh đã một lòng không từ thủ đoạn để leo lên như vậy, vậy thì cậu sẽ ra tay giúp đỡ Cố Kiều, để Thiện Doanh Doanh tự mình nếm thử cái mùi vị đối thủ lấy được cơ hội càng tốt hơn là như thế nào.

Tống Thanh Hàn rất hiếm khi tức giận.

Trước đây không phải là chưa từng có người bêu xấu cậu, hoặc có thể nói là vì danh tiếng của cậu ngày càng lớn nên những người muốn bêu xấu cậu cũng ngày một nhiều.

Nói cậu chỉ là may mắn, nói cậu ôm đùi người khác, nói cậu bị bệnh ngôi sao, nói cậu quy tắc ngầm... Những thứ này cậu không để tâm.

Bởi vì con đường mà cậu đi là diễn viên, hơn nữa cậu không phải là không có thực lực, cái người ta nhìn vào là tác phẩm của cậu, chứ không phải là mấy chuyện tạp nham nghe từ miệng người khác.

Nhưng cậu lại không thể nào chấp nhận được việc mình bị người ta cố ý tạo scandal chung.

Tống Thanh Hàn trước nay luôn duy trì thái độ lạnh nhạt, xa cách với người trong giới, vốn dĩ là vì không muốn có bất cứ tin đồn nào với người khác.

Nếu như cậu đã chọn ở bên Sở Minh, thì cho dù Sở Minh không nói, cậu cũng sẽ tự biết rằng, là một người yêu, một người bạn đời, thì nên giữ gìn sự chung thủy.

Cho dù những tin đồn này chỉ là "tin đồn", nhưng Tống Thanh Hàn vẫn không thể nào chấp nhận được.