Chương 114: Chơi với lửa
Tay Sở Minh siết chặt bánh lái, nhưng vì Tống Thanh Hàn đang trên xe, anh theo phản xạ mà cố giữ tinh thần bình tĩnh, vững vàng lái xe về phía trước.
Tống Thanh Hàn thu tay về, hầu kết Sở Minh chuyển động, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"
Tống Thanh Hàn nhìn gân xanh nổi trên tay anh, suy nghĩ một lúc: "Chỉ là muốn nói vậy thôi."
Hô hấp của Sở Minh ổn định hơn một chút, anh nghiêng đầu qua, nhìn Tống Thanh Hàn thật sâu, sau đó chuyển bánh lái, đạp lên chân ga, từ từ tăng tốc.
Trên cả quãng đường Sở Minh không hề nói gì, chỉ có đôi mắt tối đến mức dọa người, đen láy, sâu thẳm, giống như sắp có một trận phong ba kéo đến.
Tống Thanh Hàn ngồi ngay ngắn trên xe, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn anh một cái, mỗi lần quay đầu, Sở Minh đều siết chặt bánh lái thêm một chút.
".... Hàn Hàn."
Thấy xe của Sở Minh về tới, cổng nhà chính Sở gia chầm chậm mở ra, Sở Minh lái xe vào trong, sau đó bước từ trên xe xuống, mở cửa bên còn lại cho Tống Thanh Hàn, cúi người sáp đến trước mặt Tống Thanh Hàn, "Chơi có vui không?"
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên, nghênh đón ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy của Sở Minh, như có như không mà "ừm" một tiếng, sau đó không để anh kịp đề phòng, hôn lên môi anh một cái.
Sở Minh: "...."
Anh giơ tay nắm cằm Tống Thanh Hàn, nhưng lại bị khát khao bảo vệ như khắc sâu tận trong xương tủy thao túng, buông nhẹ lực tay, đến cuối cùng, tay anh không chạm vào Tống Thanh Hàn nữa, mà dịu dàng, nhẹ nhàng trở lại.
Tống Thanh Hàn giơ tay vuốt ve mặt anh, ngón tay niết môi anh, xúc cảm ấm áp, mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay, Tống Thanh Hàn hôn nhẹ lên chóp mũi anh: "Để em xuống đi."
Sở Minh nhìn cậu thật sâu một lúc, trên chóp mũi dường như còn lưu lại xúc cảm mềm mại của môi Tống Thanh Hàn.
Anh lùi khỏi xe một chút, khẽ cúi người, giơ tay về phía Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn đặt tay mình lên tay anh, bước xuống xe, nhiệt độ trên người Sở Minh giống như muốn thông qua lòng bàn tay nóng bỏng truyền đến toàn thân cậu vậy.
Quý Như Diên thấy con trai nhà mình lôi kéo Tống Thanh Hàn ngoài cửa, sắc mặt như sắp nổi bão, trong lòng cả kinh, còn chưa đợi bà lên tiếng hỏi han, Sở Minh đã kéo Tống Thanh Hàn lên lầu.
"Ây...." Quý Như Diên gọi một tiếng, nhưng Sở Minh và Tống Thanh Hàn đã không còn bóng dáng.
"Hai đứa cãi nhau sao?"
Quý Như Diên huých cánh tay Sở Hàm, hỏi.
Bà và Sở Chấn Dương, cùng với Sở Hàm rời đi từ sớm, lẽ nào sau khi họ rời khỏi hội trường đã xảy ra chuyện gì làm hai đứa cãi nhau sao?
Sở Hàm ngước mắt nhìn lên cầu thang, thở dài: "Mẹ cảm thấy với mức độ yêu chiều của A Minh dành cho Hàn Hàn, nó đành lòng cãi nhau với Hàn Hàn sao?"
Đừng nói là cãi nhau, chỉ sợ Tống Thanh Hàn vừa nhíu mày một cái, Sở Minh đã tự giác mà lấy giấy bút ra, viết bản kiểm điểm nộp cho Tống Thanh Hàn rồi.
Sở Hàm sớm đã nhìn thấu thằng em trai này của mình.
Quý Như Diên nghe xong, suy nghĩ thật kĩ, không thể không thừa nhận, lời Sở Hàm nói quả thật rất đúng.
Lòng bà có chút xót xa thờ phào một hơi.
Mặc dù đã sớm biết rõ con trai lớn rồi như bát nước đổ đi, nhưng thế này là quá đáng lắm luôn á.
Cũng may Tống Thanh Hàn là một đứa trẻ tốt, bằng không đổi lại là người khác, Quý Như Diên cũng không biết có nên để mặc Sở Minh đặt nặng tình cảm như vậy lên một người đàn ônghay không.
Có điều... Quý Như Diên nghĩ đến tính cách của Sở Minh, lắc đầu.
Cho dù bà có không để mặc thì theo như tính cách của Sở Minh, cũng nhất định sẽ không nghe bà.
Đứa con trai này của bà, trước nay đều có suy nghĩ của chính mình.
Nghĩ thông suốt những điều này, Quý Như Diên cũng không còn vướng mắc nữa, nhìn về phía cầu thang, lắc đầu: "Bỏ đi, bỏ đi, chuyện của thanh niên chúng nó, chúng nó tự quyết là được, mấy người già như chúng ta không cần nhúng tay vào."
Sở- người già- Chấn Dương: "....."
Sở- bị ép trở thành người già- cảm thấy bản thân vẫn là mĩ nữ- Hàm: ".....?!"
Bởi vì vẫn luôn bận quay phim, Tống Thanh Hàn đã có một thời gian không về nhà chính rồi.
Nhưng phòng của cậu vẫn luôn có người quét dọn.
Nhưng lần này, sau khi Sở Minh kéo cậu lên lầu lại không đưa cậu về phòng của mình, mà kéo Tống Thanh Hàn về phòng của anh.
Khác với cách trang trí thiên về nhãn nhặn, hài hòa trong phòng Tống Thanh Hàn, phòng của Sở Minh rất tối giản, hai màu đen trắng tạo ra một thiết kế vừa tiên phong, vừa táo bạo, dung hòa trong cả căn phòng, làm người ta vừa mới bước vào, liền cảm thấy một loại cảm giác vừa nghiêm túc, thận trọng, vừa đầy khắc chế.
Động tác của Sở Minh và cảm giác mà căn phòng này mang lại giống hệt nhau.
Anh đưa tay đóng cửa lại, sau đó kéo cổ tay Tống Thanh Hàn, đem cậu bến bên giường, để cậu ngồi xuống.
Trên người Tống Thanh Hàn vẫn mặc bộ trang phục tham gia tiệc mừng năm mới hôm nay, cả bộ tây trang trắng như tuyết đặt trên nền chăn đen, đen càng đen, trắng lại càng thêm trắng.
Tống Thanh Hàn giơ tay túm cavat của Sở Minh, sau đó dùng lực kéo xuống một chút: "Sao vậy?"
"Em biết mà."
Sở Minh thuận theo lực kéo mà cúi đầu xuống, chóp mũi cọ cọ vào trán cậu, giọng khàn đi.
Vô cùng tủi thân.
Tống Thanh Hàn không nhịn được mà giương khóe môi, giơ tay vuốt ve đầu Sở đại cẩu, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em biết."
Mắt Sở Minh tối lại nhìn cậu.
Bàn tay đang kéo cavat của anh khẽ dùng lực, cắn môi anh một cái, sau đó lại là một nụ hôn thật nhẹ.
Sở Minh một tay giữ gáy của cậu, một tay khác thò vào tủ đầu giường, lấy ra gel bôi trơn và một hộp bαo ƈαo sυ.
Tống Thanh Hàn thật ra đã dành thời gian rảnh tới chỗ bác sĩ Nhiễm kiểm tra mấy lần rồi, bác sĩ Nhiễm chỉ nói khí huyết của cậu hơi suy nhược, nhưng không nói chỗ nào có vấn đề gì.
Nhưng Sở Minh vẫn cứ lo muốn chết, không chỉ mỗi lần kiểm tra định kì đều theo sau lưng cậu như một con chó đuôi bự, mà đến ngay việc lấy cả báo cáo kiểm tra cũng nhất nhất nghe theo lời căn dặn của bác sĩ, còn việc lấy thuốc điều dưỡng sức khỏe cho Tống Thanh Hàn nữa, hoàn toàn đều phải qua tay anh.
Nói chính xác là còn lo lắng hơn cà Tống Thanh Hàn nữa.
Số lần hai người "làm" cũng không nhiều, nhưng mỗi một lần, Sở Minh đều sẽ rất, vô cùng để ý tới quá trình làm, cho dù bản thân anh nhịn rất khổ, nhưng động tác an ủi Tống Thanh Hàn vẫn luôn dịu dàng và nhẹ nhàng như vậy.
Tống Thanh Hàn có chút mất kiên nhẫn tháo cavat của anh ra, cổ áo của Sở Minh sau khi được mở ra, liền để lộ hầu kết gợi cảm, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu cắn nhẹ lên đó một cái, sau đó động tác của Sở Minh không ngoài dự đoán, nhanh hơn nửa nhịp.
"Hàn Hàn... Đừng nghịch."
Sở Minh cởi đồ Tống Thanh Hàn ra, chiếc cổ mẫn cảm không kịp đề phòng bị cắn một cái, đầu lưỡi Tống Thanh Hàn liếm nhẹ lên hầu kết đang nhô ra của anh, xúc cảm ẩm ướt, ấm nóng làm tim anh không khống chế nổi nhịp đập.
Rõ ràng người động tình trước là anh, nhưng bây giờ giống như ngược lại vậy.
Mắt Sở Minh tối lại, kéo áo sơ mi của Tống Thanh Hàn ra, sau đó trực tiếp luồn xuống dưới.
Eo Tống Thanh Hàn rất thon, cũng rất dẻo dai, làn da vừa trơn láng, vừa mịn màng như ngọc vậy.
Tay Sở Minh vuốt ve eo Tống Thanh Hàn một lúc mới men theo đường cong cơ thể mà dạo chơi.
Cố Kiều vẫn luôn rất yêu thích Tống Thanh Hàn, một trong những nguyên nhân khiến cô gia nhập giới giải trí cũng là vì Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn là thần tượng của cô. Nhưng hình như cũng không thể định nghĩa Tống Thanh Hàn là một thần tượng đơn thuần được.
Đối với Cố Kiều mà nói, Tống Thanh Hàn ngoài là thần tượng của cô, còn là động lực để cô sống tiếp.
Cuộc sống trước đây của cô, rất giống Tề Thiên.
Cũng vừa tốt nghiệp đại học như nhau, cùng bị người yêu bỏ rơi như nhau, cũng từng vì những chuyện tăm tối này mà suýt chút nữa từ bỏ mạng sống của mình.
Nhưng Tề Thiên có chút khác biệt so với cô, đó là Tề Thiên từ bỏ suy nghĩ tìm đến cái chết là nhờ một cô gái đứng sau lưng kéo anh lại, còn cô sống tiếp, lại là vì tình cờ xem được một đoạn phỏng vấn của Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn thời gian đó không phải là quá nổi tiếng, bài phỏng vấn đó cũng rất bình thường.
Nhưng Tống Thanh Hàn một mình ngồi trên sô pha, mặc một chiếc áo sơ mi, quần tây bình thường, lại trông như đang phát sáng vậy.
"Nghe nói khi cậu quay suýt chút nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
"Ừm."
Tống Thanh Hàn mỉm cười, mặt không chút u buồn, "Đó là cảnh nhảy lầu, lúc đó xảy ra chút vấn đề, suýt chút nữa rơi xuống dưới."
MC cũng biết chút nội tình, anh ta không muốn đề cập, cũng không định tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển qua hỏi: "Cảnh này không dễ diễn đúng không?"
"Mọi người đều cảm thấy một người đàn ông như Tề Thiên mà đi nhảy lầu thì quá yếu đuối, vậy cậu có cảm nhận gì về nhân vật Tề Thiên này."
Tống Thanh Hàn cầm lấy micro, cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Thật ra tôi cảm thấy Tề Thiên không hề yếu đuối, mà là vì áp lực dồn nén từ nhiều phía."
"Anh ta là một người mới, vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu, công việc sau đó cũng không quá hợp ý anh ta, bạn gái rời xa, thêm vào đó là vấn đề về sức khỏe.... Rất nhiều nguyên nhân như vậy đè nén lên người anh ta, làm anh ta không kham nổi những gánh nặng này, mới nghĩ đến việc dùng cái chết để giải thoát."
"Vậy cậu có cái nhìn như thế nào về hành vi này?"
"Chết không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì."
Tống Thanh Hàn lắc đầu, cười nói: "Thay vì chết chi bằng cứ sống tiếp, nói không chừng vào mốt lúc nào đó lại có thể lội ngược dòng thành vua thì sao?"
MC vốn tưởng rằng cậu chỉ là đang nói về nội dung phim, mỉm cười gật đầu, lại tiếp tục những câu hỏi khác.
Nhưng Cố Kiều thấy được rất rõ, khi Tống Thanh Hàn trả lời câu hỏi này, cậu dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó, cũng chính cái cảm giác từng trải phảng phất trên người cậu này, đã khiến lời cậu nói ra làm người khác phải tin phục.
Cố Kiều vào lúc đó đã mua sẵn một lọ thuốc ngủ rồi, nhưng, có lẽ là vì thái độ của Tống Thanh Hàn quá nghiêm túc, hoặc có thể là vì bản thân cô vẫn chưa muốn chết, nên cuối cùng không uống thuốc.
Cô vẫn không khác gì so với trước đây, chỉ là bắt đầu âm thầm dõi theo người nghệ sĩ tên Tống Thanh Hàn này.
Cô biết cậu đóng những phim gì, nhận những quảng cáo gì, là bạn của ai.
Cậu dường như ngày càng trở nên tốt hơn, đến ngay cả cô cũng giống như ngày càng tốt hơn.
Sau đó có một cơ hội tình cờ, cô gia nhập giới giải trí, kí hợp đồng với Tinh Hải, lúc này, Tống Thanh Hàn đã trở thành diễn viên tuyến một nổi tiếng trong giới rồi.
Cậu chưa từng dừng bước, cô cũng phấn đấu đuổi theo sau.
Cuối cùng, trong tiệc mừng năm mới của tập đoàn Sở thị, cô đã nhìn thấy Tống Thanh Hàn ngoài đời.
Cậu giống như trên TV vậy, càng thêm phần tuấn mĩ, nhưng khí chất lại lạnh nhạt, xa cách, chỉ khi ở bên anh bạn thân, khí chất trên người cậu mới thả lỏng ra một chút.
Cô nhân lúc Sở tiên sinh không ở đó, lén lút chạy qua xin chữ kí Tống Thanh Hàn, nhưng cô không ngờ rằng, một hành động nhỏ nhoi này của cô, lại mang đến phiền phức cho Tống Thanh Hàn.