Chương 100: Đến thăm
Tống Thanh Hàn ôm trán, xua xua tay với Lâm Thiền: "Không có gì đáng ngại đâu, qua đây giúp tôi xử lý một chút."
Lâm Thiền đau lòng nhìn anh một cái, vội vàng chạy đi tìm mấy miếng bông gạc qua đây.
Khương Lăng chú ý đến động tĩnh phía bọn họ, quay đầu lại nhìn, trùng hợp nhìn thấy Tống Thanh Hàn vừa bỏ tay xuống, bên dưới có một vết thương đã khô lại.
Máu mặc dù không chảy ra, nhưng dáng vẻ nguyên mặt toàn máu là máu, thêm vào đó là vết thương đỏ sẫm như thể đen lại kế bên, hiệu ứng thị giác đó thật sự khiến người ta khiếp sợ.
Thợ quay phim theo phản xạ hướng máy quay qua, quay lại chỗ Tống Thanh Hàn.
Khương Lăng bước qua, nhìn vết thương trên trán Tống Thanh Hàn, mày nhíu chặt, mặt mày nghiêm túc nói: "Sao bị thương mà mãi đến bây giờ cũng không nói tiếng nào?"
Khi Tống Thanh Hàn bị thương, trùng hợp là rơi vào ngay giữa cảnh quay, nhưng trong khoảng thời gian sau khi cậu bị ném bị thương, cậu vậy mà lại không hề đổi sắc mặt, cứ vậy diễn tiếp, đến ngay cả Khương Lăng cũng không phát hiện ra vết thương trên trán cậu là thật, còn tưởng rằng đó là hiệu quả của túi máu giả được tạo hình bằng da thật sau khi vỡ ra.
Ông nhìn Lâm Thiền giúp Tống Thanh Hàn xử lý vết thương, sau khi vết máu xung quanh dần dần được lau sạch, làn da trắng nõn càng làm nổi bật lên vết thương đỏ thẫm còn dính chút máu, trông vô cùng đáng sợ và dữ tợn.
Chân mày Khương Lăng nhíu chặt, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên cười với ông.
Trên mặt cậu vẫn còn vết máu khô, trộn lẫn với kem nền vàng sẫm, trông vô cùng nhếch nhác.
Tim Khương Lăng mềm nhũn, thở dài, kêu nhân viên trường quay dẫn bác sĩ dự bị của đoàn qua.
Bác sĩ đã chú ý đến động tĩnh bên này từ sớm, vội vàng xách hộp đồ dùng y tế chạy qua.
Khương Lăng nhìn bác sĩ xử lý vết máu còn lưu lại trên vết thương cho Tống Thanh Hàn, không nhịn được hỏi: "Lão Dương, cái này có nghiêm trọng không vậy?"
Vị bác sĩ được gọi là lão Dương kia vừa giơ tay khử trùng vết thương cho Tống Thanh Hàn, vừa trừng mắt nói: "Có nghiêm trọng không?"
"Vết thương này mà lệch chút nữa thì sẽ không chỉ đơn giản là lủng một lỗ, chảy một ít máu như vậy đâu."
Y là bạn của Khương Lăng, bình thường cũng không lăn lộn trong giới giải trí, cho dù người ngồi trước mặt y đường đường là một minh tinh hạng A, y cũng vẫn cứ thao thao bất tuyệt quở trách: "Mấy người trẻ tuổi các cậu cứ luôn tự cho là mình sức khỏe tốt, lúc nào cũng thích nóng lòng mạo hiểm, cậu có biết không hả, vết thương này mà lệch chút nữa thôi, đánh trúng huyệt thái dương, cái mạng này của cậu sẽ gặp nguy hiểm luôn đó?"
Y mặt mũi hiền từ, nhưng bây giờ mặt lại xụ xuống, đen thui, trông giống hệt thầy chủ nhiệm ở trường học, làm người ta không khỏi ngoan ngoãn cúi đầu...
Vết thương bị dung dịch sát khuẩn làm cho đau nhói, mặt Tống Thanh Hàn trắng bệch, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, hai hàng mi dài không ngừng run rẩy, làm cho lão Dương bất giác nhẹ tay hơn một chút.
"Lần sau sẽ không vậy nữa."
Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn nhận sai.
Lão Dương thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, chỉ hừm hừm vài tiếng, rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc lên cho cậu, lấy một miếng băng gạc tiệt trùng băng lại.
Trên mặt cậu bây giờ vẫn còn phấn nền, lại có thêm vết máu khô, và cả làn da dù phơi nắng thế nào cũng không đen lộ ra, cả khuôn mặt trông như bảng pha màu, khiến cho những người bình thường chỉ thấy được khuôn mặt tạo hình trong phim và hình tượng nam thần đẹp trai, nho nhã ngoài đời cảm thấy có chút đáng yêu khó diễn tả bằng lời.
Người có ngoại hình đẹp thì có thể tùy hứng nha. Người bình thường vẽ mặt quỷ ra ngoài đường chắc chắn sẽ bị mọi người cười vào mặt, nhưng người đẹp như Tống Thanh Hàn, người ta vừa nhìn, trong tim liền cảm thấy có chút đau xót.
Lão Dương cắt ngắn bông gạc lại, dùng băng keo y tế dán lên, sau đó, dưới ánh mắt trong veo, ngoan ngoãn của Tống Thanh Hàn, dịu giọng nói: "Vết thương không quá nghiêm trọng, sắp tới đừng để dính nước, chú ý khử trùng, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ Dương."
Tống Thanh Hàn gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Lão Dương mỉm cười an ủi cậu.
Tốt xấu gì cũng biết nghe lời.
Cũng không biết cái tên Tống Viễn Sơn kia nghĩ thế nào, một đứa con như thế này, nói không cần là không cần?
Trong lòng lão Dương thầm thở dài, thu dọn đồ đạc, rồi kéo Lâm Thiền qua dặn dò những thứ cần chú ý, sau đó liền ôm hộp y tế rời khỏi.
Lão Dương vừa đi, Khương Lăng liền nghiêm mặt: "Những lời vừa rồi lão Dương nói đều nghe hết rồi chứ?"
"Vết thương chỉ lệch thêm một chút là cái mạng nhỏ này cũng mất luôn."
"Cậu đây là muốn biến phim trường thành nghĩa trang sao?"
Tống Thanh Hàn đưa tay sờ sờ vết thương đã được băng lại, sau đó lại nhìn Khương Lăng, chỉ có thể bỏ tay xuống, nở một nụ cười tươi như hoa: "Đạo diễn Khương, tôi tự biết chừng mực mà."
"Phân cảnh lúc nãy tôi cảm thấy trạng thái khá tốt nên mới định quay xong hết rồi mới xử lý vết thương."
Khương Lăng thở hắt ra một hơi, nhìn khuôn mặt bị thương của cậu, cũng không biết nói gì mới phải, chỉ có thể dặn dò lại lần nữa: "Không có lần sau đâu đó!"
"Vâng vâng vâng"
Tống Thanh Hàn cười híp mắt trả lời.
Khương Lăng đang làm mặt lạnh, liếc qua bắt gặp nụ cười của cậu thì nhịn không nổi nữa, cười một cách bất lực, lắc đầu, kêu Lâm Thiền chú ý đến vết thương của cậu nhiều hơn mới quay người rời đi.
Mặc dù Tống Thanh Hàn làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng Khương Lăng không thể không thừa nhận, cảnh phim lúc nãy quả thực đã chân thật hơn một phần. Nếu như dừng lại ngay giữa, vậy làm sao mà quay tiếp được, dù sao thì cũng không thể nào có sự tròn trịa, dâng trào, giương cung bạt kiếm như vậy được.
Đó là một cảm giác thuộc về máu tươi thật sự.
Tống Thanh Hàn quấn khăn ngồi trên ghế một lúc, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy, cho dù vết thương không sâu, nhưng Tống Thanh Hàn cũng đủ mệt mỏi.
Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, mặt trắng bệch đến mức dọa người.
Lâm Thiền vội vàng tìm trợ lý của diễn viên nữ khác xin mấy viên đường đỏ, pha một ly nước đường đỏ bưng cho cậu uống.
Tống Thanh Hàn uống nước đường đỏ ngọt ngọt nóng nóng, tay chân cảm thấy ấm áp hơn một chút.
"Đúng rồi" Tống Thanh Hàn uống mấy ngụm rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn hai vệ sĩ kế bên, hỏi: "Chuyện này hai người chưa nói cho anh ấy chứ?"
Hai vệ sĩ bốn mắt nhìn nhau, một trong hai đưa tay ra, trên màn hình là khung tin nhắn với Sở Minh.
Tống Thanh Hàn: "......"
"Hai người...." Tống Thanh Hàn thở dài.
Nhất thời quên mất tác dụng của hai vệ sĩ Sở Minh phái theo bên mình, bây giờ Sở Minh biết chuyện rồi, sau này chắc chắn sẽ càm ràm nhức đầu cậu luôn cho xem.
Sở đại tổng tài trong mắt người ngoài vừa thần bí, vừa lạnh lùng, dáng vẻ thâm trầm, uy nghiêm khiến cho không biết bao nhiêu người lén lút gọi anh là "đại ma vương", "Sở Diêm vương", nhưng Tống Thanh Hàn biết, đằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng của Sở Minh.... Ừm, là một trái tim thiếu nữ thích làm nũng.
Mềm mại đến lạ thường.
Trong đầu Tống Thanh Hàn nghĩ vậy, bên môi liền bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Cậu bảo Lâm Thiền đưa điện thoại cho mình, không ngoài dự đoán, vừa mở đã thấy mấy tin nhắn nhảy ra.
Sở đại cẩu: Hàn Hàn, Hàn Hàn?
-Sao lại bị thương rồi?
Sở đại cẩu: Bị thương có nghiêm trọng không?
Sở đại cẩu: Không phải anh đã nói với em là phải chú ý an toàn rồi sao?
-Tại sao bị thương rồi còn tiếp tục quay phim?
Sở đại cẩu: Còn đau không?
Tống Thanh Hàn chậm rãi trả lời lại từng tin nhắn.
Hàn Hàn: Chỉ là ngoài ý muốn thôi, chỉ là trông có vẻ nghiêm trọng, thật ra bị thương không nặng.
-Đừng lo lắng.
-Chỉ đau có chút xíu thôi, bác sĩ nói sẽ nhanh chóng khỏi thôi.
Hàn Hàn: đừng lo lắng.
Sở Minh đọc mà nhíu mày, nhưng cũng biết tính cách của Tống Thanh Hàn, có lẽ vì khi quay phim mà cảm xúc đang dâng trào, nên mới nhịn mãi đến khi quay xong mới đi xử lý.....
Cậu trông thì rất dễ nói chuyện, trên thực tế lại rất cứng đầu, rất nhiều chuyện nếu như cậu đã quyết thì trừ khi có một lý do đầy đủ và bức thiết, bằng không cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ lựa chọn của bản thân.
Sở Minh thấp giọng thở dài, sau đó lại không nhịn được mà mỉm cười.
Ban đầu anh thích Tống Thanh Hàn vốn dĩ chính là do tính cách này.
Anh nhắn lại một tin cho Tống Thanh Hàn, sau đó liền đứng dậy, đưa văn kiện đã phê xong cho Ngụy Khiêm phát xuống dưới, rồi trực tiếp quay người tiến vào thang máy.
Khi Sở Minh đến phim trường, Tống Thanh Hàn đã được nghỉ ngơi một đợt rồi, đang vào quay cảnh mới.
Bởi vì trên mặt Tống Thanh Hàn có vết thương, Khương Lăng suy nghĩ một lúc, trực tiếp đổi cảnh quay tiếp theo thành phân cảnh Tống Thanh Hàn sau khi bị thương.
Vết thương làm ra và vết thương thật sự bao giờ cũng không giống nhau.
Nếu như Tống Thanh Hàn đã thật sự bị thương, vậy thì chi bằng cứ trực tiếp dùng trạng thái này quay hết mấy cảnh đó một lần.
Cảnh quay này, là chuyện xảy ra sau khi Lý Đạt Căn gϊếŧ Liêu lão tam và bạn cùng phòng của y.
Lý Đạt Căn xử lý hiện trường và vết máu trên người mình, sau đó dùng vôi trắng rắc lên một lượt những nơi có khả năng bị máu bắn lên, đem chiếc áo khoác và găng tay trắng thấm đẫm màu đi đốt, rồi để đó?
Bé trai nhỏ đến bên thi thể của Liêu lão tam, móc điện thoại của y ra.
"Chú đi rồi."
Hắn cố đè thấp giọng, giọng nói thô, quái gở khiến người ta nghe xong liền cảm thấy khó chịu, nhưng đứa bé kia dường như lại không chú ý đến điểm này, nghiêm túc, tôn kính nhìn hắn.
Lý Đạt Căn nhấc tay lên, đặt hờ hờ trên đầu thằng bé.... Đây vốn dĩ không phải là động tác có trong kịch bản, nhưng khi Tống Thanh Hàn làm ra, lại tăng thêm một loại cảm giác bất lực xen lẫn vui mừng, thanh thản: "Chuyện chú làm là phạm pháp, mấy đứa sau này không được học theo chú, cũng không được học theo bọn họ, phải làm một đứa trẻ ngoan đường đường chính chính, đầu đội trời chân đạp đất."
Hắn nói xong câu này, nhìn thật sâu về phía sau lưng đứa bé trai, một đứa bé khác hai mắt sáng như sao, hắn lắc đầu, nghiêm nghị và quyết đoán đẩy cửa đi ra ngoài.
Đứa bé trai mang theo đứa trẻ mười mấy tuổi kia ngồi trên đất, nhìn hai thi thể được Lý Đạt Căn cố ý che giấu kia, che mắt của bé gái lại.
Chú vừa nãy đã nói rồi, việc này là không đúng, nên những cảnh tượng như thế này, chỉ mình nó thấy là được rồi.
"Nhắm hết mắt lại."
Cũng không biết có phải là cảm giác tin tưởng được hình thành sau khi sống chung trong thời gian dài hay không, đứa bé mười mấy tuổi kia nghe thằng bé nói vậy, thật sự tự giơ tay lên, che thật chặt mắt mình.
Lý Đạt Căn thông qua mắt mèo nhìn thấy một màn này, mắt vội chớp, viền mắt nhanh chóng ửng đỏ lên.
Hắn giơ tay lén lau đi nước mắt, bước chân rời khỏi thêm nặng nề.
Hắn vào một nhà vệ sinh công cộng bị bỏ hoang chưa bao lâu rửa mặt, sau đó thấy bên cạnh không có người, nhanh chóng tìm đến chiếc xe được mình giấu một cách bí mật, ngồi lên ghế lái, tìm hộp thuốc mà mình đã chuẩn bị trước ra, qua loa thoa thuốc lên vết thương trên người, cắm chìa khóa xe, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Đứa bé trai ngồi trên sô pha, nhìn thời gian trên đồng hồ không ngừng trôi, đợi đến khi kim giờ nhảy qua một số, liền bình tĩnh cầm điện thoại trong tay, bấm gọi ba chữ số.
"Alo, xin chào, đây là đường dây nóng báo án...."
"Xin chào, ở đây có người chết rồi."
Tống Thanh Hàn từ trên xe bước xuống, trên người chỉ còn lại một tiếc áo thun kiểu dáng quê mùa, cũ kĩ, mỏng manh, trên đầu là miếng băng gạc có chút khôi hài được cậu qua loa băng lên, trên mặt vẫn là lớp kem nền vàng sẫm, toàn thân trông không hề sót lại một chút nào vẻ thanh tú, tuấn mĩ thường ngày, ngược lại còn có một chút cảm giác đẹp trai quê mùa.
Đặc biệt là khi cậu đứng trước mặt Sở Minh, tương phản mạnh mẽ, có một loại cảm giác đẹp trai vừa quê mùa, vừa kì lạ......
Tống Thanh Hàn cúi đầu đánh giá dáng vẻ "cao quý" của mình hiện tại, sau đó lại nhìn Sở Minh mặc tây trang, từ đầu đến chân đều vô cùng gọn gàng, thở dài.
"Sao anh lại tới đây?"
Tống Thanh Hàn cười với anh, tự mình bước đến hỏi.
Trong phim trường không có giữ nhiệt, Tống Thanh Hàn ra khỏi xe một lúc vậy thôi mà đã bị gió lạnh cuối tháng đầu mùa xuân làm cho nổi da gà.
Sở Minh cũng không ghét bỏ khuôn mặt cậu lúc này, cầm chiếc khăn choàng lông từ tay Lâm Thiền, khoác lên cho Tống Thanh Hàn, còn cẩn thận bọc kín đến mức không lọt được một chút gió nào: "Nghe nói em bị thương liền chạy qua đây xem thử."
Diễn viên nhỏ làm ra vết thương trùng hợp lại nghe thấy câu nói này, tim muốn ngừng đập luôn rồi.
Hắn thật sự không cố ý mà!
Hắn thật sự nghĩ rằng đó là vết thương của túi máu do tổ đạo cụ khéo léo làm ra mà!
Nếu như hắn ta biết mình đã làm bị thương Tống Thanh Hàn thì nào dám quay tiếp nữa chứ!
Đã sớm kéo người đến bệnh viện khám rồi, có được không hả!
Nội tâm của diễn viên này gần như sụp đổ.
Tống Thanh Hàn túm chặt khăn choàng, lắc đầu: "Em không sao."
"Sở tiên sinh."
Khương Lăng đi đến, trên mặt có chút áy náy: "Cũng do tôi quá sơ ý, không để ý ra việc Tiểu Hàn bị thương lúc đó, tôi đã dạy dỗ Tiểu Hàn một lượt rồi, cậu đừng...."
Đừng có trầm mặt dọa diễn viên của tôi có được không?
Sở Minh: "....."
Tống Thanh Hàn nhìn biểu cảm của Sở Minh, không nhịn được cong cong khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp chớp ra một nụ cười nhàn nhạt.
Sở Minh bất lực thở dài, gật đầu với Khương Lăng: "Em ấy lúc nào cũng khiến người ta không thể bớt lo được, vẫn hi vọng đạo diễn Khương sau này sẽ quan tâm nhiều hơn."
Khương Lăng trầm mặt nhanh chóng đáp lại: "Đó là chuyện đương nhiên, sự cố gắng của Tiểu Hàn đã có mắt là sẽ thấy, bất kể là từ góc độ của một đạo diễn hay của một trưởng bối, tôi đều không hi vọng diễn viên và hậu bối của mình vì đóng phim mà phải bị thương."
"Đa tạ."
Sở Minh khẽ gật đầu.
Khương Lăng nghe anh nói vậy, nhìn kĩ hai người một lúc, sau đó nhỏ giọng đáp lại: "Sở tiên sinh khách sáo rồi."
Ông bình tĩnh nhìn Sở Minh sắc mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng nhìn lên vết thương của Tống Thanh Hàn, đột nhiên nở một nụ cười: "Phân đoạn Tiểu Hàn quay vừa rồi lạnh lắm, bên kia có quạt sưởi, cậu cùng Sở tiên sinh qua đó ngồi một lúc đi."
Khương Lăng tùy tiện chỉ tay về khu vực nghỉ ngơi của diễn viên, sau đó quay người đi, lại dùng loa kêu nhóm diễn viên thứ hai vào thay.
Tống Thanh Hàn cùng Sở Minh đi về phía quạt sưởi, luồng gió ấm nóng thổi vào trong khăn choàng, ấm đến mức làm bàn tay lạnh băng của Tống Thanh Hàn từ từ có lại huyết sắc.
Sở Minh nhìn người qua kẻ lại, cố khống chế sự xúc động muốn bao lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình, chỉ dịu dàng và đầy kiềm nén giúp cậu vén lọn tóc rủ xuống trên miệng vết thương, sau đó giúp cậu thay một miếng bông gạc khác.
Vệ sĩ đứng sau lưng Sở Minh: "....."
Thực ra bọn họ băng bó rất giỏi đó, thật sự không cần ông chủ ngài ra tay đâu.
Làm còn không tốt bằng bà chủ tự làm trước đó nữa....
Sở Minh không ngại phiền, giúp Tống Thanh Hàn chỉnh lại vị trí miếng băng gạc, cuối cùng cũng làm ra được một thành quả miễn cưỡng hài lòng.
"Statham đã liên lạc với anh rồi."
Sở Minh đột nhiên nói, " đã sản xuất xong, cậu ta đã gửi thành phẩm đến cho các bộ ngành ở Trung Quốc rồi, nếu như không có chuyện gì ngoài dự tính thì còn nửa tháng nữa là sẽ lên sóng ở Trung Quốc."
"Nhanh như vậy sao?"
Tống Thanh Hàn thấy hơi ngạc nhiên.
Kiếp trước, chính thức được sản xuất hoàn tất là vào mùa hè, khi tiến vào Trung Quốc thì tầm khoảng tháng bảy, tháng tám, mà kiếp này, vậy mà lại sản xuất xong ngay lúc này luôn rồi.
Tống Thanh Hàn sẽ không tin với tính cách xoi mói của Statham, sản phẩm làm ra sẽ là thứ sơ sài.
Nói thật lòng, khi quay cậu thật sự cũng rất sảng khoái, nhưng bản thân diễn sảng khoái, cũng không thể nói lên rằng sau khi biên tập lại sẽ vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ lúc biểu diễn của diễn viên.
có thể coi như là bộ phim đầu tiên cậu hợp tác chính thức với ekip của Hollywood, cậu có thể nói là rất kì vọng vào thành phẩm của
Sở Minh nhìn đôi mắt sáng như sao của cậu, ánh mắt dừng lại trên hàng mi của cậu một chút rồi khổ sở ngước mắt lên, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
"Đến lúc đó, nếu như phát sóng ở Trung Quốc, em có thể sẽ phải cùng Statham tham gia quảng bá."
Suy cho cùng, xét về quốc tịch mà nói, Trung Quốc có thể nói là sân nhà của Tống Thanh Hàn
"Em biết rồi."
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
Sở Minh mím môi: "Đến lúc đó em lại phải bận."
Một khi đã bận thì đến cả con chó bự nuôi trong nhà cũng quên luôn!
Tống Thanh Hàn ngây người, sau đó có chút buồn cười, lại có chút xót xa dỗ ngọt anh một chút: "Đợi đến khi quay xong phim của đạo diến Khương, hai tháng tiếp sau đó em đều để trống lịch."
Với độ nổi tiếng và địa vị của cậu bây giờ, đã không còn cần phải đi nhận thêm quá nhiều phim nữa rồi, cái cậu cần là kịch bản hay hơn nữa.
Nếu như sau khi quay xong mà không có kịch bản nào, Tống Thanh Hàn chắc chắc sẽ rảnh rỗi một, hai tháng.
Mắt Sở đại cậu sáng lên một chút.
Tay Tống Thanh Hàn vươn ra khỏi khăn choàng, lén lút đưa qua nắm lấy ngón tay anh.
Lòng bàn tay cậu lành lạnh, giấu trong áo choàng rồi mà cũng không thấy ấm hơn được bao nhiêu, khi chạm vào bàn tay ấm nóng muốn bỏng của Sở Minh, có một loại cảm giác giống như lửa băng hòa quyện vào nhau.
Sở Minh nắm ngược lại tay cậu, sau đó để quạt sưởi hướng về phía cậu thêm chút nữa.
Những diễn viên và nhân viên đoàn khác đều đang lén lút nhìn bọn họ.
Thật ra trên mạng có rất nhiều người đều lan truyền tin rằng quan hệ giữa Sở tiên sinh và Tống Thanh Hàn có chút vi diệu, đặc biệt là bức ảnh được Tống Viễn Sơn đang lên kia, mặc dù bối cảnh đằng sau đã được làm mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn có người so sánh ra được, bối cảnh sau cánh cổng đó, ở cả thủ đô này chỉ có duy nhất nhà chính Sở gia có thôi.
Lại kết hợp với việc mùng một Tết Tống Thanh Hàn vẫn cùng người nhà họ Sở đi dạo trung tâm thương mại....
Trong đầu mọi người lại xuất hiện thêm một phỏng đoán chưa xác thực....
Có lẽ nào đại tiểu thư Sở gia thích ân nhân cứu mạng Tống Thanh Hàn của mình?!
Nếu không làm sao giải thích được việc thái độ của hai trưởng bối nhà họ Sở và Sở Minh đối với Tống Thanh Hàn lại tốt như vậy?
Một khả năng duy nhất chính là Tống Thanh Hàn cũng là người của Sở gia.
Đây đã tốt đến mức giống như đối xử với con trai mình luôn rồi!
Sở Hàm có ngoại hình đẹp, lại chưa kết hôn, trước đây lại có ân tình cứu mạng của Tống Thanh Hàn, theo con đường ngôn tình từ trước đến nay, hai người sáp lại với nhau cũng không phải không có khả năng.
Có điều những phỏng đoán này mọi người đều giấu trong lòng, không ai dám nhiều lời.
Đợi đến khi Sở Minh cuối cùng cũng sắp đi rồi, những diễn viên và nhân viên đoàn vốn nhìn thấy Sở Minh liền lập tức nghiêm túc, lúc này mới thở phào một hơi.
"Thay em hỏi thăm mẹ, tiện thể chúc một câu bình an."
Tống Thanh Hàn tự mình tiễn Sở Minh ra ngoài, thấy xung quanh không có ai, nhanh chóng ôm lấy bờ vai Sở Minh một chút.
"Ừm."
Sở Minh để mặc cho cậu ôm, nhỏ giọng đáp lại.
"Chú ý sức khỏe."
Sở đại cẩu nghiêm túc nói, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu, "Không được..... Không được liều lĩnh như vậy nữa."
"Dạ."
Tống Thanh Hàn nhìn biểu cảm của anh, tim liền tan chảy, dịu dàng nói: "Em nhớ rồi."
"Sẽ không tái phạm nữa."
Có được câu trả lời chắc chắn của Tống Thanh Hàn, Sở đại cẩu không còn vướng bận gì nữa mới một bước quay đầu ba lần rời đi.
Tống Thanh Hàn đứng tại chỗ nhìn mãi cho đến khi chiếc xe biến mất trong tầm mắt, khẽ mỉm cười.
Khi cậu vào lại phim trường, phim trường đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó lại vang lên các loại tạp âm.
Đoàn phim lại một lần nữa vận hành với tốc độ cao.
Bộ phim truyền hình Anh quốc được gửi đến các bộ ngành liền quan, thông qua sự tác động của Sở Minh, đã nhanh chóng thông qua kiểm duyệt phát sóng. Statham làm theo những gì đã bàn từ trước với Sở Minh, đem toàn bộ quyền quảng bá ở Trung Quốc giao cho tập đoàn Sở thị.
"Tin tôi đi, Sở."
Statham kí tên mình lên hợp đồng, sau đó đẩy đến trước mặt Sở Minh, " là tác phẩm hay nhất của tôi, Hàn đã cống hiến diễn xuất sắc sảo trong đó, cậu mua rồi tuyệt đối sẽ không thất vọng đâu."
"Statham, mấy lời này cậu đã nói mười lần rồi đấy."
Sở Minh cầm bút, kí tên của mình lên, hờ hững nói.
"Ối!"
"Vậy hả?"
Statham nhìn hai bản hợp đồng, cười nói: "Vậy thì chắc chắn là vì tôi quá kích động."
"Sở, mong chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Gần như trong một đêm, trên mạng, trong hiện thực, tin tức phát sóng ở Trung Quốc đã càn quét khắp cả nước.
Nhìn thấy hình ảnh bờ biển rộng lớn, kỵ sĩ mặc giáp bạc được tung ra trên khắp các tàu điện, xe bus, cảm xúc của công chúng lại một lần nữa được kéo về thời điểm đón Tết.
Cung điện vàng ngọc nguy nga, kỵ sĩ với khuôn mặt phương Đông, còn có hoàng hậu xinh đẹp, diễm lệ, hoàng tử dị quốc tuấn mĩ.... Những hiệu ứng đặc biệt không uổng tiền này đã tôn lên vẻ đẹp thần tiên của các nhân vật, khiến người ta ngơ ngác bị cám dỗ!