Không Cẩn Thận, Trúng Chiêu Rồi

Chương 5: Vô Đề




Tác giả có lời muốn nói: Một đoạn văn không đầu không đuôi, chính tôi cũng không biết mình đang viết cái gì.

“Đinh Trạch, 98, không tệ” Cô giáo dạy toán tươi cười đưa bài cho cậu, sau đó tiếp tục phát bài thi.

“Dương Nhân Nhân, 90, tiếp tục cố gắng”

Nhìn con số 90 chói lọi trên giấy kiểm tra của bạn cùng bàn, tôi có chút ngưỡng mộ. Bên tai văng vẳng tiếng giáo viên đọc điểm, chậm chạp chưa đến tên tôi. Không sai, tôi lại không qua kì thi này.

“….”

“Đường Thần, 77”

“Lâm Ương, 69″. Cô khẽ nâng mắt kính ” trước đây, cô luôn nghe nói thành tích của trò ổn, xem ra là thật”

“Hàn Đồng,67”

“Mã Đông Mai,66. Sáu sáu đại thần chúc may mắn”

Tôi cầm tờ bài làm về chỗ ngồi, tâm trạng không còn buồn chán nữa, có chút phấn chấn a.”

Đây là kì thi khảo sát chất lượng trước kì nghỉ đông. Ngoại trừ Toán ra mọi thứ đều rất ổn.

Một năm lại trôi đi, năm mới lại đến, có chút khó khăn.

Bố tôi được chẩn đoán sẽ sống thực vật do chấn thương sọ não nặng.Mỗi ngày ở bệnh viện đều rất tốn kém, nhìn ông chủ tổ xây dựng cũng không khấm khá hơn chút nào, đơn giản chỉ quẳng ra 60 vạn rồi phủi tay mặc kệ.Mẹ tôi không còn biện pháp, ngày ngày nằm ở bệnh viện cũng không giải quyết được vấn đề. Kiên quyết đưa bố về nhà tịnh dưỡng, hàng tháng lại vào bệnh viện kiểm tra định kỳ.

Bởi vì bố tôi không thể cử động, mỗi ngày cứ khoảng hai tiếng phải cho ông lật người, mẹ tôi liền đóng cửa hàng tạp hóa, toàn tâm toàn ý chăm sóc bố cũng như lo cho cuộc sống hàng ngày của tôi. Sau nửa năm, cuộc sống dường như đã ổn định lại, nhưng tình hình bố tôi vẫn chẳng có dấu hiệu cải thiện. Mà phía tôi, kết quả học tập ngày càng sa sút, khiến mẹ tôi không hỏi sốt ruột.

Nhìn bài thi trên tay, tôi khẽ thở dài,về nhà nhất định sẽ bị mắng.

Tuy nhiên, vẫn phải tích cực lên.Giáo viên đang chữa lại bài làm, tôi cần phải khắc phục những lỗi sai này.

Tôi nhờ bạn cùng bàn giảng lại những chỗ chưa hiểu, rồi sau đó tự làm lại. Tiếng chuông chuyển tiết vang lên, lớp học bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Tôi cũng không còn tâm trí để nghĩ đến việc chơi đùa, vùi đầu tính toán, kết quả đến câu hỏi về lãi suất thì mắc kẹt, tôi muốn hỏi Dương Nhân Nhân, nhưng hình như cô ấy đã đi vệ sinh mất rồi.Tôi loay hoay, có nên hỏi Đình Trạch hay không?

“Câu hỏi này phải không?” Cậu nghiêng người, ánh mắt vẫn nhìn vào tờ giấy của tôi.

“A. Ừm” tôi nhất thời không có phản ứng, theo tầm mắt cậu nhìn vào bài thi, lọt vào trong tầm mắt là số 69 chói lọi.

Không biết vì cái gì, tôi muốn giấu tờ giấy kiểm tra ấy đi.

Đinh Trạch không biết tôi đang nghĩ gì, không nói hai lời, cậu lấy ra một tờ giấy trắng, xoay người lại, dựa vào bàn của Dương Nhân Nhân viết cách giải.

Tôi nhìn câu tính toán, ánh mắt bất giác nhìn sang bàn tay  đang cầm bút của cậu, vỏ bút hình quả trứng đúng cái tôi thích, đốt ngón tay cậu thon dài.

Tôi nghe các cụ thường nói, người có đốt ngón tay dài chắc chắn vóc dáng sẽ rất cao, nhưng cậu ta vì cái gì mà lại thấp vậy? ánh mắt tôi nghi hoặc từ trên tay di dời, nhìn lên khuôn mặt cậu, kết quả, đụng ngay ánh mắt ấy, cậu thế mà cũng đang nhìn tôi.

“Xong chưa?”

“rồi” Vẻ mặt cậu vẫn bình thản, nhưng còn tôi xấu hổ muốn chết, tôi nhanh chóng né tránh ánh nhìn từ cậu.

“Cảm ơn cậu”

“Những loại câu hỏi như thế này đều có một phương pháp giải nhất định, rất dễ tìm ra hướng làm” Cậu vừa nói vừa đẩy tờ giấy ra trước mặt tôi.

Tôi nhìn xuống, chữ thật đẹp.

“Đây là nét bút gì thế?”

“Cậu thật sự muốn biết?” Cậu khẽ cười trên má liền lộ ra lúm đồng tiền, thật chói mắt.

“Ừm, cái này, tùy tiện muốn hỏi”

“Sấu kim thể”

“Này, hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?” Dương Nhân Nhân vỗ vai Đình Trạch.

“Nói xấu cậu đó”

“Cậu gạt tôi”

“Vậy không có nói gì hết” Cậu buông tay.

Tôi không để ý việc bọn họ cãi nhau, gấp tờ giấy lại cẩn thận, cho vào cặp. Lại quay lại nhìn bọn họ, Đinh Trạch đã sớm quay về chỗ, Dương Nhân Nhân vẻ mặt thiếu nữ nhìn chằm chằm cái ót của cậu.

Tôi giống như phát hiện ra bí mật của bạn cùng bàn.

Điều gì đó đã ngăn tôi suy nghĩ về nó, tiếng chuông vào học vang lên.

Cố Ban kẹp trồng kiểm tra Ngữ Văn đi vào lớp học, trước khi bước vào, ông dõng dạc thông báo với lớp: Thứ bảy họp phụ huynh!!!

Trái tim tôi liền chùng xuống, cha tôi không thể thiếu người chăm sóc, mẹ tôi không thể đi được. Tôi biết phải làm gì?

Trừ Tống Hàn, thầy giáo đều không biết chuyện này.

Tiết học kia tôi đều nghe không vô, tan học liền chủ động đợi Tống Hàn cùng nhau về nhà, cậu ta hôm nay phải trực nhật.

“Sao không về trước?”Cậu vác cặp sách trên vai, vẻ mặt kiêu ngạo lại có chút khí soái.

“Tống Hàn, cậu có biết thứ bảy này họp phụ huynh không?” Tôi lẽo đẽo theo sau cậu ra khỏi phòng học.

Sang năm mới, lẽ ra thời tiết phải ấm hơn, không ngờ lại lạnh đến như vậy. Một cơn gió thổi qua, tôi co rúm người lại, lùi ra phía sau cậu để tránh gió. Có một người cao thật tốt a, tôi vui vẻ nghĩ.

“Không phải sắp họp phụ huynh sao, không lo lắng à?” Cậu nghiêng nửa người lại, gió lạnh liền thổi vào mặt tôi, lập tức tỉnh táo, trong lòng liền lo lắng trở lại.

“Làm sao bây giờ?” Tôi nhìn Tống Hàn cầu cứu, hi vọng câu sẽ nói điều gì.

Tống Hàn liền nhìn tôi một cái, cậu nói” Lâm Ương sau này tôi không còn ở bên cạnh cậu, cậu có thể làm được gì?”

Nhất thời, tôi nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, rõ ràng đang nói về việc họp phụ huynh sao cậu lại nói những thứ không thể giải thích được?

“Đừng nhìn nữa, mau về nhà đi”

Vào hôm họp phụ huynh, Tống Hân cùng tôi đến chăm sóc bố.

Trước khi đi,mẹ tôi có lật người bố một lần, cho bố uống nước rồi tiểu tiện. Cuộc họp lâu nhất cũng phải mất hai tiếng, bà không yên tâm, dặn dò tôi cẩn thận, tuy nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng tôi biết không phải vậy.

“Dì Lâm, dì cứ yên tâm đi họp. Còn có cháu ở đây phụ giúp Lâm Dương. Nếu có việc gì cháu nhất định sẽ gọi 110”

“Cấp cứu là 120..” tôi bất lực phàn nàn.

Tống Hàn ngây ngốc cười,mẹ tôi cũng cười theo:”Được rồi các con ở nhà nhớ ngoan đấy, mẹ đi đây”

Mẹ tôi trước kia rất mập mạp, nhưng nửa năm gần đây bươn chải lăn lộn vất vả đã gầy đi nhiều, các đường nét trên gương mặt cũng trở nên rõ ràng, nhưng mà từ trước đến giờ mẹ vẫn không hề nói với tôi về những điều đó. Mẹ tôi đã quá vất vả rồi!!!

Bố tôi vô hồn nằm trên giường, tôi có chút hụt hẫng.

“Làm sao vậy?” Tống Hàn lấy một cái ghế đặt bên cạnh tôi.

Tôi lắc đầu, nhìn những tia nắng nhạt chiếu bên ngoài cửa sổ. Tôi thích trời nắng và thích được cảm nhận những tia nắng ấm áp của mặt trời, giống như thể sẽ có một phép màu xảy ra, mặc dù cuộc sống bạn là một mớ hỗn độn.

“Tống Hàn cậu đã nghĩ tới việc sau này sẽ làm gì chưa?”

“Sau này á, tôi không biết” cậu cười nhạo.

“Cậu không có lý tưởng gì sao?” tôi quay đầu nhìn cậu.

Cậu cũng đang nhìn tôi vò đầu bứt tóc, mấp máy môi” Lý tưởng của tôi là sau này có một mái ấm hoàn chỉnh, có một người vợ hiền tuệ, những đứa con xinh xắn, còn có bà nội luôn khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, sum họp.”

Trong đầu tôi dường như có thể vẽ ra được quang cảnh ấy.” Có không thực tế lắm không?” Cậu tự giễu.

“Tôi nghĩ điều đó rất tốt, rất thực tế. So với việc ước mơ trở thành phi hành gia, nhà khoa học thì lý tưởng của cậu đáng tin cậy hơn.Nhưng…” tôi từ trên xuống dưới đánh giá cậu, nói đùa:” Chỉ là bạn à, tốt nghiệp xong cậu liền trở thành kẻ thất nghiệp, không có gì trong tay, còn khó lấy được vợ chứ đừng nghĩ tới con cái.”

“Làm bạn tốt được không?” cậu đảo mắt, thấy cậu ta nói chán chê, tâm trạng tôi liền tốt lên.

Trong hơn hai giờ, chúng tôi đã nói về rất nhiều chuyện, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Mẹ họp xong liền trở về, không vui cũng không buồn. Tôi không biết nên làm gì, nói lời nào cũng thận trọng sợ sẽ làm bà tức giận, không tránh được một đòn phê bình.

Sau bữa tối, tôi định về phòng đọc sách, bị mẹ gọi lại.

“Cô giáo của con nói con học toán rất yếu, có cần phải học bù không con?” Bà vừa hỏi vừa thu dọn bát đũa.

Tôi nhìn mẹ cầm đĩa chồng lên nhau, tôi không tự nhiên nắm lấy góc áo “Không cần con có thể tự học đươc”

“Tốt nhất là như vậy, nếu con cảm thấy khó khăn khi đã cố gắng hết sức, liền đi học bổ túc. Các bạn học con thành tích đều rất tốt, có thể hỏi han lấy kinh nghiệm”

“Con biết rồi, con về phòng nhé!”

Cô trả lời rồi vào phụ mẹ dọn chén đũa.

Học tập chỉ dễ với những học sinh giỏi, nhưng nó lại thực khó đối với những học sinh như tôi.

Lời của Ross: ta đa vậy là đã hoàn một bộ rồi, mặc dù hơi ngắn nhưng mấy mẩu chuyện này đều rất ý nghĩa, mỗi câu chuyện nói về một tính cách khác nhau, họ đều là những người không hoàn hảo, ai cũng có những khuyết điểm, những khó khăn của riêng họ. Những mẩu chuyện rất đời, mong mọi người dù trong hoàn cảnh nào, dù có bế tắc, hãy cứ vui vẻ lạc quan, tớ luôn tin rằng tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.Yêu.