Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 74




Tên dẫn đường liếc nhìn Lạc Viêm Chi một cái, sau đó mở khoá tay lẫn chân ra cho cậu. Bị khoá một thời gian nên cổ tay của cậu bị đỏ lên, cậu xoay khớp tay lẫn chân, cảm giác được giải thoát dễ chịu hơn cả.

Tên kia đưa cậu đến một cánh cửa rồi dừng lại, hất mặt chỉ vào nó, "Bước vào."

Lạc Viêm Chi liếc nhìn gã ta, ánh mắt của cậu sắc lạnh khiến gã bất giác rùng mình. Thế nhưng không muốn thừa nhận bản thân vừa mới run sợ, gã lớn giọng nạt nộ, "CÒN KHÔNG MAU ĐI?"

Không thèm để tâm tới lời nói này, Lạc Viêm Chi bắt đầu khởi động cơ thể. Lúc trước ngủ trong cái lồng kia bị gò bó, nay còn bị còng tay chân kiềm lại sự di chuyển, cơ thể cậu mỏi lắm rồi.

Khởi động một lúc, thấy bản thân đã đỡ khó chịu, Lạc Viêm Chi mới đẩy cánh cửa kia ra. Vừa mới mở cửa, âm thanh ồn ào bên ngoài lại càng lớn hơn. Cậu cau mày bịt lỗ tai lại, bước từng bước ra về phía chiếc sân tròn lớn ở chính giữa.

Thấy cậu bước ra, ở bên trên hơi im lặng một lúc rồi bắt đầu ồn ào. Lạc Viêm Chi đoán là bọn họ đang quan sát đánh giá cậu.

Đột nhiên sau gáy cảm nhận được một tầm mắt khác thường đang nhìn chằm chằm khiến Lạc Viêm Chi rùng mình. Cậu quay đầu nhìn lên bên trên kia, thế nhưng nhiều người như vậy, không thể phân biệt được của ai với ai.

Lạc Viêm Chi nhíu mày, không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác rất quen thuộc. Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, làm gì có chuyện cảm nhận từ xa ảo diệu như vậy cơ chứ.

Trên sàn đấu đã có sẵn một người đang đứng, người này phải cao gấp đôi Lạc Viêm Chi, trên mặt bắn đầy máu. Hẳn là máu từ những người trước bắn ra, trên sàn cũng có vài bãi máu còn chưa kịp khô, mùi tanh xộc lên mũi khiến cậu phải cau mày.

Thấy cậu bước lên bục, gã ta còn chẳng thèm nhấc mi mắt lên, chắc là xem cậu như chín người còn lại. Lạc Viêm Chi cảm thấy thật buồn nôn, đem mạng sống của con người ra làm tiêu khiển cho mình. Đi bắt những Phần Tinh và Đoạ Phần không có sức phản kháng chỉ để khiến cho những người ở trên vui lòng, thật sự là quá đáng.

Có tiếng chuông báo động bắt đầu, tên cao to đó mới bắt đầu đứng dậy. Khi gã ngẩng đầu lên, Lạc Viêm Chi thấy hơi khiếp sợ. Không phải vì gương mặt xấu xí nhăn nheo của gã, mà là trên miệng của gã đang ngậm một thứ như ngón tay.

Một cơn buồn nôn trào dâng lên cổ họng bị Lạc Viêm Chi cố gắng đè ép xuống, cậu không thể tỏ ra yếu thế ở đây được, nếu không sẽ không thể thoát ra.

Gã cao lớn kia cầm lấy chiếc rìu bên người, mạnh mẽ như lốc xoáy chạy tới chỗ của Lạc Viêm Chi. Gã ta đưa thanh chùy lên cao, sau đó mượn lực mà chém mạnh xuống.

Rầm!

Sàn chấn động một lát, bên trên hiện ra một vết nứt nhỏ. Có thể thấy nó mạnh tới mức nào.

Cậu né được trong gang tấc, âm thanh xé gió gần ngay bên tai. Lạc Viêm Chi hiểu, nếu như ban nãy cậu không né được đòn ấy, thì bây giờ chắc chắn đang nằm trong dạ dày của gã.

"Gừ!"

Gã khổng lồ thấy cậu né được, lại cầm chiếc rừu chém ngang. Lạc Viêm Chi dựa vào thân thể vừa nhỏ lại vừa nhẹ, lập tức nhảy lên cao, sau đó lùi ra đằng sau vài bước.

Hai lần chém hụt khiến gã ta tức giận, tốc độ đột nhiên tăng lên khiến Lạc Viêm Chi trở tay không kịp. Gã vung đòn liên tục, sượt qua mấy lần khiến tóc của cậu đứt ra một ít.

"Chết đi!" Gã gầm nhẹ, thân thể to lớn không hề ảnh hưởng tới chuyển động của gã, đã thế tốc độ càng ngày càng nhanh hơn.

Lạc Viêm Chi luôn thoát hiểm trong phút chốc, có điều chỉ mỗi né tránh như thế này là không đủ. Né mãi cũng bị gã dồn vào rìa bờ đá, như vậy thì sẽ thua mất.

Cậu nhìn lên trên khán đài, hàng nghìn con mắt đang đổ dồn vào đây. Chắc hẳn bọn họ thấy có người khác biệt trong số những người bị đưa lên đấu trường, thế nên rất có hứng thú xem cậu xử lý như thế nào.

Lạc Viêm Chi lại né một đòn, tránh xa khỏi công kích kia. Đầu cậu suy nghĩ một lúc, không biết có nên sử dụng sức mạnh của mình ra hay không. Nếu như sử dụng, thân phận là Phần Tinh sẽ bị bại lộ, như vậy không ổn cho lắm.

Ở địa bàn của Đoạ Phần, nhìn kiểu gì cũng là cậu gặp bất lợi. Không giữ được thân phận nữa thì có thể nào sẽ gặp phải bất trắc hay không?

Nhưng mà cái đoàn người này bắt người rất tạp, chỉ cần là người yếu thế hơn mình thì sẽ bắt ngay, không phân Phần Tinh Đoạ Phần gì hết. Như vậy Lạc Viêm Chi bộc lộ sức mạnh chắc không phải chuyện lạ đâu nhỉ?

Thế nhưng không để cho cậu được đắn đo, tên khổng lồ kia gầm lên một tiếng, cuồng phong xung quanh cuộn lại khiến cho cái đài này trở thành trung tâm lốc xoáy.

Cái này là... Thần Mị hệ Phong?

Gã này cũng là Phần Tinh?

Lạc Viêm Chi không ngờ gã này cũng có Thần Mị, nếu như gã đã sử dụng sức mạnh thì cậu cũng không thể né tránh được nữa. Cậu đứng vững hai chân giữa trận cuồng phong này, nheo mắt cố nhìn rõ đối thủ của mình.

Mắt thấy gã ta đang xông đến, chân trái Lạc Viêm Chi đè xuống, chân phải đưa lên kèm theo lửa nóng hừng hực, một phát đá mạnh vào bụng của gã.

Gã ta cũng không ngờ là cậu lại có sức mạnh như thế này, ôm bụng lùi lại mấy bước.

"GỪ! KHỐN KIẾP!" Gã chửi tục, không thèm để tâm tới cơn đau đớn này mà tức giận chạy nhanh tới chỗ Lạc Viêm Chi lần nữa.

Cậu bật người né tránh chiếc rìu, tay tạo ra vài hoả cầu bắn mạnh vào cơ thể của gã. Nhìn gã cao lớn là thế, nhưng cấp bậc sức mạnh lại thấp hơn Lạc Viêm Chi, thế nên cậu không bị áp đảo.

Lửa với gió, gió thổi khiến lửa bùng mạnh hơn. Cả cơ thể Lạc Viêm Chi như bốc cháy, hai ba bước đã tiếp cận được gã khổng lồ. Khi đứng trước mặt gã, Lạc Viêm Chi lợi dụng cây rìu gã vung lên, nhảy thẳng lên cây rìu đó, mượn đà băng qua đầu gã.

Khi cơ thể đối diện với cái đầu to lớn kia. Lạc Viêm Chi đưa hai tay lên, hai cột lửa song song cuốn lấy gã khiến gã bốc cháy.

Gã nằm lăn ra đất, sức nóng từ ngọn lửa của cậu khiến cho làn da gã đỏ sậm. Mùi da cháy xì xèo như da lợn nướng lên, Lạc Viêm Chi che mũi lùi lại. Lửa của cậu không phải lửa thường, tất nhiên không thể dập tắt bằng cách thông thường được.

Nếu như gã mạnh hơn cậu thì đã khác, thế nhưng gã lại yếu hơn. Lạc Viêm Chi nhìn người đang quằn quại vì đau đớn, không có ý định sẽ cứu gã, bởi vì nếu như hôm nay gã không chết thì người chết chính là cậu, hơn nữa tên này đã gây ra quá nhiều tội lỗi, giết âu cũng là làm điều tốt.

Bị thiêu trong lửa kia một hồi lâu, cuối cùng tên khổng lồ cũng không còn cử động được nữa, trở thành một cục đen như hòn than. Kết quả hiển nhiên, Lạc Viêm Chi thắng.

Cả đấu trường kia im lặng một hồi lâu, nhìn kết quả khác với dự tính trong đầu mà kinh ngạc. Biểu hiện hôm nay của cậu quả thật rất nổi bật, phải nói là chưa từng có ở đấu trường này.

Bọn họ dùng ánh mắt soi mói mà nhìn chằm chằm Lạc Viêm Chi, âm thanh ồn ào bàn tàn. Cậu đứng giữa trung tâm, không biết tiếp theo bản thân nên làm cái gì, nên đi hay ở lại.

Bạch Ức nói may mắn sẽ được người ta mua, chẳng lẽ tiếp theo cậu sẽ được mua hay sao?

Như chứng mình suy đoán của cậu, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

"Người này, ta trả 200."

Như nút nguồn được khởi động, liên tiếp sau đó là tiếng nói trả giá ngày một nhiều.

"Ta trả 500."

"Ta trả 700."

Âm thanh trả giá ồn ào vang lên, Lạc Viêm Chi cảm thấy bản thân không khác gì món đồ khi bị bọn họ tính toán như vậy. Cậu nhíu mày khó chịu, muốn tìm một lối ra để chạy thoát thân.

Chỉ có điều cánh cửa đưa cậu ra bên ngoài này đã bị bịt kín, tựa hồ không cho Lạc Viêm Chi có cơ hội để trốn khỏi đây. Phải làm sao bây giờ?

Đang trong tính toán tìm lối thoát, đột nhiên có một giọng nói mạnh mẽ lấn át hết toàn bộ, truyền thẳng vào tai Lạc Viêm Chi.

"Người này, là của ta."