Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 70




Sau khi trả tiền xong, Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành đều mang tâm trạng nặng nề mà xuất phát. Trên đường đều tập trung chạy nhanh nhất có thể, sau chuyến đi lần này, đúng là mở ra rất nhiều thứ khó nói.

Do tập trung, thế nên chẳng mấy chốc mà bọn họ về tới Viên Dật. Vốn ban đầu Lạc Viêm Chi còn lo sẽ gặp phải bất trắc hoặc có ai đó tập kích, thế nhưng bất ngờ là nó lại an toàn hơn cậu tưởng.

"Chúng ta đi thẳng tới chỗ của Viên Dật." Lạc Viêm Chi mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày.

"Ừm." Bạch Cẩm Thành gật đầu đáp lại.

Tới chỗ của Viên Dật, hai người liền chủ động tìm tới phòng của cô. May mà gặp trúng lúc Viên Dật đang ở đây, đỡ mất công phải đợi.

Nhìn thấy hai người bọn họ, gương mặt Viên Dật ánh lên sự sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười.

"Đã mấy ngày không gặp, mời hai vị vào."

Viên Dật thành thạo pha hai tách trà, đặt xuống trước mặt Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành.

"Không ngờ lại hoàn thành nhanh như vậy, đúng là không phụ lòng mong mỏi của ta." Viên Dật đưa tay chống cằm, móng tay đỏ dài ma mị.

Lạc Viêm Chi im lặng rút ống máu kia ra, thế nhưng chưa đưa thẳng cho cô mà hỏi, "Có thể cho tôi biết cô dùng cái này để làm gì hay không?"

Không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, Viên Dật mỉm cười không hề hoang mang. "Mỗi người đều sẽ có một bí mật riêng mà, chỉ cần không làm những chuyện không nên làm là được."

Lạc Viêm Chi nhíu mày, nghĩ tới thời điểm Lạc An rút máu một cách thoải mái như vậy liền thấy mọi chuyện cũng không cần phải quá quan trọng lên. Dù sao chính chủ còn không thèm để ý.

Nghĩ thông rồi cậu liền đưa cho Viên Dật. Cô nhận lấy, quan sát một lúc rồi gật đầu cất vào trong khe ngực của mình. Bộ ngực căng đầy hùng vĩ đó, không hề che đậy mà thoải mái để lộ ra.

Lạc Viêm Chi cảm thấy hơi ngại nên rời mắt, tầm mắt lập tức chạm với Bạch Cẩm Thành. Hắn một mực nhìn cậu, lại càng khiến cậu xấu hổ hơn.

"Điều kiện lúc trước tôi đã hứa, tất nhiên sẽ làm đầy đủ. Hai vị bôn ba cả chặng đường dài, bây giờ có thể an tâm nghỉ ngơi rồi." Viên Dật đứng dậy, ánh mắt đầy ý vị mà nhìn Bạch Cẩm Thành.

Chỉ có điều hắn không để ý tới cô, sự chú ý đều giành hết cho Lạc Viêm Chi.

Nghĩ tới đêm nay mình lại ngủ chung với Bạch Cẩm Thành, Lạc Viêm Chi liền thấy không thích hợp. Có điều nếu bây giờ cậu mở miệng muốn thêm một phòng khác, sợ là hắn sẽ suy nghĩ nhiều. Vốn tâm tư của Bạch Cẩm Thành khá nhạy cảm, thiếu cảm giác an toàn, vậy nên cậu không thể phản ứng quá đà được.

Cuối cùng vẫn ở chung một phòng, trước đây Lạc Viêm Chi chưa từng nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng trải qua một đống chuyện, cậu không thể vô tư như bình thường được nữa rồi.

Nhìn Lạc Viêm Chi quay đầu không nhìn mình, dù cậu có cố gắng che giấu sự bối rối của mình như thế nào đi chăng nữa thì một người sống chung với cậu mấy năm chả lẽ lại không nhận ra? Điều này khiến Bạch Cẩm Thành cảm thấy hơi vui, mục đích của hắn đã đạt được. Nếu cậu để ý tới vậy thì chứng tỏ trong lòng cậu không còn xem hắn là em trai nữa mà là một người đàn ông.

Mà đã như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào lòng hắn mà thôi.

Lạc Viêm Chi hoàn toàn không biết tới sự tính toán này, chỉ âm thầm bối rối trong lòng. Mong là đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì khó nói.

Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa đều đều vang lên, Lạc Viêm Chi liền đi tới mở ra. Ở bên ngoài là một cô gái thanh tú đang bưng thức ăn. Biểu hiện của cô rất đúng quy củ, cẩn thận đưa thức ăn trên tay cho Lạc Viêm Chi.

Cậu lịch sự gật đầu. "Cảm ơn."

Nói xong bèn đóng cửa lại.

"Em tắm trước đi, xong rồi tới anh." Cậu đặt thức ăn lên bàn, nói với hắn.

Bạch Cẩm Thành gật đầu sau đó cầm quần áo đi vào bên trong, khi hắn đi rồi Lạc Viêm Chi mới hơi thả lỏng đầu óc. Cậu không bài xích hắn, chỉ là sợ hắn sẽ lại làm hoặc nói những lời không nên nói mà thôi. Nhất là khi Bạch Cẩm Thành nhìn cậu bằng gương mặt đó, cậu sợ lần sau sẽ không thể thốt ra câu từ chối được nữa mất.

Bạch Cẩm Thành tắm xong đi ra thì thấy Lạc Viêm Chi vẫn đang ngồi bần thần ở đó, không biết lại đang suy nghĩ điều gì. Hắn bước tới gần mà cậu cũng không biết, hơi bất đắc dĩ, Bạch Cẩm Thành quơ tay trước mắt cậu.

Lạc Viêm Chi sực tỉnh, nhìn sang hắn. Bạch Cẩm Thành vừa mới tắm xong, trên người vẫn đang bốc lên một tầng hơi nước. Áo không kéo sát, để hơi lỏng lẻo, thế nên có thể nhìn thấy lồng ngực rắn chắc kia.

Yết hầu Lạc Viêm Chi chuyển động, đầu óc nóng lên nhớ tới xúc cảm khi chạm vào từng khối cơ bụng kia.

Tỉnh lại đi, mày đang nghĩ cái gì vậy?!

Lạc Viêm Chi hét lớn trong lòng, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại, quay đầu không nhìn hắn nữa.

"Nhìn như vậy, anh muốn chạm lần nữa không?" Bạch Cẩm Thành mỉm cười mờ ám, cúi đầu ghé sát vào tai cậu mà phà hơi. Âm thanh sau khi tắm hơi khàn.

"Không có, anh đi tắm đây." Lạc Viêm Chi túm vội quần áo trên giường, vội vàng chạy đi, vành tai đỏ bừng khó che giấu.

Điệu bộ trối chết như con thỏ nhỏ thật sự quá đáng yêu, hắn liếm môi nở nụ cười khi kế hoạch nhỏ của mình thành công.