Trơ mắt nhìn người nọ rời đi, Lạc Viêm Chi vẫn không thế ngờ là mình cứ thế mà thoát được một kiếp. Khẽ thở phào một hơi, dù không biết vụ nổ đó là sao, thế nhưng cũng đã cứu cậu một mạng.
Bây giờ cậu phải tìm cách phá bỏ cái ấn này trước khi tên kia quay trở về. Cái ấn chết tiệt!
Lạc Viêm Chi động sức mạnh một chút, cái ấn kia lập tức bị phá vỡ. Có lẽ Lạc An nghĩ rằng cậu là một Đoạ Phần yếu ớt nên không chú tâm mà khoá cho chặt. Sau khi thoát ra, cậu lập tức chạy khỏi căn phòng này.
Hướng tay trái đột nhiên vang lên âm thanh rầm rầm, Lạc Viêm Chi thầm đoán có lẽ là Lạc An đang giải quyết tiếng động ban nãy. Cậu có hơi tò mò, không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ nào là Bạch Cẩm Thành hay không?
Nghĩ như vậy, Lạc Viêm Chi liền âm thầm đi tới chỗ phát ra tiếng động lớn đó. Chỉ mới đứng đằng xa đã thấy bụi bay mù mịt, cậu lấy một chiếc khăn bịt miệng lại, nheo mắt nhìn tới chỗ bị bụi phủ nhiều nhất.
Trong làn bụi, có hai thân ảnh đang giao chiến với nhau. Tốc độ không hề thua kém, hơn nữa càng ngày càng nhanh. Lạc Viêm Chi nép vào một tảng đá lớn bị vỡ do dư chấn nào đó, ló mắt ra nhìn kỹ xem hai người kia là ai.
Bụi dần dần tan bớt, góc áo tím cùng áo đen nổi bật ở giữa. Hai người bọn họ đều rút ra vũ khí của mình, mỗi đòn tung ra đều là chiêu hiểm hòng dồn đối phương vào chỗ chết.
Lạc Viêm Chi nhận ra được hai người bọn họ, là Lạc An cùng Lăng Chi. Hoá ra vụ nổ đó là từ anh ta mà ra. Nếu như ở trạng thái bình thường thì có lẽ cả hai bất phân thắng bại, thế nhưng hiện tại Lăng Chi lại vừa mới bị thương nặng. Cậu nhận thấy chuyển động của anh ta đang đuối dần, chỉ là cố gắng cầm cự mà thôi.
Đột nhiên Lăng Chi sơ ý để lộ ra điểm yếu, Lạc An thấy thế thừa cơ xông tới đánh mạnh lên ngực của anh ta một cái. Lăng Chi cau mày ôm ngực lùi ra đằng sau mấy bước, khoé môi tràn ra một dòng máu.
Tình hình anh ta bây giờ có chút nguy cấp, Lạc Viêm Chi nấp xem liền cảm thấy hơi khó xử. Có nên chạy ra giúp hay không đây?
Lăng Chi từng cứu cậu mấy lần thoát chết, cậu cũng từng tự hứa sẽ tìm cách đền đáp lại ơn huệ này. Có điều nếu như bây giờ chạy ra thì thân phận hoàn toàn bại lộ, không nói tới việc lấy máu Lạc An, chỉ riêng năng lực cậu đã bị hắn ta bỏ xa.
Trong lúc Lạc Viêm Chi đang rối rắm, Lạc An tiếp tục có động tĩnh. Hắn ta không để cho Lăng Chi có cơ hội thở dốc, cứ vậy mà lao đến tung ra những đòn tràn đầy sát ý. Khí đen mạnh mẽ bao quanh thân hình của hắn ta, mắt cũng chuyển thành màu đỏ tràn đầy sự điên cuồng.
Lạc Viêm Chi thấy tình cảnh ngày càng nguy hiểm, nhăn mày vỗ mạnh hai cái lên mặt, cuối cùng vẫn quyết định xông ra.
Lạc An đang thừa thế tấn công thì cảm giác có một bóng đen đang đến gần, ngay lập tức dừng lại nheo mắt nguy hiểm nhìn người mới tới. "Ta còn tưởng là ai, sao cậu có thể thoát khỏi đó?"
Gương mặt hắn ta lạnh lẽo, nhướn một bên chân mày đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu. "Thật là một vật nhỏ không ngoan ngoãn gì hết, đáng bị phạt."
"Bớt nhiều lời đi." Sắc mặt Lạc Viêm Chi cũng lạnh không kém, cậu thờ ơ cho hắn ta một cái nhìn xem thường.
Lăng Chi từ trong đống đổ nát từ từ bước ra, bây giờ anh ta đã bị thương nặng lắm rồi, không tạo cho cậu sự uy hiếp. Anh ta nhìn người đang chắn trước mặt mình, trong mắt là sự kinh ngạc khó có thể giấu nổi.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
"Chuyện này nói sau đi." Lạc Viêm Chi quay đầu nhìn anh ta một cái, đúng là người mạnh của Tinh Cầu, bị thương nặng tới mức này rồi vẫn còn duy trì tỉnh táo mà gượng dậy được.
"Hửm, biết nhau sao?" Lạc An nhìn màn đối thoại trước mắt, ánh mắt càng ngày càng trở nên nguy hiểm. "Xem ra vật nhỏ này cũng không phải người ngoan ngoãn nhỉ."
Bị ánh nhìn này làm cho ớn lạnh, Lạc Viêm Chi chỉ lạnh lùng nhìn lại, không đáp một lời.
Đột nhiên không báo trước, Lạc An phóng một luồng đen như đạn bắn bắn nhanh tới chỗ Lạc Viêm Chi. Cậu phản ứng nhanh ngã người tránh thoát khỏi nó, trên tay cũng tụ thành những hoả cầu đáp trả lại.
Nhìn thấy những quả cầu lửa này, Lạc An nheo mắt. "Lại là một Phần Tinh."
Nói rồi dùng lực hoá giải hoả cầu kia một cách dễ dàng.
"Mấy ngày nay ta không chú ý tới Lạc Dương, hình như lại có thêm một vài vị khách thú vị nhỉ. Phần Tinh tới chỗ này của ta để làm gì vậy, ta không có thói quen tiếp người lạ đâu." Lạc An từ tốn nói ra, rảnh rỗi sửa lại góc áo vì chiến đấu nên bị nhăn lại. "Xem ra cần chỉnh đốn nơi này lại, xem thử còn có con chuột nhắt nào nữa không."
Nói xong trong mắt hắn ta loé lên sát ý, tốc độ di chuyển nhanh tới nỗi mắt thường không nhìn thấy được mà tới trước mặt Lạc Viêm Chi.
"Cẩn thận!" Lăng Chi kêu lên.
Lạc Viêm Chi đã phòng bị từ trước, thế nên giây phút hắn ta di chuyển cậu cũng lập tức tạo ra một cột lửa ngăn cách tầm nhìn của hắn ta. Sức nóng hừng hực khiến Lạc An hơi nhíu mày, tay đưa lên tạo thành một kết ấn làm nổ tung cột lửa kia.
Tia lửa bay tứ tung tạo thành một cảnh tượng vừa đẹp đẽ lại vừa kỳ dị. Lạc Viêm Chi đưa tay lên che, lùi lại vài bước. Quả thật tên này rất mạnh, sức mạnh bây giờ của cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang với hắn ta mà thôi, còn để đánh bại thì vẫn kém xa.
Lạc Viêm Chi rối rắm vừa tấn công vừa nghĩ cách để đem cả cậu lẫn Lăng Chi thoát ra khỏi đây. Nhưng mà những đòn tấn công của Lạc An quá dồn dập, cơ bản là không cho cậu cơ hội mở đường.
Phải làm sao bây giờ?
Bạch Cẩm Thành.
Trong đầu cậu vừa nhẩm tới cái tên này, đột nhiên từ trên trần nhà phát ra âm thanh vỡ nát. Tiếng động lớn khiến cho cả ba người đều phải ngước lên nhìn. Bên trên gạch đá rơi xuống phát ra âm thanh lộp độp điếc tai.
Lạc Viêm Chi kéo Lăng Chi tránh khỏi chỗ đó, nhíu mày nhìn nó. Đừng nói lại có chuyện phiền phức khác dẫn tới nữa nha.
Trong đống hỗn độn kia bỗng xuất hiện một dáng người thon dài, bóng dáng này dù có nhắm mắt Lạc Viêm Chi cũng có thể nhận ra. Cảm xúc lo lắng khó chịu đè nén bấy lâu bất chợt được giải phóng, nhìn Bạch Cẩm Thành khoẻ mạnh như vậy, tâm tình của cậu cũng dần được thả lỏng.
Bạch Cẩm Thành nhìn thấy Lạc Viêm Chi, sự điên cuồng trong lòng dần dịu đi. Hắn đi ba bước thành hai, nhanh chóng đi lại ôm siết lấy cậu vào lòng mình, cứ như vừa tìm được bảo vật thất lạc.
Bị ôm ghì như vậy cậu cảm thấy hơi khó thở, tuy nhiên lại không muốn đẩy ra. Lạc Viêm Chi nhẹ nhàng vòng tay lại, vỗ nhẹ lên lưng hắn mấy cái.
"Hình như hai người quên mất ta rồi thì phải." Chưa ôm được bao lâu, âm thanh phiền phức của Lạc An đã vang lên.
Lạc Viêm Chi ra hiệu cho Bạch Cẩm Thành thả mình ra, nhỏ giọng nói bên tai hắn. "Đó là Lạc An."
Ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Cẩm Thành lia qua, khác với khi dịu dàng nhìn Lạc Viêm Chi, ánh nhìn của hắn với người khác cứ như nhìn một vật chết. Bạch Cẩm Thành hơi đưa tay lên, trên đó lập tức hiện ra một thanh kiếm dài màu bạc.
Thanh kiếm này vừa nhìn đã biết là thuộc loại cực phẩm, sức mạnh tiềm tàng bên trong cuồn cuộn không ngừng.
Nhìn thấy nó, Lạc Viêm Chi kinh ngạc, trong lòng không nén được sự vui mừng. "Em đã lấy được rồi!"
"Ừm." Hắn khẽ đáp, nhấn nhẹ vào tay cậu.
"Hay lắm, không những tự ý vào đây, còn ăn cắp mất bảo vật của ta. Mấy người đáng tội gì nhỉ?" Lạc An nhìn thanh kiếm loé lên trong tay hắn, nở nụ cười âm trầm.
Bạch Cẩm Thành liếc nhìn Lăng Chi đang đứng trong góc, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ xem thường. Ban nãy khi lấy kiếm xong hắn liền bắt gặp anh ta đi vào, vừa khéo có người giúp hắn thử kiếm.
Vũ khí của hai người đều thuộc hàng cực phẩm, thế nhưng mức độ phù hợp của Bạch Cẩm Thành với thanh kiếm này vẫn cao hơn, thế nên hắn không bị đẩy vào thế hạ phong.
Trong khoảng thời gian Lạc Viêm Chi mất tích, hắn đã trút cơn tức giận khó kiềm chế của mình vào Lăng Chi. Cho nên mới có cảnh Lăng Chi nằm trong đống đá vụn mà Lạc Viêm Chi thấy ban nãy.
Bạch Cẩm Thành cũng bị thương, tuy nhiên hắn chính là cái buff to tướng của thế giới, chút thương tích đều được vết bớt kia chữa trị hết.
"Lùi lại một chút." Bạch Cẩm Thành kéo cậu ra sau lưng mình, thanh kiếm trong tay hắn loé lên ánh sáng chết chóc.
Biết bây giờ không có việc của mình nữa, Lạc Viêm Chi im lặng tránh đi để không kéo chân sau của hắn.
"Tốt." Lạc An híp mắt quan sát đối thủ của mình, cơ thể được bao phủ bởi một luồng sức mạnh màu tím quỷ dị. Đôi mắt hắn ta bắt đầu chuyển sang màu đỏ, là trạng thái sức mạnh cao nhất.
Hai người đều không vừa mắt đối phương, thế nên đã nhanh chóng lao vào chiến đấu. Lạc Viêm Chi lùi lại chỗ của Lăng Chi, nhíu mày đỡ lấy người đang bị thương nặng này. Cậu dìu anh ta tới một vị trí an toàn hơn, sau đó đặt anh ta tựa vào tường.
Sức mạnh từ cuộc chiến ép cho không khí xung quanh cũng vặn vẹo, cậu nhìn nơi này đã không khác gì một bãi nhà hoang đổ nát mà lắc đầu. Phá thành của người ta, người ta không điên mới là lạ.
"Sao cậu lại ở đây." Âm thanh của Lăng Chi vang lên sau lưng cậu.
Lạc Viêm Chi quay đầu nhìn anh ta, sau đó ngồi xuống.
"Tôi nghĩ đầu tiên anh nên dưỡng thương đi đã." Cậu liếc mắt tới những vết thương nặng nhẹ kia rồi đáp lời.
Lăng Chi nhếch môi, có điều khoé miệng bị thương nên không thể cười mạnh được. Vẻ mặt này đều không lọt vào tầm mắt Lạc Viêm Chi, cậu đang chăm chú theo dõi cuộc chiến kia.
Thấy sự chú ý của cậu đang ở chỗ khác, Lăng Chi cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Anh ta nhổm dậy, vết thương trên bụng khiến cho cử động này được làm một cách khó khăn. Lăng Chi thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi vì đau.
"Liên quan đến Lạc An đúng không?" Chợt anh ta nói ra suy đoán của mình.
Hơi bất ngờ vì Lăng Chi đoán đúng, Lạc Viêm Chi nhíu nhíu mày. Tại sao hết người này tới người khác đều dễ dàng đoán ra mục đích của cậu như vậy, chẳng lẽ nhìn cậu dễ đoán tới vậy sao?
"Vậy tại sao anh lại tới đây?" Lạc Viêm Chi không trả lời câu hỏi của anh ta.
"Tôi cũng có nhiệm vụ."
"Ồ." Cậu đáp lại cho có, không có ý muốn hỏi nhiệm vụ của anh ta là gì.
"Cậu không tò mò sao?" Lăng Chi nhướn mày hơi bất ngờ.
Nhún nhún vai, Lạc Viêm Chi liếc mắt nhìn anh ta. "Nếu như tôi tò mò, liệu anh sẽ nói cho tôi biết sao?"
Lăng Chi im lặng một lúc, tưởng chừng như không định nói gì nữa thì bất chợt đáp lời. "Đúng thế."
Nghe thấy vậy, Lạc Viêm Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào biểu cảm thản nhiên trên mặt của anh ta. Lời của Lăng Chi thì không cần phải nghi ngờ, thế nhưng anh ta có mục đích gì chứ.
"Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn biết. Chỉ cần đừng ảnh hưởng tới bọn tôi là được." Cậu lắc đầu, nhiều khi lòng tò mò sẽ gây chết người.
Hai người im lặng một lúc, ánh mắt đều nhìn về trận chiến đằng kia. Bạch Cẩm Thành dùng thanh kiếm được bao phủ bởi hệ lôi, nhiều lần suýt đâm được vào chỗ yếu hại. Có điều dù sao Lạc An cũng là một thành chủ, nào dễ dàng để đánh bại hắn ta như vậy.
Cấp bậc sức mạnh có hơi chênh lệnh một chút, thế nhưng đã được thanh kiếm kéo lại gần. Hai người bọn họ không ai nhường ai, trên cơ thể đều có vết thương.
Nhìn vệt máu chảy trên má của Lạc An, chợt Lạc Viêm Chi nhớ tới nhiệm vụ của mình. Đây là thời cơ duy nhất để cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Viêm Chi đang mải mê suy nghĩ cách để lấy một ít máu của Lạc An thì Lăng Chi lại mở miệng nói chuyện.
"Ban nãy, tại sao lại cứu ta?"
Suy nghĩ một chút, cậu nhỏ giọng đáp lại. "Tôi chỉ muốn trả nợ những lần anh cứu tôi thôi, không cần nghĩ nhiều."
"Vậy à." Lăng Chi nhìn cậu, thoáng nở một nụ cười bất đắc dĩ vì tính cách thẳng thắn này. "Cảm ơn."
Lạc Viêm Chi chỉ lắc đầu. "Không cần đâu."