Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 3




Ông lão hơi ngập ngừng, tự mình lẩm bẩm, "Tại sao lại không thể đo được chứ, cơ thể này thật kỳ lạ."

Lạc Viêm Chi đứng gần nên nghe rõ được hết lời ông ta nói, trong lòng thầm nghĩ, tất nhiên phải kỳ lạ rồi, bởi vì cậu đâu phải người của thế giới này đâu chứ.

"Cậu xoay lưng lại đi." Ông lão dùng đôi mắt thăm dò nhìn cậu.

Lạc Viêm Chi nghe theo quay lưng lại, cảm giác được một bàn đang chạm đến sống lưng của cậu. Ông lão lại nhắm mắt cảm nhận tiếp, mãi đến khi Lạc Viêm Chi hơi sốt ruột mới buông tay ra.

"Thông qua."

Nghe thấy thế cậu cong khoé môi, thản nhiên đến bước thứ hai. Uông Cứ đứng đợi Lạc Viêm Chi mãi, thấy được cậu liền phất tay.

"Tôi biết kiểu gì cậu cũng vào được mà, tại sao lại lâu vậy?"

Lạc Viêm Chi vừa đi vừa nhún vai. "Tôi cũng không biết."

"Thôi mặc kệ, dù sao cũng qua rồi," nói xong cậu ta lại chỉ về một hướng. "Nhìn kìa, lát nữa sẽ tới lượt chúng ta!"

Theo ngón tay của cậu ta, Lạc Viêm Chi nhìn sang. Người ở nơi này đã không còn đông như ban nãy nữa, tất cả đang lần lượt bước lên chạm vào một quả cầu trong suốt. Thứ này chắc được gọi là tinh cầu.

Bỗng tầm mắt của cậu liếc tới một người đang ngồi bên góc, người này dù đang nhắm mắt, thay đổi một bộ trang phục khác, thế nhưng Lạc Viêm Chi vẫn có thể nhận ra.

Đó chẳng phải là người đã cứu cậu khỏi dị thú hay sao! Không ngờ mới đó đã có thể gặp lại.

"Cậu nhìn gì mà chăm chú vậy?" Uông Cứ tò mò lần theo tầm mắt của Lạc Viêm Chi.

Cậu đè thấp giọng nói của mình, lấy tay chỉ. "Người ở trong góc kia, cậu có biết đó là ai không?"

Uông Cứ căng mắt nhìn kỹ sau đó chợt "À" lên một tiếng, "Người đó hả, mạnh lắm đó. Anh ta là là một trong số người ở Tinh Hệ."

"Người Tinh Hệ thật sao? Vậy anh ta tên gì?" Lạc Viêm Chi kinh ngạc. Người Tinh Hệ là những người cực mạnh, bởi bọn họ là người gần với Thần nhất. Có tin đồn rằng bọn họ có thể nói chuyện với Thần.

"Anh ta là người đứng đầu đó, tên là Lăng Chi."

Trong nguyên tác, nhân vật Lăng Chi này đã giúp đỡ nam chính Bạch Cẩm Thành rất nhiều. Anh ta chính là một xúc tiến to lớn để đem nam chính lên làm Thần. Tính cách anh ta khá trầm mặc, chỉ suy nghĩ cho nam chính mà thôi, cũng chính vì vậy mà bị hủ nữ ghép cặp với Bạch Cẩm Thành.

Lạc Viêm Chi còn nhớ có lần trượt tay bấm nhầm vào đồng nhân, sau đó cứ như được khai sáng vậy. Gì mà cao lãnh công, gì mà ngốc nghếch thụ, đọc xong một truyện, cậu liền có cảm giác hoài nghi nhân sinh.

"Đi thôi, đến rồi kìa!" Thấy Lạc Viêm Chi đang thất thần, Uông Cứ liền lay lay cậu.

Chờ cho lượt này kết thúc, hai người liền đi lên xếp hàng. Lăng Chi không hề nhìn tới cậu, anh ta vẫn nhắm mắt, không biết có phải ngủ thật hay không.

Ánh sáng từ viên tinh cầu toả ra bốn phía, Lạc Viêm Chi nhìn nó, khi đọc tiểu thuyết cậu cũng từng tưởng tượng qua cái này, không khác trong suy nghĩ là bao. Thần Mị gì thì hình ảnh hiện ra trên tinh cầu sẽ mang hình dáng như thế.

"Tôi thấy run quá, không biết lát nữa sẽ thế nào." Uông Cứ đè thấp giọng nói, chà hai tay với nhau để ngăn sự lo lắng của mình lại.

Vốn Lạc Viêm Chi không hồi hộp, bây giờ nhìn cậu ta như vậy cũng có chút trông mong. Không biết rằng tí nữa Thần Mị của cậu sẽ ra cái gì.

Uông Cứ đi lên trước, nhìn chằm chằm quả cầu kia rồi đặt tay lên. Tinh cầu đang màu xám bất chợt loé lên một màu xanh biển đậm, bên trong nước chảy cuồn cuộn.

"Là Thủy, lát nữa đi sang bên trái."

Sau khi Uông Cứ đi xuống, cậu ta còn nhỏ giọng với vẻ kích động, "Là Thủy đó!"

Lạc Viêm Chi cho cậu ta một nụ cười rồi đi lên. Người phụ trách tinh cầu chăm chú nhìn cậu một lát rồi mới chỉ vào quả cầu kia.

"Đặt tay lên."

Lạc Viêm Chi nâng tay phải của mình lên rồi chạm vào nó. Trong chớp mắt, cứ như có một luồng nhiệt truyền thẳng lên não khiến cậu rùng mình. Lạc Viêm Chi sửng sốt khi cơ thể đột nhiên biến hoá, trên quả cầu phát ra ánh sáng như một ngọn lửa rực cháy.

"Là Hoả, sang bên phải." Người phụ trách hờ hững nói, không thèm nhìn vào cậu.

Gật đầu lấy lệ, Lạc Viêm Chi đi xuống theo chỉ dẫn, đã có người đứng chờ sẵn ở đó. Đó là một người đàn ông rất lùn, cao chỉ ngang hông của cậu. Ông ta bước đi thoăn thoắt, khuôn mặt luôn tỏ vẻ cau có khó chịu.

Đi theo chân ông ta, Lạc Viêm Chi ngẩng đầu ngắm kiến trúc ở nơi này. Nơi này không thuộc dạng treo lơ lửng, nhìn bên ngoài thì không để ý mấy, thế nhưng khi bước vào mới phát hiện trần rất cao.

"Nơi này được làm bằng gì vậy?" Lạc Viêm Chi buột miệng hỏi một câu, cậu không thể xác định rõ chất liệu của Tinh cầu này.

Người lùn kia liếc cậu một cái, khuôn mặt ông ta nhăn nhó tựa hồ không hề muốn nói chuyện.

"Bằng gỗ ở trên đỉnh Trường Tây." Mãi một lúc lâu ông ta mới chịu đáp lại, giọng nói khàn khàn già nua.

"Vậy à."

Lạc Viêm Chi không hỏi thêm gì nữa, bước theo từng lối rẽ của ông ta. Hai người rẽ ngoặt lòng vòng vài lần rồi mới dừng lại, người lùn kia ra hiệu cho cậu đứng đợi tại chỗ, sau đó đột nhiên biến mất.

Nhìn thấy dị tượng như vậy, Lạc Viêm Chi sửng sốt nhìn xung quanh. Ông ta dẫn cậu đến một con đường cụt, sau đó không nói không rằng mà bốc hơi tại chỗ. Lạc Viêm Chi có phần hoang mang, cậu nhìn ngó khắp nơi hòng tìm ra bí ẩn nào đó.

Bất chợt Lạc Viêm Chi có cảm giác bước hụt, cơ thể đột ngột bị rơi xuống khiến trái tim cậu như rơi ra khỏi lồng ngực. Cậu không kìm được mà hét lớn, tim đập thình thịch như trống vang.

"Mẹ nó! Cái quái gì vậy?!" Lạc Viêm Chi nghiến răng chửi thề, cậu cố hết sức bình tĩnh nhắm mắt lại, chờ cho cơ thể tìm được điểm đáp xuống.

Không biết đã rơi được bao lâu, đột nhiên cơ thể Lạc Viêm Chi ngừng lại giữa không trung. Cậu nhíu mày mở mắt ra, thế nhưng xung quanh tối đến mức đưa tay không thể thấy năm ngón.

"Cái quái!" Lạc Viêm Chi nheo mắt cố gắng bắt được một điểm sáng, thế nhưng xung quanh vẫn rất mờ mịt.

Bỗng nhiên trong tai nghe được âm thanh ù ù của gió, Lạc Viêm Chi cau chặt mày, không rõ là bọn họ đang định làm trò gì.

Khi cậu gần mất hết kiên nhẫn, bất ngờ có một vật từ đâu đập xuống đầu Lạc Viêm Chi, ngay sau đó không gian xung quanh lập tức vặn vẹo biến đổi. Cơ thể cậu rơi tõm xuống một cách không phòng bị, mông trực tiếp tiếp xúc với nền ở dưới khiến cậu đau nhói.

Lạc Viêm Chi xoa xoa mông rồi mới đứng dậy, bây giờ mới để ý đến khung cảnh xung quanh mình. Hình như cậu bị ném tới một căn nhà, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào ô cửa khiến tầm mắt của Lạc Viêm Chi càng rõ hơn.

Nơi này có vẻ đã lâu chưa được chạm tới, bụi bặm phủ kín toàn bộ. Cái này không giống với ý nghĩ của Lạc Viêm Chi cho lắm. Cậu nhớ rõ trong nguyên tác Bạch Cẩm Thành được chuyển vào một chỗ thoải mái lắm cơ mà! Tại sao tới lượt của cậu thì lại thành một căn nhà hoang vậy?!

Chả lẽ đãi ngộ giữa nhân vật chính và một kẻ qua đường không giống nhau sao? Như vậy cũng thật bất công quá.

Cậu cúi đầu, bên chân có thêm một cuốn sách, hình như thứ này là thứ vừa đập lên đầu của cậu thì phải. Lạc Viêm Chi nheo mắt nhặt cuốn sách đó lên, sau đó lật lật vài trang. Bên trong toàn là chữ cái với ký hiệu kỳ lạ, có điều thần kỳ là cậu đọc hiểu được.

Cuốn sách này nói về việc tu luyện, các phương pháp đều nằm gọn trong đây hết. Thực ra Lạc Viêm Chi cũng kha khá hiểu về cách thức tu luyện ở đây, bởi vì trong cuốn "Chinh phục dị giới" nhắc tới suốt.

Lạc Viêm Chi lật thêm vài trang nữa, đột nhiên từ trong cuốn sách rơi ra một tấm gỗ mỏng. Tấm gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, cậu lật đi lật lại xem, không thấy tấm gỗ này có phản ứng gì cả.

Lạc Viêm Chi nheo mắt, thử lấy tay của mình chà thử. Tưởng là miếng gỗ sẽ bất động như cũ, ai dè đột nhiên quần áo với thức ăn từ đâu tuôn ra. Cậu bị đống đồ này nhồi, ôm không hết, kinh ngạc nhìn chằm chằm tấm gỗ kia.

Không ngờ còn có thứ thần kỳ đến vậy, hôm nay quả thật được mở mang tầm mắt.