Vòng tay rắn chắc khoẻ mạnh ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Lạc Viêm Chi khiến cậu có cảm giác áp bách. Trên vai đột nhiên nặng xuống, đầu của Bạch Cẩm Thành gác lên đó rồi nhẹ nhàng cọ cọ.
Bây giờ Bạch Cẩm Thành đã cao hơn cậu cả một cái đầu, không thể tin nổi đây là đứa bé yếu ớt lúc trước. Có điều mức độ bám người lại tăng thêm rất nhiều bậc, hơn nữa càng ngày càng lớn gan.
Lạc Viêm Chi vỗ vỗ lên cái đầu không ngừng làm nũng, muốn đẩy hắn ra.
"Cũng không còn nhỏ nữa, sao lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp không ra thể thống như vậy."
Có điều cậu càng đẩy thì hắn lại càng siết chặt hơn, khẽ nhếch môi cười nói, "Em là người thân thiết nhất với anh, ôm thế này thì làm sao?"
"Giờ cái gì cũng dám nói, bé con trầm mặc im lặng kia đâu mất rồi?" Lạc Viêm Chi bất đắc dĩ thở dài, tại sao càng nuôi lại càng bám dính thế này?
"Em vẫn là bé con mà." Bạch Cẩm Thành rất tự nhiên dùng tay cuốn lấy ngón tay của cậu đùa nghịch.
"Có bé con nào còn cao lớn hơn cả anh trai như em không chứ?" Lạc Viêm Chi liếc hắn, giờ muốn đối mặt cũng phải ngẩng đầu lên, đúng là mất hết uy nghiêm làm anh.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bạch Cẩm Thành của tuổi mười tám đã trút hết ngô nghê đơn thuần mà trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Vẻ đẹp này chưa nói đến các cô gái, tự Lạc Viêm Chi cũng cảm thấy rung động rồi.
Ai, mình nuôi đúng là quá tốt!
"Há miệng ra." Lạc Viêm Chi nhéo mặt hắn ra hiệu.
Bạch Cẩm Thành không do dự mà nghe theo, sau đó trong khoang miệng liền lan tràn vị ngọt. Hắn nheo mắt mỉm cười, Lạc Viêm Chi luôn bảo hắn không còn là bé con nữa, thế nhưng mỗi lần đi ra bên ngoài đều sẽ mua ít kẹo cho hắn.
"Anh, hôm nay có việc vui sao?"
"Đúng vậy, hôm nay kiếm được kha khá." Lạc Viêm Chi gật đầu.
Sực nhớ tới chuyện gì đó, cậu liền trầm giọng, "À đúng rồi, anh nghe nói ngày mai Tinh Cầu bắt đầu giám định tư chất đó, em biết chưa?"
"Lúc nãy vừa nghe được."
"Em nhớ ẩn sức mạnh kia của mình cho cẩn thận, đừng để ai phát hiện." Lạc Viêm Chi có phần lo lắng.
"Em biết rồi." Bạch Cẩm Thành cong mắt, dáng vẻ cậu lo lắng cho mình thật đáng yêu.
Ngày giám định tư chất đã định là buổi sáng. Năm nay người tới đây vô cùng đông, còn đông hơn lúc Lạc Viêm Chi đi giám định.
Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành đứng ở một góc chờ đến lượt. Cách thức chọn người cũng không khác là bao, Bạch Cẩm Thành không tốn công sức gì đã được đi vào.
Trước khi hắn vào trong, ông lão kia còn mở miệng khen, "Đúng là hiếm gặp."
Quy định không cho người nhà đi theo, vậy nên Lạc Viêm Chi kiếm một vị trí ở gần đó, sau đó ngồi xuống chờ đợi.
Nghĩ cũng thấy tiếc, thời điểm Bạch Cẩm Thành toả sáng lại không thể ở bên cạnh nhìn tới, cậu đúng là một độc giả cuồng nhiệt xui xẻo.
Lạc Viêm Chi nhìn trời chờ đợi, thầm nghĩ có lẽ bây giờ sắp đến lượt của Bạch Cẩm Thành. Cậu đứng dậy thử ngó nghiêng vào bên trong, có điều chỉ có thể trông thấy vạt áo của bọn họ mà thôi.
Lạc Viêm Chi thở dài quay đầu, không biết đằng sau có người, thế là mặt đập thẳng vào lồng ngực người nọ. Bị đập đau, cậu cau mày ôm mũi, nước mắt rơm rớm.
"Sao lồng ngực cứng như đá vậy chứ!" Lạc Viêm Chi lẩm bẩm oán thán, dùng tay chỉnh lại mũi của mình.
Người bị đâm chẳng những không nghe được câu xin lỗi còn bị cậu lẩm bẩm chê trách liền ngẩn người không biết phải nói gì.
Lăng Chi ho nhẹ một cái, ánh mắt tựa như biển hồ sâu thăm thẳm.
Nghe thấy âm thanh trên đầu, Lạc Viêm Chi mới hoàn hồn lại, cậu ngẩng đầu kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy hơi xấu hổ.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
"Ừm." Lăng Chi thản nhiên trả lời một câu.
Đột nhiên anh ta đưa tay ra, chạm nhẹ lên mũi của cậu. Lạc Viêm Chi giật mình lùi lại, khó hiểu nhìn Lăng Chi.
"Còn đau không?" Anh ta mặt không biểu cảm thu tay lại.
Lạc Viêm Chi lắc đầu. "À, không sao."
"Ừm." Nói rồi Lăng Chi đi vào bên trong.
Lạc Viêm Chi men theo hướng mà Lăng Chi vừa đi vào, nhìn người đang bước lên giám định. Quả cầu biến thành màu xanh xám, từng tia sét vàng nhảy nhót bên trong.
Gương mặt Bạch Cẩm Thành nhàn nhã, không hề cảm thấy hồi hộp gì. Cũng đúng thôi, đằng nào cũng đã biết trước sức mạnh của bản thân là gì. Có điều Lạc Viêm Chi vẫn mong đợi.
Cậu im lặng lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Sau khi Bạch Cẩm Thành lên kiểm tra, rất nhiều người đều tỏ vẻ trầm trồ kinh ngạc. Thần Mị hệ Lôi rất hiếm, bởi vì nó là Thần Mị mạnh nhất trong chiến đấu. Có được Thần Mị này thì năng lực tu luyện cũng được đẩy lên cao.
Đúng vậy, đây chính là năng lực của nam chính, có thể khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.
Lạc Viêm Chi có cảm giác tự hào, sau đó lại lo lắng. Nếu như hắn được phân vào chỗ ở mới tốt hơn, có phải sẽ bỏ rơi cậu hay không?
Chỉ mới nghĩ tới đó cậu lập tức dừng lại, mất công nuôi dưỡng như vậy, còn dám chê bai cậu sao!
Đột nhiên từ bên trong truyền đến âm thanh nổ mạnh, Lạc Viêm Chi đang thất thần suy nghĩ lập tức giật mình. Cậu vội vàng chạy vào bên trong, đưa mắt tìm kiếm Bạch Cẩm Thành.
Vừa mới liếc nhìn liền sững sờ, tất cả người ở đây đã tránh xa khỏi vị trí trung tâm, âm thanh xì xào nổi lên từ bốn phía.
Mà ngay chính giữa quả cầu, cơ thể Bạch Cẩm Thành được bao phủ bằng một lớp khói đen. Còn Lăng Chi thì cầm một thanh kiếm dài, chĩa thẳng vào người hắn.
Đây là... chuyện gì?
"Người kia có hai sức mạnh Đoạ Phần kìa, sao có thể như vậy được?"
"Cả Đoạ và Tinh cùng nhau dung hợp, đúng là khó tin."
"Người này là ai cơ chứ, gián điệp sao?"
"Suỵt, im lặng. Nhìn xem Lăng Chi xử trí kìa."
Âm thanh người khác lọt vào tai Lạc Viêm Chi thế nhưng cậu không còn tâm trạng để nghe. Cậu vô cùng hoang mang nhìn cảnh đang diễn ra này.
Sao lại lộ nhanh như vậy được, sao có thể như vậy?
Trong nguyên tác còn lâu mới bị phát hiện cơ mà, tại sao bây giờ lại nhanh như vậy chứ!
Lạc Viêm Chi kinh hãi đến ngây người, hai tay run rẩy nhìn chằm chằm thân hình của Bạch Cẩm Thành. Bởi vì sức mạnh của Lăng Chi cao hơn hắn, vậy nên Bạch Cẩm Thành chống đỡ một cách vất vả.
Nhưng cũng may hắn có hai nguồn năng lượng, mấy năm gần đây lại không ngừng tiến bộ, thế nên miễn cưỡng xem như vẫn trụ được.
Có điều chống đỡ mãi như vậy cũng không phải cách hay, một người tu luyện từ lâu với một người chỉ mới tu luyện vài năm thì cách biệt vẫn có thể thấy rõ.
"Cậu không sao chứ?" Không biết Uông Cứ từ đâu xuất hiện, đặt tay lên đôi vai run rẩy của Lạc Viêm Chi.
Uông Cứ nhìn lên chỗ hai người đang giao đấu, có chút ngập ngừng, "Cái đó..."
"Tôi phải cứu em ấy!" Lạc Viêm Chi dứt khoát cắt ngang.
"Thế nhưng sức mạnh kia..."
"Đó là em trai của tôi!" Lạc Viêm Chi mím môi nói với cậu ta, "Nếu cậu định ngăn cản thì đừng nói gì nữa."
"Đừng nói cậu đã biết từ trước rồi nha?" Uông Cứ chần chờ hồi lâu, lo lắng hỏi Lạc Viêm Chi.
Cậu gật đầu một cách nặng nề.
"Cậu có biết rất nguy hiểm không, nếu như sau này em trai cậu không kiềm chế nổi sức mạnh mà hại cậu thì sao?" Uông Cứ nhíu mày.
Lạc Viêm Chi lắc đầu. "Tôi chấp nhận."
Nói rồi cậu gạt tay Uông Cứ xuống, xông nhanh tới chỗ của Bạch Cẩm Thành.