Lạc Viêm Chi nhíu mày cố gắng nghe rõ lời mà gã ta vừa nói, ban nãy gã ta bảo Bạch gì cơ?
Cậu chưa kịp cúi đầu tính hỏi lại Tiểu Tư thì hắn đã vọt đến trước mặt của gã say rượu đó, một chưởng đánh mạnh vào bụng của gã.
Bởi vì uống rượu thế nên phản ứng của gã không được nhanh nhẹn cho lắm, vậy nên lập tức ngã ngửa ra đằng sau, cơ thể co quắp bị điện giật liên hồi.
Phản ứng của gã quá mãnh liệt, suýt chút nữa có thể sẽ chết khiến Lạc Viêm Chi sững sờ. Cậu nhìn chằm chằm vào biểu cảm u ám kia của Tiểu Tư, lần đầu tiên cảm thấy quả thật bản thân không hiểu chút gì về hắn.
"Em..." Lạc Viêm Chi không thốt lên nổi một câu hoàn chỉnh.
Tiểu Tư hồi phục lại tinh thần, mím môi quay lại đối mặt với Lạc Viêm Chi. Nhìn thấy ánh mắt không tin nổi của cậu, trong lòng hắn như có cái gì đó cứa vào.
Hắn im lặng không giải thích, cảm giác khó chịu trong lòng dần dâng lên. Không muốn Lạc Viêm Chi nhìn mình như vậy, không muốn Lạc Viêm Chi chán ghét mình.
Gã say rượu kia sau khi đau đớn liên hồi thì đã tỉnh táo lại vài phần. Âm thanh của gã run rẩy, vươn tay chỉ thẳng vào mặt của Tiểu Tư.
"Mày... Mày... Cái thứ như mày mà cũng... khụ khụ... dám đánh tao?!" Nói được một đoạn gã ta lại ho khan. "Cái thứ vong ân bội nghĩa, thật... thật uổng công tao nuôi mày mấy năm, cho mày ăn rồi học."
Gã ta nói nguyên chỉnh được một câu xong lập tức ôm miệng ho khù khụ, ánh mắt phẫn nộ hận không thể đánh chết Tiểu Tư.
Lạc Viêm Chi kịp phản ứng đi lại kéo lấy Tiểu Tư ra đằng sau, theo bản năng mà muốn bảo vệ hắn. Cậu dùng sức đạp mạnh một cái lên ngực gã, sức nóng mãnh liệt dưới chân khiến cho gã ta trực tiếp hôn mê sâu. Cậu để lại cho hắn một mạng, thế nhưng chắc chắn sẽ có di chứng. Không chết cũng thành tàn phế, xem như đó là sự trừng phạt.
Lạc Viêm Chi không hề hay biết rằng khi cậu vừa quay mặt sang chỗ khác, ngón tay của Tiểu Tư chợt động. Ánh sáng lạnh lẽo chui vào trong đầu của gã say rượu kia, rồi từ từ dung hợp vào đầu gã.
Sau khi xử lí xong xuôi, Lạc Viêm Chi lạnh mặt kéo Tiểu Tư trở về.
"Em ngồi xuống."
Vừa mới bước vào bên trong, Lạc Viêm Chi đã nghiêm giọng. Tiểu Tư dùng khoé mắt đánh giá tâm tình của cậu, nghe lời mà ngồi xuống.
Lạc Viêm Chi hít sâu một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp, sau đó nghiêm mặt hỏi Tiểu Tư.
"Đúng là anh đã từng nói sẽ đợi em giải thích mọi chuyện, thế nhưng lần này thật sự không thể đợi được nữa. Nhất là thứ sức mạnh kia của em, rõ ràng là Thần Mị. Thần Mị phải đủ mười tám tuổi mới có, tại sao đột nhiên em lại có chứ? Rốt cuộc em đã giấu anh bao nhiêu thứ?"
Im lặng lắng nghe Lạc Viêm Chi nói xong, Tiểu Tư trầm ngâm trong giây lát. Hắn chỉ sợ nếu nói ra cậu sẽ lập tức đuổi hắn đi mất.
Như nhìn ra do dự trong lòng của Tiểu Tư, Lạc Viêm Chi thở dài xoa đầu hắn.
"Bé con, anh đã cứu em, giữ em ở lại đây tức là sẽ không vứt bỏ em một cách tùy tiện. Anh chỉ muốn hiểu rõ về đứa bé mà anh đang nuôi nấng thôi."
Những câu từ mà cậu thốt ra đã phần nào hoà hoãn lại sự âm u lạnh lẽo trong lòng hắn, Tiểu Tư nhắm mắt lại, tiếp đó nhào thẳng vào trong lồng ngực của Lạc Viêm Chi.
Bị hành động đột ngột này của Tiểu Tư làm giật mình, Lạc Viêm Chi theo phản xạ ôm chầm lấy cơ thể đang đổ vào lòng mình.
"Sao vậy?"
Tiểu Tư siết chặt lấy eo của cậu, vóc dáng hắn bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, ôm vào rất có cảm giác tồn tại. Tiểu Tư chôn mặt xuống, không muốn để cho cậu nhìn thấy biểu cảm của mình. Mãi một lúc sau mới có âm thanh ồm ồm từ dưới vọng lên.
"Âm thanh." Hắn nói một câu không đầu không đuôi.
"Cái gì?"
"Có âm thanh kêu gọi, đột nhiên nhận được sức mạnh." Tiểu Tư chầm chậm nói ra câu hoàn chỉnh.
Lạc Viêm Chi nhíu mày, vẫn chưa hiểu nổi lời mà Tiểu Tư vừa thốt ra.
"Ý em là sao?"
"Không biết âm thanh từ đâu kêu gọi, đi theo nó rồi đột nhiên nhận được sức mạnh." Tiểu Tư cố gắng giải thích cho cậu hiểu.
Lần này thì Lạc Viêm Chi nghe hiểu, thế nhưng đầu lông mày lại nhíu càng sâu hơn. "Theo ý của em tức là sức mạnh tự tìm đến em sao?"
Tiểu Tư gật đầu.
"Vậy... Vậy em nhận sức mạnh này ở chỗ nào, có nguy hiểm gì không?" Lạc Viêm Chi muốn kéo hắn ra, kiểm tra một lượt từ đầu tới cuối.
Có điều Tiểu Tư ôm rất chặt, thiếu điều khảm cậu vào trong lòng. Hắn lắc đầu mở miệng trấn an cậu, "Không sao."
"Sao em chắc chắn vậy được, Thần Mị của em là gì?"
"Lôi."
Lạc Viêm Chi cũng không kinh ngạc mấy, lần trước cậu đã từng bị giật trúng. Năng lượng mạnh mẽ đến vậy, chỉ có thể là Lôi mà thôi.
"Thế bây giờ đã luyện tới cấp nào rồi?" Quả thật cậu dò không ra được sức mạnh của hắn.
Lần này Tiểu Tư im lặng, tựa như đang suy nghĩ, lát sau hắn mới trả lời, "Cấp 10."
"Không thể nào!" Lạc Viêm Chi kinh ngạc nắm lấy cổ tay của hắn, vẫn không có cách nào dò ra.
"Cấp của anh lớn hơn em nhưng không nhìn ra được, theo lý mà nói cấp em phải cao hơn chứ!"
Tiểu Tư không chôn đầu nữa, hắn rũ mí mắt, để mái tóc mềm mại che một nửa khuôn mặt. Hành động kế tiếp của Tiểu Tư khiến cho Lạc Viêm Chi giật mình. Hắn cởi áo ra, để lộ ấn ký hình mặt trăng của mình cho cậu xem.
"Có thể là do cái này." Tiểu Tư nói vô cùng bình tĩnh.
"Cái này là?" Lạc Viêm Chi cảm thấy ấn ký này vô cùng quen thuộc, hình như cậu đã từng xem ở đâu rồi thì phải.
Tiểu Tư không đáp, chỉ là trên tay đột nhiên phóng ra một luồng khói đen mỏng manh. Khói đen vừa thoát ra không khí, lập tức truyền tới hơi thở áp lực mãnh liệt.
Gáy Lạc Viêm Chi lạnh buốt, làn khói này y hệt tên Đoạ Phần chặn cậu với Tiểu Tư lúc trước, chỉ có điều sức mạnh không bằng mà thôi. Nhưng so về áp lực, rõ ràng thứ của Tiểu Tư hơn rất nhiều, nếu như cố gắng tu luyện, chắc chắn sẽ cực kỳ bá đạo.
Thế này là, cơ thể có cả Đoạ với Tinh sao? Không thể nào?!
"Em..." Cậu không biết phải nói gì cho phải, thân thể như thế này, nếu bị bên Phân Tinh hoặc Đoạ Phần phát hiện ra đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tiểu Tư nhìn kỹ biểu cảm của cậu, không muốn bắt sót bất cứ một biểu hiện nào. Sau khi xác nhận Lạc Viêm Chi không chán ghét hay thậm chí muốn giết hắn, âm u trong tim dần tản ra.
Nếu như Lạc Viêm Chi thật sự làm như vậy, hắn không chắc sẽ làm ra điều gì nữa. Bắt nhốt cậu, không, có thể còn hơn thế. Tiểu Tư âm thầm giật mình vì những suy nghĩ hắc ám này, thế nhưng hắn không có cách gì điều khiển bản thân ngừng nghĩ cả.
Lạc Viêm Chi cắn răng hít sâu một hơi, đè ép hoảng loạn trong lòng xuống. Cậu nắm lấy bả vai của Tiểu Tư, nghiêm túc dặn dò.
"Việc cơ thể như vậy tuyệt đối đừng nói với ai, nghe chưa?"
"Ừm."
"Ai cũng không được, nếu không đủ mạnh thì tuyệt đối phải giấu kín. Nhớ chưa?" Cậu nhấn mạnh từng chữ một.
"Ừm." Tiểu Tư hơi mỉm cười vì cậu quan tâm như vậy.
Liếc mắt đến ấn ký trên ngực của hắn, Lạc Viêm Chi hơi nhíu mày. Ấn ký hình mặt trăng, nghe cực kỳ quen.
Ấn ký mặt trăng... Cơ thể mang hai nửa sức mạnh...
Hình như nhân vật chính trong bộ truyện này cũng có sức mạnh như vậy thì phải, chả lẽ trên đời này còn có người giống nam chính sao?
Chẳng biết là nghĩ đến đâu, đột nhiên Lạc Viêm Chi ngây người, cậu run rẩy nhìn chằm chằm hắn, vất vả lắm mới thốt ra được một câu.
"Chắc... Chắc em không có tên khác đâu ha?"
Lạc Viêm Chi mang tâm lý hy vọng nhỏ nhoi, tim đập thình thịch nhìn Tiểu Tư đầy mong chờ. Nói không phải đi, nói không đi!
Có lẽ vẻ mặt của cậu khổ sở quá, cũng có lẽ Tiểu Tư quyết định nói hết mọi chuyện cho cậu. "Thực ra..."
Không phải đi!
"Thực ra tên thật của em là Bạch Cẩm Thành."
Giây phút đó Lạc Viêm Chi hiểu được cái gì gọi là sét đánh ngang tai, cậu đờ ra như một pho tượng đá, tai không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Sao có thể như vậy được?
Có thể như vậy được?
Thể như vậy được?
Như vậy được?
Vậy được?
Được!
Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy!!!