"Cái hộp này được thiết kế rất độc đáo, nhìn vào chỗ rãnh này xem nó có một cơ quan mật, nếu ai không biết cách mở mà cưỡng ép nó mở ra thì sẽ bị một lưỡi dao sắc nhọn ẩn bên trong nó làm bị thương"
Thương Hàn giải thích cho Lạc An cùng những người khác biết, riêng Lạc An thì cũng không mấy ngạc nhiên dù sao cũng đã từng nghe bác cả nói.
Lúc này cô chỉ muốn biết bên trong nó có gì hay không, lật đật nhìn ngó đang định đưa tay đến một lần nữa mở ra thì đã bị một bàn tay từ đâu đưa đến chặn lại.
"Em chê bản thân bị thương chưa đủ?"
Lưu Hạo dùng vẻ mặt như đe doạ kia hỏi cô, Lạc An biết điều mà trở tay nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói.
"Em chỉ muốn xem xem bên trong có thứ gì thôi"
Lạc An dùng vẻ mặt tủi thân ấy để đánh gục phòng bị trong lòng Lưu Hạo, Thương Hàn và đám người đang ở đấy xem xét cái hộp cũng bị tông giọng kia của Lạc An doạ sợ, Lưu ca của họ rất ghét người khác làm nũng với anh, cô đây là tìm chết?
"Thương Hàn cậu mở ra xem đi"
Một Lưu Hạo tức giận trong tưởng tượng đâu chẳng thấy chỉ thấy một vị ca ca đối với người con gái kia ôn nhu mà trả lời, dù cho có đang ra lệnh cho Thương Hàn cũng chẳng nhìn đến y, dường như giây phút ấy trong mắt anh chỉ toàn là Lạc An mà thôi.
Cả đám người cảm thấy hình tượng đại ca lãnh đạm vô tình kia của Lưu Hạo bị tan vỡ rồi, người này căn bản không giống như thế!! Tôi cmn ghét bỏ tình yêu, bọn họ âm thầm bồi thêm một câu trong lòng mà lặng lẽ rơi nước mắt...
Thương Hàn từ chối nhìn một màn yêu đương thâm tình kia, khinh bỉ trong lòng mà quay đi làm việc của mình, y cảm thấy Lưu Hạo thật sự thay đổi rồi.
Trở thành một người có thể vì kẻ khác mà không thèm kiêng dè ai, đến cả chú Hạ cũng không quan trọng bằng Lạc An nữa rồi!!
"Có một tờ giấy"
Thương Hàn vừa dùng kinh nghiệm của mình mở chiếc hộp kia ra thì đã thấy một tờ giấy phong cách cũ kĩ được để ở bên trong, y lấy ra đưa cho Lưu Hạo.
"Chết?"
Chỉ có một từ?
Lưu Hạo xem xét loại giấy này một lát, đem nó cảm nhận một chút liền nói.
"Loại giấy này không phổ biến, có thể hiện tại còn rất khó tìm được nơi sản xuất hay bán nó, nhưng nét bút trên này rất mới không có dấu hiệu của thời gian"
Lưu Hạo chỉ nói những gì mà bọn họ có thể nói, dù sao cũng đang ở trong khuôn viên Hạ gia, Lưu Hạo cũng không định nói ra hết những gì mình biết được ở đây.
Ra hiệu cho Thương Hàn cùng Tống Nhân rồi dắt tay Lạc An rời đi, bọn họ chơi đủ rồi, trở về tiếp tục làm việc chính thôi.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Đột nhiên đang điều tra thì Lưu Hạo nói về liền về, Lạc An bị người nắm tay kéo đi cũng không biết phải nói gì, lúc ngồi vào xe mới dám lên tiếng hỏi.
Lưu Hạo cài dây an toàn vào cho cô, đem chai nước đưa đến bên miệng cô để cô uống, vừa nãy Lạc An có nói cô đang khát.
Lưu Hạo khởi động xe rồi mới trả lời.
"Trở về thôi, ở đây không an toàn"
Chỉ một câu như thế cũng đủ khiến Lạc An hiểu rõ, Lưu Hạo cũng đã bắt đầu đối với Hạ Gia Thành phòng bị rồi, là thật sự đối với lão có thêm nghi ngờ rồi.
"Lạc An, vì sao em nghi ngờ chú Hạ vậy?"
Lưu Hạo rẽ xe vào một ngã tư đường, vừa nhìn cột đèn giao thông ở trước mặt vừa hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Em vẫn chưa biết giải thích như nào cả, dù sao thì lão ta cũng không phải người tốt.
Lưu Hạo, anh có tin em không?"
Lạc An làm sao biết được Lưu Hạo có ý gì khi hỏi cô như thế, anh cũng như thế nào hiểu được cô đã vì cái vấn đề này mà suy nghĩ nhiều đến mức nào.
Lạc An chỉ muốn nói hết tất cả, hết thảy những gì xảy ra với cô ở thế giới kia và tại sao cô lại có mặt ở đây ngay lúc này, nhưng liệu ai sẽ tin lời cô nói đây? Ngay cả Lưu Hạo, người yêu cô như vậy, liệu lúc biết rằng người mà anh vốn dĩ nên tiến đến hôn nhân là ai thì có còn đối với cô thâm tình đối xử như vậy nữa hay không? Lạc An rất sợ, sợ Lưu Hạo sẽ vì những vấn đề đó mà bỏ rơi cô, nếu như là trước đây Lạc An cô một chút cũng không để ý, nhưng hiện tại...hiện tại cô đã sa vào tình yêu của anh rồi, Lạc An chính là đối với Lưu Hạo là cái tâm tình ấy rồi.
"Nếu như khi nào em đủ can đảm nói ra hết tất cả, anh có nguyện ý nghe em nói không?"
Lạc An biết hỏi ra câu này cũng thật vô nghĩa, như thế nào mà Lưu Hạo sẽ không đồng ý chứ, hiện tại anh yêu cô như vậy.
Nhưng sau này thì sao?
"Anh sẽ nghe em nói, đừng suy nghĩ đến những vấn đề khác, Lưu Hạo sẽ nghe em nói tất cả.
Cũng nguyện ý tin tưởng em"
Ngay lúc tâm trạng Lạc An đang dần tụt dốc thì Lưu Hạo liền lên tiếng, một câu này nói ra liền khiến cô vui vẻ trở lại, bận tâm tương lai cái gì xảy ra cơ, cô chỉ cần nói ra là có thể nhẹ lòng rồi.
Tuy hiện tại chưa đủ can đảm nhưng chắc chắn Lạc An sẽ nói, nói cho anh biết, Lạc An muốn anh che chở mình cả đời này và cô cũng tin tưởng anh như cách anh đối với cô vậy.
"Lạc An"
Đến căn cứ Lưu Hạo chạy xe vào bãi đỗ, vừa lúc tắt xe thì liền gọi cô một tiếng.
"Làm sao..."
Chỉ thấy Lạc An mấp máy miệng rồi im bặt, Lưu Hạo nhân lúc cô mở miệng lên tiếng mà cởi dây an toàn hướng đến cô hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, một nụ hôn sâu đầy ngọt ngào..